Không biết kênh thông tin về cảng của con tàu nào đó có chuyển đi được không, Nhậm Dật Phi đập mấy cái vào radio, nó vẫn rè rè không chút phản ứng. Nhưng hắn cũng không tắt đi.
Không khí lúc này quá mức vi diệu, hắn cảm thấy trong nhà có thanh âm gì lớn một chút thì mới có thể càng thêm an tâm.
Lại nói, chẳng lẽ Nhậm Dật Phi thật sự vào phó bản thảm họa tự nhiên sao? Tỷ như sóng thần?
“Không thể nào, nếu là sóng thần thì cứ nhìn độ cao đảo nhỏ so với mặt biển là biết, kết quả cuối cùng chắc chắn không còn ai sống sót.” Nhậm Dật Phi tự phủ định khả năng sóng thần.
“Khả năng sóng thần xảy ra rất thấp, nhưng khả năng động đất thì lại rất cao, đương nhiên còn có bão lớn.”
Mưa gió dữ dội, hắn phát hiện bên góc cửa sổ có nước mưa bắn ra tung tóe, phía bên trong đều ướt dầm dề.
Gian nhà nguyên chủ đã từng được tu sửa qua, không biết chống đỡ được không. Trên trần nhà có chỗ bị dột nghiêm trọng, nước mưa như thác đổ xuống lách tách. Cũng may đây là gian nhà đơn tầng, xà nhà làm bằng khung gỗ, mái nhà lát bằng gạch ngói, xui xẻo sập xuống chắc cũng không chết người được.
Thanh âm “răng rắc” bốn phía vẫn luôn vang lên, giống như có thứ gì đang không ngừng nứt vỡ. Nhưng mà tạm thời Nhậm Dật Phi chưa phát hiện ra bức tường nào trong nhà xuất hiện khe nứt.
Không hiểu sao hắn lại rất để ý thanh âm này.
Nó sẽ không vô duyên vô cớ vang lên ở đây.
Nhậm Dật Phi hút mấy sợi mì nhỏ “rột rột”, vài giọt nước canh văng ra. Mì ăn liền đã bị ngâm nước quá lâu nên nở đến nát nhừ, gắp lên liền rời rạc, rau dưa bị nát vụn, đương nhiên ăn không ngon chút nào nhưng cũng đủ cho hắn no bụng.
Nếu không thể xác định nguy hiểm ở đâu, vậy thì trước tiên cứ an tĩnh giữ sức, bổ sung năng lượng và thể lực bằng cách ăn no chẳng hạn.
Theo mưa gió mù trời, gian phòng càng lúc càng tối tăm, nếu bây giờ Nhậm Dật Phi kéo rèm cửa lại thì bên trong sẽ hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Gian phòng không có ánh đèn, nến và đèn pin đều để tiết kiệm, chưa đến lúc dùng thì hắn sẽ không dùng.
Điện thoại di động hiển thị 68% pin, không tính quá nhiều, Nhậm Dật Phi suy xét đến khả năng nó còn có tác dụng khác nên không động vào nữa, lo ngồi một bên tiếp tục ăn mì.
Bên trong chén mì là một phần mì gói, rất nhanh Nhậm Dật Phi liền ăn xong, dư lại rau dưa, giăm bông và trứng gà, hắn cũng gắp ăn hết. Giữa hoàn cảnh mà hắn không rõ tình huống gì sẽ xảy ra như lúc này, mỗi một chút thức ăn đều trở nên quý giá.
Nhậm Dật Phi không động vào nước canh trong chén mà rót nước lọc bên ngoài để uống. Đôi mắt hắn đã thích ứng hoàn toàn với bóng đêm, có thể thông qua từng bóng đen mơ hồ của các vật mà phân biệt chúng.
Cơn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng dữ dội, bang bang bang liên tiếp đánh vào tấm kính, Nhậm Dật Phi không thể không nghi ngờ giây tiếp theo cửa kính sẽ bị đánh cho vỡ nát.
Hắn nhớ dường như lúc nãy mình từng nhìn thấy một cuộn băng nhựa màu vàng, Nhậm Dật Phi đi qua ngăn tủ tìm kiếm. Trong ánh sáng tối tăm, hắn tìm được cuộn băng keo nhựa, hơn nữa còn tìm được một cái kéo cùn.
