Cuối tháng Bảy, cơn bão Hanna mạnh hiếm thấy đổ bộ chính diện vào đất liền ở diên hải Đông Nam. Trong một đêm, rất nhiều thành phố đều bị mưa to bão lớn tấn công mạnh mẽ, thành phố Vân Hải cũng không phải là ngoại lệ.
Lúc này, Thừa Ảnh vừa mới từ hội thảo ở Đài Bắc trở về. Đây là lần đầu tiên cô lái xe trong mưa.
Cô tăng âm lượng radio trên xe, hai phát thanh viên đang kết nối với đầu dây đưa tin, mở đầu bản tin là các tin tức mới nhất về trận bão lớn này.
Cần gạt nước như theo cùng lượng mưa, đang dùng hết tốc độ để gạt đi gạt lại, nhưng kính chắn gió phía trước vẫn mờ mờ không nhìn rõ. Thừa Ảnh cố gắng giảm tốc độ. Đoạn đường từ bệnh viện về xảy ra không ít tai nạn giao thông, thêm vào đó, hệ thống thoát nước của thành phố có chiều hướng bị sụt vỡ, mặt đường vô cùng khó đi. Trên những tuyến phố rộng rãi, xe cộ đi lại chậm chạp, rõ ràng chỉ có vài cây số nhưng phải mất thời gian gấp đôi bình thường.
Mà cô vội gì cơ chứ? Bao năm làm nghề đã tôi luyện cho cô tính nhẫn nại.
Có lần, hiếm khi cô được nghỉ để đi du lịch, liền một mình lái xe lên núi, định yên tĩnh vài ngày. Kết quả, xe lại hỏng giữa đường. Đằng trước chẳng có nhà dân, phía sau chẳng có cửa hiệu nào, đây cũng không phải là điểm du lịch nổi tiếng. Đúng là một ngọn núi hoang, cả tín hiệu điện thoại di động cũng chập chờn lúc có lúc không.
Nhưng cô chỉ gọi điện thoại đến trạm sửa chữa, rồi ngồi vào trong xe đọc sách chuyên ngành. Đến khi nhân viên của trạm sửa chữa đến nơi, gõ cửa sổ xe gọi, cô mới hay trời đã nhá nhem tối.
Ngay tối hôm đó, khi cô ngồi xe của trạm sửa chữa xuống đến chân núi thì bọn Trần Nam cũng đến kịp. Bị sáu ngọn đèn ô tô sáng trưng chiếu vào mặt, lúc ấy cô mới bắt đầu thấy đau đầu. Khi chuyển xe, cô nói với Trần Nam: “Tôi đói quá! Kiếm chỗ nào ăn cái gì trước đi.”
Sau đó, Trần Nam đưa cô đến một quán ăn quen thuộc, ngồi một bên đợi cô từ từ thưởng thức xong bữa tối mới lên tiếng: “Chị Ảnh! Lần sau đi đâu, chị có thể nói cho tôi biết trước được không? Để tránh xảy ra sự việc như hôm nay.”
Cô biết Trần Nam lo lắng điều gì, nhưng chỉ cười trừ và nói: “Tôi lại làm anh bị ăn mắng à?”
“Làm gì có. Chỉ là lúc không liên lạc được với chị, tôi phải dẫn anh em gần như lật tung cả thành phố Vân Hải này lên, tốn công sức quá!”
Câu này chẳng nói quá chút nào, chỉ cần bọn Trần Nam thật sự cần tìm kiếm một người thì họ có thể lật từng centimet của thành phố Vân Hải này lên.
Mặc dù cô không để ý chuyện này lắm, nhưng về sau, Thừa Ảnh cũng dần dần thay đổi phong cách của mình, chỉ cần trong lòng không có chuyện gì tồi tệ lắm thì cô sẽ thường xuyên giữ liên lạc với Trần Nam, chủ yếu là vì cô không muốn làm khó cho nhóm người vô tội ấy. Suy cho cùng, tính khí của Thẩm Trì cũng không dễ nổi điên lên, nhưng một khi đã nổi giận thì e rằng bọn Trần Nam cũng không đỡ được.
Cứ nghĩ đến cái tên họ Thẩm là cô lại thấy đau đầu, cô đưa tay vặn điều hòa trong xe, điều chỉnh nhiệt độ cao lên rồi tiện tay tắt luôn đài radio.
Trong xe yên tĩnh hẳn, tiếng mưa rào rào ngoài cửa nghe rõ từng cơn, cùng với tiếng còi xe vang lên liên tục.
Trong thành phố cấm bấm còi xe đã nhiều năm nay, nhưng nhiều người vẫn chưa bỏ được thói quen đó, cứ thấy đường hơi tắc một chút là tiện tay bấm còi không ngớt. Chiếc xe phía sau bấm còi ầm ĩ khiến Thừa Ảnh cảm thấy không thể chịu nổi, hai bên thái dương càng lúc càng đau.
Chiếc xe phía trước cũng đang nhích từng chút một, đèn phanh phía sau bị làn mưa che khuất thành hai đốm đỏ lờ mờ khiến cô có chút hoảng người, chỉ trong một giây ngắn ngủi, nhưng đợi đến khi cô phản ứng, đạp giúi phanh xe thì mũi xe của cô đã dính vào đuôi xe đằng trước.
