Trên bàn trà là một trang giấy nhỏ, bên trong chỉ có vài nét bút đơn giản. Salman duỗi tay cầm lên xem, thiếu chút nữa là hắn cười ra tiếng: “Cứ tưởng lão sẽ thông minh hơn chút, cuối cùng vẫn chọn thuê người ám sát à.”
“Cậu làm tốt như vậy đương nhiên lão phải thủ tiêu thôi, có điều cũng không nghĩ ra được cách nào quang minh chính đại. Nhưng mà biện pháp thông minh hay không đều không quan trọng, hữu ích là được. Với lại, tôi cảm thấy đây đã là quyết định thông minh nhất của lão rồi.”
Tôn Thanh Tự uống một ngụm nước rồi cầm túi đậu nành lên, tiếp tục dông dài: “Xem danh tiếng của cậu ở bên ngoài đi, nếu Thiên Hồng không động thủ thì không phải Hồng Ân sẽ rơi vào trong túi cậu hay sao?”
“Hồng Ân? Thứ này cũng đáng để lấy à?” Salman bỏ giấy xuống bàn, “Xem như là đổ dầu vào lửa dệt hoa trên gấm*, có điều người không đồng đều, lửa lại lan ra quá nhanh, nhìn thì vô cùng náo nhiệt song bên dưới lại chỉ là lớp vỏ sáo rỗng, đẩy một cái liền đổ.”
*Mọi thứ dễ dàng thuận lợi
Tôn Thanh Tự nghe Salman nói thì không tỏ thái độ gì. Anh ta ấy à, ai đưa tiền thì bán mạng cho người đó thôi.
Anh bỏ đậu nành vào miệng, cảm nhận chút khoảnh khắc nó bị nghiền thành bột phấn, có chút cảm thán: “Hoang Vu Chi Giác tốt được điểm này nhỉ, dù ăn uống có hại thế nào thì cũng sẽ không đổ bệnh, càng sẽ không chết được. Mà nói chứ, làm sao cậu biết người đứng sau Đông Phong là Thiên Hồng?”
So với Salman thì Thiên Hồng phải càng dối trá và đạo đức giả hơn, sao có thể bị hắn nắm thóp dễ dàng vậy được?
Salman nghe vậy chỉ cười nhạo một tiếng: “Trên thế giới không có thứ gì gọi là bí mật thật sự.”
Cho dù lớp mặt nạ có dày đến đâu, chỉ cần đã từng tiếp xúc với nhau thì mọi cảm xúc cơ bản nhất đều sẽ thể hiện ra bên ngoài. Đứng trước Salman, đối phương dường như không có cơ hội “nói dối” để qua mắt hắn, bởi vì lời muốn nói đều viết rõ trên mặt, liếc mắt là thấy ngay, như là múa rìu qua mắt thợ vậy.
Có thể nói những người dừng chân ở Hoang Vu Chi Giác đều có một thế mạnh đặc biệt, chẳng qua trùng hợp là Salman xem mặt người rất chuẩn mà thôi.
Nhìn qua Đông Phong có thế lực của riêng mình, nhưng sự thật là sau lưng gã có đến ba thế lực chống đỡ, mà Thiên Hồng là lão đại lớn nhất. Salman động đến Đông Phong chính là động vào canh bạc nhỏ của lão, Thiên Hồng có thể nhẫn nhịn, nhưng tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn lâu.
Đúng vậy, Salman thoạt giống như là nai con đáng thương bị Thiên Hồng từng bước dồn vào chân tường, nhưng người thúc đẩy mọi mâu thuẫn lại là hắn. Vòng tuần hoàn có chủ đích, ai là nai con còn chưa biết chừng đâu.
Tôn Thanh Tự hỏi hắn: “Khi nào thì cậu rời khỏi đây? Tôi ở nơi này cũng lâu rồi đấy.”
Salman vươn tay lấy một bình rượu nho và một chén nhỏ. Hắn ngồi xuống sô pha rồi tự rót cho mình một chén. Hắn khẽ lắc chén rượu, rượu nho lay động, đôi mắt Salman bị phản chiếu sắc đỏ của rượu.
“Có lẽ sau khi hoàn thành phó bản sắp tới thì tôi sẽ bị buộc rời khỏi nơi này. Sao vậy?” Hắn cười cười nhìn về phía Tôn Thanh Tự, hỏi: “Thấy tôi trở thành chó rơi xuống nước nên thừa dịp mở cửa chạy à?”
