Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Quyển 2 - Chương 38




38. Loạn yêu trên sông và giao 14

38

Năm nay H thị như trúng số độc đắc, dù giải thưởng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Đầu tiên là một bát vĩ hồ yêu từng bị trấn áp trốn tới, ngay sau đó một thần thú đoạ ma cũng chạy sang.

Kẻ trước tương đối dễ thu phục, gây ảnh hưởng cũng nhỏ, không có người chết, chỉ có vài người bình thường bị hấp thụ tinh lực, tình trạng thân thể kém hơn trước. Đó là hậu quả khá tốt rồi, kẻ sau mới là một đại phiền phức.

Là một ly long hơn ngàn tuổi, vốn là một nguyên lão trong liên minh. Mười năm trước trong một trận đại chiến, hắn nguyên khí đại thương, trúng phải tà độc, vì sợ mình tẩu hỏa nhập ma nên đã bế quan tu dưỡng, muốn ám chế lại tà độc này. Nhưng thời gian càng lâu, tình huống xấu nhất đã xảy ra.

Một tuần trước, Ly Diễm tẩu hỏa nhập ma, đả thương mấy thủ vệ, trốn đi.

Hắn thần trí không rõ, còn bị thương, trốn được nửa đường liền không rõ tung tích, ước chừng là ở phụ cận H thị.

Ly thuộc một nhánh của Giao Long, vốn có thể hô mưa gọi gió, nhưng Ly Diễm sau khi nhập ma, lại mang tới cái nắng giữa hè.

Đối với việc này, công dân H thi không biết gì cả, vẫn sinh hoạt như thường.

Tiêu Đại Hải ôm trái tim nhỏ đang nhảy nhót, đắc ý thực hiện cuộc hẹn hò đơn phương của mình. Từ chỗ ở của hắn đến H đại, lái xe mất hai giờ, vì bớt việc nên hắn bay thẳng tới đây, nếu không phải sợ bị coi thành bệnh nhân tâm thần, hắn còn muốn tiện đường mua một bó hoa.

Dựa theo đã hẹn, hắn quy củ đứng trước cổng trường chờ đợi. Buổi sáng mười giờ, mặt trời chói chang, người bình thường đứng dưới gốc cây cũng cảm nhận được hơi nóng bốc lên.

Tiêu Đại Hải không cảm thấy, nhưng xem dáng vẻ của người ta, liền bắt đầu thấy khí trời có chút dị thường. Nghĩ tới đây, hắn liền biến ra một cái ô, ôm trong ngực để dự phòng.

Không những bên ngoài có thể làm một cái máy lạnh cá nhân siêu mát, trong lòng còn ấp ủ một trái tim nóng bỏng, ấm áp. Tiêu Đại Hải cảm thấy mình thực quá hoàn mỹ.

Hứa Bạch Thuật nhìn khí trời, ngẫm nghĩ nếu cứ thế mà đưa chuột nhỏ ra ngoài thì sẽ bị nóng chết mất, bèn trực tiếp đón xe đến trường, dặn tài xế qua cổng đón người.

Vì vậy Tiêu Đại Hải nhìn thấy một con BYD chậm rãi dừng lại trước người mình, cửa sổ hạ xuống, lộ ra gương mặt mà hắn sáng nhớ chiều mong, cùng một luồng khí lạnh từ điều hoà.

Tiêu Đại Hải ôm ô trong lòng, vô cùng lúng túng: “…”

“Tiêu tiên sinh.” Hứa Bạch Thuật rất tri kỷ nói, “Mau lên xe đi, nhiệt độ ngoài trời nóng lắm.”

Tiêu Đại Hải một mét chín mấy ngồi trong xe con, y như đem một con cọp to bự nhét vào tủ lạnh ấy. Hứa Bạch Thuật bất động thanh sắc đánh giá hắn, sau đó thở dài nói: “Ngài cao thật đó.”

Cũng rất trẻ nữa.

