Theo lỗ hổng trên nền đất, người chơi liên tiếp nhảy ra. Bọn họ nhìn thấy chúng yêu bốn phía, chúng yêu cũng nhìn thấy bọn họ, hai bên đều im lặng không ai mở miệng, cũng không có động tác gì, không khí tạo nên một loại cân bằng vi diệu.
Nhậm Dật Phi đứng ở trung tâm “ba” một tiếng thu hồi cây quạt, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua Salman đang thoáng ngẩn người.
“Tôi muốn suy diễn phó bản hoàn mỹ, cũng muốn lấy được quỷ bài.” Hắn nghĩ thầm, rốt cuộc thì tham lam trở về thân thể đã làm ảnh hưởng đến một ít tâm tính của hắn.
Đám người chơi phản ứng lại, bọn họ nhìn thấy thạch trứng trong tay Nhậm Dật Phi và một cái đài bất thường bên dưới đỡ lấy thạch trứng, biểu tình trên mặt đều biến đổi, không nói hai lời lập tức cầm đạo cụ xông qua.
Mà Salman cũng chỉ thất thần trong nháy mắt rồi nhanh chóng rút kiếm lao về thạch trứng.
Cùng là người chơi lâu năm, đương nhiên bọn họ liếc mắt một cái là đã có thể đưa ra phán đoán: Thạch trứng nối liền với vô số ống dẫn bị cắt đứt nằm dưới nền đất kia, chắc chắn là thứ mà bọn họ muốn tìm —— “quỷ”!
Chỉ là không ngờ đám người bên này vừa nhào đến, một loạt tia sáng chói mắt chợt lóe lên đẩy đám người chơi đến gần lùi ra ngoài.
Tới khi ánh sáng dần dần dịu đi, đại yêu khổng tước đã mở rộng đôi cánh xuất hiện bên trong. Hắn đưa lưng về phía Nhậm Dật Phi, mặt hướng về đám người, cười nói: “Mặc dù ta không biết các ngươi định làm gì nhưng nếu dám khiêu khích đại yêu, giết chết không tha.”
Bên kia còn có Thanh Hồng tay cầm ngọc kiếm, trong một giây hô hấp hắn đã chém đứt một đám sinh mệnh người chơi, đôi mắt Thanh Hồng đỏ hoe đảo qua đảo lại những người chơi còn sót.
“Ai dám bước tới một bước nữa?”
Không có ai đáp lời, thậm chí bọn họ còn vội vàng lui về phía sau, tránh đi mũi kiếm đại yêu.
Mấy đại yêu hoa lan bọ ngựa cũng đều rút hết kiếm ra, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm người chơi phòng bị.
Người chơi và NPC lần nữa tiến vào trạng thái giằng co không tiếng động, Nhậm Dật Phi ở trung tâm lại giống như không cảm nhận được bất kỳ thứ gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lên thạch trứng.
“Lần trước ta cũng làm như vậy?”
Thanh âm bên trong thạch trứng rất yếu ớt, mang theo tiếng khóc nức nở: “Còn, còn đánh phụ thân.”
“Vậy sao?”
“Nếu cho con thêm một cơ hội để con dùng một cách khác sống ở một nơi khác, con có nguyện ý theo ta đi không?” Hắn vừa dứt lời, đám người chơi nhao nhao ghé mắt nhìn qua, vừa cảm thấy lời này có chút không đúng lắm, vừa không biết phải nói thế nào.
Thạch trứng trên tay Nhậm Dật Phi run rẩy: “Con đi theo người. Người đừng tức giận với phụ thân mà, đừng giết phụ nhân.”
“Được. Tên của con, Hạc Quy.” Nhậm Dật Phi mở miệng nói ra ba chữ với nó.
Salman cầm cự kiếm cảm giác không khí không thích hợp, một loại xúc cảm cực kỳ quen thuộc đột ngột ập vào trong lòng khiến hắn không thể hít thở.
Không thể nào?
Làm sao có khả năng?
“Ngươi muốn làm gì?”
