Vào một ngày bình thường, tại một phiên đấu giá bình thường, sau khi xuất trình thiệp mời là các vị khách có thể lên thuyền chuyên biệt, đi thẳng một đường đến đảo nhỏ tham dự buổi đấu giá.
Đó là một hòn đảo thuộc phạm vi khu vực Thất Tinh Đảo. Trên đảo vốn trồng rất nhiều cây hoa đào, đáng tiếc hiện tại rừng đào đã trơ trụi, chỉ nhìn thấy gió thu hiu quạnh thổi qua chứ không còn ngắm được hoa đào nở xa mười dặm.
Sở dĩ mọi người chọn nơi đây làm nơi tổ chức buổi đấu giá bởi vì đảo nhỏ là vùng đất phía chính phủ “không bán”. Cho dù người chơi nào đi nữa cũng sẽ không tùy tiện bước vào địa bàn người khác, vậy nên đa số những lần tụ hội đấu giá đạo cụ đều được tổ chức ở mấy vùng đất chính phủ sở hữu.
Tất cả kiến trúc xây dựng trong hội đấu giá đều là thuê lại, không ai có quyền sử dụng quỷ bài của mình lộng hành.
Nhậm Dật Phi biết chuyện này trước rồi mới đến.
Hắn buộc tóc bằng dây buộc màu lá trúc, trên người mặc tây trang tối màu phối với áo khoác măng tô nâu.
Nhưng mà ra tới bờ biển, Nhậm Dật Phi mới phát hiện ở Hoang Vu Chi Giác, người bình thường mới là kẻ không bình thường.
Giữa một đám người chơi quần áo lố lăng quái dị, hắn không khác nào bướm đèn bắt mắt bị trăm ong bướm vây quanh.
Nhậm Dật Phi kéo khăn choàng cổ lên cao che khuất nửa khuôn mặt, lại hạ thấp mũ, hắn hơi khom lưng thả chậm bước chân, đầu cúi xuống, cả người mang theo hơi thở “bình thường”, yên lặng bước vào thuyền nhỏ.
Bờ biển lúc bấy giờ vô cùng náo nhiệt, những người khác chỉ nhìn sang Nhậm Dật Phi với ánh mắt tò mò khó hiểu.
“Đó là ai vậy?”
“Không biết, chắc cọ thiệp mời của người nào.”
Một đường đi bình thường không có gì xảy ra, Nhậm Dật Phi khéo léo tránh né đám người tụm năm tụm bảy nói chuyện, tiến vào phòng trưng bày.
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, vật phẩm đấu giá sẽ được trưng bày tại đại sảnh đặc biệt, mỗi chỗ đều có nhân viên chuyên môn giảng giải tận tình, cung cấp thông tin về vật phẩm đấu giá cho các vị khách.
Buổi đấu giá đêm nay do Liên minh Bắc Đảo tổ chức, đương nhiên nhân viên chuyên môn cũng là người của thế lực này.
Cùng lúc đó, phía trên sàn đấu giá đồng thời diễn ra một cuộc thi sắc đẹp, tuấn nam mỹ nữ kiểu gì cũng có.
Lát sau Nhậm Dật Phi mới biết chuyện này, nhân viên công tác nhiệt tình mời hắn đi xem, hơn nữa rất có tâm đưa hắn một tập thông tin tư liệu về nhóm tuấn nam mỹ nữ kia.
Nhậm Dật Phi từ chối đi cùng, hắn thà ngồi yên một góc uống trà đọc sách còn hơn.
Dùng đầu gối cũng đoán được thi đấu sắc đẹp là chuyện thế nào. Đại loại giống như mấy cuộc tuyển chọn mỹ nhân thời cổ đại, gọi là “tuyển phi quyền quý”.
Trong lúc Nhậm Dật Phi trốn ở một góc yên tĩnh, buổi đấu giá bắt đầu sôi trào vì nhân vật nào đó xuất hiện.
Không phải Salman. Hình tượng Salman ngày xưa chính là phó lãnh đạo thành Đông Tinh nhìn qua ôn hòa vô hại, thực chất là lão đại xuống tay tàn nhẫn. Hắn xếp hạng trên dưới 30, là người mà kẻ phía dưới nhìn lên nhưng người bên trên lại không quá để mắt. Salman không có năng lực làm cho buổi đấu giá sôi trào.