Cùng lúc này, cô cảm thấy thân xe rung mạnh. Mặc dù bên ngoài mưa khá lớn, nhưng cô vẫn nghe rõ tiếng xe đâm vào nhau, đó là tiếng xe đằng sau đâm vào xe cô.
Bên ngoài mưa xối xả, vì thế gương chiếu hậu không nhìn rõ mọi thứ ở phía sau nhưng Thừa Ảnh biết rằng người ngồi trong xe phía sau đang vội vàng xuống xe. Cũng chính vì dừng xe như vậy nên cả dãy xe phía sau lập tức bị chặn lại, tiếng còi xe ầm ĩ cả lên.
Tuy cú va chạm vừa rồi không mạnh lắm nhưng dường như nó khiến cho huyệt thái dương của Thừa Ảnh càng đau dữ dội hơn.
Cô chau mày lại, còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã có bàn tay gõ mạnh vào cửa kính bên ghế lái.
Mặc dù trong làn mưa, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự tức giận của đối phương. Thừa Ảnh kéo cửa kính xuống một chút, mưa bay vào xe hòa với tiếng quát tháo của người đàn ông trung niên đó: “Cô lái xe cái kiểu gì thế? Tự nhiên phanh xe làm gì?… Chỉ có cô mới lái xe thế thôi. Ra đưòng chỉ gây tai họa cho người khác…”
Thực ra, ông ta cầm một chiếc ô cán dài nhưng mưa to như thế thì có cầm hai chiếc ô cũng vô dụng. Mới đứng một lát, ông ta đã ướt nửa người, thêm vào đấy là khuôn mặt hầm hầm giận dữ khiến cho cô cảm thấy có chút lúng túng.
Thừa Ảnh chau mày, đợi ông ta mắng xong mới hỏi, “Thế ông định giải quyết thế nào?”, giọng cô vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn không có ý định xuống xe để xem vết đâm nghiêm trọng đến đâu.
Cũng có thể biểu hiện đó của cô càng làm cho đối phương nghĩ rằng cô hoàn toàn không biết xử lý thế nào với sự cố giao thông thế này, thái độ của người đàn ông đó lại càng tức giận hơn, hùng hổ nhấn mạnh: “Mặc dù tôi đâm vào phía sau thật, nhưng do cô đột nhiên phanh gấp, thế nên cô hoàn toàn phải chịu trách nhiệm”, sau đó đưa ra ý kiến, “Thôi coi như xí xóa.”
Như thế là hời cho Thừa Ảnh rồi.
Thừa Ảnh quan sát một chút, người đàn ông ngoài xe khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo phông cổ tròn, ngực áo có hình hoa lá cành, mặc quần ngố ka ki, đi đôi giày da lười, một phong cách ăn mặc tềnh toàng, giọng nói và dáng vẻ cũng không mấy độ lượng cho lắm.
Cô lặng lẽ thu lại ánh nhìn, phía sau còi xe inh ỏi vang trời, thật sự là quá phiền phức.
“Hay là gọi cảnh sát giao thông và bảo hiểm nhé!”, cô chẳng thèm để ý đến ông ta, cũng không buồn bàn cãi về việc đâm vào đuôi xe thì trách nhiệm thuộc về ai. Cô chỉ biết nâng kính lên, ngăn cách khuôn mặt và giọng nói của đối phương, rồi lấy điện thoại ra gọi.
Cô biết xe của Trần Nam vẫn chạy phía sau, quả nhiên, vừa gọi xong chưa đến một phút, đã có người gõ cửa xe.
Quay đầu lại, cô thấy vài bóng người quen thuộc. Lúc này, Thừa Ảnh mới tháo dây an toàn và đẩy cửa xe bước xuống.
Đứng dưới ô của A Phong, cô xách túi và nói: “Tôi về trước đây, các anh giải quyết nốt nhé!”
Trần Nam gật đầu, rồi quay sang người đàn ông trung niên, hất hàm, không nhanh không chậm nói: “Chúng tôi đã gọi cảnh sát rồi. Là ông đâm vào đuôi xe, ông gọi công ty bảo hiểm của ông đi, nhanh lên! Còn nữa, lái xe qua bên kia đi, ông chắn đường nhiều người lắm rồi đấy, không nghe thấy người ta bấm còi um lên à?”
Đương nhiên, người đàn ông trung niên vẫn còn đang đờ đẫn, ánh nhìn hướng về phía nhóm người đột nhiên xuất hiện, lúc này, đã không còn thấy dáng vẻ hùng hổ như vừa rồi nữa.
Trước khi Thừa Ảnh bỏ đi, cô tiện thể liếc qua đuôi xe, chỉ thấy ở giữa bị lõm một chút nhưng không nghiêm trọng lắm. Nhưng chiếc xe này vừa mới mua chưa đầy hai tháng, nhìn mà không khỏi xót xa. Năm nay, cô như gặp hạn về xe cộ vậy, chiếc xe trước coi như bán sắt vụn rồi, đến chiếc xe này chắc lại phải đưa đi sửa thôi.
Quả nhiên, lúc ăn cơm tối, Thẩm Lăng cũng nói: “Chị dâu à, tốt nhất là sau này, chị đừng tự lái xe nữa, bị tai nạn đến vài ba lần rồi, nguy hiếm lắm!”