Dưới chân vừa động, yết hầu Salman lập tức bị mũi kiếm sắc bén của Thanh Hồng chỉa thẳng.
Thanh Hồng cố gắng áp xuống thống khổ, một tay cầm kiếm siết chặt.
Hắn sẽ sống để chuộc tội, nếu đây là nguyện vọng của sư huynh.
“Tránh ra!” Thanh kiếm trong tay Salman sáng lên từng đạo phù văn, quang mang sáng rực bốn phía, hắn cũng có lý do phải tiến đến cho bằng được.
Cự kiếm của hắn và ngọc kiếm của Thanh Hồng đâm vào nhau trước tiên. Trong tay Salman có thêm kỹ năng, cự kiếm mạnh mẽ quét tới, nặng tựa nghìn quân. Thanh Hồng vốn tấn công thành thạo lại bị va chạm trong một giây này phá vỡ thế cân bằng, lộ ra chút khe hở cho đối phương bắt lấy.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thanh Hồng chỉ cảm thấy một làn gió thổi đến, Salman thừa dịp chiếm được thế kiếm nhảy tới phía sau vị trí của Nhậm Dật Phi.
Mũi kiếm xé gió, cắt bay “màn” gió bảo hộ xung quanh Nhậm Dật Phi, ngón tay Salman dường như chạm phải ống tay áo của đối phương.
“Con chính là quỷ.”
Quá muộn, đầu ngón tay Salman cọ qua ống tay áo người kia, cả người lảo đảo một bước mới dừng lại được.
Cùng với thanh âm chỉ ra và xác nhận kết thúc, thạch trứng quang mang đại thịnh, đến khi ánh sáng chói mắt biến tàn, một hài tử mặc yếm đỏ xuất hiện trong tay Nhậm Dật Phi.
Lông tóc nó đều là một màu trắng bạc, chỉ có trên trán là một chấm chu sa đỏ, đôi mắt đen nhánh mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận đáng yêu, rõ ràng là một tiểu Hạc Quân.
Bàn tay hồng phấn nho nhỏ dán vào người Nhậm Dật Phi, vừa mũm mĩm vừa có thịt. Hắn cứng đờ đứng ở nơi đó không dám nhúc nhích, ngay cả một chút cử động cũng không dám.
Hắn… Dường như có chút sợ trẻ con.
“Tái kiến phụ thân.” Tiểu Hạc Quân từ biệt Thanh Hồng, cuối cùng hóa thành một tấm thẻ bài rơi vào lòng bàn tay Nhậm Dật Phi.
Nhậm Dật Phi lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, cầm lấy thẻ bài.
Nhóm yêu ma trong nháy mắt bất động, trăm loại sắc màu trên người bọn họ dần dần rút đi, biến thành những pho tượng sáp quý, một giây sau đều tan thành cát bụi bay mất.
Giữa mưa bụi ngập trời, Nhậm Dật Phi nhìn về phía Salman, khóe miệng giương cao.
Cách thời gian và không gian tách biệt, hai bối cảnh phó bản chồng chất vào nhau hiện lên trước mặt. Tất cả đồ vật bốn phía trở nên mơ hồ, chỉ có bạch y đại… Không, chỉ có người chơi này là chân thật rõ ràng.
Salman nhìn chằm chằm người nọ, muốn đem nụ cười của đối phương khắc sâu vào đôi mắt mình.
Nụ cười đó, hắn đã từng mơ thấy.
“Người, người chơi?!” Đám người chơi may mắn còn sống phát ra thanh âm hoảng hốt khó bề tin tưởng, không chỉ giọng nói mà ngón tay đều đang run rẩy không ngừng.
“Chư vị, đa tạ.” Nhậm Dật Phi vươn tay, một tấm thẻ bài dừng ở trong lòng bàn tay hắn, bàn tay vừa lật, thẻ bài đã không thấy bóng dáng.