Người đến là Trần Thâm, lão đại có quyền thế đứng đầu Vô Vọng Hải.
Đối phương là một người phụ nữ trầm ổn trưởng thành khoảng tầm 30 tuổi, mái tóc đen huyền tựa gợn sóng uốn xoăn. Cô giống như khẩu súng giấu trong túi da cá sấu đỏ, vừa sở hữu ngoại hình xinh đẹp vừa tỏa ra mị lực kinh người.
Nếu không phải Trần Thâm chỉ thích con gái thì không biết có bao nhiêu người đàn ông tình nguyện quỳ dưới gót giày cô.
Nhìn thấy lão đại Thất Tinh Đảo tiến vào, mọi người không khỏi vinh hạnh lẫn nghi hoặc: Đây chỉ là một phiên đấu giá nho nhỏ mà thôi, sao cô ấy lại đến?
Trần Thâm không giải thích nhiều, cô trực tiếp đi thẳng tới phòng đấu giá, đám người xung quanh vội vàng ùa theo sau.
Phòng đấu giá đủ sức chứa hơn nghìn người lại chưa có mấy người, những người khác vẫn còn bận đi dạo khắp nơi, Trần Thâm đi tới hàng ghế đầu tiên.
“Đã lâu không gặp, nghìn mặt.”
Lời vừa nói ra, mọi người liền giật mình cả kinh. Niên Thiên Hỉ cũng đến? Tại sao bọn họ lại không phát hiện hắn đi vào lúc nào?
Nghìn mặt Niên Thiên Hỉ, một người đàn ông nho nhã quyến rũ, hắn đến đây một mình. Ít nhất là chỗ ngồi bên cạnh Niên Thiên Hỉ không có ai.
“Sao cậu không báo trước cho tôi một tiếng, chỉ sợ bọn họ tiếp đãi khách quý không chu toàn.” Trần Thâm khẽ cười ngồi xuống bên cạnh hắn.
Niên Thiên Hỉ hơi mỉm cười đáp lời: “Tôi chỉ tùy tiện đi dạo một chút, không dám làm phiền đến Trần tiểu thư.”
Trần Thâm gật đầu, thuận miệng phân phó: “Lát nữa nếu Niên tiên sinh nhìn trúng thứ gì, miễn đơn.”
“Vâng, minh chủ.”
Không sai, Trần Thâm là lãnh đạo Thất Tinh Đảo kiêm minh chủ Liên minh Bắc Đảo, đây là một trong những phiên đấu giá nhỏ dưới quyền của cô.
Nói đấu giá nhỏ nhưng bất cứ thứ gì trưng bày ngoài kia cũng có thể làm cho người chơi bình thường phá sản. Có điều đối với Trần Thâm, đạo cụ đấu giá không khác nào con bò rụng lông cây me rụng lá, hành động trực tiếp miễn đơn người ta cùng lắm chỉ xem như giao lưu tình cảm, tặng chút ân tình.
Trần Thâm muốn tặng Niên Thiên Hỉ ân tình, đối phương thì không muốn mắc nợ. Hắn mỉm cười từ chối: “Làm sao tôi có thể để nữ sĩ xinh đẹp như cô Trần bỏ tiền cho được?”
Trần Thâm vừa định nói chuyện, không biết cấp dưới bên cạnh nghiêng người nói gì, cô nghe xong hơi sửng sốt, tiện đà bật cười: “Hôm nay là ngày gì ấy nhỉ, thế mà nhiều người đến như vậy.”
Niên Thiên Hỉ cảm giác trong lời cô có chút ý tứ.
Trần Thâm chỉ cười không giải thích thêm: “Có cơ hội lại trò chuyện.” Nói rồi mang theo đám người rời khỏi phòng đấu giá.
Không ngờ vừa bước tới cửa, cô liền đụng phải một người trẻ tuổi có dáng người vô cùng cân đối đi vào. Hắn tùy ý buộc mái tóc dài mềm mại ra phía sau, đầu đội mũ, khăn choàng che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt tinh tế tựa tác phẩm điêu khắc của nghệ thuật gia nào đó.
