Rất nhiều năm sau này, người chơi trong Hoang Vu Chi Giác vẫn còn nhắc tên hắn.
Những người từng là người chơi mới, bây giờ đều đã trở thành người chơi lâu năm. Chỉ khi nhắc đến khoảng thời gian năm xưa, linh hồn chết lặng của bọn họ mới có thể trở về trạng thái sáng ngời.
“Tôi đã xem toàn bộ video qua màn của anh ấy, từ lúc anh ấy xuất hiện ở đây cho đến khi nhìn anh ấy rời đi. Mặc dù giờ phút này nói ra cũng không có ích gì, nhưng năm đó, lần đầu tiên tôi xem được video của anh ấy, tôi liền biết Hoang Vu Chi Giác không giữ chân anh ấy nổi.”
Lúc người chơi mới tiến vào Hoang Vu Chi Giác, những người chơi ở lại cũng sẽ kể cho họ huyền thoại Thỏ Đen: “Cậu biết không? Hóa ra trước đây Hoang Vu Chi Giác vốn không có truyền thống để Thập Đại làm sứ câu hồn. Hoang Vu Chi Giác là một thế giới chết chóc vô vọng, không khác nào nước lặng, cho dù đang sống thì cũng chỉ là sống giãy giụa mà thôi.”
Người chơi mới không thể tưởng tượng ra bộ dáng Hoang Vu Chi Giác càng thêm tuyệt vọng là như thế nào, càng không tưởng tượng ra phong thái người kia.
“Các cậu có thể xem video của anh ấy.”
Thời đại thần linh.
Mà những người từng gặp Thỏ Đen rồi, thậm chí có chút thời gian tiếp xúc với nhóm người Thập Đại cũng sẽ nhắc đến hắn lúc làm việc nhàn rỗi, cầm bia thích ý hưởng thụ phúc lợi câu hồn cho Hoang Vu Chi Giác.
Tuy rằng mấy năm nay, Thập Đại đã xuất hiện rất nhiều người mới, song 5 người Thập Đại năm xưa vẫn gộp đám người Thập Đại cũ thành một nhóm theo thói quen, cũng không kết bạn với những người chơi khác.
“Cậu ấy nói sẽ cho tôi bất ngờ, tôi thật sự không dám nghĩ bất ngờ là chuyện đó.” Văn Lý đổ nước chanh vào soda và đá viên.
Nhìn mấy viên đá chuyển động lộc cộc trong nước chanh, sau đó “xèo” một tiếng toát ra bọt khí nhỏ, tâm tình của Văn Lý cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống hệt như bọt khí.
Ở Hoang Vu Chi Giác trước đây, bọn họ chưa từng sống nhẹ nhàng vui vẻ. Thập Đại danh tiếng vang dội thì thế nào, cuối cùng cũng chỉ là đám sâu bọ nhỏ có thể bị bánh xe vận mệnh cán cho tan nát bất kỳ lúc nào.
Không chỉ riêng Văn Lý mà tất cả mọi người đều không dám mơ tưởng sẽ có một ngày, những kẻ lao tù đáng thương như họ cũng sẽ như người dân tự do, chờ đợi được ánh mặt trời chân chính chiếu đến, có thể thoải mái hưởng thụ buổi trà chiều trên đường phố phồn hoa náo nhiệt.
Đúng vậy, nơi này không phải Hoang Vu Chi Giác, cũng không phải một phó bản ẩn giấu nhiều nguy cơ hung hiểm. Đây là một thế giới nguyên bản bình thường.
Cũng không phải một nơi nổi tiếng hay đặc biệt gì cả, nó là một khu phố buôn bán giản đơn, một quán rượu nhỏ giản đơn. Chỉ khác là ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ là ánh mặt trời tự do, thế giới ngoài cửa sổ là thế giới tự do.
Hiện tại là thời gian bọn họ tan tầm, đám người Văn Lý thích tìm một thế giới nguyên bản để dừng chân uống trà. Không chỉ nghỉ ngơi, bọn họ còn đang khảo sát thực tế. Bọn họ muốn tìm một thế giới mà mình thích nhất để làm nơi dưỡng lão mấy năm về sau.
“Không biết thỏ con đang ở thế giới nào, nếu tìm được thì tôi muốn đến thế giới cậu ấy ở.” Văn Lý nghĩ về chuyện này, cho nên cô vẫn luôn để tâm đến từng tọa độ thế giới giải trí.
“Thật à? Nếu cậu tìm được thì nhớ nói với tôi.” Trần Thâm uống ly rượu pha, cô thích mùi cà phê nhàn nhạt bên trong, “Tôi định mở một phòng tập bắn, ở Hoang Vu Chi Giác thành quen, một ngày không chạm súng tôi không thoải mái.”