“Chỉ là va chạm nhẹ thôi”, giọng Thừa Ảnh bình thản như không. Người giúp việc vừa bưng bát Canh bồ câu ra ràng hầm hoa tiêu lên, cô liền đón lấy, nếm một hai thìa, rồi mới cười bảo, “Em đừng chuyện bé xé ra to.”
Thẩm Lăng tỏ vẻ không tán đồng, “Em thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Một người có kỹ thuật như chị, mà sao chưa đến nửa năm lại đâm xe đến hai lần thế? Liệu có phải chị quá mệt mỏi rồi không?”
“Cũng có thể như vậy.”
“Dạo này bệnh viện bận lắm hả chị?”
“Cũng bận một chút.”
“Em thấy dạo này mắt chị thâm quầng, chị bị mất ngủ đấy à?”
Được em chồng quan tâm như vậy, Thừa Ảnh không nhịn được phì cười: “Em quan sát kỹ thế? Đến chị còn chẳng để ý.”
“Đương nhiên rồi! Chị là người em yêu quý nhất mà”, Thẩm Lăng miệng nói dẻo quẹo.
“Ái chà! Yêu quý nhất cơ à?”, Thừa Ảnh nhướng mày ra vẻ suy nghĩ hồi lâu, làm bộ như cuối cùng cũng nghĩ ra, quay lại nhìn cô gái mười chín tuổi trước mặt, mỉm cười, “Chị nghe nói em mới có bạn trai ở trường mà. Có phải cậu ta mới là người yêu quý nhất không?”
Mấy từ cuối cùng, cô cố bắt chước giọng điệu giống hệt Thẩm Lăng, vừa ngọt vừa điệu, cứ như rót mật vào tai người nghe vậy. Thẩm Lăng không nhịn được phì cười thành tiếng, bỏ đũa xuống, vẻ mặt tinh quái, ánh mắt đầy tự hào, “Anh ta á… còn lâu mới đủ tư cách, phải xem biểu hiện một năm rưỡi nữa thế nào đã rồi hãy nói!”
“Anh cả em có biết không?”, đột nhiên Thừa Ảnh hỏi.
“Đại khái là không biết.”
Lúc này, Thừa Ảnh đã ăn xong, vừa rời bàn ăn vừa nghe Thẩm Lăng nũng nịu thỉnh cầu, “Chị dâu giữ bí mật cho em nhé. Tạm thời đừng cho anh cả biết.”
“Em định hối lộ chị gì nào?”, cô cố ý trêu Thẩm Lăng.
“Chị thích cái gì thì cứ nói.”
“Ái chà! Hào phóng thế!”, Thừa Ảnh ôm vai Thẩm Lăng, khuôn mặt thiếu nữ với đôi mắt long lanh, nụ cười như hoa nở chợt khiến cô có chút ngẩn ngơ.
Thực ra, anh em nhà họ Thẩm không có nét giống nhau, duy chỉ có đôi mắt là y như đúc cùng một khuôn, đen láy, sâu thăm thẳm mang lại cảm giác thần bí tĩnh lặng.
Chỉ là bây giờ Thẩm Lăng vẫn còn nhỏ, lại là cô gái hoạt bát, cuộc sống mười mấy năm qua thuận lợi chẳng có gì vướng bận nên đôi mắt như pha lê của cô ấy lấp lánh, khiến người khác đắm chìm trong ánh sáng rạng rỡ, không giống như Thẩm Trì.
Nghĩ đến Thẩm Trì, nụ cười trên môi Thừa Ảnh chợt vụt tắt.
Hôm đó, nửa đêm, một bên giường bỗng lún xuống.
Thừa Ảnh có chút mơ hồ, có lẽ vì không muốn tỉnh dậy nên cô lặng lẽ xoay người, quay lưng lại với người vừa nằm xuống giường kia. Trước khi bị đánh thức, hình như cô đang mơ. Trong giấc mơ, cô thấy mình khi còn mười bảy mười tám tuổi, đang đứng lẻ loi một mình bên bờ sông vắng lặng.
Đấy là dòng sông quê cô, nó chảy xuyên qua thành phố, vì không bị ô nhiễm bởi ngành công nghiệp nên nước sông bốn mùa đều trong xanh như ngọc bích.
Trong giấc mơ của cô, trời đang trút mưa, nước mưa tí tách rơi xuống mặt hồ, tạo thành những vòng tròn gợn sóng lăn tăn đan vào nhau.
Cô không mang theo thứ gì để che mưa, người đã ướt sũng nhưng vẫn một mực đứng chờ, vô cùng kiên định, dù mưa có làm cô rét run. Tuy đang trong giấc mơ nhưng cô biết mình vẫn đợi chờ như thế, đợi chờ người đó đến.
Chỉ có điều, cuối cùng người đó còn chưa đến thì cô đã tỉnh mất rồi.
Khi tỉnh giấc, cô không hiểu cảm giác của mình là thất vọng hay bực bội nữa.