Lúc người nọ liếc mắt nhìn qua, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ làm tác phẩm nghệ thuật lạnh lẽo chợt có hồn.
“Thủy thị nhãn ba hoành, sơn thị mi phong tụ.*” Đột nhiên Trần Thâm nhớ đến một câu thơ cổ, hình dung đối phương ngược lại cũng rất thích hợp.
*Sông nước Giang Nam như sóng nước trong mắt mỹ nhân, núi non Giang Nam như làn mi cong cong trên mắt mỹ nhân.
Người trong Hoang Vu Chi Giác đều mang ánh mắt tràn đầy dục vọng, đây là lần đầu tiên Trần Thâm nhìn thấy vẻ lười nhác đạm bạc trong đôi con ngươi đen trắng rõ ràng như thế, không khác nào mèo nhỏ vung đuôi đang nằm ngủ trên tường.
Hai người đi lướt qua nhau, đối phương không nhìn cô lâu, Trần Thâm cũng bước vội không ngừng, cùng lắm là thầm thở dài một tiếng: Đáng tiếc hắn không phải thiếu nữ đáng yêu.
Hương vị của rượu mạnh nồng đượm, của vương quyền thiết kỵ bá đạo như ngọn lửa hung tàn. Đây là mùi hương thứ hai tỏa ra từ linh hồn mà Nhậm Dật Phi ngửi thấy.
Cô ấy là ai?
Nghi vấn này chợt lóe lên trong đầu Nhậm Dật Phi, cuối cùng lại chìm mất không thấy bóng dáng. Hắn luôn không phải kiểu người hiếu kỳ.
Trần Thâm ra đến cổng, cô bắt gặp một người đang tính toán hạ thấp độ tồn tại lách vào: “Salman, đã lâu không gặp. Gần đây cậu thế nào? Có muốn đến chỗ tôi không?”
“Cảm ơn vì lời mời của chị, có điều hiện tại tôi đã có dự định riêng.” Salman cười đáp, đám người còn lại nghe xong đều chậc lưỡi tiếc nuối giùm hắn: Là Trần Thâm tự mình mời đó!
Đây cũng không phải lần đầu Trần Thâm đưa ra lời mời, hai năm trước, cô đã từng mời Salman một lần.
Khi đó bọn họ gặp nhau trong phó bản, Trần Thâm cảm thấy hắn là một người chơi rất biết dùng đầu óc tính toán nên có tâm mời chào Salman.
Không ngờ cuối cùng Salman lại chọn đến thành Đông Tinh, hơn nữa còn đi theo Thiên Hồng, cả ngày bôn ba bận rộn vì trên dưới lục đục, lãng phí thiên phú trời ban, thật sự có cảm giác một viên ngọc sáng chìm vào bão cát.
Trần Thâm vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc, Salman thuộc kiểu người cực kỳ có thiên phú, hắn chỉ mất nửa năm tiến vào phó bản cấp cao và nửa năm lọt vào Quần Tinh Bảng. Salman của năm ấy từng làm kinh động biết bao người, thậm chí mười đại đều chú ý hắn.
Tuy nhiên lúc sau bọn họ đột nhiên không chú ý nữa.
Không biết Salman đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ hắn thật sự chỉ là một ngôi sao băng vụt trời mà Trần Thâm nhìn nhầm người?
Không, Trần Thâm tin tưởng trực giác chính mình, người tên Salman này tuyệt đối không đơn giản.
Hiện giờ hắn chỉ đang giấu tài mà thôi, nhưng rốt cuộc vì lý do gì, đương nhiên không một kẻ nào biết.
Nhậm Dật Phi bước vào phòng đấu giá, một thiệp mời tương ứng với một chỗ ngồi. Thiệp mời của hắn có số nhỏ, vì vậy vị trí chỗ ngồi cũng ở mấy hàng đầu.
“Số 13, hàng thứ hai.” Nhậm Dật Phi tìm được vị trí chính mình, bên trái hắn đã có một người đàn ông trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi ngồi trước, ăn mặc không quá “bình thường”.
