Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 2 - Chương 18: Láng giềng




Nói chung là cảm giác được chỗ nào đó không đúng, nhưng cụ thể ở đâu thì hắn không biết.

Salman buông người đang ôm trong ngực ra, một tay vẫn luôn đỡ lấy cậu ta. Có lẽ là liên quan đến tính tình, thanh niên kia hơi nhíu mi, nhìn qua là biết một người yếu ớt dễ vỡ như gốm sứ. Đôi mắt của người nọ rất sáng, tựa như mặt hồ trong trẻo vậy, có điều trong mắt lại không có tiêu cự.

Dường như đôi mắt của cậu ta không được tốt lắm, thế nên thanh niên có phần cảm thấy không được an toàn.

Mà thật ra bất kể là cả nam hay nữ thì Salman vẫn luôn luôn bài xích tiếp xúc với những người nhỏ yếu như thế này. Hắn cũng sẽ không rảnh rỗi mà xen vào chuyện của kẻ khác hay làm anh hùng giúp đời cứu người, bởi vì cứu người đồng nghĩa với việc chuốc lấy cho mình hàng loạt phiền phức không đáng.

Có điều Salman giúp đỡ người này vì trong phó bản rất quan trọng thiện cảm của NPC với người chơi. Hắn càng cười ôn hòa để tạo ấn tượng tốt với đối phương, động tác cũng thân thiết dịu dàng.

Găng tay trắng.

Thứ mà đội danh dự của quốc gia hay dùng.

Thời gian này mà vẫn mang găng tay trắng, không biết là liên quan đến công việc hay là chứng ở sạch nữa. Ngoài ra trên người hắn còn có mùi hương dịu ngọt của đường caramel. Đối phương là một người đàn ông đã thành niên, thứ mùi trên người hắn lại quá ngọt ngào đáng yêu, có liên quan gì đến tính cách thật sự của hắn hay không?

Hắn đứng thẳng, bóng lưng cao cao thẳng tắp, chỉ cần duỗi tay một cái là có thể đỡ được một người đang lăn xuống, còn có thể bế người đó lên một cách nhẹ nhàng. Xem ra người này không nho nhã yếu ớt như vẻ bề ngoài. Hắn là người chơi sao?

Nhậm Dật Phi vẫn còn níu chặt góc áo của ân nhân cứu mạng, trên mặt là vẻ hoảng hốt sau khi gặp nạn. Có điều phía sau những kinh sợ ấy là một Nhậm Dật Phi lý trí lạnh lùng đang âm thầm phân tích tình huống.

Bởi vì người vừa ngã, mấy viên thủy tinh trong suốt lấp lánh cũng lăn xuống, cuối cùng rơi hết dưới nền đất, phát ra tiếng vang thanh thúy. Nhậm Dật Phi đương nhiên nghe thấy, hắn sửng sốt một chút rồi “suy nghĩ cẩn thận”. Nhậm Dật Phi hơi há miệng, sắc mặt trắng bệch, giọng nói cũng không kiềm chế được run rẩy: “Là viên thủy tinh.”

Đang yên đang lành, sao tự dưng sáng sớm lại xuất hiện một mớ viên thủy tinh ra cầu thang nhảy disco? Tính tập thể dục buổi sáng à?

Chắc chắn là trò đùa dai rồi.

Mà không những Nhậm Dật Phi nghĩ đến mà tất cả mọi người đều hiểu ra.

Ai có thể bày ra cái trò này?

“Ranh con!” Quản lý chung cư nhìn thấy hai anh em ở dưới lầu. Còn gì mà không hiểu nữa? Ông tức giận không thôi, vội đi lại nhéo lỗ tai đứa nhóc lớn: “Mẹ mày đâu?”

“Mau chạy đi A Võ!” Thằng nhóc này không sợ người quản lý chút nào, nó nhìn về phía em trai hô to.

Xem phản ứng quá quen thuộc của người quản lý rồi lại xem thái độ không sợ trời không sợ đất của đứa nhóc này, có thể khẳng định đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên chúng bày trò, càng không phải là lần cuối.

Quả nhiên “Tống Bác Chi” là một người dịu dàng ôn nhu.

“Cố tiên sinh, này, kia là phòng của cậu đó. Có việc gì thì cứ đến tìm tôi.” Quản lý chung cư ném cho Salman một xâu chìa khóa, sau đó ông ta hùng hổ kéo thằng nhóc rời đi. 

Đứa còn lại thì đã sớm nhanh chân chạy trốn không thấy bóng dáng.