Thực ra, những giấc mơ như thế không phải chỉ đến một lần, cô đã quen với nó mất rồi. Trong màn đêm tĩnh lặng và yên ắng thế này, dường như bóng đêm là thứ che giấu tốt nhất, có thể giấu đi tất cả những tâm tư không muốn ai biết, màn đêm như chôn vùi mọi cảm xúc mà ban ngày cố gắng giấu đi. Cuối cùng, cô cũng không chịu nổi, mở mắt rồi lặng lẽ thở dài.
“Em tỉnh rồi à?”, một giây sau, tiếng nói từ sau lưng vọng lại làm cô giật mình.
Nhưng cô không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế đó mà cũng không lên tiếng.
Thẩm Trì cũng không thúc ép cô trả lời. Hai người cứ thế nằm im lặng trong màn đêm, một lúc sau, Thừa Ảnh mới thấy anh ngồi dậy.
Rèm cửa sổ chắn sáng rất tốt, ngoài trời mưa rơi nhưng một tia chớp cũng không lọt qua được. Cô nghe thấy tiếng mở ngăn kéo tủ sát cửa sổ, không biết anh đang tìm thứ gì? Dù tiếng động không lớn lắm, nhưng lúc này, giả vờ tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì vậy Thừa Ảnh bèn nhổm dậy, với tay bật đèn bàn.
Ánh sáng đột ngột khiến người ta không kịp phản ứng, Thẩm Trì nheo nheo mắt, rồi quay lại về phía giường. Thừa Ảnh khép mi như vẫn còn đang ngái ngủ. Cô cố ý muốn tránh cái nhìn của anh, lấy tay kéo cái chăn mỏng chùm qua đầu, thuận miệng hỏi, “Anh đang tìm gì đấy?”
Lúc này, Thẩm Trì lôi trong ngăn kéo bàn ra một lọ thuốc, quay trở lại giường, uống hai viên thuốc rồi mới nhẹ nhàng trả lời, “Anh thấy hơi đau đầu, ngủ không được.”
Anh bị mất ngủ trầm trọng, phải nhờ vào thuốc mới có thể ngủ được. Hôm nay, anh lại uống không ít rượu, cho nên hai bên thái dương cứ đau như búa bổ.
Mặc dù anh đã tắm, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, Thừa Ảnh vẫn ngửi thấy mùi rượu tỏa ra từ người anh.
Nói thật, Thừa Ảnh không thích mùi này, nhưng cô cũng không nói ra, chỉ nhích dần về một bên mép giường.
Đợi Thẩm Trì quay lại giường ngủ, cô mới với tay tắt đèn, đột nhiên nghe thấy anh hỏi: “Em vừa mơ thấy gì thế?”
Giọng anh hỏi thoáng qua như thể không quan tâm cho lắm, chỉ là hỏi vu vơ tán gẫu trước khi đi ngủ. Biết là như vậy nhưng Thừa Ảnh vẫn quay đầu lại… tiếc rằng tầm nhìn có hạn, cô cố gắng lắm cũng chỉ thấy những đường nét mờ mờ trên khuôn mặt anh.
“Không có gì”, để anh không phát hiện ra hành động vừa rồi của mình, cô chỉ trả lời khe khẽ.
“Khi tỉnh rồi vẫn thấy em thở dài.”
“Vâng.”
Giác quan của anh rất nhạy bén, muốn giấu anh cũng chẳng giấu nổi, nhưng Thừa Ảnh đang nằm trong bóng tối, dường như trái tim run lên nhè nhẹ. Thực ra, cô muốn hỏi anh, việc này có liên quan gì đến anh?
Nhưng cuối cùng cô cũng không lên tiếng.
Người đàn ông nằm bên cạnh cũng không hỏi tiếp nữa. Vì cô im lặng nên chủ đề cứ như vậy mà kết thúc.
Đêm tối tĩnh lặng trở lại, khi cô nhắm hai mắt lại thì đột nhiên có một cảm giác ùa về, rõ ràng hơi thở ấy ở ngay bên tai, nhưng dường như lại xa xôi nghìn trùng.
Nửa đêm tỉnh lại nên Thừa Ảnh không ngủ yên giấc, chập chờn mơ thấy ác mộng, khi thức dậy thì trời đã tảng sáng.
Thực ra, hôm nay cô được nghỉ bù nhưng vừa tỉnh dậy, cô liền cầm quần áo đi tắm.
Đây là thói quen của cô, thói quen này có từ khi cô ở cùng Thẩm Trì.
Khi đó, cô thường xuyên bị anh giày vò đến mức không chịu được, người đàn ông này như có tinh lực dồi dào, chẳng bao giờ cạn vậy, cứ đến lúc cô chuẩn bị chìm trong giấc mơ thì anh lại phấn khích lật người đè cô xuống, hôn từ trán đến mí mắt, rồi đến môi và ngực, chậm rãi trêu đùa cô.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bản thân cô chẳng có chút sức lực nào, vì thế toàn bị anh trêu đùa.
Khi cao trào kết thúc, hai người cùng nhau đi tắm, thậm chí, có hôm cao hứng, phấn khích, đứng dưới vòi hoa sen, anh cũng không buông tha cô, thế là lặp lại lần nữa.
Bao năm trôi qua, có những thói quen muốn sửa cũng không sửa được, chỉ là khi đó và bây giờ không giống nhau, đứng dưới vòi nước nóng chỉ còn có một mình cô.