Tốc độ phó bản sụp xuống mỗi lúc một nhanh, cảnh tượng tận thế ở bên ngoài đỉnh tháp đã đổ nát tan tành, chỉ còn lại đám người chơi có tam quan vụn vỡ thành từng mảnh từng mảnh nhỏ bay đầy, vừa ngỡ ngàng vừa mờ mịt.
“Nhìn bên ngoài kìa.” Một người chơi kinh hô, ánh mắt mọi người đồng loạt bị hấp dẫn qua đó. Bọn họ đi đến bên cạnh tháp cao quan sát phía dưới.
Xuyên qua khe hở của khói đen và lửa đỏ bao trùm đất trời, bọn họ có thể nhìn thấy mặt đất điên cuồng nứt toạc, lộ rõ thứ gì giống hệt rễ cây, một đám điểm đen bò ra từ trong rễ cây bán trong suốt.
“Trông giống mấy con kiến bám vào đĩa miến xào đầy dầu nhỉ?” Người chơi nào đó dùng tính từ hình dung tâm tình.
Đừng nói nữa, hình ảnh quá mức chấn động.
Bởi vì khoảng cách rất xa nên đám người không thể nhìn thấy bộ dáng rõ ràng của mấy chấm đen. Nhưng phần lớn người chơi đều bò ra từ thông đạo ngầm, bọn họ biết, những chấm đen kia chính là những người chơi may mắn sống sót, là chất dinh dưỡng dự trữ của “quỷ”.
“Vận khí tốt thật đấy.”
Nếu phá giải phó bản muộn thêm vài giờ, chỉ sợ đám người chơi bọn họ đừng nghĩ đến chuyện sống sót.
“Ai đạt được hạng nhất vậy?” Có người chơi vừa theo vách tường quỷ tháp bò lên, mặc dù bọn họ biết chính mình đến chậm một bước nhưng cũng có chút không cam lòng, liền hỏi những người chơi đến sớm hơn trong tháp.
Ai ngờ đám người chơi trong này vừa nghe hắn hỏi xong, biểu tình càng thêm phức tạp: “Đừng hỏi nữa, không hỏi thì còn có thể giữ được chút tâm tình.” Hỏi một cái là trả lời cho ông tuyệt vọng chết luôn.
Người chơi đi tìm “quỷ”, vậy mà lại có NPC hộ tống bảo vệ?
Cũng không phải một người, không phải hai người, mà là rất nhiều người?
Chẳng lẽ người chơi kia mang theo hào quang nhân vật chính, trên mình còn có độ hảo cảm tuyệt đối từ các NPC?
Lúc bấy giờ chỉ còn lại vài người ở trên đỉnh tháp. Sau khi NPC biến mất, một đám người chơi tử vong rơi xuống, dư khoảng mười bảy mười tám người. Những người này đều là người chơi xuất sắc giữa một trăm người chơi, kinh nghiệm qua màn cũng phong phú.
Bởi vì nguyên nhân đó nên bọn họ hiểu rõ hơn bất kỳ ai, để có thể khiến cho NPC chủ động ra mặt bảo vệ mình là một chuyện khó khăn đến mức nào.
“Dường như tôi chứng kiến một huyền thoại ra đời.” Người chơi vũ y Tịch Vũ thân khoác lụa đỏ than nhẹ.
Sư huynh của chủ nhân yến hội, người bị yêu thầm, đại yêu cường đại, vạn nhân mê,… Hình tượng nhân vật có quá nhiều thuộc tính phức tạp, hơn nữa còn dính phải quan hệ bùng binh, người chơi kia lại có thể ngụy trang mà không lộ ra chút sơ hở nào, cho đến giây phút cuối cùng cũng đều có NPC tự nguyên đứng ra bảo vệ.
Năng lực này sao chỉ gọi là đáng sợ? Quả thật quá khủng bố.
Đương nhiên, nếu hắn là người của phe mình thì sẽ gọi là đáng yêu.
Tịch Vũ tiến đến một bước, tự giới thiệu: “Chào anh, Phù Không Giới “Học Cung”, tôi tên là Tiểu Hoa, có phải chúng ta đã từng gặp nhau hay không? Chính là…”
“Tôi là Ngô Sở, Vô Vọng Hải “Bắc Đảo Liên Minh”, không biết anh tên gọi là gì?” Những người khác cũng lần lượt tiến lên.