Nhậm Dật Phi đang muốn nói lời cảm ơn, đột nhiên hắn cảm nhận được người nào đó đang nhìn chính mình chằm chằm.

Có người sao?

Là ai?

“Cậu để ý một chút.” Salman buông Nhậm Dật Phi ra. Làm một người chơi năm tốt ưu tú, bây giờ trừ bỏ tìm kiếm manh mối thì không cần tiếp xúc với NPC quá nhiều.

“Cảm ơn.” Nhậm Dật Phi lại đáp một tiếng.

Dáng vẻ của người này không giống người thường, lúc người khác nói chuyện thì cậu ta hơi nghiêng sang phía đối phương để “nghe”. Salman nhìn mặt cậu ta một lúc rồi nhanh chóng kéo hành lý đi lên, để lại một tiếng “Ừm.”

Nhưng khi Salman đi đến lầu hai rồi, không biết trời xui đất khiến thế nào mà hắn nhịn không được quay đầu nhìn một cái.

Người nọ đang cầm gậy dò đường bước đi rất chậm, còn có chút khập khiễng. Cậu ta dùng chân đẩy gậy về phía trước, có lẽ vì sợ lại gặp phải trò đùa gì nữa.

Thật ra phía trước đã không còn mấy viên thủy tinh nhưng vì cậu ta không nhìn thấy nên vẫn cẩn thận dò đường. Đi được vài bước, người nọ đột nhiên dừng lại. Cậu ta có phần thất vọng mà ngồi xổm xuống, vài phút sau mới lại đứng lên đi tiếp, vừa đi vừa xoa xoa đầu, có lẽ là chỗ lúc nãy đụng vào bậc thang.

Người có đôi mắt không tốt mà người quản lý chung cư nói là cậu ta?

Nhìn bộ dáng hai đứa nhóc quỷ kia là biết đây không phải lần đầu bị ức hiếp, người nọ không biết phản kháng lại à?

Bên trái là một hộ gia đình, bên phải là một thanh niên mù yếu ớt.

Salman đưa ra kết luận. Hắn tra chìa khóa vào ổ rồi mở cửa.

Không khí trong phòng oi bức khó chịu, có lẽ là một thời gian dài không có người ở. Phía bên kia là chiếc giường nhỏ với thành sắt cũ kĩ, một bàn làm việc bị hư góc, trên cửa sổ ban công thì thiếu một mảnh thủy tinh, rèm cửa tùy tiện treo sang một bên, dưới mặt đất còn có khá nhiều rác.

Salman kéo vali vào. Hắn dùng chân đóng cửa lại rồi ngồi lên trên vali. Bây giờ chỉ có một mình hắn, có thể thả lỏng ngồi đây ngây ngốc ngẩn người. Vừa mới tỉnh dậy đã thấy mình đứng trước cửa chung cư. Có điều với kinh nghiệm trò chơi phong phú của Salman thì mở màn như này đã là rất tốt.

Hắn lấy thẻ bài ra, ngón tay vuốt nhẹ trên mặt thẻ:

[Bên trong người chơi có quỷ giết người. Tìm ra nó, hoặc sống qua bảy ngày.]

[Thân phận: Người chơi.]

[Nhân vật: Khách thuê XX.]

[Từ ngữ then chốt: Láng giềng.]

[9]

Láng giềng?

Phó bản cấp thấp tiếng tăm lẫy lừng.

Nội bộ thế lực bọn họ từng tìm hiểu vài tư liệu của các màn chơi, trong đó có tư liệu của “Láng giềng”. Mà đương nhiên là chịu hạn chế của trò chơi nên bọn họ không lấy được tư liệu cụ thể, chỉ biết được một vài tin tức mơ hồ.

Láng giềng là một phó bản có độ khó cao đã dừng lại hai năm. Tuy là nó bị chính phủ đánh giá “cấp thấp” nhưng cấp bậc thực tế cũng phải gần bằng hoặc bằng cấp trung. Salman thật không hiểu nhân viên kiểm tra nội bộ làm gì ở đây mà phía trên lại đánh giá là phó bản dễ phá giải nữa.

Nhìn qua tên phó bản là có thể đoán được nội dung màn chơi này có liên quan đến chung cư, người chơi đều là hộ gia đình ở đây.

Có điều đây là chung cư bốn tầng, một tầng có khoảng 30 phòng, nếu cho mỗi phòng một người thì ít nhất hiện tại có hơn trăm người đang sinh sống. Lại nói lúc quản lý chung cư giới thiệu nơi này thì tỷ lệ người ở cũng phải đến 90%, trong hàng trăm con người lại có 9 người chơi, một người trong 9 người chơi là “quỷ”.