Thừa Ảnh ở trong nhà tắm rất lâu, tắm xong còn đánh răng rửa mặt, tiện thể cọ rửa lavabo vốn đã rất sạch sẽ, tiếng động đó có thể nói là không hề nhỏ, vì thế, khi cô mặc quần áo xong bước ra thì trên giường đã không thấy ai nữa.
Cũng không biết có phải Thẩm Trì bị cô đánh thức hay không, lúc này, anh đang đứng ở ban công hút thuốc.
Quay lưng lại phòng ngủ, anh chỉ khoác chiếc áo choàng, đai áo cũng chẳng thắt, chiếc áo ngủ tơ tằm màu đen càng làm lộ rõ đường nét cơ thể anh, dường như hơi gầy đi đôi chút.
Có thể gần đây anh thực sự gầy đi, nhưng Thừa Ảnh cũng chỉ nhìn qua bóng lưng anh chứ không quan sát kỹ.
Mặc dù đang giữa mùa hè, nhưng hai hôm nay, do ảnh hưởng của bão nên nhiệt độ mát hơn rất nhiều. Sáng nay, trời vẫn mưa không ngớt, nước mưa như trút xuống, gió thổi ào ào.
Ban công chưa đóng lại.
Thừa Ảnh chuyển ánh nhìn sang mái tóc ngắn đen nhánh của Thẩm Trì, dường như đã bị nước mưa hắt vào ẩm ướt hết.
Cửa kéo bằng kính ở lối đi vào phòng ngủ cũng không khép hẳn, mùi khói thuốc theo khe hở đó bay vào. Thừa Ảnh vô cùng mẫn cảm với khói thuốc, không hề chần chừ, cô chau mày đi ra, từ từ kéo cánh cửa lại.
Âm thanh đó đánh động Thẩm Trì, nhưng anh không quay người lại, chỉ giơ điếu thuốc đang kẹp trong tay vẩy nhẹ trong không khí rồi đưa lên miệng rít một hai hơi.
Bầu trời xám xịt, như bị người ta phủ lên một tấm vải, tiện tay còn vẩy vài nét mực đen, khiến nó trở thành khung cảnh âm u, mịt mùng như bây giờ.
Nửa điếu thuốc còn lại bị ngón tay thon dài ném đi, vẽ một đường vòng cung trong làn mưa, rồi nhanh chóng mất dấu vết. Thẩm Trì lấy điện thoại gọi cho Trần Nam dặn dò, “Lát nữa, cậu không cần phải đến, hôm nay, tôi không đi đâu cả.”
Trần Nam ở đầu dây bên kia trả lời một tiếng rõ ràng, “Vâng.”
Thẩm Trì cúp máy rồi mới quay trở vào phòng.
Đợi khi anh xuống dưới nhà thì Thừa Ảnh đã ăn sáng xong.
Bác giúp việc thấy anh xuất hiện thì hơi bất ngờ, vì thời gian anh ở nhà rất ít, số lần anh ăn sáng ở nhà có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Hôm nay có cháo yến mạch và bánh bao, còn có sữa với bánh mì nướng. Cậu muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Vì câu nói này nên bác giúp việc vội vàng dọn cả hai phần ăn sáng lên. Thẩm Trì vừa ngồi xuống bàn ăn thấy Thừa Ảnh toan đứng dậy, liền cất lời hỏi, “Hôm nay, em không phải đi làm à?”
Thừa Ảnh có chút ngần ngừ, khẽ nói, “Nghỉ bù.”
Đang làm ở gần bên, bác giúp việc thấy không được tiện lắm bèn lặng lẽ đi ra ngoài.
Tuy cuộc sống thực sự của họ rất khủng khiếp, nhưng từ trước đến nay, Thừa Ảnh vẫn phải giữ thế diện, đặc biệt, cô không muốn người ngoài biết chuyện của mình. Có lúc, cô cũng biết rằng cái này chỉ là “bịt tai trộm chuông” mà thôi, nhưng những người làm công mà đến việc trong nhà này cũng không hiểu thì đừng mong làm việc ở đây nữa.
Cô nhìn thấy bóng bác giúp việc đi rồi bèn quay lại hỏi như mang tính tượng trưng, “Hôm nay, anh có kế hoạch gì chưa?”
Thực ra, giọng điệu của cô càng giống lấy lệ hơn, nhưng hàm ý trong đó không chỉ có vậy. Thẩm Trì vẫn nhướng mắt nhìn cô, đôi môi mỏng cong lên, cười mà như không, nói, “Hôm nay, anh không ra ngoài.”
Câu trả lời này khiến Thừa Ảnh có chút ngạc nhiên. Lẽ nào cả hai người cùng ở nhà? Cô chỉ “vâng” một tiếng, không nghĩ ra chuyện gì khác, một lúc sau mới nói: “Hôm nay em cần dùng phòng đọc sách. Tháng sau, em có ca phẫu thuật quan trọng, cần phải nghiên cứu trước một ít tài liệu”, câu nói đó hàm ý, nếu không có việc gì đặc biệt thì chúng ta đừng làm phiền nhau.
Thẩm Trì tiện tay cầm tờ báo trên bàn ăn, mắt đã lướt qua tiêu đề các bài báo, lạnh lùng đáp: “Ừ.”