Tiêu Đại Hải không chú ý điểm này, hắn rất quan tâm đến xưng hô của Hứa Bạch Thuật với mình, kỳ quái nói: “Không cần gọi ‘Ngài’ đâu, cứ gọi tên tôi là được.”

Hứa Bạch Thuật “A ——” một tiếng: “Tôi vẫn chưa, chưa biết tên ngài mà.”Tôi tên Tiêu Đại Hải.

Câu nói này, làm sao cũng không thể nói được.

Tiêu Đại Hải bỗng chốc cảm thấy giao sinh thật u ám, bĩu môi có chút oan ức: “Tôi tên… Tiêu Đại Hà.”

Tài xế phía trước không kiềm chế được, vai bắt đầu run rẩy.

Hứa Bạch Thuật ngưng trệ biểu cảm một giây, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại chút biểu tình nhỏ bé đó, cổ vũ nói: “Nghe rất có khí thế.”

“Cậu chắc là thấy cái tên này rất ngốc.” Tiêu Đại Hải càng ủy khuất.

“Không đâu.” Hứa Bạch Thuật đúng lúc nâng ‘Đại Hải’ tới trước mặt Đại Hải chân chính, nói: “Ngài… anh có muốn xem tình huống của Đại Hải trước không?”

Tiêu Đại Hải lúc này mới nhớ tới cái cớ của mình là muốn tới xem con chuột nhỏ đã giành hết thánh sủng của hắn.

Hamster nhỏ không xuất hiện tình trạng co giật nữa, nhưng tinh thần vẫn uể oải, nhìn không được tốt. Bàn tay thon dài của Hứa Bạch Thuật đỡ chiếc lồng nhỏ, giọng nói đầy đau lòng: “Đều là do tôi sơ sẩy, không đóng cửa lồng, để nó chạy ra ngoài chui vào thùng rác của một người bạn cùng phòng. Có lẽ nó ăn phải đồ không tốt, nên mới đau bụng.”

“Không xảy ra chuyện gì lớn là tốt rồi, không thể trách cậu, chỉ trách tên nhóc này quá hư.” Tiêu Đại Hải đặt bàn tay hắn lên thân hamster, rót vào chút yêu lực, chuột nhỏ dần dần thiếp đi, toàn thân đều thoải mái.

“Nó dính ngài thật đấy.” Hứa Bạch Thuật thán phục. “Ngủ ngon ghê.”

Tiêu Đại Hải được khen, nhưng cũng không thấy cao hứng lắm. Hắn len lén liếc Hứa Bạch Thuật, nhìn gần càng thấy người này thực sự quá chói sáng, càng nhìn càng mê.

“Cậu thật đẹp mắt.” Gần gũi quá thì sẽ dễ mất khống chế, sau khi bật thốt lên câu này, Tiêu Đại Hải còn chưa lấy lại được ý thức.

Hứa Bạch Thuật ngây cả người, đối mặt với ánh mắt thẳng tắp của Tiêu Đại Hải, chần chờ không dời tầm mắt.

Mà trên mặt tài xế đã viết đầy ‘má nó má nó má nó’ to nhỏ dài ngắn không đồng đều thể hiện nội tâm đang kinh hãi của mình, hoàn toàn có thể tự mình tạo ra một làn đạn mạc.

Thời đại này tài xế taxi, bị thồn cơm chó của mấy cặp tình nhân trẻ tuổi còn chưa đủ, còn bị cơm chó của đôi cẩu nam nam này ném vào mặt, còn có nhân tính nữa không hả trời! Còn nữa, đều là đàn ông cả, lại dùng cái chiêu thức đối phó với cô gái nhỏ này, huynh đệ à, đầu cậu bị rỉ sét hả?

Trên mặt Hứa Bạch Thuật nhiều hơn một vệt hồng, nhưng y khống chế tâm tình rất tốt, hơi lui về giữ khoảng cách, có chút mất tự nhiên nói: “Anh đây là muốn tôi khen lại sao, Đại Hà tiên sinh?”

