33. Loạn yêu trên sông và giao 09
33
Cái tên này, thật sự rất khó nghe.
Nhan Trăn cùng Tiêu Đại Hải thương lượng nửa ngày, vẫn không thống nhất được ý kiến.
“Tiêu Hướng Vinh sao lại không được? Nghe không phải rất có sức sống sao?”
“Cậu chẳng lẽ không thấy cái tên đó rất không bình thường à?” Tiêu Đại Hải cây ngay không sợ chết đứng hỏi.
Nhan Trăn cạn lời: Tên bây giờ của cậu càng không bình thường đó! Có tự nhận thức bản thân không thế!
“Cậu có thấy tên Tiêu Minh Thương nghe rất ngầu không?”
Nhan Trăn đúng lúc ngăn cản ý nghĩ nguy hiểm của hắn: “Cậu tỉnh táo một chút, ba mẹ cậu không phải mong cậu thành học giả sao? Giáo viên của cậu không dạy ‘Thương’ là có ý gì sao? Sinh viên ngành kỹ thuật như tôi còn biết!”
“Nhưng tôi là học sinh kém mà! Học kém thì cần gì hiểu đâu!” Tiêu Đại Hải ưỡn ngực đến mức ngay thẳng.
“Nhưng người nhà Bạch Thuật ca ca của cậu sẽ không thích cái tên thiếu văn hoá như vậy!”
Tiêu Đại Hải đành phải thôi.
Cuối cùng cũng không thể chọn được tên, Nhan Trăn từ bỏ, vỗ vỗ vai Tiêu Đại Hải: “Không cần gấp, từ từ khoai nó mới nhừ, dù gì bây giờ Bạch Thuật ca ca của cậu cũng đâu có ấn tượng với cậu, tên gì cũng không quan trọng, y sẽ không quan tâm.”
Tiêu Đại Hải: “…”
Chẳng giống an ủi gì cả.
Nghi thức kết duyên lần này dễ dàng hơn lần trước nhiều, bởi vì trong mấy tiết tự học dạo này, Nhan Trăn đều sẽ vẽ nháp trên giấy, mấy chi tiết nhỏ cũng thuộc luôn rồi.
Lần trước cậu không rõ nội tình, giờ cậu đã được mẹ phổ cập cho, hiểu được một ít chi tiết nhỏ khi kết duyên.
Lần thứ nhất kết duyên, yêu quái và người có thể thành công buộc hồng tuyến hay không, chịu rất nhiều nhân tố ảnh hưởng.
Một là kết duyên dùng vật, nếu như chỉ là vật phẩm, hiệu lực nhỏ bé không đáng kể. Còn nếu là tóc hay dịch thể, thì hiệu quả sẽ tăng cường rất nhiều. Hai là duyên phận của hai người, nếu như chú định vô duyên — ví dụ như một phía đã có ý trung nhân — thì cho dù tìm tới kết duyên sư, cũng sẽ không hiện hồng tuyến. Cầu duyên phải cầu từ tâm, nếu như không chân thành, nguyện vọng cũng sẽ không thành.
Ngẫu nhiên cũng có trường hợp hồng tuyến không nối nhưng vẫn ở bên nhau.
Nhan Trăn hỏi qua có thể giải trừ hồng tuyến hay không, mẹ cậu cho đáp án là không thể. Nhưng bà cũng nói, tuy rằng không thể cưỡng chế giải trừ, nhưng hồng tuyến dù gì cũng là do người dùng pháp thuật dẫn dắt, bởi vậy có thời gian hạn chế. Trong vòng nửa năm, nếu như hai bên không ở bên nhau, hồng tuyến sẽ từ từ nhạt dần, cuối cùng biến mất.
Hồng tuyến xuất hiện, sẽ tạo nhiều cơ hội cho hai bên, nhưng biết nắm bắt cơ hội hay không, phải xem cá nhân từng người.
Tiêu Đại Hải đứng giữa mắt trận, bất an hỏi: “Sẽ thành công chứ?”
Vấn đề này không có đáp án tiêu chuẩn, Nhan Trăn dùng ngữ khí đã trải đời nói: “Xem duyên phận thôi.”
Trận pháp đột nhiên sáng lên, không giống với lần đó của Hồ Nhất Loát Nhi, bởi vì yêu lực của Tiêu Đại Hải mạnh, nhưng hắn lại không hoàn toàn khống chế được, bốn phía bỗng nhiên dâng lên một trận gió lạnh.
Nhan Trăn há miệng: “Đại Hải, cậu… kiềm chế lại một chút…”
Tiêu Đại Hải hoàn toàn không khống chế được, thân thể nhân loại của hắn hơi vặn vẹo, dần dần hiện ra một bóng dáng màu xanh lá.