“Xin chào.” Hắn chưa kịp ngồi thì người đàn ông bên cạnh đã tươi cười chào hỏi.
Nhậm Dật Phi không thích giao tiếp cùng người lạ, song hắn biết đây là phép xã giao, khi ai đó chào hỏi thì mình cũng nên đáp lại một tiếng. Vì thế Nhậm Dật Phi ngồi xuống rồi đáp lời: “Xin chào.”
Phía sau vang lên tiếng hút khí, giống như Nhậm Dật Phi vừa làm chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi.
Là chỗ ngồi có vấn đề hay người bên cạnh rất có tiếng tăm?
Hắn mới đến Hoang Vu Chi Giác một tháng, hơn nữa Nhậm Dật Phi hiếm khi chủ động nghe ngóng tin tức người khác nên hắn không biết chuyện gì xảy ra. Nhậm Dật Phi ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, không rảnh liếc mắt nhìn quanh.
Có tiếng hay không có tiếng thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Vừa nghĩ thầm trong bụng xong, bên cạnh Nhậm Dật Phi lại xuất hiện một người. Mặc dù đối phương vẫn chưa tới gần nhưng mùi hương đã nhanh hơn một bước thổi đến. Cả người Nhậm Dật Phi lập tức cứng đờ.
Không giống như lúc gặp nhau trong phó bản, ngoại trừ hương vị caramel nửa ngọt nửa đắng thì ở hiện thực, trên người của người chơi bánh ngọt còn mang theo chút mùi gỗ thơm mát, cực kỳ dễ ngửi. Bản thân Nhậm Dật Phi thiên về mùi hồng trà, vậy mà hắn không cảm thấy mùi gỗ của đối phương có gì khó chịu.
Thật ra Nhậm Dật Phi vẫn luôn khó hiểu vì sao chính mình lại ngửi được mùi hương linh hồn người khác, đầu tiên là người chơi bánh ngọt, tiếp theo là nữ sĩ bá đạo vừa mới gặp qua, bọn họ đều có hương vị đặc biệt trên người.
Trong khi những người khác, thậm chí ngay cả người chơi bánh ngọt cũng không ngửi thấy.
Mấy loại mùi hương này không khác nào đèn tín hiệu chỉ thiết lập dành riêng cho Nhậm Dật Phi.
A Phi? Salman nhìn thanh niên trẻ tuổi đội mũ ngồi đằng trước, đối phương choàng khăn mềm mại, phía dưới lộ ra một đoạn mái tóc đen dài.
Hắn lập tức dừng chân hít một hơi thật sâu, vươn tay chỉnh lại tay áo và cổ áo, sau đó mới bước tới ngồi xuống bên phải Nhậm Dật Phi, hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu thoảng qua chóp mũi.
Niên Thiên Hỉ nhìn thấy người đến, Salman. Thì ra Trần Thâm đích thân ra ngoài lúc trước là vì hắn?
Đối với Niên Thiên Hỉ, Salman không phải nhân vật đáng để mắt cho lắm. Mục tiêu nghìn mặt từ trước đến giờ luôn là mười đại. Salman chỉ đủ làm một cánh tay đắc lực không hơn không kém, năng lực của hắn có thể xử lý những chuyện râu ria không liên quan tới phó bản. Người như vậy, Niên Thiên Hỉ không thiếu.
Hình tượng Salman xây dựng mấy năm qua chính là đầu lĩnh lưu manh giải quyết sự vụ. Đương nhiên hắn có năng lực, nhưng năng lực hắn không đủ đánh sâu vào mười đại. Cũng vì thế nên ấn tượng nhiều người đối với Salman chỉ dừng lại ở đây, Niên Thiên Hỉ cũng vậy.
Hơn nữa Niên Thiên Hỉ đã từng bị Salman nhìn thấu lớp ngụy trang nên hắn có chút bài xích đối phương theo bản năng.
Có điều, Niên Thiên Hỉ vẫn chào hỏi người nọ: “Đã lâu không gặp, Salman.”
“Đã lâu không gặp, nghìn mặt.” Salman thản nhiên chào hỏi, ánh mắt luôn tập trung trên người Nhậm Dật Phi.