Xong xuôi Nhậm Dật Phi dán toàn bộ băng dính lên kín cửa sổ, đồng thời cũng di chuyển vài thứ dễ bị rơi vỡ vào trong góc phòng, lúc này hắn mới hài lòng.
“Vậy đi, nói chung có lẽ sẽ hạ thấp mức độ cửa kính bị đánh vỡ.”
Rèm cửa một vài chỗ đã được người kéo lên, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thứ gì dán bên trên đó, rơi xuống một tầng bóng dáng mơ hồ. Ở bên kia, mấy tiếng “lạch cạch” “răng tắc” ồn ào vẫn chưa từng dừng lại.
“Thời tiết quỷ gì đâu.” Nhậm Dật Phi thở dài.
Radio nhiễu sóng rè rè, Nhậm Dật Phi cũng mặc kệ nó, cuối cùng hắn đặt sang một bên cho nó tiếp tục phát ra tạp âm chói tai.
Trừ hoàn cảnh hiện tại có chút không tốt thì không có biến động nào lớn hơn nữa xảy đến.
“Vì chưa đến thời gian hay vì chưa đủ điều kiện?” Nhậm Dật Phi nghĩ thầm.
Tình huống lúc này không giống các phó bản trước, nơi đây là chiến trường cá nhân, xung quanh gian nhà gỗ nhỏ của nguyên chủ không có cư dân sinh sống. Đương nhiên Nhậm Dật Phi không cần lo lắng người chơi tồn tại, cũng không cần mượn ánh sáng bảo hộ từ NPC, cho nên hắn càng phải sắp xếp thời gian hợp lý và cẩn thận dự trữ tinh lực.
Kim đồng hồ chỉ hướng 3 giờ, kim phút chỉ hướng 12 giờ, thì ra đã là 3 giờ chiều.
Trong nhà không có đèn điện, bên ngoài bão lớn không thể ra cửa, không có chuyện gì làm.
Nếu không có chuyện gì làm, chi bằng…
Mang dép lê, leo lên giường đắp chăn, một bàn tay đặt dưới gối đầu, Nhậm Dật Phi nằm trên giường ngay ngắn, chưa đến mười giây liền ngủ say: Chi bằng đi ngủ cho rồi.
“Rất vui vì gặp mặt.”
“Xin chào.”
Gió bên ngoài yếu đi đôi chút rồi lại mạnh lên, trong miếu Thiên Hậu, ba người chơi bị giam chân tại một góc nhỏ, cửa gỗ bị gió thổi đến “bang bang” liên tục, đây là những gì Salman nhìn thấy.
Nhân vật nguyên chủ của hắn lúc này lại là một thanh niên chân dài mặc quần jean, trùm áo khoác đen có mũ. Salman mang giày thể thao trắng, trên vai cõng theo ba lô rằn ri lớn, tay cầm ô đen, trông hảo ngầu.
Rõ ràng bên ngoài mưa gió tầm tã một trận, ô che mưa của hắn lại không chút sứt mẻ, cả người thanh niên cũng cực kỳ sạch sẽ, không dính phải bất kỳ một giọt mưa nào.
Hắn chậm rãi đi vào miếu Thiên Hậu, ba người chơi bên trong lập tức khẩn trương cảnh giác, giống như mấy con linh cẩu đối mặt trực tiếp với sư tử săn mồi, mặc cho Salman luôn mang theo tươi cười dịu dàng, biểu tình trên mặt ôn hòa dễ chịu đi nữa.
À, người chơi hiền lành chân chính đã chết từ rất lâu.
Salman duỗi tay giũ ô đen một cái, ô che mưa ở trong tay hắn tự động thu lại, cuốn lên, cuối cùng biến thành một chiếc vòng tay màu đen bao lấy cổ tay thanh niên.
Salman vừa mới thu thập xong vật tư, lúc này từ từ đi bộ vào miếu.
Đột nhiên trời đổ mưa như trút, lát sau còn có động đất và cảnh báo tai nạn, khi đó Salman đang ở trong khách sạn, đương nhiên hắn cho rằng ra cửa không phải lựa chọn hợp lý.
Nhưng rồi Salman cũng rời khỏi khách sạn, cùng đám người chơi tụ tập chỗ này, hắn và bọn họ đều có lý do riêng.
