46. Loạn yêu trên sông và giao 22
46
Nhan Trăn vẫn bị cảm.
Lúc tỉnh lại, câu thấy mình đang đầu tựa đầu với Nguyên Hoa, tư thế của hai người rất thân mật, má chạm má, vai kề vai, như hai đứa trẻ sinh đôi nằm cùng một chỗ.
“Khụ.” Nhan Trăn vốn định nhịn xuống, nhưng cơn ho là thứ rất khó kiềm lại, thân thể cậu chỉ hơi động, Nguyên Hoa đã tỉnh rồi.
“Sớm.” Sau khi tỉnh lại Nguyên Hoa rất tự nhiên dịch lại gần ôm cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, khiến Nhan Trăn toàn thân cứng ngắc.
Nhan Trăn nhịn một chốc, phát hiện Nguyên Hoa không có dấu hiệu thả mình ra, liền ho khan vài tiếng, giãy ra. “Cậu buông tôi ra đã.”
Giọng cậu rất khàn khàn, Nguyên Hoa sờ trán cậu kiểm tra nhiệt độ: “Cảm rồi.”
Sau khi dùng bữa sáng, Nguyên Hoa xuống quầy hỏi mua thuốc cảm, cùng Nhan Trăn uống thuốc, sau đó trở về trường.
Không khí bên ngoài vô cùng tươi mát, nếu như không có cây cối và kiến trúc đều bị hư hao một phần thì khung cảnh sẽ đẹp hơn nhiều.
Nguyên Hoa mở xem tin tức buổi sáng: “… Đêm qua H thị hứng chịu một trận bão to nhất trong những năm gần đây, cây cối và nhà cửa ở một vài khu vực đều bị hư hại nhẹ, cá cũng chết hàng loạt do thời tiết thay đổi thất thường.”
Nhan Trăn: “…”
Này quá giả rồi. Phương pháp xử lý của liên minh thật sự quá qua loa, di tích chiến đấu rõ ràng như vậy mà cũng lấy lý do bão táp phá hủy ra để lấy lệ.
Nguyên Hoa còn nghe rất chăm chú: “Tôi rất tò mò rốt cuộc ký ức của họ sẽ biến đổi thế nào, pháp thuật hỗn loạn ký ức thi triển ra sao, cá nhân tôi nghĩ chắc hẳn là đưa thêm vào trong trí nhớ một thứ mình từng thấy qua, hoặc là một ý nghĩ trong tiềm thức nào đó?”
Nhan Trăn: “…”
Lần thứ hai, cậu lại hiếu kỳ về năng lực tiếp thu và chịu đựng của Nguyên Hoa. “Cậu xác định là cậu mới chỉ biết về yêu quái mới đây thôi chứ? Rằng trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới?”
“Ừm.” Nguyên Hoa gật đầu, “Đúng vậy.”
Đúng là gặp quỷ mà. Nhan Trăn nói: “Biểu hiện của cậu cứ như một khu ma sư ấy, người bình thường có thể bình tĩnh như cậu, rất ít.”
Nguyên Hoa suy tư một chốc, sau đó đưa ra kết luận: “Cha tôi cũng từng nói, ở một số phương diện, thần kinh của tôi đặc biệt thô.”
Nhan Trăn: “… Tôi thấy rồi.”
Đưa Nhan Trăn về ký túc xá xong, Nguyên Hoa mới rời đi. Bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ, Nhan Trăn nhanh chân nhẹ nhàng leo lên giường, vừa đắp chăn lên, chợt nghe thấy Hoa Minh Vũ hô lên một tiếng: “A!”
“A cái gì?” Nhan Trăn bị doạ hết hồn, nhanh chóng bò dậy hỏi.
“Đêm qua tôi nằm mơ! Mơ thấy lúc mình còn nhỏ nhìn thấy hai con rồng đang đánh nhau, sau đó một con trong đó ăn luôn con còn lại.”
Nhan Trăn bình luận: “Giấc mơ lúc nhỏ của cậu thật máu me.”
“Không, là thật.” Hoa Minh Vũ nói. “Cứ như đã tận mất thấy ấy, này… này? Nhan Trăn?”
Thuốc cảm dần phát huy tác dụng, cậu chỉ kịp nhắn cho mẹ vài tin nhắn đã ngủ thiếp đi.
Một lần nữa Nhan Trăn bị đánh thức, là khi Hứa Bạch Thuật đến ký túc xá của bọn họ. Kỳ thực Hứa Bạch Thuật không hề làm gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi ở bàn học của cậu, nhưng Nhan Trăn phía trên đang ngủ say cũng cảm nhận ý niệm mãnh liệt của y, kinh sợ tỉnh dậy.
“Hứa học trưởng?” Nhan Trăn mò điện thoại, thấy thời gian đã đến mười một giờ, không biết y đã chờ bao lâu rồi.