“Tôi muốn hét lên…” Tiêu Đại Hải đau lòng ôm chặt người mình, “Không khống chế được a a a —— “
Lúc trận pháp kết thúc, tóc Nhan Trăn thấm đầy nước, tí ta tí tách nhỏ xuống, cậu lấy giấy ăn lau mặt, thuận tiện nếm môi một chút, mặn.
Những sinh vật biển cả này thật phiền phức, Nhan Trăn không khỏi thấy may mắn, may mà Tiêu Đại Hải không tiện tay triệu hai con cá tới.
Trên người Tiêu Đại Hải vậy mà một giọt nước cũng không dính, thấy nước trên mặt đất ngập tới mắt cá chân, hắn cảm thấy có lỗi sâu sắc, hai tay điểm một cái, toàn bộ nước đều biến mất.
Giao thiếp với yêu quái một thời gian rồi, rất nhiều hiện tượng siêu nhiên nhìn mãi thành quen, Nhan Trăn đặc biệt bình tĩnh, bảo Tiêu Đại Hải mau xem tay mình.
Một sợi hồng tuyến phất phơ buộc trên gốc ngón út.
“Thật tốt quá!” Nước mắt nước mũi của Tiêu Đại Hải hung hăng rơi xuống, viền mắt đỏ chót, “Nhiều năm qua chưa từng vui sướng như hôm nay.”
Nhan Trăn liên tục đưa hắn giấy ăn: “Đây là lần thứ mười sáu cậu nói câu này rồi.”
Tiêu Đại Hải ríu ra ríu rít: “Tôi đang sung sướng mà.”
Vóc dáng hắn lớn vậy rồi mà còn rụt vai khóc nhè như vòi phun nước, nhìn vừa buồn cười lại có chút tội nghiệp.
“Vậy bây giờ tôi có thể đi tìm Bạch Thuật ca ca rồi!” Tiêu Đại Hải nói, “Hôm nay có thể nhìn thấy y rồi!”
“Vẫn chưa được.” Nhan Trăn suy nghĩ nhiều hơn một chút, thời gian cậu hẹn Hứa Bạch Thuật tới đón hamster là sau khi tan học buổi chiều. “Vì cậu bận nên mới gửi thú cưng nhờ tôi, sao có thể đột nhiên rảnh rỗi được?”
Tiêu Đại Hải hơi nhíu mày: “Thật là phiền phức, tôi có thể thay đổi cái tính cách thiết lập này không?”
Tất nhiên, chính hắn cũng biết ván đã đóng thuyền, đành phải bé ngoan nói: “Tôi nhịn vậy.”
“Trước tiên làm bạn trước, tìm cớ để thường gặp mặt, đừng quá kích động, nóng nảy không ăn hết đậu hủ nóng mà.” Tiêu Đại Hải so với Hồ Nhất Loát Nhi ngoan hơn nhiều, thực sự khiến Nhan Trăn bớt lo.
“Nhưng tôi muốn giống bạn trai cậu, trực tiếp theo đuổi Bạch Thuật ca ca cơ.”
“Theo đuổi cũng phải thành lập ở thời điểm đã có chút cảm tình…” Nhan Trăn đột nhiên phản ứng lại, học theo mẹ mình vỗ bàn một cái, “Đã nói cậu ấy không phải bạn trai tôi rồi cơ mà!”
Hứa Bạch Thuật tới sớm hơn thời gian hẹn trước, y thật sự rất thích động vật nhỏ, buổi sáng vẫn luôn nghĩ tới chuyện này, đến xế chiều đi đón bé hamster, bước chân còn có chút lâng lâng.
Theo hẹn trước, Nhan Trăn chờ ở ký túc xá, lấy bàn chải chải lông cho “Đại Hải”, còn Tiêu Đại Hải chân chính đang ở bộ dáng hamster, nằm nhoài trên gối Nhan Trăn chờ gặp người trong lòng.
Trời hôm nay nắng to, Hứa Bạch Thuật trên đường tới đây không gặp được bóng râm nào, phơi nắng cả một đường, cổ và mặt đều đỏ một mảng.
Nhan Trăn rót cho y cốc nước, Hứa Bạch Thuật nói: “Có việc này cần nói trước với cậu, xem người bạn kia cảm thấy thế nào. Người nhà tôi bị dị ứng với lông động vật nhỏ, nên tuy rằng tôi rất thích, nhưng chưa nuôi bao giờ cả. Hiện tại cũng chỉ nuôi giúp hắn, đến kỳ nghỉ hè, tôi vẫn phải đem Đại Hải trả về cho người bạn kia của cậu….như vậy có được không?”
Đương nhiên có thể, nhưng không thể nói. Nhan Trăn chỉ có thể cầm điện thoại vờ như gửi tin nhắn cho Tiêu Đại Hải, nói: “Để tôi hỏi hắn.”
Vì để mọi thứ giống thật, cậu còn đợi thêm năm phút đồng hồ rồi mới nói với Hứa Bạch Thuật: “Tên đó trả lời lại, nói không có vấn đề.”
