Tháng Ngày Nằm Vùng Ma Giáo

Chương 42: Chương 42






Chào mọi người, ta là soái ca tri kỷ của mọi người đây.

Hiện tại ta đang ngắm trăng.

Lời đề nghị vừa rồi của ta hình như đã làm cho lão Trương không vui, vì thế ta rất cơ trí lựa chọn câm miệng.

Ban đêm gió lớn, ta xoa xoa tay nói: "Lạnh chết mất, ta lên lầu đi ngủ nha."
Ta cũng không biết buổi tối hôm đó lão Trương trở về lúc nào, dù sao ngày hôm sau lúc ta rời giường hắn vẫn còn ôm ta ngủ, đoán chừng hắn lại mơ thấy vợ mình.

Ai, vì sao ta còn phải đi làm, thật phiền phức, ta cũng muốn ngủ nướng.

Ta tỉnh, lão Trương cũng đứng dậy, thoạt nhìn hắn vẫn là dáng vẻ vô cùng u buồn.


Có thể là vừa sáng sớm nên đầu óc không sáng suốt lắm, ta trò chuyện với hắn hai câu đã bị hắn cướp lời, hắn nói muốn ta đi tìm vợ chung với hắn, trên đường còn có thể săn sóc lẫn nhau.

Ta chỉ là một tiểu nhị tạm thời, muốn nghỉ việc thì nghỉ, không có gì đáng tiếc, lại nói nhìn hắn rất thê thảm, ta đi tìm vợ với hắn cũng coi như làm từ thiện.

Hơn nữa hắn đồng ý mỗi tháng trả ta mười lượng bạc, ta vốn định từ chối rồi, nhưng hắn cho thật sự là quá nhiều.

Ngày đầu tiên làm công việc mới, lão Trương sắm y phục mới cho ta, mang ta đi tắm rửa, lại mời ta ăn một bữa ngon lành.

Ta phát hiện chúng ta không có vì tìm vợ hắn mà cố gắng làm gì.

Hiện tại hắn là ông chủ, ta không dám đắc tội, đành phải nói bóng nói gió, ta nói: "Lão Trương, ngươi thấy chúng ta có nên chuẩn bị gì không, có cần đi tìm vợ ngươi ngay bây giờ không?"
Lão Trương gật gật đầu, nói "Được", sau đó hắn dẫn ta đi, trên đường còn mua cái đèn lồng để ta mang theo.

Ta nghĩ thầm, đây là có ý gì?
Lão Trương nói: "Đêm nay có hội hoa đăng, có lẽ vợ ta sẽ đi tham gia náo nhiệt."
Hội hoa đăng đúng là náo nhiệt, ta cũng thích xem náo nhiệt.

Trong thành có một cánh rừng hoa đào, hội hoa đăng mở ngay cạnh đó, quán hàng rong bày hai bên đường, ta nhìn chằm chằm sạp bán đường nhân không chớp mắt.

Thật là lợi hại!
Lão Trương mua một que Tôn Ngộ Không cực lớn đưa cho ta, ta liếm một ngụm, ngọt ghê, vì thế ta cắn ăn răng rắc.

Có không ít người nhìn ta và lão Trương, bởi vì người khác đều là một nam một nữ, hoặc là mấy tiểu cô nương lôi kéo tay nhau, hai chúng ta lại sóng vai nhau xách đèn lồng cầm đường nhân, không biết còn tưởng rằng chúng ta là một đôi cẩu nam nam.


Ta dừng chân lại, lão Trương hỏi: "Sao thế?"
Ta khó mà nói hai ta như thế này quá mẹ nó đoạn tụ, đành phải chỉ chỉ cái đài cao cách đó không xa: "Bên kia đang làm gì ấy nhỉ?"
Lão Trương dẫn ta đi về hướng đó, lúc này ta mới phát hiện đám người chen chúc dưới đài đều là các chàng trai trẻ tuổi.

Trên đài có rất nhiều người, ở giữa là một cô nương đẹp tựa thiên tiên.

A, thì ra là hoa khôi ném tú cầu, người cướp được tú cầu có thể uống rượu với hoa khôi.

Ta đứng dưới đài ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt của hoa khôi, ai cũng chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, hoa khôi đột nhiên nâng tay lên, chỉ nghe vèo một tiếng, tú cầu đã nện vào lòng ngực ta.

Ta: "????"
Người chung quanh xôn xao ồn ào, nàng khẽ mỉm cười với ta, trong nháy mắt ta cảm thấy choáng váng.

Được rồi, xem ra ta không có khả năng là hoàng tử gặp nạn, bởi vì hoàng tử chắc chắn sẽ gặp không ít mỹ nữ, sẽ không giống như ta không tiền đồ.

Ta vừa định bước ra một bước, tú cầu trong tay đã bị lão Trương lấy đi, hắn cúi đầu nhìn nhìn tú cầu, đột nhiên ném tú cầu ra xa, tú cầu nện trên cành hoa đào, vô số cánh hoa rơi xuống, vừa lúc có trận gió thổi qua, không trung bay đầy mưa hoa đào.


Hắn lôi kéo ta thoát khỏi đám người, hai chúng ta càng đi càng nhanh, lúc đi đến chân cầu, hắn kiễng chân xuống đất, ôm ta phóng qua cầu gãy, đáp xuống bên cạnh bờ sông.

Xa xa đèn đuốc chiếu tới, ta nhìn hắn, lại một lần nữa cảm thấy choáng váng.

So với lúc vừa nhìn thấy hoa khôi còn muốn choáng hơn.

Hắn dùng một bàn tay nâng mặt ta lên, chậm rãi cúi đầu, im lặng nhìn ta không nói một lời.

Ta bối rối lui về phía sau một bước, hắn lại duỗi tay lấy cánh hoa đào dính trên mặt ta xuống.

Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng hắn muốn hôn ta..