Tiêu Đại Hải hiện tại đang rất hối hận —— lời khen ngợi phát ra từ nội tâm xuất ra từ đáy lòng này, sao hắn có thể thổ lộ qua loa trên ghế sau của một chiếc taxi được?

“Tôi nói thật mà.” Việc đã đến nước này, đâm lao thì phải theo lao, Tiêu Đại Hải đúng lúc bổ sung, “Cậu thực sự rất đẹp, không có ai khen cậu như thế sao?”

Hứa Bạch Thuật nhìn hắn cao như vậy, dáng vẻ khờ khạo, khá đáng yêu, như an ủi một động vật nhỏ, dịu nhẹ cười, dùng lời nó giải vây cho hắn: “Nhất định có rất nhiều người thích anh nhỉ, Tiêu tiên sinh?”

Khi tôi là hamster, Tiêu Đại Hải có chút tự phụ nghĩ, đúng là vạn nhân mê thật.

Bệnh viện thú y cách đây không xa, sau mười phút đi xe, một bảng hiệu viết mấy chữ “Bệnh viên thú y Tinh Ngữ” màu xanh lam liền xuất hiện trong tầm nhìn.

Bác sĩ nhìn qua ‘Đại Hải’, bình tĩnh nói: “Không phải vẫn rất khoẻ sao?”

“Hôm qua nó bị đau bụng.” Hứa Bạch Thuật nói, “Có hiện tượng co giật, tôi có cho nó uống nước đường glu-cô rồi.”

Bác sĩ lại kiểm tra lại, thực sự không nhìn ra được chỗ nào không tốt. Hứa Bạch Thuật thả trái tim về khoang ngực, ôm chuột nhỏ dẹp đường hồi phủ.

“Đại Hải sức sống mạnh mẽ.” Tiêu Đại Hải quên luôn hành vi gian lận của mình, “Sẽ không có chuyện gì đâu, cứ yên tâm đi.”

“Mấy ngày tới tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.” Hứa Bạch Thuật điện thoại ra, quay số “Anh cho tôi số điện thoại đi, nếu xuất hiện dấu hiệu lạ tôi sẽ trực tiếp gọi điện qua?”

Cứ như vậy, lần đầu tiên hẹn hò trong yêu sinh của Tiêu Đại Hải, thành công có được số điện thoại của Hứa Bạch Thuật.

Mang ‘Đại Hải’ đưa về trường, Tiêu Đại Hải liền dẫn y đi ăn, nó rằng là để báo đáp công chăm sóc vật nhỏ. Vì kéo dài thời gian ở cùng nhau, Tiêu Đại Hải chọn nhà hàng kiểu Tây.

Hứa Bạch Thuật có vẻ rất ngại ngùng: “Tốn kém lắm, chúng ta vẫn nên chia đôi đi.”

“Nếu chia đôi thì sao gọi là mời khách được?” Tiêu Đại Hải gần đây đọc một đống tiểu thuyết tổng tài, lúc này còn thật sự nhập vai. Cậu là nam nhân của bản bá tổng, muốn ăn gì cứ tùy ý gọi!

Hứa Bạch Thuật tuy rằng bồn chồn, nhưng vẫn tiếp nhận, dù sao cũng có phương thức liên lạc, cùng lắm thì lần tới y hẹn Tiêu Đại Hà, rồi trả tiền bữa đó là được.

Lúc ăn cơm, Tiêu Đại Hải mang những kiến thức học được từ cha, tiếp tục đề tài gây dựng sự nghiệp lần trước. Hứa Bạch Thuật vẫn chưa có kế hoạch cụ thêt, chịu tầm nhìn hạn chế, rất nhiều ý tưởng y vẫn chưa kịp thực hiện. Tiêu Đại Hải trong lòng âm thầm cả kinh: Cho nên mình quả nhiên vẫn phải kế thừa gia nghiệp trước à!

“Tôi đã nghĩ qua, sau khi tốt nghiệp cần tìm một công việc ổn định, chuyên ngành này của tôi rất nhiều nữ sinh đều chọn thi chứng chỉ sư phạm, sau đó về trường làm giảng viên.”