“Chẳng qua là bèo nước gặp nhau mà thôi, cần gì phải biết tên họ lai lịch?” Nhậm Dật Phi khẽ cười một tiếng, vẫn mang theo lãnh đạm xa cách như cũ.
Nhưng mà đám người chơi đều không chịu từ bỏ. Nếu đã đến nơi này, rất ít người đơn đả độc đấu, bọn họ hy vọng có thể lôi kéo Nhậm Dật Phi về đội ngũ của mình.
Người theo phái ngụy trang hoàn toàn bất đồng so với những người theo trường phái khác, bọn họ là ước mơ “trợ giúp” mà bao người luôn trông mong. Có rất nhiều người chơi thích hợp tác với ngụy trang giả, bởi vì bọn họ sẽ dễ dàng tìm được càng nhiều manh mối giúp đỡ đến từ các NPC ở trong phó bản.
Đáng tiếc, Nhậm Dật Phi không có hứng thú với ai cả.
Ống tay áo nương theo lực quay tạo thành một đường cong, Nhậm Dật Phi xoay người muốn đi. Hắn là người tính tình đơn độc, không thích qua lại nhiều với bất kỳ ai, dù sao một người vẫn là tự tại nhất.
“Xin dừng chân.” Một bàn tay từ đâu duỗi đến ôm lấy dây thắt lưng quanh eo nhỏ của Nhậm Dật Phi.
Hắn quay đầu nhìn xem, đúng là người chơi cầm theo cự kiếm lúc trước, người chơi bánh ngọt có hương khí vừa ngọt vừa đắng, mùi vị dễ chịu gãi đúng chỗ ngứa.
Bởi vì lúc nãy hắn phóng quạt qua cho nên người nọ không vui, đến tìm ngược sao? Nhậm Dật Phi nghĩ sao hỏi vậy: “Cậu muốn kiếm chuyện với tôi à?”
“Không phải, anh đã quên một thứ rồi.” Thanh âm Salman trầm thấp ôn nhu, đôi mắt cong cong mỉm cười tựa mặt hồ ngày xuân trong trẻo, vô tình ngậm cả tình ý như có như không.
Nhậm Dật Phi không đoán được đối phương sẽ có thái độ như vậy, hắn nhướng mày, cũng lộ ra nụ cười ôn nhu y hệt: “Ồ? Tôi quên cái gì rồi cơ?”
“…”
Muốn biết người nọ định giở trò quỷ gì nên Nhậm Dật Phi vươn tay. Một đóa hoa bích sắc đã thiếu mất một nửa rơi từ đầu ngón tay Salman vào lòng bàn tay của Nhậm Dật Phi, mang theo độ ấm dịu dàng.
“Anh đã quên… Lòng biết ơn của tôi. Rất vui vì lại gặp mặt nhau lần nữa, A Phi.”
“Chờ đã,” Nhậm Dật Phi trực tiếp bắt lấy cổ tay hắn, mỉm cười lịch thiệp, “cậu gọi tôi là A Phi?”
Cái tên A Phi này chỉ có người chơi của hai phó bản trước biết, người chơi bánh ngọt vừa đúng lúc tham gia phó bản láng giềng, đối phương nhận ra hắn là Tống Bác Chi của thế giới trò chơi lúc trước sao?
Không biết người nọ cho rằng trong khoảng thời gian ngắn không thể xuất hiện người chơi theo trường phái ngụy trang thứ hai, hay là hắn tìm ra dấu vết giống nhau của hai diễn viên từ hai cách suy diễn phó bản bất đồng?
Nếu là vế trước thì không cần bận tâm, còn nếu là vế sau…
Kỹ thuật diễn xuất vẫn luôn là thứ khiến Nhậm Dật Phi kiêu ngạo nhất, cũng là kỹ năng sinh tồn của hắn. Chưa chắc Nhậm Dật Phi yêu diễn xuất, nhưng hắn nhất định xem nó là sinh mệnh.