“Vậy bên tôi cũng không còn vấn đề gì nữa.” Hứa Bạch Thuật nói, “Định kỳ báo lại tình trạng cho hắn một tiếng đúng không? Có thể cho tôi xin phương thức liên hệ không?”
Hứa Bạch Thuật ngồi trên ghế, dùng tay xoay xoay đùa với “Đại Hải”. Y thật sự rất được động vật nhỏ yêu thích, Nhan Trăn chưa từng thấy hamster dính người như vậy, như mèo con cún con, phơi cái bụng tròn vo để Hứa Bạch Thuật tùy tiện vuốt, còn chủ động ngửa đầu ra hiệu Hứa Bạch Thuật có thể vuốt đến khi tận hứng thì thôi. Vì vậy Nhan Trăn như xem ảo thuật hồi lâu, thật sự thích thú.
Còn Tiêu Đại Hải chân chính đang nằm lăn lộn trên giường của Nhan Trăn, vô cùng ước ao ghen tị.
Đây là tên đê tiện từ đâu tới! Đồ đê tiện này vậy mà do hắn tự mình chọn! A a a Bạch Thuật ca ca không được hôn nó! Cậu hôn tôi nè! Hôn tôi nè! Ép tôi lên tường mà hôn nè!
Hứa Bạch Thuật không nghe được tiếng lòng của hắn, nhưng đúng lúc dừng động tác, nói lời tạm biệt.
Thường ngay xem ra y sắp xếp thời gian rất quy củ, Nhan Trăn cũng không giữ người. Chuyện nên làm cậu đều đã làm xong, hamster đã gửi qua, WeChat của Tiêu Đại Hải cũng thêm bạn Hứa Bạch Thuật rồi, còn lại phải dựa hết vào bản thân Đại Hải thôi
Sau khi Hứa Bạch Thuật rời đi, Nhan Trăn nâng Tiêu Đại Hải đang ủ dột một đống trên giường lên, cười hỏi: “Sao lại không vui rồi?”
“Cậu là tên lừa đảo.” Tiêu Đại Hải ôm bụng, hu hu rơi lệ, “Nhỡ đâu Bạch Thuật ca ca di tình biệt luyến thì phải làm sao đây?”
Nhan Trăn: “…”
Người ta còn chưa có chút tình chút luyến nào với cậu cả cảm ơn!
“Cậu chú ý kiềm chế tần suất gửi tin nhắn đó.” Nhan Trăn chỉ điểm, “Lúc này các cậu đang là người lạ, không thể nhắn tin quá nhiều, cậu đang rất bận, rất vội đó.”
Tiêu Đại Hải rất ủy khuất: “Vấn đề là tôi đâu bận xíu nào đâu.”
“Vạn sự khởi đầu nan.” Tiếp xúc với mẹ nhiều hơn, hiện tại Nhan Trăn rất có bộ dạng của thần côn, “Cậu xem Việt vương Câu Tiễn, nằm gai nếm mật rất nhiều năm mới có thể rửa sạch nhục nhã, tích lũy lâu dài trả trong một lần. Khổ trước sướng sau, vì hạnh phúc sau này của mình, cậu phải kiên trì.”
Cậu nói có sách, mách có chứng, dõng dạc hùng hồn, Tiêu Đại Hải nuốt nước mắt vào lòng, sinh ra một cảm giác bi tráng như tráng sĩ chặt tay: “Được, tôi nhịn.”
Dỗ xong tâm tình của Tiêu Đại Hải, Nhan Trăn lại nghĩ tới một vấn đề khác.
Nếu hồng tuyến đã hiện ra, vậy nghĩa là Hứa Bạch Thuật không có người thích, cũng rất có thể không bài xích tình cảm nam nam. Nhưng như thế không đủ xác định, cậu hỏi thăm chỗ Hoa Minh Vũ, lần này cậu học khôn ra, hỏi trước trong đội bóng rổ có bát quái nào liên quan tới Nguyên Hoa không. Hoa Minh Vũ do dự nói: “Hình như có một ít?”
Nhan Trăn vốn nghĩ hỏi qua vậy thôi, mà không biết xuất phát từ lòng hiếu kỳ hay từ cái gì, hỏi một câu: “Có cái gì?”
Hoa Minh Vũ liền nhặt vài chuyện để kể, sau đó bảo đảm: “Nhưng chỉ có các cô ấy đơn phương quấy rầy Nguyên Hoa, Nguyên Hoa không đáp lại đâu, đừng nói với cậu ấy là tôi nói với cậu nha!”
Nhan Trăn nheo mắt lại, tâm tình phức tạp.
Nói sao đây, tên nhóc Nguyên Hoa này cũng lắm hoa đào, so với lời đồn trước kia của cậu, cũng đâu có thiếu.