32. Loạn yêu trên sông và giao 08
32
Nhan Trăn khôi phục lại quỹ đạo sinh hoạt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiêu Đại Hải rời khỏi ký túc xá, nói muốn dùng thân phận nhân loại tấn công Hứa Bạch Thuật. Bọn họ lập ra một loạt kế hoạch theo đuổi —— trước tiên đưa cho Hứa Bạch thuật một chú hamster giống như đúc Tiêu Đại Hải, hỏi y có thể “giúp đỡ chăm sóc” không, Tiêu Đại lấy thân phận là chủ nhân của ‘Đại Hải’, cùng Hứa Bạch Thuật thiết lập quan hệ.
Ý tưởng thì hay, nhưng vẫn phải đợi hỏi Hứa Bạch Thuật xong mới xem có thể thực hiện được không.
Nguyên Hoa sau khi tuyên bố muốn theo đuổi cậu, hoàn toàn khua chiêng gõ trống mà theo đuổi. Hết đưa bữa sáng tình yêu, lại đến quan tâm hàng ngày: Hôm nay nhiệt độ cao, tia tử ngoại mạnh, độ ẩm không khí thấp, nhớ bôi kem chống nắng.
Nhan Trăn:… Cậu là dự báo thời tiết à?
Lần này mẹ cậu về, xem như là một kỳ nghỉ dài hạn, mỗi ngày nhàn nhã đi dạo phố, mua một đống quần áo về nhà, rượu chè ăn uống quá độ, sau đó gọi điện thoại nói với Nhan Trăn, bà muốn giảm cân. Lúc trước bà nhàn rỗi quá lâu, đến khi Nhan Trăn mở linh thức, bà xin nghỉ nửa năm, trông coi cậu một tấc không rời.
Giảm cân thì đi tong rồi vì khi Nhan Trăn về nhà, nhìn thấy một đống vỏ đồ ăn vặt chất đầy thùng rác.
Nhan Trăn có chút mài sắt không nên kim: “Mẹ, nếu người bị quá cân, có thể bị liên minh khai trừ không?”
“Ai dám đuổi mẹ?” Nhan Vận Lam đeo kính mắt ôm bịch khoai tây chiên, cả người toả ra khí tức trạch nữ, “Một nửa liên minh đều là anh em kết nghĩa của mẹ đó.”
Nhan Trăn nghe nói ở liên minh bà là nữ thần vạn người mến, hiện tại xem ra còn phải xác định lại tính chân thực.
Cậu về nhà là vì bà bảo muốn dạy cho cậu pháp thuật nhiễu loạn ký ức, cái này nói qua video sẽ không rõ ràng, nhất định phải giáp mặt chỉ dạy.
Pháp thuật này nghe thì đơn giản nhưng thực ra rất khó, Nhan Trăn luyện hết nửa buổi tối vẫn không thấy có chút hiệu quả nào. Cậu nhìn lòng bàn tay của mình, nói với Nhan Vận Lam: “Làm sao để biết mình đã học được chưa ạ? Có thể thử trên người nào đó không?”
Nhan Vận Lam liếc mắt: “Ý con là để mẹ làm chuột bạch hả.”
“Con nào dám?” Nhan Trăn liếm liếm môi, “Vậy nếu đã thi thuật trên một người một lần, thi triển thêm lần nữa thì sẽ thế nào?”
“Không rõ, thuật này tính đảm bảo không lớn, kết quả thế nào còn tùy từng người, không nên dùng tùy tiện.” Nhan Vận Lam nói, “Trừ ma phù dạy con trước đó học thế nào rồi? Để mẹ kiểm tra xem.”
Trừ ma phù hiệu lực tương đối thấp, chỉ có thể đối phó tiểu quỷ tiểu yêu, mấy loại tai hoạ sơ cấp. Nhan Trăn đã luyện tập qua, thành công trả bài.