“Vậy sao? Tôi định mở thư viện, không thì tiệm hoa cũng được.” Văn Lý cười đáp.
Hoang Vu Chi Giác đã hứa, lúc bọn họ rời đi có thể mang theo kỹ năng, đạo cụ nào đó hoặc là tiền bạc. Với cá tính và năng lực của từng người bọn họ, cho dù đến thế giới bình thường sinh sống thì cũng không thể nào sống một đời bình phàm.
“Khụ khụ khụ.” Kha Bắc mang theo vẻ ốm yếu xanh xao đang ngồi trong góc thấp giọng ho khan. Anh ta đã trị hết bệnh, có điều Kha Bắc vẫn hay ho khan theo thói quen. Không biết hoàn cảnh nơi Nhậm Dật Phi đang ở có tốt không, anh ta muốn đến một nơi có chất lượng không khí tốt chút.
Sơn Xuyên đang uống trà thì liếc nhìn Kha Bắc, đột nhiên mở miệng: “Dường như Kha Bắc biết.”
Không phải câu nghi vấn, đây là câu trần thuật.
Kha Bắc nâng mí mắt nhìn gương mặt bình tĩnh của Sơn Xuyên. Sơn Xuyên chỉ gật đầu với anh ta: “Tra tọa độ thế giới gần nhất mà cậu ta đi qua là biết.”
Đôi mắt mấy người khác lập tức chuyển động, nhưng bọn họ không hề nói gì, chỉ yên lặng uống rượu.
Kha Bắc nhếch môi: Đám người này đúng là tinh ranh như ma quỷ mà.
Bọn họ đều biết Thỏ Đen là tà thần. Lúc đó mọi người thắc mắc vì sao Hoang Vu Chi Giác lại đẩy ra công việc làm “sứ câu hồn”, nó liền cho bọn họ xem lại một video.
Đúng là video của phó bản Thâm Lam mà Nhậm Dật Phi từng hóa về nguyên dạng. Mặc dù cách một cái màn hình, năng lực đánh động cảm xúc tiêu cực và dục vọng sinh vật của sinh mệnh siêu phàm vẫn ảnh hưởng tới họ, khiến Thập Đại không thể không tin.
“Đây là ước định của ta và hắn.” Hoang Vu Chi Giác đáp, “Để các người làm việc cho ta, cuối cùng thả các người rời đi.”
Sau đó thì đương nhiên không có sau đó, bọn họ chấp nhận giả thuyết này dễ dàng, thậm chí toàn bộ Thập Đại đều xin trở thành sứ câu hồn – cái tên khỉ móc gì nghe cũ rích khuôn sáo không chịu nổi. Nhưng mà Hoang Vu Chi Giác khăng khăng không chịu đổi tên khác, đúng là gu thẩm mỹ đáng sợ.
Mặc kệ thế nào, hiện tại bọn họ đều là công nhân chính thức của Hoang Vu Chi Giác, tuy không có tiền lương và chỉ có một lời hứa rời đi.
Không một người chơi nào có thể từ chối mê hoặc rời đi của Hoang Vu Chi Giác, dĩ nhiên là Thập Đại cũng vậy.
Sau thời gian chiều trà, lại đến giờ làm việc, mỗi người đều được phân tới kiểm duyệt 10 đối tượng được Hoang Vu Chi Giác lựa chọn. Trong vòng 24 giờ, bọn họ phải kiểm duyệt xong các đối tượng bị chọn, có bao nhiêu người thì chính là thời gian tan ca.
Công việc của mỗi người trong Thập Đại đều không giống nhau, điểm chung là hiệu suất của bọn họ đều rất cao.
Văn Lý thích tiến hành công việc trong thế giới về đêm của đối tượng bị kiểm duyệt. Cô có một kỹ năng đi vào giấc mộng, trong vòng 10 phút là xem xong hết cuộc đời một người.
Ở trong mơ, đối tượng bị kiểm duyệt sẽ lặp lại quá trình giết người của mình.
Có đôi khi Văn Lý phán định kết quả còn chưa đến một giây. Đối tượng trước mặt cô lúc này cũng vậy. Văn Lý nhìn đối phương biến thành bộ dáng đứa trẻ bảy tám tuổi, gương mặt hả hê đẩy mạnh em gái mình xuống giếng.
“Thông qua.” Cô trực tiếp đóng dấu, “Người tiếp theo.”
Sau khi Văn Lý rời đi không lâu, Sơn Xuyên xuất hiện ở chỗ Văn Lý ban nãy. Anh ta cúi đầu nhìn nữ sinh đáng yêu thoạt trông như say ngủ, đối phương khoảng tầm 17-18 tuổi, dừng ở khu kiểm tra về quy định “tuyến thành niên” của Hoang Vu Chi Giác.