Ai dám nghi ngờ sinh mệnh Nhậm Dật Phi, hắn sẽ làm cho người kia phải hoài nghi nhân sinh.
Đôi mắt Salman không chớp lấy một lần nhìn chằm chằm đối phương, nhìn hắn trong nháy mắt thu lại tất thảy góc cạnh sắc bén, giả thành bộ dáng vô hại dịu dàng.
Ngụy trang là bản năng sinh vật tự bảo hộ chính mình, cho nên…
Quả nhiên người nọ rất để ý chuyện này.
Nụ cười Salman càng thêm ẩn ý.
“Chẳng lẽ anh không phải A Phi?” Hắn hỏi đối phương, trên mặt viết to mấy chữ anh có giỏi thì phủ nhận đi.
Vấn đề bị ném về phía Nhậm Dật Phi, biểu tình Nhậm Dật Phi không chút thay đổi, trong lòng lại hung hăng lấy bút ra ghi nhớ: Cái người này nè, bụng dạ khó lường, kín đáo dụng tâm, lòng mang ý xấu…
Lúc này phó bản đã sụp đổ đến dưới chân người chơi, mười lăm phút dừng lại rất nhanh liền tới, Salman nhìn thoáng qua những người chơi khác không cam lòng biến mất rồi lại nhìn Nhậm Dật Phi đang mỉm cười hoàn mỹ giả dối ở bên cạnh.
“Ngày ấy ở hoa viên tôi đã định nói lời này với anh, đôi mắt của anh rất xinh đẹp.”
“?” Nhậm Dật Phi khó hiểu.
“Nhìn thấy một lần là ở trên gương mặt Tống Bác Chi, đôi mắt tràn ngập hy vọng và nhiệt tình.”
Đối với một người rất để ý kỹ thuật diễn xuất, vả lại còn có kỹ thuật diễn xuất xuất chúng, nói cái gì mới có thể để lại ấn tượng với đối phương? Khen người nọ? Không.
“Đương nhiên tôi không lấy lý do này để chứng minh hai người là cùng một người. Trong suy diễn của anh có một sơ hở rất lớn, về phần sơ hở là gì… Đến lần gặp mặt tiếp theo, tôi sẽ nói cho anh.”
Tí tách, thời gian đã đến.
Mang theo tò mò nghi hoặc muốn biết đáp án ngay lập tức, Nhậm Dật Phi trực tiếp bị vứt ra khỏi phó bản. Hắn trợn mắt ngồi dậy từ trên giường, nhìn thấy trước mặt là vách tường xi măng của chính mình.
Tinh linh hướng dẫn vừa mới mở miệng, nó còn chưa kịp nói chuyện thì đã thấy Nhậm Dật Phi bỗng đứng lên vọt nhanh vào phòng tắm, tấm gương trên tường gian phòng phản chiếu gương mặt hắn, phản chiếu cả đôi mắt hắn.
Hy vọng?
Tràn ngập nhiệt tình?
“Cậu được lắm.” Đột nhiên Nhậm Dật Phi nhớ tới tên gọi đặc biệt của người kia, cái tên khiến tâm tình hắn trở nên không thoải mái chút nào, “Salman.”
“Người chơi thân mến, có phải giờ phút này tâm tình ngài đang cực kỳ kích động không?” Tinh linh hướng dẫn gần như không kìm nén được thanh âm máy móc vận hành đập loạn bùm bà lùm bùm bùm.
Người chơi thân mến Nhậm Dật Phi cười đến xán lạn: “Đúng vậy, cực kỳ kích động luôn á.”
“…” Tinh linh hướng dẫn nhìn chỉ số tâm tình giảm xuống 0.05 của ký chủ, run rẩy không ngừng, “Sao-sao lại như vậy?” Bộ kết toán phó bản không đủ xúc động lòng người hả?