Tôn Thanh Tự nghe hắn hỏi thì sợ đến mức suýt nghẹn đậu nành, anh vội xua tay: “Thôi thôi, tôi còn muốn sống lâu thêm chút.”
Cái gì chó rơi xuống nước? Sa cơ thất thế? Ai mà tin?
“Nói nghiêm túc đi. Lúc cậu vào Hồng Ân có nói chỉ cần Thiên Hồng vẫn còn xem cậu là anh em thì cậu sẽ không rời đi. Vậy nên bây giờ cậu muốn xé rách mặt với lão à?”
Tôn Thanh Tự vuốt cằm lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cậu muốn làm cho kẻ chuẩn bị vào phó bản ám sát cậu thừa nhận Thiên Hồng bỏ tiền thuê hắn?”
“Người tố giác sự thật làm sao chứng minh được những gì mình nói là sự thật? Tôi định làm cho hắn bại lộ thân phận sát thủ, sau đó tìm một người chơi xa lạ rồi giúp đỡ người đó phá giải màn chơi. Đợi đến khi hắn đăng tải video qua màn lên diễn đàn, tự nhiên sẽ có người phát hiện rồi nghiên cứu lai lịch sát thủ với mục tiêu của hắn thôi.” Giọng nói của Salman mang theo thâm ý, “Cứ xem khán giả tự tìm ra “sự thật” đi, “sự thật” mà bọn họ tìm ra mới là thứ mà bọn họ sẵn lòng tin tưởng vô điều kiện.”
Hắn nhấp chút rượu nho xa xỉ, ánh mắt xuyên qua gương kính cửa sổ rồi dừng lại trên người loài cá bảy màu đang chao lượn trên không trung.
“Thật ra sự thật không quan trọng, dư luận cũng không quan trọng. Thứ tôi cần là một lý do để rời khỏi đây.”
Tất cả người chơi tiến vào Hoang Vu Chi Giác đều là quân cờ, mà những người nằm trong top 10 của bảng xếp hạng Quần Tinh đã bằng một nửa quân cờ rồi.
Salman chỉ muốn ở trên núi ngắm cảnh thôi, đáng tiếc Thiên Hồng lại sớm bị hoa lệ phồn vinh mê hoặc. Lý tưởng bất hòa, không phải kẻ có cùng quan điểm nên chẳng thể chung thuyền, chia ra đường ai nấy đi chỉ là chuyện thời gian.
“Vậy chúc cậu mọi thứ thuận lợi.” Tôn Thanh Tự bỏ đậu nành vào miệng, anh ta không quên lấy nước lọc làm rượu kính Salman một ly.
Salman uống cạn ly rượu: “Đương nhiên. Không thuận lợi cũng sẽ thuận lợi.”
“Mấy người chơi này lại còn thành lập thế lực nữa à?” Nhậm Dật Phi buồn cười, “Đúng là ở đâu có người ở đó có giang hồ võ lâm.”
Hắn đang lướt xem diễn đàn của người chơi. Đây là một diễn đàn trực tuyến kết nối bảy xã khu. Nhậm Dật Phi cứ tưởng trên này chỉ có mua bán tin tức hoặc phát tiết chút cảm xúc tiêu cực mà thôi, vậy mà không nghĩ đến diễn đàn có đến hàng trăm thế lực mỗi ngày đều tuyển người mới. Có điều xuất hiện đó rồi lại biến mất, chẳng khác gì bọt biển là bao.
Hệ thống internet ở đây không có xu hướng “tịnh võng”*, bên trên đều có mọi cấp bậc hạn chế. Hắn không biết giới hạn cao nhất của nhân loại là gì nhưng giới hạn thấp nhất thì Nhậm Dật Phi đã tiếp thu được rồi.
*Xu hướng làm sạch không gian mạng.
Cho dù đây là thế giới cần chơi trò chơi để sống thì bọn họ cũng có thể chơi được nhiều kiểu như vậy. Ngay cả dịch vụ hay ngành giải trí đều xuất hiện, kể cả sát thủ hay côn đồ cũng không thiếu.
Không ngoài ý muốn nên không thấy thú vị mấy.
“Ngài không thích ạ?” Tinh linh hướng dẫn hơi thắc mắc, bởi vì có rất nhiều người chơi đến đây đều muốn trở thành lão đại mà.
Nhậm Dật Phi lập tức lắc đầu: “Quá mệt thân, đấu đá như thế thì chi bằng tự lập đội ngũ, tự mình chơi.”
“Ngài định tìm người tổ đội?” Tinh linh hướng dẫn lại hỏi.