Việc học và con đường sự nghiệp của Thừa Ảnh rất thuận lợi.
Ngoài thời gian mà cô được gửi đến nhà cô của cô ở Đài Bắc ra, cô luôn là học sinh giỏi xuất sắc trong trường danh tiếng.
Thực ra, từ nhỏ đã không có ai quan tâm đến cô.
Khi cô lên bốn, bố mẹ đã chia tay. Trong ký ức của cô, ấn tượng về mẹ rất mờ nhạt, chỉ biết rằng khi cô năm sáu tuổi thường nhận được quần áo và đồ ăn ở phương xa gửi đến, có vẻ như đều là hàng loại sang, món nào cũng làm cho chúng bạn xuýt xoa ngưỡng mộ.
Nhưng về sau, cũng không rõ từ khi nào nữa, quần áo đẹp và đồ ăn ngon cứ ít dần, sau đó hoàn toàn bặt vô âm tín, vì mẹ cô đã đi bước nữa, theo chồng ra nước ngoài và có con với người chồng mới rồi.
Đương nhiên, đây đều là những việc sau này cô nghe cô của mình kể lại.
Khi đó, bố cô bận rộn với công việc, đương nhiên càng không có thời gian để chăm sóc cho cô. Từ khi vào tiểu học, cô đã bắt đầu chuyển hẳn vào trường ở. Đó là trường dành cho nữ sinh con nhà quý tộc, điều kiện tương đối tốt, các bạn học phần lớn đều là con nhà gia giáo. Từ nhỏ, cô đã bắt đầu tiếp nhận sự giáo dục và dạy dỗ để trở thành một thục nữ.
Khi lớn lên, Thừa Ảnh nhớ lại, trong một thời gian dài cô cứ suy nghĩ mãi mà không hiểu bố của cô lấy đâu ra nhiều tiền để chi trả tiền sinh hoạt phí và học phí đắt đỏ đến vậy.
Gia đình cô không phải dân buôn bán, cũng không phải là quan chức. Cô chỉ thấy bố rất bận, có khi cuối tuần về nhà cũng chưa chắc đã gặp được bố.
Chính vì thế, cô đã cố gắng học tập thật tốt ở trường học quý tộc gần chục năm, cuối cùng đạt được thành tích đứng đầu ba năm liên tiếp.
Việc đi Đài Bắc thật sự là vô cùng đột ngột.
Một hôm, cô đang có giờ học Nhạc thì thầy hiệu trưởng gọi lên phòng giám hiệu thông báo, bố cô đã hoàn tất thủ tục chuyển trường cho cô. Nhận được tin này chưa đến hai ngày, tất cả đều đã được chuẩn bị đâu vào đấy, cô được đưa lên chuyến bay đi Đài Bắc.
Cô không hề quen biết người thanh niên đưa cô ra sân bay, chỉ biết là trông anh ta cũng bình thường, khuôn mặt nghiêm túc. Nhưng buồn cười một nỗi là từ đầu đến cuối cô chưa từng nhìn thấy mặt, bố chỉ dặn dò cô mấy việc qua điện thoại, rồi sau đó để người thanh niên lạ hoắc đưa cô cùng hành lý ra sân bay.
Thừa Ảnh không phải là người không có chủ kiến và cũng chỉ có lần này, cô cảm thấy mình như con rối bị giật dây, trong tình cảnh không biết người khác sắp xếp thế nào, bị thao túng hoàn toàn. Chỉ trong vòng mấy chục tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà cô đã vượt qua đại dương, dường như thoát ly hẳn với cuộc sống trước đó, từ giờ trở đi không còn liên quan gì nữa.
Tuần đầu tiên đến Đài Bắc, cô chưa quen với môi trường ở đây, liên tục gặp vấn đề về tiêu hóa.
Nửa đêm, cô sốt cao đến mức không chịu được, trong lòng oán trách bố không biết bao nhiêu lần. Đương nhiên, khi tỉnh táo thì cô không bao giờ oán than. Người ta bảo rằng con gái thường quấn bố, Thừa Ảnh cũng không phải là ngoại lệ. Trong mắt cô, bố như một ngọn núi cao hùng vĩ, là chỗ dựa vững chắc mà thần bí.
Bề ngoài, ông Án Cương là một người làm trong một công ty thương mại nước ngoài lâu năm, nhưng trước mặt cô, ông không bao giờ nhắc đến công việc của mình một chút nào.
Chẳng mấy khi được nghỉ, hai bố con ngồi tán phét với nhau, chuyện trên trời dưới biển, nghĩ đến cái gì thì hàn huyên cái đó. Ông Án Cương đối xử với cô giống như một người bạn, vì vậy mà suy nghĩ của cô rất độc lập, cũng chính vì vậy, cô lờ mờ đoán ra trong công việc bố có gì đấy khó nói. Do kìm chế tính tò mò khá tốt nên cô không nghe ngóng, cũng không gặng hỏi lung tung.
Rất lâu sau đó, bố cô qua đời trong một lần nhận nhiệm vụ, lúc này, cô mới biết, hóa ra hơn hai mươi năm nay, công việc của ông là làm tình báo, trong phim người ta vẫn gọi là “nằm vùng”.
***
Mười hai rưỡi, nhà họ Thẩm chuẩn bị ăn trưa.