Salman cau này, mặc cho “quỷ” là người đã chết nhập vai hay “quỷ” là người sống nhập vai thì cũng không dễ điều tra chút nào.

Gió từ bên ngoài thổi vào trong phòng, cuốn theo chút rác rưởi đến bên chân Salman. Hắn liếc mắt nhìn qua, sau đó lại nhìn chằm chằm thẻ bài.

Bình thường tin tức vào ngày đầu tiên sẽ không quá nhiều ngoại trừ thông tin cơ bản của nguyên chủ. Quan trọng là phải tìm cách quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, ví dụ như những hộ gia đình cách vách, WC, lối thoát hiểm,… Nhờ điện thoại di động của nguyên chủ mà hắn biết được phần lớn tin tức, đây là lợi thế của những phó bản hiện đại. Nếu như đến thời đại khác không có phương tiện thông tin liên lạc thì người chơi sẽ rất bị động.

Salman mở di động, tiếp tục xem thông tin trong vài ứng dụng quan trọng. Hắn không dám kiêu căng tự đắc bởi vì đã có không ít người chơi thất bại ở phó bản cấp thấp, huống chi “Láng giềng” cũng không phải cấp thấp.

Ở phía dưới kia, Nhậm Dật Phi đã đến cổng chung cư.

Khó khăn lắm mới đi được đến đây, bây giờ khắp nơi trên người hắn đều rất đau. Nhậm Dật Phi thật sự lăn từ trên cầu thang xuống nên vài chỗ trên người đã có vết máu bầm, đầu cũng sưng lên một cục.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi vẫn chưa biến mất. Hắn vốn rất nhạy cảm với fan tư sinh*, thế nên Nhậm Dật Phi cảm nhận được rõ ràng người kia vẫn luôn nhìn hắn từ cửa cầu thang cho đến cổng chung cư, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng sắc bén.

Mà bây giờ hắn cũng không phải minh tinh, người âm thầm dùng loại ánh mắt này rình coi hắn sẽ là ai đây?

Không lẽ nguyên chủ còn giấu tuyến tình cảm nữa à?

*Fan “cuồng” tiêu cực không có lý trí, tìm mọi cách để tiếp cận những chuyện riêng tư và không gian riêng của idol, có thể gây tổn hại đến thần tượng của mình.

Nhậm Dật Phi ôm một bụng nghi vấn đi qua cổng chung cư. Hắn mới đi được vài bước thì đã nhìn thấy một cô gái có phần tráng kiện, sắc mặt hồng hào vui vẻ gọi hắn.

Đối diện là một tiệm bánh bao nhỏ, phía trên treo bảng hiệu xưa cũ, phía dưới là hai gian bếp cùng bảy tám cái ghế nhựa, trên tường dán thực đơn và một cái TV đang phát bản tin buổi sáng.

Mặc dù cửa hàng không lớn mấy nhưng lại rất ngăn nắp sạch sẽ.

Chị chủ quán thấy Nhậm Dật Phi như thấy người thân, vừa gọi hắn vào vừa quay sang nói chuyện với chồng: “Tiểu Tống đến rồi lão Đỗ. Anh mang ghế ra giúp em với.”

Nhậm Dật Phi khập khiễng đi qua, cô ra ngoài đón hắn, lập tức phát hiện bất thường: “Đây là cái gì? Ôi chao, sao mặt em đỏ hết rồi này? Là hai thằng ranh con kia làm đúng không?!”

Cô hơi tức giận, giọng điệu có chút hận rèn sắt không thành thép.

Vậy mà đúng là thường xuyên xảy ra?

Tính cách của nguyên chủ thật sự quá dịu dàng, đến ngay cả trẻ con cũng kiếm cớ bắt nạt hắn. Nhậm Dật Phi muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn lắc đầu nhỏ giọng đáp: “Không sao ạ, em không cẩn thận va phải.”

Thấy hắn không muốn nói nhiều, chị chủ quán đành thở dài: “Em không muốn nói thì chị cũng không hỏi nữa. Chị có chút dầu cải lâu năm có thể làm giảm sưng đỏ, tí nữa em lấy về bôi đi.”

“Cảm ơn chị.”