“Ừm…” Nhan Vận Lam cúi đầu nhìn bùa chú, tâm tư lại bay xa, “Có lẽ con cũng rất thích hợp làm những thứ này…”
Nhan Trăn không nghe rõ, nghiêng đầu hỏi: “Hả?”
“Không có gì.” Nhan Vận Lam liếc con trai mình, đứa nhóc trẻ tuổi anh tuấn, ánh mắt không khác biệt bao nhiêu với mình năm đó. “Có chuyện này mẹ muốn hỏi con chút, gần đây con… có phải cùng người nào đó khá thân thiết không?”
Nhan Trăn theo bản năng nói: “Không, không có ai cả.”
“Tên Lý Huyền Tĩnh đó nói với mẹ, con gần đây dính phải vận đào hoa.” Nhan Vận Lam bát quái cười, “Coi trọng ai, nhớ nói trước cho mẹ một tiếng, mẹ trấn cửa cho con.”
“Với trình độ nhìn đàn ông của người…” Nhan Trăn ngữ khí tràn ngập ghét bỏ.
“Trình độ nhìn đàn ông của mẹ làm sao?” Nhan Vận Lam cất cao giọng, “Nếu không phải mẹ nhìn trúng gương mặt đó của cha con, liệu có thể di truyền cho con gen tốt như thế này không hở?”
Ký ức tuổi thơ của Nhan Trăn không nhiều, liên quan tới cha ít đến đáng thương. Lúc đầu, cha có đến tìm cậu mấy lần, nhưng bởi vì quan hệ xa cách, mỗi lần gặp đều hết sức khó xử, sau đó liền dứt khoát cắt đứt liên hệ.
“Ai,” Nhan Vận Lam nói tiếp, “Được rồi, chỉ nhìn mặt thôi đúng là không tốt, cho nên con đó, tuyệt đối không được dẫm vào vết xe đổ này.”
Nhan Vận Lam thật ra là kiểu bà mẹ hay lải nhải cằn nhằn, chỉ là lúc thường không ở nhà, thuộc tính này mới không thể hiện rõ. Hiện tại chỉ ở cùng bà một buổi tối, hai lỗ tai Nhan Trăn sắp đóng thành kén rồi.
Trước khi ngủ, Nhan Trăn đang sửa soạn giường chiếu liền nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch thò vào từ khe cửa. Nhan Vận Lam đắp mặt nạ, lúc nói chuyện giọng nói vô cùng cứng ngắc: “Con trai, nhớ đó, có đối tượng, nhất định phải nói cho mẹ…”
Nhan Trăn vừa bực mình vừa buồn cười, mặt đỏ lên: “Biết mà, con biết mà.”
Sau khi nằm trên giường, nhớ lại lời tỏ tình của Nguyên Hoa, lại nhớ tới lời mẹ vừa nói: Con gần đây dính vận đào hoa…
Mấy điều khỉ gió gì thế này không biết..
Nhan Trăn trở người, nhìn tay mình. Trên tay cậu cũng dắt hồng tuyến sao? Một đầu sợi dây kia là ai?
Nếu là Nguyên Hoa, cộng thêm tình hình hiện tại, có phải cậu sẽ rất khó chạy không?
Đêm nay cậu mơ một giấc mộng, mơ thấy mình không chỉ cùng Nguyên Hoa kết hôn, còn sinh một đám nhóc. Mấy đứa nhóc như một đám thủy tinh linh, từ trong vỏ trứng chui ra, một đứa hai đứa, nhiều đứa, đứa cuối cùng chui là lại là một nhóc hamster, nhìn giống y Tiêu Đại Hải.
Nguyên Hoa thấy đứa nhỏ này không giống mấy đứa còn lại chút nào, oan ức lên án: Anh có phải đã đội mũ xanh cho tôi không, đứa nhỏ này chẳng giống tôi chút nào cả!
Sau đó bọn nhỏ trong mộng đều khóc thét lên, tiếng khóc y như tiếng chuông báo thức, ring ring ring khiến người ta đau cả đầu.