Hai hôm trước, Thẩm Lăng đi dã ngoại cùng bạn bè chắc cũng phải nửa tháng nữa mới quay về. Hôm nay, bọn Trần Nam cũng không đến, vì thế mà căn phòng trở nên im ắng rõ rệt.
Thực ra, cả buổi sáng nay, Thừa Ảnh ôn luyện không mấy hiệu quả, không thể nào tập trung được. Cô nghĩ, chắc là do cơn ác mộng tối qua, cùng với việc ngủ không ngon giấc.
Vì thế khi ăn cơm, cô không thấy ngon miệng, chẳng có tâm trạng để ăn nên chỉ ăn có nửa bát cơm rồi định về phòng ngủ một giấc.
Nhưng Thẩm Trì thì ngược lại, chẳng mấy khi được ăn cơm ở nhà, lúc này, anh đang thưởng thức cả một bàn thức ăn mà bác giúp việc nấu, vô cùng thư thái thoải mái. Điện thoại bị vứt sang một bên, mặc dù đã rung vài lần nhưng anh chỉ cầm lên xem qua số điện thoại gọi đến rồi cũng chẳng quan tâm xem nội dung là gì.
Anh chẳng buồn nghe điện thoại, cũng chẳng biết vì sao nữa. Thừa Ảnh đột nhiên nhớ lại cuộc gặp bất ngờ với cô gái ở Đài Bắc hôm trước.
Cô vẫn còn nhớ vóc dáng dong dỏng cao, khuôn mặt tròn trĩnh của cô ấy, dễ dàng nhận thấy là còn rất trẻ, áng chừng chưa đến hai mươi tuổi, khi nói chuyện có vẻ bỗ bã, không được lịch sự, xem ra bình thường được nuông chiều nên mới không kiêng nể gì như vậy.
Nhưng ai nuông chiều cô ta?
Thẩm Trì ư?
Có thể lọt vào mắt xanh của người đàn ông này, rất nhiều người xem đó như một điều đáng tự hào.
Suy đoán như vậy, bất giác cô thấy có chút không thoải mái, vừa cố nuốt mấy miếng cơm đã cảm thấy no rồi.
Cô buông đũa xuống nhưng không rời khỏi bàn ăn ngay.
Vừa đúng lúc Thẩm Trì ngẩng đầu lên, từ từ nhìn cô một cái, giọng điệu lạnh nhạt hỏi, “Em ăn ít thế?”
Cô chẳng buồn đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng tuấn tú rồi đột nhiên nói với anh, “Em và cô gái Tiền Tiểu Phi ở Đài Bắc đó đã gặp nhau.”
“Anh biết”, Thẩm Trì chỉ ngừng lại để trả lời cô, rồi lại tiếp tục uống nốt bát canh gà, dường như giây phút ngừng lại đó chỉ là để nhớ xem cái tên này là như thế nào.
Cô thì ngược lại, ngớ ra hồi lâu, rồi rất nhanh phản ứng lại, cười nói, “Anh biết rồi ư? Nhưng anh chưa hề nhắc đến.”
“Không phải em cũng không nhắc đến sao?”, cuối cùng, anh cũng buông đôi đũa trong tay xuống, nhìn về phía cô, “Anh cứ tưởng em đã quên chuyện này rồi.”
Thực ra là quên rồi, ít ra, ở góc độ của cô thì có thể coi là như thế.
Nhưng vừa rồi, cô mới phát hiện ra mình còn nhớ rõ cô gái đó ăn mặc như thế nào.
Nếu bảo quên sạch thì chỉ là tự lừa mình mà thôi.
Nhưng không biết tại sao, cô đột nhiên thấy đau đầu, không chịu được nữa, hai đầu lông mày nhíu lại bèn cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Cô ta trực tiếp gọi vào số di động của em. Em không ngờ sẽ có việc như thế này xảy ra, mà cũng không hiểu tại sao lại có thể xảy ra một việc như vậy, nhưng hy vọng việc này không xảy ra một lần nữa.”
Khi nhận được điện thoại của Tiền Tiểu Phi, cô vô cùng ngạc nhiên. Cô không can thiệp vào bất kỳ công việc bên ngoài nào của Thẩm Trì, nhiều lúc, thậm chí cô còn tự huyễn hoặc bản thân rằng mình chưa lập gia đình, nhưng lần này, cô cảm thấy như mình phải chịu một sự nhục nhã ê chề.
Đột nhiên lại có cô gái trẻ gọi điện thoại đến hẹn trực tiếp gặp mặt để nói chuyện về chồng mình.
Người ngồi ở đầu kia chiếc bàn không trả lời cô ngay, mà chỉ dùng đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn cô, ánh mắt có gì đó trầm mặc, như hòa vào không gian âm u của cơn mưa, càng lộ rõ vẻ chán nản.
Cô dựa vào ghế tựa, ngón tay day vào hai huyệt thái dương đang đau nhức, nhìn nền nhà mà như thể chẳng có mục tiêu nào hết.
Dừng lại một hồi, cô mới nghe thấy giọng trầm thấp lạnh lùng của anh, “Nếu như anh đoán không nhầm thì em chỉ muốn lần sau đừng có ai gọi điện thoại đến cho em nữa, đúng không?”