“Em đó, cứ hiền lành vậy không tốt chút nào.” Cô vừa nói vừa làm bữa sáng cho Nhậm Dật Phi. Hai cái bánh bao trắng nóng hổi, một ly sữa đậu nành vừa mới đánh nhuyễn. Lúc đi ngang qua bàn còn tiện tay lấy cho hắn một đôi đũa.

Hơi nước từ trong thức ăn bốc lên làm tinh thần Nhậm Dật Phi thoải mái hơn không ít. Hắn há miệng cắn bánh bao, sau đó lại uống một ngụm sữa đậu nành thơm phức. Hơi nóng đi từ thực quản xuống đến dạ dày, lại lan qua từng mạch máu lớn đến trăm mạch máu nhỏ khắp cơ thể, đánh thức mọi tế bào còn đang ngủ say.

Chị chủ quán mở lồng hấp bánh bao ra, hơi nước từ bên trong ào ạt bốc lên làm cho chung cư trước mặt mờ đi như rơi vào ảo mộng.

Nhậm Dật Phi bình tĩnh suy xét hai chữ “Láng giềng”.

Lúc này trời vẫn còn chưa sáng hẳn cho nên quán ăn cũng không có nhiều khách đến. Hai vợ chồng A Đỗ vừa làm bánh vừa trò chuyện với Nhậm Dật Phi. Có điều đa số chỉ có chị vợ là nói chuyện với hắn, người đàn ông được gọi là “lão Đỗ” vẫn luôn làm bánh không nói nửa lời. Nhậm Dật Phi ăn bánh bao, một bên nghe cô nói chuyện còn một bên nhìn chung cư đối diện chằm chằm.

Thời gian trôi qua, người bên trong chung cư cũng lục tục ra ngoài. Bọn họ mặc đồng phục chuẩn bị đi làm, có học sinh mặc đồng phục chuẩn bị đi học, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài chiếc xe chạy ra dừng lại trước cửa tiệm mua mấy cái bánh bao và sữa tươi.

Vẫn là khung cảnh bình thường như mọi buổi sáng trên phố cũ.

“Chị ơi, đón xe buýt số mấy để đến trường trung học phổ thông Thụy Phong ạ?” Một học sinh mặc đồng phục vừa cầm bữa sáng vừa chọn đồ uống hỏi chị chủ quán. Cô nghe xong thì hơi buồn cười: “Em vui tính thật đó Tiểu Thật, tính chọc chị hả, mỗi ngày đều đi học mà không biết?”

Cậu thiếu niên hơi sửng sốt, sau đó sờ sờ đầu xấu hổ: “Em ngủ quá nên hồ đồ.”

Nói rồi Tiểu Thật đi ra phía sau Nhậm Dật Phi ngồi xuống. Điện thoại di động của cậu ta phát ra âm thanh, dường như là vừa được mở lên.

Chắc là muốn hỏi thăm cách đến trường nhỉ?

Nhậm Dật Phi cắn bánh bao mềm mại như bông, đôi mắt chuyển sang nhìn hai bên đường phố.

Hiện tại trời đang vào thu, từ thời trang và cách trang điểm của mấy cô gái đang đi trên đường cũng có thể nhìn ra dễ dàng. Mùa này mọi người thường ưa chuộng màu đỏ của lá phong, màu lá cây ngô đồng, màu trà sữa, màu cà phê. Gam màu nhẹ nhàng ấm áp trước mắt không khỏi khiến người ta nhớ đến bánh mì nướng thơm phức vừa mới ra lò, hoặc là bọt sữa trắng tinh bồng bềnh trôi trên cốc cà phê nghi ngút khói, hoặc cũng có thể là bộ quần áo giản dị cuối thu mà mẹ mình mua cho.

Hương vị ôn hòa của tiết trời mát mẻ phả hết vào mặt.

Có điều những cô gái trang điểm xinh đẹp đang đi trên phố cũng không nhiều lắm, vài người thậm chí ăn mặc xuề xòa lem luốc, làm gương mặt bản thân trở nên nham nhở xám xịt.

Lúc này, một nhóm cô nàng trẻ tuổi đi ra từ trong chung cư. Bọn họ không giống như những cô gái có thời trang dịu dàng ấm áp vừa mới đi ngang qua phố. Họ ăn mặc thời thượng mỹ lệ, trang điểm tinh xảo, sơn móng tay chói mắt, cười hi hi ha ha đi qua tiệm ăn buổi sáng, kéo theo một làn gió thơm.

Chị chủ quán nhìn theo các cô, rất không đồng tình mà lắc đầu:  “Giờ là lúc nào mà vẫn còn yêu thích vẻ ngoài xinh đẹp?”