Thân phận nguyên chủ Salman là một du khách tham quan, trong ba lô mang theo một ít vật tùy thân. Trừ đồ dùng sinh hoạt, quần áo, giấy chứng nhận thì dư lại là giấy giới thiệu của người có quan hệ với đảo. Trên sách du lịch còn đề cử một vài cảnh quan cho khách du lịch, miếu Thiên Hậu là một trong số đó.
Có điều Salman nghi ngờ mọi chuyện không đơn giản như vậy, bởi vì hắn tìm thấy trong ba lô một tờ giấy chứng nhận người tàn tật, trên giấy chứng nhận là gương mặt biểu tình khổ sở, cừu hận sâu đậm của nguyên chủ hắn, phía dưới viết tàn tật tứ chi.
Trước không đề cập đến những điểm đáng ngờ trong thân phận nguyên chủ, Salman không phải ngụy trang giả, nhiệm vụ nhân vật của hắn là thoát đi, cho nên thân phận nhân vật đối với hắn không quá quan trọng.
Hắn dầm mưa đến miếu Thiên Hậu không phải vì du lịch, cũng không phải vì tìm thức ăn. Nguyên nhân rất đơn giản, đây là một “phó bản linh dị”.
Không sai, phó bản này có “những người bạn tốt”.
Nhìn chung có rất nhiều biện pháp để người chơi phán đoán thuộc tính một phó bản, cách tốt nhất là xem đạo cụ hiệu quả hay kỹ năng hiệu quả hơn.
Trước khi tiến vào trò chơi, người chơi sẽ phải chọn kỹ năng và đạo cụ mang theo, đương nhiên hai thứ này đều có giới hạn loại phó bản sử dụng, vậy nên người chơi có thể thông qua đạo cụ xác định thuộc tính của phó bản.
Salman có một kỹ năng bị động áp dụng với phó bản linh dị tên là “Người qua đường Giáp”, nó phát sáng.
Người qua đường Giáp: Sau khi tiến vào phó bản, quỷ quái sẽ xem nhẹ mức độ tồn tại của bạn, cực kỳ phù hợp với người chơi cá mặn.
Biết được thuộc tính của phó bản rồi, nơi đầu tiên Salman nghĩ đến là nơi thờ cúng thần linh, tôn giáo.
Thứ nhất, chiếm ưu thế sân chơi. Thứ hai, tìm xem có đạo cụ nào sử dụng được không.
Đoán chừng ba người chơi trong miếu cũng nghĩ giống hắn, bởi vậy khi trông thấy Salman tiến vào, mặc dù bọn họ tươi cười hoan nghênh đầy mặt nhưng trong mắt lại không có chút ý cười.
Tài nguyên tuy nhiều, nhiều người chơi đến đều muốn tranh giành bánh lớn, không phải không có người chơi ghé ngang muốn tiến vào nhưng bị bọn họ đuổi đi. Song lúc này nhìn thấy Salman, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không còn ô che mưa, cảm giác ướt át lạnh lẽo trên người lập tức trở nên rõ ràng.
Mấy giọt mưa bị gió hất văng vào trong miếu, Salman vươn tay tiếp nước mưa, xúc cảm có chút không đúng. Hắn vân vê đầu ngón tay, cảm giác nước mưa hơi sền sệt, lại ngửi ngửi, nó có mùi tanh mặn nhàn nhạt của nước biển.
Tuy rằng là nước biển bốc hơi nhưng theo lý thuyết, hơi nước gặp lạnh ngưng tụ thành mây, gặp điều kiện thuận lợi thì tan dần rơi xuống, nước mưa không thể có vị mặn.
Salman ra ngoài nhìn xem, mưa lớn như biển trời chảy ngược, trong chớp mắt liền tích tụ thành một tầng nước róc rách. Dường như hắn nhìn thấy có thứ gì bơi ở bên trong, song nhìn kỹ lại không thấy.
“Răng rắc, răng rắc.” Thanh âm nứt vỡ từ đâu vang lên, ba người chơi trong miếu không nói một lời liền đứng dậy kiểm tra toàn bộ mặt đất và vách tường.
Không có gì xuất hiện trong miếu, không có vết nứt, cũng không có chuột kiến hay sâu bọ bò ra, có điều trần nhà phía trên đã bắt đầu bị dột.
Tí tách, phiến đá xanh chính giữa rất nhanh liền bị mưa ướt một mảng nhỏ.