Anh nói câu này rất chậm, như nhả từng chữ từ đôi môi mỏng vô cùng gợi cảm đó, giọng điệu đều đều, chẳng hề lên xuống, ánh mắt sâu thẳm không lúc nào rời khỏi khuôn mặt cô.
Cô nhìn vào đôi mắt anh, nhướng lông mày lên như để mặc định việc đó.
Anh lặng im. Tất cả cử chỉ của cô đều được thu lại trong mắt anh. Lúc này, anh mới đẩy ghế đứng dậy, rồi cười thầm một tiếng, vóc dáng dong dỏng cao lướt qua bên cạnh cô, đi một đoạn, anh mới nói, “Yên tâm đi. Em sẽ được toại nguyện.”
Cuộc nói chuyện này kết thúc không vui vẻ cho lắm.
Lúc rời đi, thậm chí Thẩm Trì còn không mang theo điện thoại, thấy vật thể màu đen bắt đầu rung lên mà không đổ chuông, Thừa Ảnh cũng chẳng buồn quan tâm, cô đứng dậy lên lầu, về phòng ngủ.
Đương nhiên, cô cảm nhận được sự giận dữ của anh, nhưng chỉ cảm thấy nực cười, gặp phải việc như thế, cô chẳng thèm tức giận thì thôi, ngược lại, anh lại còn giận ngược lại cô.
Cô không hỏi quan hệ giữa anh và Tiền Tiểu Phi đã phát triển đến mức nào rồi, nhưng cũng không có nghĩa là không muốn hỏi.
Từ trước đến nay, cô không tin là anh không có người phụ nữ nào bên ngoài. Bình thường anh về nhà rất muộn, có khi đến tận hôm sau mới về. Cô chỉ cần tiện tay nhặt chiếc áo anh mặc tối hôm trước vứt bừa dưới đất lên là sẽ ngửi thấy mùi nước hoa vẫn còn vương trên áo hoặc là vết son lờ mờ.
Đương nhiên, bọn Trần Nam chẳng bao giờ nói với cô những việc như thế này.
Cô nhớ chỉ có một lần, cô buột miệng hỏi, “Tối qua, anh ở cùng một cô gái à?”, chiếc áo sơ mi đã qua một đêm mà vẫn còn mùi nước hoa thoang thoảng bị cô ném vào sọt đựng quần áo trong nhà tắm như ném vào sọt rác.
Khi đó, Thẩm Trì vừa mới cạo râu xong, rửa sạch bọt kem trên mặt, lấy tay xoa xoa cái cằm sạch một cách sảng khoái, rồi từ trong gương sáng nhìn cô, môi mấp máy, biểu hiện có chút lẳng lơ nhưng giọng điệu thì vẫn lạnh lùng hỏi, “Em quan tâm à?”, nụ cười trên mặt phảng phất ý châm chọc.
Đây là khi quan hệ của hai người ở giai đoạn tồi tệ nhất, cả ngày hiếm khi nói nổi đôi câu với nhau. Vừa sáng sớm đã gặp phải chuyện như vậy, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực. Khi đó, cô chẳng nói gi, chỉ mở cửa đi xuống dưới nhà.
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng ân hận, việc gì phải hỏi anh nhiều thế? Cuối cùng lại bị anh mang ra giễu cợt.
Từ đó về sau, việc dọn dẹp phòng ngủ toàn bộ giao cho bác giúp việc làm, cô cũng chẳng hỏi nửa lời về cuộc sống bên ngoài của anh.
Có điều Tiền Tiểu Phi đó thì khác.
Cô ta xuất hiện trước mặt cô, mặt mũi rõ ràng, không còn là khuất mắt trông coi nữa.
Thực tế đã khiến cô không thể tự huyễn hoặc mình, không thể vờ như không thấy nữa.
Đột nhiên có hình ảnh cụ thể, tất cả trở nên rất chân thực, thi thoảng lại len lỏi vào ý nghĩ của cô, hình ảnh Thẩm Trì và người phụ nữ khác ở cùng nhau.
Cảm giác này thật là tồi tệ!
Thừa Ảnh chỉ ngủ trưa một tiếng đồng hồ, nghĩ đến ca phẫu thuật quan trọng sẽ diễn ra vào tháng sau, cô vội bò dậy, tiếp tục nghiên cứu những tài liệu đã in ra trước đó.
Bất giác, trời đã sẩm tối, bác giúp việc gõ cửa gọi, hỏi xem có cần mang bát canh lên để cô uống trước rồi mới ăn cơm hay không.
Cô ngẩng đầu lên từ đống sách ngập ngụa, trầm tư suy nghĩ một lát mới phát hiện ra bên ngoài đã im ắng như tờ.
“Cậu Thẩm Trì ra ngoài từ chiều, chắc không về ăn cơm tối”, bác giúp việc nói.
“Vâng”, cô mỉm cười, “Vừa đúng lúc cháu chuẩn bị nghỉ ngơi, cháu cùng bác xuống dưới nhà luôn.”
Tuy không gian không có Thẩm Trì thật buồn tẻ nhưng cũng bớt đi rất nhiều áp lực.
Thừa Ảnh đứng bên cửa sổ phòng khách một lúc, ngoài trời mưa vẫn rơi, trời đã tối mịt.