Trước nay hắn ra ngoài đều mang theo hình tượng thủ lĩnh văn nhã bại hoại, hiệu quả cực tốt, hai năm qua chưa từng có người cảm thấy Salman có vấn đề. Nhưng hiện tại Salman có chút lo lắng, lỡ như A Phi cảm thấy hắn giống bộ dáng lưu manh ngoài đường thật, nhìn hắn mất cảm tình thì làm sao bây giờ?
“Hi Salman, đã lâu không gặp, vài ngày trước cậu đi đâu vậy?”
Dù sao Salman cũng từng là một người có địa vị cao, đương nhiên rất nhiều người biết hắn. Salman vừa đến liền có người chào hỏi, hỏi thăm mấy ngày nay hắn đã đi đâu.
Salman vội trả lời qua loa, khóe mắt chỉ chú ý người nào đó không rời.
“Vị này là?” Bọn họ cũng nhìn thấy Nhậm Dật Phi ngồi bên cạnh Salman.
“Một người bạn.”
Thiệp mời đều được phát theo cặp, lúc này nếu nói không quen thì không ai tin.
Chẳng qua Salman có tâm tư kín đáo, hắn không muốn người khác biết người nọ là “Thỏ Đen” vừa nổi danh không lâu nên rất tự nhiên chào hỏi: “Cậu đến sớm vậy?”
Thanh niên trẻ tuổi quay đầu nhìn Salman, đôi mắt đối phương lọt vào tầm mắt hắn, mềm mại, xinh đẹp, tràn ngập sức sống…
Salman nắm chặt ngón tay, dường như đầu ngón tay hơi toát mồ hôi mỏng. Dạo gần đây em ấy luôn là hư ảnh mờ ảo trong mơ, đột nhiên lúc này lại trở nên chân thật.
Hắn từng miêu tả giả thuyết ngàn vạn kiểu linh hồn, chỉ có linh hồn người nọ là mang theo độ ấm.
“A Phi…” Em ấy là A Phi, đương nhiên em ấy là A Phi, nếu em ấy không phải thì không ai có tư cách là A Phi nữa.
“Ừm.” Nhậm Dật Phi cũng đánh giá người chơi bánh ngọt.
Ngũ quan sắc sảo, đường nét sâu, có lẽ tổ tiên là người dân tộc thiểu số, mái tóc nâu sẫm xinh đẹp, thậm chí dưới ánh đèn có hơi giống màu caramel. Đôi mắt đối phương cũng là một màu nâu đậm, đồng tử hơi giãn ra, tựa như viên đường tan chảy, ngọt ngào sền sệt —— Anh ta động dục với mình sao?
“Anh cũng đến rất sớm.”
Thanh âm lãnh đạm mềm mại cọ vào màng tai làm Salman hơi run rẩy. Hắn không khống chế được mà vẫn luôn nhìn về “A Phi” bên cạnh.
“Mình chỉ muốn thiết lập hình mẫu mà thôi, không có ý gì khác.” Salman tự nói với chính mình.
Mái tóc dài đen nhánh, màu da thiên lạnh, nhìn qua cao gầy nhưng tỉ lệ cơ thể lại cực kỳ xinh đẹp. Hai chân thon dài thẳng tắp, eo… Salman liếc mắt một cái, nhìn thấy áo gile mỏng lộ ra trong áo khoác măng tô dài, tiếp tục đánh giá: Eo nhỏ.
Trong Cô Đảo, A Phi luôn mặc áo phông trắng và quần bò, nếu em ấy mặc vào lúc này thì sẽ lộ ra đường nhân ngư… Salman ho khan một tiếng, buộc bản thân không được suy nghĩ lung tung.
Bàn tay A Phi cũng xinh đẹp không kém, mảnh khảnh tựa tranh vẽ, tay phải có vết chai mỏng, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, thuận tay phải, hơn nữa đã quen sống trong nhung lụa. Có điều phần thịt dưới móng tay hơi phát tím, khí huyết không đủ.
Salman liền nhớ tới bộ dáng “A Phi” thở hổn hển vì bị hắn kéo chạy trong Xuân Nhật Yến: Quả nhiên em ấy không hay vận động.