Sơn Xuyên đưa tay ra, năm ngón tay biến thành cơ quan kim loại, đầu ngón tay là lưỡi dao sắc bén rạch làn da nhẹ nhàng, sau đó móc tim khỏi lồng ngực.
Đây là trái tim linh hồn chứ không phải thân xác, song gương mặt nữ sinh trên giường vẫn xám trắng trong nháy mắt.
Sơn Xuyên lấy một đạo cụ ra, đó là một cán cân. Một đầu cán cân đặt một sợi lông chim, đầu còn lại trống rỗng. Đây là đạo cụ mà Sơn Xuyên đạt được trong phó bản có nền văn minh tương tự Ai Cập cổ đại, có thể ước lượng được thiện ác một người.
Anh ta đặt trái tim nữ sinh lên một đầu cán cân, khay vàng đựng quả tim lập tức chạm đáy, phát ra một tiếng “keng” vang dội.
“Thông qua.” Sơn Xuyên đóng dấu, sau đó ném trái tim trở về.
Hai người thông qua thì không cần người thứ ba kiểm duyệt. Nữ sinh này trực tiếp bị lựa chọn mang đi. Cô nằm ngủ trên giường, hô hấp ngừng lại, gương mặt hồng hào dần biến thành màu xám chết chóc.
Sơn Xuyên xoay người rời khỏi, hắn còn muốn đi làm nhiệm vụ tiếp theo.
“Leng keng.” Hồ Điệp chờ ở thế giới khác nhận được thông báo “thay đổi đối tượng kiểm duyệt”. Cậu ta không cần nghĩ cũng biết có một đối tượng kiểm duyệt đã bị “hai thông qua thì duyệt”.
“Xùy.” Hồ Điệp bĩu môi, ném người bị kiểm duyệt bị dọa chết khiếp trong tay xuống.
Lần nào Hồ Điệp cũng là người chậm nhất, đúng là khiến người ta khó chịu.
Hồ Điệp vỗ vỗ nòng súng nóng lên mặt người bị kiểm duyệt, biểu tình lãnh đạm, đôi mắt cũng lạnh lùng: “Không biết chơi súng thì đừng chơi, được không?”
Thân thể người bị kiểm duyệt hơi run lên, hình như giữa trán bị bắn mười phát súng, nếu không phải đang ở trạng thái linh hồn thì đối phương đã tè ra quần.
“Thông qua.”
Trước khi rời khỏi thế giới này, Hồ Điệp trông thấy quanh người Kha Bắc tỏa một tầng thánh quang từ bi hỷ xả, người bị kiểm duyệt quỳ gối trước mặt anh ta khóc lóc thảm thiết, thậm chí kể hết mọi chuyện ác nhân thất đức mà mình từng làm.
Từ chuyện lúc nhỏ nhìn trộm quả phụ nhà kế bên tắm rửa đến lúc lớn lừa đảo gia đình nhà người ta phá sản, làm chết người, chỉ cần nhớ ra là gã đều kể hết.
Có điều thánh quang chỉ sử dụng được với những người biết phân biệt thiện ác. Nếu là một người trời sinh phản xã hội, cảm thấy chuyện giết người vừa vui vừa đúng đắn thì thánh quang của Kha Bắc sẽ mất đi hiệu lực.
Khi đó, người phát ngôn thần thánh trông qua trắng bệch ốm yếu này phải tác động vật lý để hàng yêu trừ ma thôi.
“Ít ra đám người bị kiểm duyệt cũng không thể tâm thần hơn 4 người kia được. (Văn Lý, Trần Thâm, Sơn Xuyên, Hồ Điệp)” Kha – mắc bệnh khống chế giai đoạn cuối – Bắc nghĩ thầm.
Lúc này Kha Bắc cũng nhìn thấy Hồ Điệp đi ngang qua. Hai ông trùm quanh năm đều tranh hạng nhất nhì (đếm ngược) về số lượng đối tượng bị kiểm duyệt liếc nhau một cái.
“Anh mấy người?” Hồ Điệp hỏi. Cậu ta biết Kha Bắc cũng nhận đối tượng chậm, nói không chừng đây là đối tượng đầu tiên của nhiệm vụ Kha Bắc.
“2 người, còn cậu?”
“… Bye.” Hồ Điệp xoay người đi mất, đầu cũng không ngoảnh lại.
Hồ Điệp đi đến thế giới của đối tượng tiếp theo, ai ngờ chưa đi thì trông thấy Trần Thâm đang ngồi trên nóc nhà liều mạng “call” Hoang Vu Chi Giác.
“Chị đang làm gì?” Hồ Điệp hỏi, cậu ta không hiểu vì sao người nọ lại lộ ra vẻ mặt thâm cừu đại hận như thế kia.
Trần Thâm ngẩng đầu: “Tôi vừa mới phát hiện đối tượng nhiệm vụ là một tên tham quan, vì tham ô nên làm cho một tòa nhà 10 năm tuổi sụp đổ, số người tử vong và trọng thương đến hơn trăm người.”