“Nghĩ mãi mà vẫn có nhiều chuyện chưa thông, nên muốn tới đây hỏi cậu.”
Ký ức của Hứa Bạch Thuật vẫn còn nguyên, có lẽ bởi vì trên tay y có hồng tuyến, nhân duyên không thể tùy tiện phá hoại, cho nên thả cho y một con ngựa. Bởi vậy, hình ảnh yêu quái triền đấu đêm qua, rồi Tiêu Đại Hải biến thành Giao Long, ở trên trời giằng co chiến đấu, còn cả một cái đầu như thiên thạch rơi xuống, toàn bộ, đều nhớ rõ mười mươi.
Y không đề cập tới Ly Diễm còn tốt, nhấc đến lại khiến Nhan Trăn âu sầu, hai mày nhíu chặt, ký ức suýt chút nữa bị cái đầu đó đè chết quả thực có thể thêm vào file những hình ảnh đáng sợ nhất cuộc đời của cậu. “Cầu ngài, hãy buông tha cho đứa nhỏ này với.”
“Thế nên Tiêu Đại Hà… Không, Tiêu Đại Hải, rốt cuộc là ai?” Biểu tình của Hứa Bạch Thuật đặc biệt nghiêm túc, Nhan Trăn chỉ mới thấy vẻ mặt này của y khi y là đội trưởng trong trận đấu.
Xem ra là thực sự chọc giận y rồi. Nhan Trăn không do dự nữa, tìm một nơi thích hợp, khai tất tần tật những gì mình biết về Tiêu Đại Hải ra.
“Là thế này, Đại Hải ấy à, thật ra là cậu ấm của Giao tộc trong Nam Hải, một thái tử gia chân chính, trong nhà rất có tiền, gia tài bạc triệu, vì muốn theo đuổi cậu, hình như hắn còn định kế thừa gia nghiệp… Vậy nên hắn nói mình đang gây dựng sự nghiệp, cũng không hoàn toàn là nói dối đâu.”
Hứa Bạch Thuật: “…”
“Còn tôi là kết duyên sư, đây là nghề tổ truyền của nhà chúng tôi, giúp đỡ, kết duyên cho yêu quái và con người, họ muốn kết hôn, cũng sẽ tới tìm tôi đăng ký. Đại Hải là do một người bạn hồ yêu của tôi giới thiệu qua.” Cậu không dám đem thân phận của Hồ Nhất Loát Nhi nói ra, “Trước đây chưa yêu đương bao giờ, nên tới tìm tôi xin giúp đỡ.”
“Sau đó thì sao?” Hứa Bạch Thuật thấp giọng hỏi, “Tôi là mục tiêu đầu tiên của anh ta, đúng không?”
“Không không không, cậu ta nhất kiến chung tình với cậu ấy chứ.”
Hứa Bạch Thuật: “…”
Trầm mặc rất lâu, Hứa Bạch Thuật mới khô khan nói: “Nhưng tôi là nam.”
Nhan Trăn cúi đầu nhìn hồng tuyến trên tay y: “Nhưng giữa các cậu có tồn tại duyên phận. Cậu có thể nhìn thấy sợi dây đỏ trên tay mình không?”
Hứa Bạch Thuật liền mở tay ra, mười ngón tay khớp xương rõ ràng nắm chặt lại, đặc biệt đẹp mắt: “Không thể.”
Được thôi, người bình thường quả nhiên sẽ không thấy.
Nhan Trăn liền đưa tay móc lấy sợi dây kia, cầm lên, nhẹ nhàng kéo kéo. Ở tầm nhìn Hứa Bạch Thuật, cũng chỉ thấy ngón cái và ngón trỏ của Nhan Trăn dịch tới dịch lui trong khoảng không, động tác nhìn rất quái dị.
“Đây là dây tơ hồng của cậu và Tiêu Đại Hải, tôi đã tận mắt thấy nó kết thành. Đại Hải là yêu quái, lúc bắt đầu theo đuổi không tiện bại lộ thân phận, nên chỉ có thể dùng thân phận nhân loại bình thường tới gần cậu.”
Hứa Bạch Thuật đỡ trán, than thở: “Tôi đều hiểu.”
Đạo lý thì ai mà chả hiểu, nhưng tiếp thu và thực hiện được hay không thì lại tùy từng người, nếu tâm thái của y cũng tốt như Nguyên Hoa thì giờ sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cũng như lời nói rất nhiều năm trước của Nhan Vận Lam vậy, một người bình thường, bỗng nhiên bị cuốn vào thế giới yêu quái, sẽ gặp phải nhiều chuyện phiền toái khó tưởng tượng được.