Thanh âm người nọ dễ nghe như vậy, lúc chạy trốn thở dốc…
Không biết nghĩ đến nơi nào, Salman cảm giác không quá tự nhiên, hắn điều chỉnh dáng ngồi một chút.
Salman trầm ổn trưởng thành, tiêu sái phóng khoáng, cho dù Thái Sơn có sập trước mặt cũng không đổi sắc trước giờ đều trở thành ký ức xa vời trong chớp mắt. Hắn bắt đầu luống cuống tay chân, không khác nào một đứa nhóc ngây ngốc mới bước ra xã hội: Làm sao để chào hỏi rồi trò chuyện tự nhiên với A Phi đây?
Một đóa hoa hồng màu đỏ sậm đột ngột xuất hiện trước mắt Salman. Người đang bị hắn nhìn lén đánh giá chợt nghiêng đầu, một tay cầm đóa hồng, tay kia nhẹ nhàng kéo chiếc khăn choàng cổ xuống rồi tiến lại gần hắn, giọng nói mang theo ý cười: “Một ngày không gặp, như cách ba thu?”
Môi châu nho nhỏ đáng yêu thấp thoáng dưới nhân trung, Salman nhìn chằm chằm sống mũi cao thẳng và đôi môi hồng nhuận đang mấp máy của A Phi, ngẩn người.
“Người chơi bánh ngọt, ánh mắt đừng nên quá phận.” Nhậm Dật Phi mỉm cười tủm tỉm, trong mắt mang theo ý tứ cảnh cáo.
Thật ra Salman chỉ dám trộm đánh giá A Phi, chẳng qua không may là Nhậm Dật Phi rất nhạy cảm với ánh mắt người khác, bị đối phương nhìn không rời nổi hết cả da gà. Hơn nữa đám người xung quanh đều đang nhìn chòng chọc vào bên này làm hắn không thoải mái, Nhậm Dật Phi quyết định làm bọn họ dời mắt sang nơi khác.
Được dịp đi chơi, có gì không thể? Hắn trực tiếp mua hoa hồng trên cửa hàng.
Một đóa hoa hồng, một động tác thân mật tự nhiên, một lời nói mập mờ ám muội, cho dù sau đó hắn lập tức kéo khăn choàng lên rồi ngồi ngay ngắn về chỗ cũ thì mấy người chú ý tới nơi này đều đã có đáp án: Ồ, hóa ra là người yêu của Salman.
Những ánh mắt tò mò đồng thời thu về, ngay cả Niên Thiên Hỉ gần bên cũng mất hứng thú: Người khác đều nói Salman không đến gần sắc đẹp, xem ra là vì “sắc đẹp” vẫn chưa đủ đẹp.
Chỉ có người bị mọi người cho rằng kẻ được lợi sau cuối là cầm hoa hồng ngốc mặt, cổ họng khô khốc.
“Em ấy không nên trêu mình.” Salman nghĩ thầm, người chơi ở Hoang Vu Chi Giác đều không quan trọng đạo đức hay giới hạn bản thân, không khéo, hắn cũng vậy. Mặc dù Salman biết A Phi “trêu” hắn vì muốn lấy hắn ra chắn tầm mắt mọi người nhưng chuyện Salman bị trêu là sự thật.
Salman tự thuyết phục chính mình: Là em ấy trêu ghẹo mình trước, động tâm không phải lẽ đương nhiên sao?
“Mình không phải kiểu đàn ông nông cạn chỉ xem trọng vẻ bề ngoài.” Quyết tâm ngày nào còn văng vẳng bên tai, hôm nay trực tiếp vả mặt hắn bôm bốp.
“Có thể là thô tục mà không tự biết.” Salman tự đánh giá, hơn nữa còn nhanh chóng chấp nhận một phần bản thân dung tục không hoàn mỹ.
Ngón tay hắn vân vê cánh hoa hồng, xúc cảm mịn màng ôn nhu, Salman cúi đầu nhìn “món quà” trong tay. Sắc hoa là màu đỏ tươi, rất đậm, tựa như vết tích đọng lại sau dấu hôn sâu.
“Đã lâu không gặp.”