“Tôi không có ý đó.” Nhậm Dật Phi từ chối, “Hao tâm tổn lực một hồi cuối cùng thứ có được chỉ là địa vị và quyền thế, cùng lắm thì ăn uống xa xỉ hơn kẻ khác, không hứng thú.”
Tinh linh hướng dẫn thật sự không hiểu được Nhậm Dật Phi, khụ khụ, mặc dù nó là người giành cho được ký chủ từ trong đám hệ thống.
“Người chơi thân mến, vậy ngài cảm thấy hứng thú với cái gì? Cho dù là thứ gì đi nữa thì tôi đều có thể giúp ngài.” Nó không sợ ký chủ có dã tâm, nó chỉ sợ gặp phải người chơi thứ gì cũng không muốn không cần, giây tiếp theo tôi liền đập đầu chết ngay cho cậu xem.
Đáng tiếc ký chủ của nó vẫn còn PTSD, từ đầu đến cuối đều không cảm nhận được sự nhiệt tình đáng khen của nó. Hắn lãnh đạm đáp lời: “Ngụy trang thành NPC thì còn có chút hứng thú.”
“Hạn chế của “quỷ” trong phó bản là không thể làm tổn thương NPC, vì vậy ngụy trang thành NPC là một phương án rất hay đó.” Tinh linh hướng dẫn tán thưởng nói.
“Không, chỉ là tôi thích sắm vai và trải nghiệm nhiều cuộc sống khác nhau mà thôi.”
Còn qua màn hay không qua màn thì hắn không mấy để bụng.
Phật hệ hàm ngư*.
*Phật hệ: Từ ngữ mạng, ý nói kiểu người xem nhẹ mọi thứ, không muốn tranh đoạt, không có mơ ước gì lớn lao (Có ý tự giễu mình). Cụm từ này có thể hiểu theo nghĩa là người vô dục vô cầu, không có mưu cao chí lớn.
“Hình như ngài rất thích chơi trò chơi ạ?”
“Cũng không phải.” Nhậm Dật Phi lắc đầu, “Tôi chỉ muốn có một nơi để diễn kịch.”
Mặc dù tinh linh hướng dẫn không rõ ý của hắn nhưng nó nghĩ người chơi muốn chơi trò chơi cũng là chuyện tốt thôi: “Nếu ngài yêu cầu, tôi có thể cung cấp cố vấn phục vụ ngài.”
Nhậm Dật Phi “À” một tiếng rồi thôi. Hắn không nhờ hệ thống giúp đỡ mà tự lên mạng tìm kiếm.
Các bài viết của người chơi trên diễn đàn công khai không nói đến cụ thể từng màn chơi, dường như bị quy tắc nào nó hạn chế thảo luận. Nhưng vài bài viết khác thì luôn nằm top tìm kiếm, chẳng hạn như phân cấp màn chơi, hạn chế của đạo cụ, vv…
Bối cảnh màn chơi, năng lực của quỷ, số người tham gia, đây là ba yếu tố quyết định đến độ khó của màn chơi mà người chơi mới vẫn luôn nghĩ. Thế nhưng phía chính phủ không dùng cách này để xét cấp bậc một màn chơi, bọn họ có kiểm tra nội bộ. Trước khi mở một phó bản nào, bên trên đều sẽ có một lần kiểm tra nội bộ. Trước tiên, bọn họ sẽ dự đoán cấp bậc phó bản, sau đó lựa chọn người chơi tiến vào thử nghiệm. Cuối cùng dựa vào quá trình qua màn, tỉ lệ người chơi tử vong mà xét cấp bậc cho phó bản mới này.
Người thỏa mãn được vài điều kiện là có thể đăng ký thử nghiệm, khó khăn hay không thì phải thắp nén nhang nhìn xem nhân phẩm chính mình, nhưng mà ngẫu nhiên cũng sẽ có được đạo cụ cao cấp hơn bình thường và thu hoạch nhiều vỏ sò hơn. Thế nên những màn chơi này còn được gọi là phó bản phúc lợi.
Ở phía dưới diễn đàn, bài viết tin tức về phó bản phúc lợi của chính phủ nhảy lên liên tiếp. Nhậm Dật Phi nhìn qua, đó là một loại màn chơi có trăm người tham gia, điều kiện đăng ký là người chơi phải có một quỷ bài cấp R. Thời gian kiểm tra nội bộ là mười ngày sau.
Nhậm Dật Phi cảm thấy khó hiểu: “Các phó bản thay đổi nhanh vậy?”