“Nhưng đêm qua, anh ta còn lấy cái chết ra gạt tôi…” Hứa Bạch Thuật nhắc đến điều vẫn canh cánh trong lòng, lúc đó y thực sự rất khổ sở, còn chân tình mà thổ lộ, ai biết sau khi nói rõ tâm ý, Tiêu Đại Hải lại lập tức nhảy nhót tưng bừng. Tuy rằng kết quả tốt, nhưng chuyện “giả sắp chết” lại trở thành một cái gai trong tim y.
Nhan Trăn lập tức nói: “Chuyện ấy tôi đã nói cho cậu ta rồi.”
Sau đó là một trận trầm mặc thật dài, Nhan Trăn không hối thúc y, chờ Hứa Bạch Thuật tiếp nhận từ từ.
Có thể là thuốc cảm ban sáng có hiệu quả, nói chuyện một hồi mở giọng, cậu thấy hình như đã đỡ cảm rồi, thư thái hơn nhiều.
Uống hết một cốc nước ấm, Hứa Bạch Thuật rốt cục buông xuống: “Được rồi, hiện tại tôi cũng đã hiểu toàn bộ tình huống… Làm phiền cậu rồi.”
“Không có không có không có, nên mà.” Nhan Trăn chột dạ nghĩ, tôi chính là người nhận tiền làm việc, các cậu mà thành đôi thì tôi phát tài rồi.
Ý nghĩ này đảo một vòng trong đầu, cậu sợ mình lại không cẩn thận nói ra khỏi miệng, xác nhận nói: “Tôi vừa nãy không nói lời nào linh tinh chứ?”
Hứa Bạch Thuật vốn tâm tình còn có chút trầm, bị hỏi lên như vậy thì bỗng nhiên cười, lên tiếng: “Không có, cậu muốn nói gì sao?”
Nhan Trăn vỗ ngực: Vậy thì tốt vậy thì tốt.
“Câu này nói ra rồi.” Hứa Bạch Thuật thiện ý nhắc nhở.
Nhan Trăn: “…”
Mà một bên khác, Tiêu Đại Hải tối hôm qua dũng cảm chiến đấu với Ly Diễm, hiện tại bị mắng đến máu chó đầy đầu.
Cha Tiêu nhận được tin tức, suốt đêm từ nước ngoài trở về. Sáng sớm phái quản gia cùng một nhóm người hầu áp tải Tiêu Đại Hải về, nhốt trong phủ đệ ở Nam Hải.
Tiêu Đại Hải vô cùng oan ức: “Dựa vào đâu mà nhốt con lại?”
“Ta biết không nên nói cho con mà, đạo hạnh của con bao nhiêu, của Ly Diễm lại là bao nhiêu?” Cha Tiêu tức giận đến nỗi râu giao cũng hiện ra, “Nếu con đánh không lại hắn, chết ở đó, cha làm sao bây giờ? Mẹ con làm sao bây giờ? Từng nghĩ đến chưa!”
Tiêu Đại Hải bĩu môi: “…”
“Lúc bình thường lá gan còn nhỏ hơn đầu kim, vậy chuyện này là thế nào đây, con nói xem? Là do ta nói trên người con có sức mạnh của Ly Diễm, nên con cảm thấy mình sẽ thắng?”
Tiêu Đại Hải ấp úng, cuối cùng đáp: “Ừm.”
“Hay là con coi trọng người nào…” cha Tiêu càng nghĩ càng thấy đúng, “Con coi trọng người nào? Rồi tỏ vẻ anh hùng khoe khoang trước mặt người ta?”
Tiêu Đại Hải hít hít mũi: “Gì mà tỏ vẻ anh hùng, con vốn là anh hùng.”
“Anh hùng mặt mũi bầm dập?” Cha Tiêu vẫn cứ thở phì phò nhìn hắn, hắn cũng thở phì phò căm tức nhìn lại, cha con nhà giao cứ cha trừng con con trừng cha, không phân cao thấp.
Kỳ thực trong lòng cha Tiêu vẫn thầm giật mình.
Đứa con trai này của ông so với trước đây có khí khái, có trách nhiệm hơn, trong ánh mắt cũng có uy nghiêm, chứ không như hồi trước, núp trong túi da chuột đồng, không muốn tiếp xúc phàm thế.
“Thôi thôi.” Ông thở một hơi dài nhẹ nhõm, “Đại Hải à, con lớn rồi.”
Tiêu Đại Hải không hiểu sao tự dưng cha mình lại thông suốt, vẫn còn đề phòng: “Dạ?”
“Chỉ là sự dũng cảm một cách lỗ mãng của con, thực sự khiến cha tức giận, ở đây rồi úp mặt vào tường hối lỗi trong một tháng đi.” Cha Tiêu hạ xuống lệnh giam giữ, Tiêu Đại Hải lòng như lửa đốt, nắm lấy lan can gọi:
“Không được! Không được đâu cha ơi! Bạch Thuật ca ca còn đang chờ con về đó mà!”