Một trong những phân cảnh mở đầu kinh điển của các tác phẩm thần quái, đêm mưa quỷ dị.
Nhiều người chơi lâu năm đã có kinh nghiệm trò chơi ngược lại hơi thả lỏng: Tình huống quen thuộc là được, chứng tỏ kịch bản phó bản không quá khác thường. Hòn đảo, mưa to, động đất, không biết là loại tàu ma hay là loại quỷ lên bờ báo thù nhỉ.
Salman ném ba lô xuống đất rồi ngồi lên trên, dựa vào cây cột nhắm mắt nghỉ ngơi: Buổi tối mới là mấu chốt, bây giờ không nên lãng phí thời gian đoán già đoán non.
Người chơi khác cũng không nói gì, bọn họ đều nghỉ ngơi dưỡng sức để kịp ứng phó mọi công kích bất ngờ khi đêm buông.
Mưa gió nghiêng ngả, không nhìn thấy nơi xa, miếu nhỏ tựa như cô thuyền bị ngăn cách bởi màn trời. Có lẽ không chỉ riêng nơi này, cơn mưa chính là bàn tay vô hình ngăn cách cả những người chơi và nhóm NPC.
Nơi bị dột trên trần nhà ngày càng nghiêm trọng, nước mưa tụ lại ngày càng nhiều hơn, ồ ạt rơi xuống rồi chảy tới dưới chân Salman. Hắn nhìn thoáng qua, đem hành lý đặt lên tảng đá sau đó bung ô che mưa.
Salman đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, phó bản này cực kỳ bất lợi đối với người chơi theo trường phái ngụy trang.
Phó bản lớn và phức tạp có lợi cho ngụy trang giả ẩn nấp và lợi dụng hoàn cảnh. Thế nhưng phó bản này lại nhốt người chơi trong tình thế cô lập, giống như muốn kiểm tra năng lực ứng phó thảm họa tự nhiên của từng cá nhân.
Salman đuổi theo Thỏ Đen vào đây, chứng tỏ người nọ cũng đang ở chỗ này.
“Thỏ Đen” hoàn toàn là người mới, lần đầu tiên tiến vào phó bản là hai mươi mấy ngày trước, không biết liệu anh ấy có thể đối phó với hoàn cảnh phức tạp bây giờ không?
“Khụ khụ.”
Không xong.
Sau khi ngủ một giấc, Nhậm Dật Phi không những không cảm thấy tinh thần tốt hơn mà ngược lại bắt đầu hoa mắt chóng mặt, tứ chi vô lực, cực kỳ giống biểu hiện bị cảm lạnh.
Hắn vươn tay sờ trán song không cảm nhận được gì, bởi vì bàn tay cũng nóng không kém. Có điều Nhậm Dật Phi cảm giác bên ngoài gối đầu hơi lạnh, hơn nữa cả người đều lạnh lẽo.
Quả nhiên bị cảm.
Ông trời muốn diệt hắn. Nhậm Dật Phi đè trán thở ra một hơi, yết hầu có chút đau rát khó chịu. Có phải hắn chuẩn bị biến thành rồng lửa không? Bây giờ há miệng một cái là phun ra lửa ngay chứ gì?
Dầm mưa không quá hai phút, lúc sau còn lập tức tắm rửa, thế nhưng vẫn bị cảm lạnh? Chẳng lẽ hắn còn không bằng đèn lồng bằng giấy, tố chất thân thể thật sự yếu ớt đến thế sao?
Nhất định là vì thói quen thức khuya, đợi trở về rồi hắn sẽ ngâm câu kỷ tử uống nước, Nhậm Dật Phi đau lòng ủ rũ.
Môi vừa khô nứt nẻ vừa có chút khát, nhưng mà nước sôi lại ở phòng khách, cách giường nhỏ mấy mét. Buổi trưa Nhậm Dật Phi có nấu nước sôi, phần nước còn lại đều đổ vào bình giữ ấm, lúc này hẳn là còn không ít.
“Bị cảm phải uống nhiều nước ấm.” Chân lý cuộc đời xuất hiện trong đầu.
Nhậm Dật Phi gượng mình bò dậy, chuẩn bị đi rót một ly nước. Nhưng vì hắn quá choáng váng, vừa vươn chân liền “bang” một tiếng, dép lê rơi vào trong nước phát ra tiếng vang.