“Chúng sẽ bị người chơi đẩy xuống rất nhanh. Thống kê cho thấy một màn chơi cấp thấp đều không dừng quá ba tháng. Có điều đôi khi cũng sẽ có chút trường hợp đặc biệt, mà những phó bản dừng lại hơn một năm trên diễn đàn đều là phó bản có độ khó cao nhất, bởi vì Boss nơi đó đều tự mình nâng cấp cả rồi.”
Nghe xong lời nó, Nhậm Dật Phi có chút suy tư: “Phó bản của bà Xuân Chi dừng lại trong bao lâu?”
“Một năm ba tháng, đây là phó bản khó nhất của người chơi mới nên quỷ bài bà Xuân Chi cũng từ cấp N nâng lên thành cấp R.” Tinh linh hướng dẫn nói, “Có điều Hỉ tang còn không tính là gì. Láng giềng, Tình nhân, Hồng nguyệt, ba phó bản này đều đã dừng lại hai năm.”
“Giương cờ cấp thấp vậy thôi chứ thật ra chúng nó đều là phó bản cấp trung. Nếu chẳng may ngài gặp phải thì xin ngài… Vạn lần bình tĩnh, bảo toàn tính mạng là trên hết. Mà xác suất ngài gặp phải chúng rất thấp, phó bản Hỉ tang đã khó khăn rồi, ngài sẽ không xui xẻo đến vậy đâu.”
Nhậm Dật Phi: …
Lại là bốc thăm may hay rủi nữa hả? Có biết hắn là Nhậm – không biết viết chữ may mắn thế nào – Dật Phi hay không?
Tinh linh hướng dẫn không nhắc đến phó bản cấp trung nữa, có lẽ vì nó cảm thấy độ khó quá cao, sợ ký chủ của mình vượt qua không được. Nhậm Dật Phi thì không để ý đến mấy thứ râu ria như độ khó của màn chơi, so với chuyện này, hắn càng quan tâm đến việc làm sao diễn giải được nhân vật.
Lại nói, hắn thật sự tò mò không biết một trăm người trong phó bản phúc lợi sẽ là kiểu nhân vật như thế nào. Là kinh ngạc hay là kinh sợ nhỉ? Nhậm Dật Phi âm thầm ghi nhớ chuyện này, đợi có cơ hội hắn sẽ thử chơi xem.
“Phó bản đến từ đâu? Nó thật sự tồn tại à?”
Nhậm Dật Phi vừa dứt lời, tinh linh hướng dẫn nhiệt huyết đáng yêu tràn ngập sức sống hỏi gì đáp nấy của hắn bắt đầu giả chết, ấn thế nào cũng đều không có phản ứng.
Hắn cũng không hỏi nhiều mà tìm kiếm trên diễn đàn một ít tin tức. Trên này thảo luận rất nhiều, mọi suy đoán đều có nhưng không có ý kiến nào được chấp thuận. Bọn họ chỉ biết phó bản là chấp niệm của “quỷ”, vậy “quỷ” từ đâu đến?
Nhậm Dật Phi thật sự cảm thấy hứng thú.
Tiếp theo, hắn lại hỏi một vài vấn đề khác của trò chơi. Nhậm Dật Phi chuẩn bị vào phó bản, hắn chọn màn chơi cấp thấp. Người chơi chỉ được mang theo một đạo cụ trợ giúp, không thể sử dụng bất kì kỹ năng chủ động nào trong những màn chơi này. Thì ra đây là hạn chế của phó bản cấp thấp mà đám người chơi lâu năm kia đã từng nói.
Ba cái đạo cụ đều có thể dùng, nhưng nếu được lựa chọn thứ khác thì càng tốt. Nhậm Dật Phi nhìn về phía rương đồng báu vật.
“Trong cửa hàng có cá koi cầu may không nhỉ?”
“Hả?”
Lại là một buổi sáng sớm. Trò chơi bắt đầu.
Ánh sáng soi đến mọi ngóc ngách u ám, đánh thức thế giới còn mãi say trong mộng.
Người bị chọn giật mình mở mắt, không biết bên trong bóng đêm tối tăm là thứ gì nguy hiểm đang ẩn nấp, chỉ chờ đợi thời cơ thích hợp mà xông đến cắn xé con mồi trước mặt.
Ở góc Đông Nam của con phố dài có một tòa chung cư thấp bé bao lấy một vườn hoa nhỏ, ô tô đỗ ở xung quanh. Lúc chung cư vừa mới được xây dựng, nơi đây là trung tâm của thành phố nên tòa nhà này cũng rất trang hoàng xa hoa. Chỉ là ba mươi năm trôi qua, trung tâm thành phố đã chuyển sang nơi khác, nơi này liền trở thành một khu phố cũ bị mọi người lãng quên.