Tiêu Đại Hải ở trong lòng khen ngợi: Như vậy cũng được, vậy cứ để tôi nuôi cậu.

“Nhưng tôi không muốn một cuộc sống như thế.” Không hiểu sao, mấy lời mà bình thường Hứa Bạch Thuật không bao giờ nói, hay một ít áp lực tích tụ trong lòng, đối mặt với Tiêu Đại Hải, tất cả đều được phóng thích: “Nếu muốn cuộc sống như vậy còn chẳng bằng ngay từ đầu học y rồi kế thừa cha tôi, tôi muốn làm một công việc có áp lực và tiến bộ, cũng muốn thay đổi một số chuyện rất khó thay đổi ở hiện tại.”

Không nghĩ tới trong lòng một người ôn hoà như vậy lại chấp chứa mong muốn phản nghịch đó, Tiêu Đại Hải đặt tay lên tim, vẻ mặt sùng bái nhìn y.

“Cám ơn anh đã nguyện ý nghe những lời này, kỳ thực tôi rất sợ người khác sẽ nói tôi không thực tế.” Hứa Bạch Thuật hơi thẹn thùng, y vò vò tóc sau tai, ý cười nhu hoà như gió xuân thổi qua.

“Không đâu không đâu, tôi cảm thấy ý tưởng của cậu rất tuyệt.” Tiêu Đại Hải lập tức khẳng định —— nam nhân của ta, làm gì cũng tuyệt!

Nhưng nghĩ lại thì lại thấy sai quá sai —— vậy rốt cuộc ai mới là bá đạo tổng tài?

Chiếm được sự khen ngợi trong ý muốn xây dựng sự nghiệp, Hứa Bạch Thuật an tâm rất nhiều, thời gian trò chuyện tiếp đó như một chiếc máy nói: Từ hình bóng của chuột nhỏ làm Hứa Bạch Thuật nhớ tới một chú mèo rất đáng yêu khi y còn bé, đó là mèo nhà Nguyên Hoa, nhưng đã qua đời khi y lên cấp 2.

Tiêu Đại Hải thích nghe Hứa Bạch Thuật nói chuyện, thanh âm y êm tai, ngữ khí lại nhẹ nhàng, như đang kể một câu chuyện cũ. Hắn nhìn một chút liền ngẩn người dán mắt vào y, ánh mắt kỳ thực Hứa Bạch Thuật đã nhận ra sớm rồi, nhưng không biết tại sao, y không cảm thấy phản cảm.

Thậm chí còn có chút hưởng thụ.

Sau khi tạm biệt Tiêu Đại Hải, tâm tình Hứa Bạch Thuật tương đối phức tạp.

Đầu tiên y tìm đến anh em tốt của mình, cái tên này gần đây trừ ăn với ngủ, thì chính là nghĩ xem làm sao để theo đuổi lại ‘bạn trai cũ’.

Trước kia Nguyên Hoa đã từng có bạn gái, không giống như cuộc tình trước đó của y, y biết Nguyên Hoa ngay từ đầu vốn chỉ thích nữ sinh. Làm sao phát hiện ra tính hướng của mình, vấn đề này hỏi hắn là thích hợp nhất.

“Tao cảm thấy tao có khả năng….” Hứa Bạch Thuật xoắn xuýt một chốc, mới đem lời trong lòng nói ra khỏi miệng, “Tao có khả năng cũng giống như ba ba, thích nam ấy.”

Nguyên Hoa nghe vậy thoáng nhướn mày, ngữ khí tự nhiên nói: “Sao lại nói thế.”

“Bởi vì khoảng thời gian trước, đại khái là đầu tháng trước, tao nằm mơ một giấc mơ.” Hứa Bạch Thuật hiện tại hồi tưởng lại buổi tối hôm đó, vẫn cứ cảm thấy khó mà tin nổi, “Trong mơ, tao, tao ôm một người nam không mặc gì…”