“Nước?”
Nhậm Dật Phi sờ tìm đèn pin bên cạnh, hắn mở đèn nhìn thoáng qua, cả người lập tức sửng sốt: Chỉ thấy trên nền xi măng là sóng nước lóng lánh, tất cả đồ vật trong nhà đều bị ngâm trong một tầng nước mưa.
Ánh sáng chiếu đến cửa chính và cửa sổ, dưới khe cửa chính có nước tràn vào trong này, cửa sổ cũng không khác mấy.
Tí tách, tí tách, đèn pin vừa chuyển, hắn phát hiện thêm nhiều chỗ dột trên trần nhà, từng vòng nước gợn sóng lăn tăn cuối cùng rơi xuống mặt nước.
Thậm chí trên vách tường cũng có, mặt tường bị ngấn nước bao phủ một lớp mơ hồ.
“Mưa to như vậy sao?” Nhậm Dật Phi vừa mở miệng, trong miệng phát ra thanh âm khàn khàn.
Nước bên dưới bao phủ một nửa dép lê, độ dày dép lê khoảng một centimet, đoán chừng nước ở dưới nền nhà chỉ có 0.5 centimet. Có điều nước còn tiếp tục dâng, sớm muộn gì cũng vượt qua dép lê, thậm chí đến chân giường, đến cả giường.
Nước ngập cả phòng?
Huyệt thái dương Nhậm Dật Phi giật giật mấy cái đau nhức.
Quên đi, trời đã muốn mưa, mẹ muốn cưới chồng, ngăn cũng ngăn không nổi.
Việc cấp bách lúc bây giờ là uống một chút nước ấm hồi máu. Hắn đứng lên chuẩn bị lấy nước, gió từ đâu thổi đến một trận, Nhậm Dật Phi lập tức lạnh run đến nhe răng: Sao giờ lạnh quá vậy?
Cuối cùng thanh niên quyết định trùm một cái chăn mỏng lên người, bước thất tha thất thểu đến bình đun nước, tự rót cho mình một ly nước nóng, thổi thổi, sau đó chậm rãi uống từng ngụm một.
Vẫn nóng.
Đợi nước ấm hơi lạnh đi, Nhậm Dật Phi lại uống thêm một ngụm, nước ấm chảy xuôi làm giảm bớt cảm giác đau đớn của yết hầu.
Kim đồng hồ trên cổ tay phát ra ánh huỳnh quang xanh lục, 6 giờ chiều, Nhậm Dật Phi ngủ ba tiếng đồng hồ.
Trên kệ nấu nước có hai cái ngăn kéo. Theo hiểu biết của hắn, nói không chừng trong ngăn kéo có cả thuốc cảm mạo linh tinh cũng nên. Nhậm Dật Phi nghĩ sao làm vậy, duỗi tay tìm kiếm trong ngăn kéo một lúc, cuối cùng tìm được hai gói thuốc nhỏ.
Đối chiếu với thời gian trong di động thì một gói đã hết hạn sử dụng, gói còn lại thì sắp hết hạn.
Nhậm Dật Phi lấy gói sắp hết hạn ra.
Sau khi uống thuốc cảm xong, cả người có hơi nóng lên, hắn lại rót thêm một ly nước nóng rồi cầm trở về, tranh thủ trước khi đêm buông trùm kín chăn cho ra hết mồ hôi, khôi phục phần nào thể lực.
Nhậm Dật Phi bước đi chậm rãi cẩn thận, nhưng nước vẫn “ào” một tiếng bắn lên cổ chân hắn, vừa lạnh lẽo ẩm ướt vừa có chút sền sệt…
“Hắt xì!” Nhậm Dật Phi không khỏi run lên, ánh sáng đèn pin thoáng rọi qua mặt nước, trong nước đột nhiên xuất hiện một gương mặt tươi cười, đôi mắt cong cong nhìn không thấy tròng trắng.
Đồng tử hắn lập tức mở to, giây tiếp theo, một bàn tay mang theo móng vuốt thon dài vừa nhão vừa dính vươn tới, túm lấy cổ chân Nhậm dật Phi.
Sền sệt, dính nhớp, lạnh như băng, đen tuyền, rõ ràng là một bàn tay da bọc xương đã bị ăn mòn.