“Hệ thống.” Nhậm Dật Phi nhìn về phía màn hình trắng, “Xác suất một người gặp cùng một người liên tục hai lần là ít hay nhiều?”
“Ước chừng bằng không.” Tinh linh hướng dẫn không chút do dự.
“Liên tục ba lần thì sao?”
“Gần như bằng không.” Tinh linh hướng dẫn lại bổ sung, “Có điều đạo cụ thì có thể làm được, nếu không đủ duyên phận thì dùng tiền tạo nên duyên phận.”
“Cậu biết cũng nhiều quá ha.” Nhậm Dật Phi càng mỉm cười xán lạn không khác gì mặt trời nhỏ chói mắt.
Nhưng mà tinh linh hướng dẫn trông thấy lại muốn té xỉu tại chỗ. Nếu nó có chân, chắc chắn nó đã quỳ xuống trước mặt ký chủ của nó: Tôi làm sai cái gì thì ngài cứ nói đi tôi sửa, đừng có cười như vậy nữa mà hu hu.
“A…” Ở một gian phòng trên cây cách đó không xa, Salman cùng lúc tỉnh dậy. Hắn vỗ đầu cười khẽ, trước mặt tựa như vẫn còn hiện rõ đôi mắt hơi mang theo uy hiếp và nhìn kỹ hắn của người kia.
Hắn không có thời gian quan tâm kết toán từ phó bản, Salman gọi điện thoại cho cấp dưới thu thập tình báo đầu tiên.
“Có tìm được người không?”
Một thần chi theo trường phái ngụy trang, vừa hoang dại vừa cô độc, không tiếp nhận bất kỳ ai, không biết Salman phải trả giá loại đại giới nào mới có thể có được đối phương.
Salman nhéo nhéo sống mũi cao thẳng, cảnh sắc trước mắt hắn dần trở nên không rõ. Đại yêu bạch y biến ảo hóa thành hai nhân cách, còn có thanh niên mù tươi cười vừa ngây ngô vừa thẹn thùng, từng loại biểu tình đều xuất hiện trong thế giới tinh thần của Salman.
Độ cong đuôi mắt lúc mỉm cười, góc khóe môi hạ xuống khi trào phúng, lông mày sửng sốt lúc gặp phải động tác kích động…
Nhân vật sắm vai có thể không giống nhau, nhưng mà cùng một linh hồn thì đương nhiên sẽ có cùng một độ cong biểu tình.
“Vẫn còn thiếu một chút mới tạo thành hình mẫu, không thể xác định chuẩn xác được, nếu có thể gặp lại lần nữa…” Đằng sau tầng tầng lớp lớp mặt nạ, mơ hồ lộ ra một bóng dáng cao gầy.
“Rốt cuộc anh…”
“Tìm người mới nhất tiến vào Hoang Vu Chi Giác ấy, ừm, tìm trong bảng xếp hạng ngôi sao mới tiềm lực.”
Ngón tay Salman gõ nhẹ mặt bàn, hắn không tin ánh sáng chói mắt của người nọ có thể giấu được, thế nên chỉ có thể là người mới, hơn nữa chắc chắn ở trong Tiềm Tinh Bảng.
“… Trừ khi mắt của chính phủ bị mù, nếu không nhất định hắn sẽ có tên trên đó.” Salman vừa nói chuyện vừa xem xét tiền lời của mình.
Một đạo cụ thu hoạch mới hấp dẫn lực chú ý của hắn, Salman ấn vào đạo cụ, một đóa hoa bích sắc bán trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Bạn bè tặng cho?”
Mà bên này không khí tràn ngập hạnh phúc, người chơi qua màn hoàn mỹ chân chính ở gian phòng xi măng bên kia lại mặt mày ủ rũ không chút sức sống.
“Bây giờ kết toán thu hoạch được chưa ạ?” Tinh linh hướng dẫn cẩn thận dò hỏi. Đừng đưa micro cho nó, nó cũng không biết ký chủ xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ hai ngày này ký chủ nó ở trong trò chơi nhất kiến chung tình, tái kiến định chung thân, tam kiến sinh ly tử biệt* à?”