“Cho nên?” Hồ Điệp nghiêng đầu, nhảy ra một dấu chấm hỏi.
“Hừ.” Trần Thâm hừ lạnh một tiếng, “Tôi xin lệnh xét duyệt tất cả các quan viên từng phụ trách vụ án năm đó, có bao nhiêu người thì xét hết bấy nhiêu người, bảo đảm không xuất hiện oan giả sai án. Nhưng mà Hoang Vu Chi Giác dám giả chết với tôi!”
Nói xong, Trầm Thâm tiếp tục liên lạc điên cuồng, ngón tay quẹt nhanh như biến thành ảo ảnh.
Hồ Điệp: “… Mạo muội hỏi một chút, năm đó chị làm việc ở đâu?”
“Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Đảng.”
Hồ Điệp vẫn luôn là sát thủ: “Thất kính, cáo từ.”
Hồ Điệp cực khổ cả ngày, mặc dù đã khống chế bản thân không “chơi đùa” với người bị kiểm duyệt, nhưng mà cả ngày này cậu ta vẫn chậm nhất.
“Mình còn một người nữa.” Hồ Điệp rũ đầu, gương mặt không chút biểu cảm, tâm tình cũng hạ thấp.
Nhưng lúc Hồ Điệp đến quán rượu thì cậu ta phát hiện ở đó không một bóng người.
“A?”
“Xin chào, ngài Hồ phải không ạ?” Nhân viên cửa hàng đỏ mặt đi tới, tuy rằng đã gặp dàn tuấn nam mỹ nữ này mấy ngày nhưng thiếu nữ vẫn không thể chống đỡ, “Bạn của ngài có để lại cho ngài một tờ giấy ạ.”
Hồ Điệp cầm lên xem, trên đó là một cái tọa độ, bên cạnh vẽ hình một con thỏ đen.
“Cảm ơn.” Cậu ta cất tờ giấy rồi rời khỏi quán rượu.
Thế giới của Nhậm Dật Phi, 7 giờ, mặt trời đã chìm vào chân núi.
Trên sân thượng lầu hai nhà hắn, than lửa đã nóng, nồi niêu đã sôi dầu.
Lúc sáng sớm, Nhậm Dật Phi bỗng nói hôm nay mình muốn ăn BBQ, cho nên đi mua rất nhiều nguyên liệu.
“Em mua nhiều như vậy, chúng ta lại ăn không hết đâu.” Salman tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn là người mặc tạp dề đi vào bếp rồi vén tay áo cắt thịt.
Nhậm Dật Phi lắc đầu: “Sẽ có bạn đến chơi.”
Salman còn tưởng là những người bạn mà Nhậm Dật Phi quen trong giới giải trí: “Vậy anh đi mua chút bia ướp lạnh, mùa hè ăn BBQ phải uống bia lạnh thì mới hợp nhau.”
Sau khi quét dầu, toàn bộ nguyên liệu thịt nướng ướp gia vị đã được dọn lên hết. Trên bàn có bốn năm chai bia đựng trong thùng đá, không khí tràn ngập hơi nóng than củi.
Salman đã chiên xong một phần thịt thăn mà Nhậm Dật Phi thích ăn buổi trưa. Anh cẩn thận thổi cho nó nguội bớt, đút tới miệng bạn trai: “Em nếm thử xem?”
Hai người bọn họ mặc hai chiếc áo thun cùng màu cùng kiểu, thoạt nhìn chỉ là một đôi tình nhân bình thường.
Nhậm Dật Phi vừa mới há miệng, không trung đột nhiên nứt ra một khe hở, cuối cùng rơi xuống mấy người mặc chế phục ầm vang.
Kha Bắc đen mặt, yên lặng giấu một hộp bánh ngọt vừa rơi lung tung ra sau lưng: “Đã lâu không gặp.”
“Hi.” Văn Lý bò dậy, cô quơ quơ chai rượu thượng hạng trong tay, “Hình như vừa lúc các cậu đang định ăn bữa tối, chúng tôi gia nhập với được không?”
Mấy người còn lại cũng đứng lên, ai nấy đều đem theo túi lớn túi nhỏ. Trần Thâm mang trái cây, Sơn Xuyên mang túi trà, thậm chí Hồ Điệp còn khiêng theo một con cá ngừ vây xanh khổng lồ đang lắc đầu vẫy đuôi, cân cũng phải hơn trăm kí.
“Khụ, thời gian khá gấp gáp, chắp vá tàm tạm thôi.” Cậu ta nói.
Ý cười trên môi Nhậm Dật Phi càng sâu: “Muốn ăn cái gì cứ ăn, tôi đợi mọi người lâu lắm rồi đấy.”