Nhan Trăn tỉnh dậy, xoa huyệt thái dương thở dài, giấc mơ quái gì mà loạn thất bát tao vậy.
Cậu dậy làm bữa sáng, để lại cho mẹ một phần, sau đó đi tàu điện ngầm về trường. Thực sự là ông trời tạo ra trùng hợp, vậy mà tình cờ gặp được Hứa Bạch Thuật.
Đội bóng rổ ăn tiệc mừng xong, lại tiếp tục tăng hai, có bạn gái đưa bạn gái, FA thì mang thân đi, hát cả một buổi tối.
Hoa Minh Vũ tương đối thảm, cậu ta còn bài tập chưa xong, nhất định phải thức suốt đêm để làm, không thể liều mình bồi quân tử.
Nhan Trăn biết bọn họ có tụ hội, bởi vì Nguyên Hoa hỏi cậu có muốn đi hát không, cậu bèn nói muộn rồi không tiện đi, cự tuyệt hắn, không nghĩ tới bọn họ thật sự chơi cả đêm.
Chỗ tốt của tuổi trẻ chính là chơi suốt đêm mà sáng hôm sau vẫn tinh thần sảng khoái chen lấn trên tàu điện ngầm, Nguyên Hoa đi vào toa xe, vừa vặn thấy vị trí bên cạnh Nhan Trăn còn trống.
Hắn chưa kịp chào hỏi, một đội viên trường hàng xóm đã xông tới muốn ngồi, bị Nhan Trăn đúng lúc ngăn cản, nói nơi này có người rồi.
Nguyên Hoa nhếch miệng, thả chậm bước chân đang muốn qua, lại nghe thấy Nhan Trăn chào hỏi Hứa Bạch Thuật: “Đội trưởng, chỗ này chỗ này.”
Nguyên Hoa: “…”
“Có chút việc muốn nói với cậu.” Nhan Trăn lúc này mới thấy Nguyên Hoa, đánh cho hắn một ánh mắt xin lỗi, mà rõ ràng người sau không tiếp được, tràn ngập oán niệm bắt lấy tay nắm.
“Có chuyện gì nhờ tôi sao?” Hứa Bạch Thuật không thường giao lưu với Nhan Trăn, trước còn cho rằng hai người này đang yêu nhau rồi, kết quả Nguyên Hoa lại nói không có, không khỏi hơi hiếu kỳ nhìn Nhan Trăn.
Hứa Bạch Thuật thật sự quá thẳng thừng, bớt cho Nhan Trăn không ít màn mở đầu: “Coi như là vậy, cậu còn nhớ hamster lần trước không?”
“Đại Hải? Tôi đương nhiên nhớ, nó làm sao vậy?”
“Là thế này.” Nhan Trăn vừa thấy có hi vọng, lập tức bắt đầu diễn, “Đại Hải… chủ nhân của nó ấy, hiện tại rất bận, không thể chăm nó được nên đã gửi nuôi ở chỗ tôi, thế nhưng tôi gần đây cũng có chút chuyện, có lẽ chăm không được tốt, thế nên tôi muốn hỏi cậu…”
“Tôi có thể giúp đỡ nuôi nó không?” Hai mắt Hứa Bạch Thuật sáng ngời.
“Đúng, hắn nói có thể gửi chỗ cậu, chỉ là cần cậu định kỳ báo tình trạng cho hắn, gọi video gì đó…”
Hứa Bạch Thuật nở nụ cười, gió xuân ôn hoà, một đôi mắt thu thủy sáng ngời rạng rỡ: “Nếu như tôi có thể hỗ trợ, vậy thì tốt quá.”
Không trách yêu quái tên nào tên nấy cũng tranh nhau chen lấn coi trọng y, Nhan Trăn cảm thấy y thật sự có cái loại mị lực vạn nhân mê ấy. Nếu không phải cậu lập trường kiên định, khoảng cách gần gũi như vậy, có khi cũng bị kéo vào rồi.