*Lần thứ nhất vừa gặp đã yêu, lần thứ hai vừa gặp đã nghĩ đến chuyện cả đời, lần thứ ba gặp mặt thì sinh ly tử biệt. Đại loại là tình yêu rực lửa ngang trái.
“Kết toán đi.” Nhậm Dật Phi ngồi trên ghế, vẻ mặt chán đời.
Giây tiếp theo hắn liền nghe được thanh âm kim loại va chạm giòn vang.
“Ngài nghe thấy gì không?”
Thanh âm “rào rào” rồi “rào rào” là cái gì? Là tiếng đủ loại vỏ sò màu sắc khác nhau rơi xuống, tiếng tiền rơi đó.
Nhậm Dật Phi yên lặng nhìn màn hình trắng: “Ừ, biết là cậu thêm được hệ thống âm thanh rồi.”
“Không phải cái này mà.” Tinh linh hướng dẫn lại tiếp tục mở tiếng vang rào rào, “Ngài xem thu hoạch lần này của ngài đi!”
“Qua màn không bị phơi sáng, hơn nữa chỉ ra và xác nhận “quỷ” thành công, điểm tích lũy mà ngài đạt được là: 8+6+6, hơn nữa phó bản phúc lợi có tính chất đặc thù, tặng thêm 10 điểm tích lũy. Hiện tại tổng số điểm tích lũy của ngài là: 50.”
“Ngài vẫn qua màn hoàn mỹ như cũ, bởi vì hoàn thành nhiệm vụ của nhân vật nên có khen thưởng, tổng số sò trắng là 10000, hơn nữa phó bản phúc lợi có tính chất đặc thù, khen thưởng thêm 10000 sò trắng, số sò trắng còn lại của ngài là: 20806.”
“Từ từ.” Nhậm Dật Phi chống cằm, ngón tay hắn lướt qua giao diện khen thưởng, hiện ra trang đầu: “Đây là cái gì?”
Ở giao diện cá nhân của Nhậm Dật Phi viết bốn chữ thật lớn: Trạng thái suy yếu.
“À à là như vầy nè, bởi vì ngài lựa chọn hiến tế chính mình cứu vớt chúng sinh…”
“Thôi ngừng, nghe mắc ói lắm.” Nghe tới hiến tế và cứu vớt là hắn nổi hết da gà.
“Dạ.” Sau mấy giây trầm mặc ngắn ngủi, tinh linh hướng dẫn lập tức thay đổi cách giải thích khác, “Bởi vì ngài đã chọn cách mà nhân vật đã từng lựa chọn, cho nên nhân vật của ngài vì lựa chọn đó hy sinh tính mạng. Mà dù cho ngài không cần chết đi thì cũng phải trả giá bảy ngày tịnh dưỡng, trong bảy ngày này thân thể ngài sẽ ở trong trạng thái suy yếu, rất dễ sinh bệnh, không thích hợp tiến vào trò chơi.”
Tầm mắt Nhậm Dật Phi nhìn về một nơi xa xăm: Thì ra Hạc Quân đã chết rồi.
Thế giới kia có quỷ thần, không biết Hạc Quân có thể tiếp tục sống bằng linh hồn hay chăng? Có lẽ là có thể, dù sao thì ý thức y cũng đã từng xuyên qua thời không, tìm đến Hoang Vu Chi Giác.
Không trung bên ngoài có chim nhạn bay qua, thanh âm của nó vang vọng khắp chân trời cao rộng.
“Hệ thống.” Nhậm Dật Phi đột nhiên mở miệng.
“Ngài cứ nói.”
“Những người chơi chúng ta đều đến từ các thế giới song song. Ngươi nói xem Hạc Quân sẽ có thế giới song song không? Trong thế giới song song của y, chắc chắn không có Thanh Hồng đâu nhỉ?”
Trong mắt hắn dường như xuất hiện một con hạc trắng, nó phá tan mặt trời đỏ sống lại, vươn cánh bay thẳng lên bầu trời.