Có cây ngô đồng đang vào thời rụng lá đứng nghiêng nghiêng bên bức tường chung cư dán đầy giấy quảng cáo, gần bên nó là một dòng sông đen chứa đầy rác thải, từ xa xa nhìn đến quả là một cảnh tan hoang cũ nát. Gió thu từ đâu thổi đến, kéo theo một tờ lệnh truy nã bị ai xé xuống, trên đó là thông tin của kẻ bị tình nghi.
“Hôm nay có gì ăn vậy?”
“Cá ngon, sáng sớm có hai sọt cá biển đem đến, bây giờ chọn thì còn có thể chọn được mấy con ngon đấy.”
Một bà lão trên đường đi chợ về gặp mấy người phụ nữ dậy sớm mua thức ăn sáng. Bà chuẩn bị về lại chung cư.
Phía tiệm nhỏ đối diện, chị chủ tiệm bánh bao cất tiếng gọi bà: “Đã giờ này rồi sao Tiểu Tống còn chưa ra nữa bà ơi?”
“Để bà về xem thử, chắc là nó dậy trễ.”
Bà lão đi vào chung cư. Nơi này không có thang máy, nhà vệ sinh cũng là nhà vệ sinh chung. Đây là nơi tạm trú của những người lam lũ làm công ăn lương ở gần bên và những người đốn mạt dưới đáy xã hội. Chỉ cần không ngại nơi này ngư long hỗn tạp thì một tháng 500 tệ cũng đủ thu hút nhiều người thuê phòng điều kiện eo hẹp.
Ngay sau đó, một người trẻ tuổi phong nhã lịch sự kéo hành lý tiến vào. Quản lý chung cư ở cửa lớn vội vàng chạy đến nghênh đón hắn.
Đó là một thanh niên trẻ mặc tây trang gọn gàng sạch sẽ, dưới chân là đôi giày da bóng loáng, dường như được lau chùi rất tỉ mỉ. Người nọ kéo một vali màu xanh, trên mặt là đôi kính gọng vàng, thỉnh thoảng lại quen đưa tay đẩy kính, nhìn qua chắc hẳn là thành phần tinh anh của xã hội.
Có điều đã lưu lạc đến nơi này thì cũng không phải người hào nhoáng xinh đẹp như vẻ bề ngoài gì cho cam.
“Năm đó chung cư của chúng tôi là số một số hai của thành phố đấy. Đừng thấy đồ vật cũ kĩ mà lầm, vài thập viên rồi dùng vẫn còn tốt chán. Cố tiên sinh, mời ngài đi theo tôi.” Quản lý chung cư nói năng liền mạch không chút mất tự nhiên, dường như đã thuộc lòng từ lâu. Lấy tư cách là chủ của khu chung cư, ông chưa từng quên mất ánh hào quang chói lọi của năm ấy, càng không thể thoát ra khỏi quá khứ kiêu hãnh.
“Tôi ở đâu?” Khách thuê mới đến hỏi.
“Ở lầu hai, gần cầu thang thứ nhất nên rất thuận tiện, cũng xa nhà vệ sinh nữa. Bên phải phòng cậu là một đứa nhỏ mắt không tốt lắm, cực kì yên tĩnh. Bên trái phòng cậu là một đôi tình nhân trẻ, mà cũng không cần phải ngại lắm đâu. Cậu cứ yên tâm, nơi đây là chung cư mà, láng giềng hòa thuận, không có khắc khẩu cãi vã.”
Nói rồi ông ta lấy ra chùm chìa khóa giắt bên lưng quần, chúng va vào nhau vang lên thanh âm leng keng nho nhỏ.
Khách thuê đi theo quản lý chung cư vào trong, lúc vừa bước sang phía bên phải cửa chính, ánh mắt hắn thoáng thấy một người ở dưới ánh mặt trời trượt chân, thân thể mất đi cân bằng.
Trong chung cư có nhiều người trẻ tuổi, thế nhưng người già cũng không ít. Vậy nên nếu không may có ai xảy ra chuyện gì thì những người ở đây đều không thoát khỏi trách nhiệm liên quan.
“Này!!” Mặt người quản lý tái nhợt không còn chút máu, vừa định chạy vừa hô lên: “Cẩn thận!”
Nhưng quản lý chung cư còn chưa kịp làm gì, một bóng người đã nhanh hơn ông ta tiến lên.