Bước đầu kế hoạch thành công, thuận lợi đến mức hù người. Nhan Trăn liền bắt đầu bước kế tiếp, cậu liếc liếc tóc Hứa Bạch Thuật, kỹ năng diễn xuất khoa trương nói: “Ai, Hứa đội, trên đầu cậu có tóc trắng kìa?”
Hứa Bạch Thuật theo bản năng sờ đầu: “Có sao?”
“Có có có.” Nhan Trăn thật nhanh duỗi tay nhổ hai sợi. “Tôi nhổ giúp cậu, lúc thường đừng để bản thân mệt mỏi quá, chú ý nghỉ ngơi thật tốt.”
Hứa Bạch Thuật ngẩn người, sau đó mới mỉm cười trả lời: “Cảm ơn.”
Không khách khí. Nhan Trăn trong lòng lệ rơi đầy mặt, ông trời ơi, trên thế giới tại sao lại có người dịu dàng như vậy.
Mấy người đội bóng rổ trường bên nửa đường xuống xe, chỗ trống lại dư ra khá nhiều. Nguyên Hoa thừa dịp ngồi xuống bên kia cạnh Nhan Trăn, nâng cao độ tồn tại của mình.
Hắn kề sát tai Nhan Trăn nói nhỏ: “Anh đừng có mà coi trọng…”
Nhan Trăn đẩy hắn. Từ khi nghe mẹ nói về vận đào hoa, cứ nhìn thấy Nguyên Hoa thì tim lại đập nhanh hơn: “Không thể nào.”
“Anh còn nhổ tóc cho nó.” Nguyên Hoa vô cùng ủy khuất, “Nó vậy mà cũng để yên cho anh nhổ, ngay cả tôi còn không được động tay chân trên đầu nó đâu.”
Nhan Trăn: “Cậu rốt cuộc là đang ghen tị với tôi hay là với cậu ấy thế?”
Nguyên Hoa không phục cúi đầu: “Cả hai luôn.”
Bộ dạng tức giận như đứa trẻ, trái lại có mấy phần đáng yêu, Nhan Trăn không khỏi nở nụ cười: “Không phải chứ.”
Dù sao Nguyên Hoa vẫn mới là thanh niên, sẽ có thời điểm hơi trẻ con, Nhan Trăn nhìn hắn giống như em trai nhỏ, bỗng nhiên hiểu ra tại sao Nguyên Hoa lại thích xoa tóc mình.
Lúc này Nguyên Hoa cúi đầu lộ ra xoáy tóc trên đỉnh, khiến cậu cũng rất muốn xoa một cái.
Hai người bọn cậu vẻ ngoài như đang đối chọi nhau, nhưng kỳ thực lại càng giống tán tỉnh ve vãn hơn, Hứa Bạch Thuật tự giác lui ra sau, sờ sờ tóc —— vì sao y lại có cảm giác Nhan Trăn không chỉ nhổ một sợi?
Đến trường, chuyện đầu tiên cậu làm là hội họp cùng Tiêu Đại Hải. Tối hôm qua Tiêu Đại Hải trong cửa hàng thú cưng chọn rất lâu, rốt cục cũng mua được một bé hamster giống y như mình, cung phụng đồ ăn thức uống, rồi đưa qua chỗ Nhan Trăn.
“Đây là tóc của Hứa Bạch Thuật, tôi sẽ dùng nó để kết duyên cho cậu và y.” Nhan Trăn nói, “Còn một vấn đề, Hứa đội đã biết hamster của cậu tên là Đại Hải, vậy cậu lấy tên gì?”
Vấn đề này vô cùng sắc bén, Tiêu Đại Hải nghẹn lời.
“Vậy thì gọi… Tiêu Đại Địa?”
Nhan Trăn che mặt, cực kỳ hoài nghi trình độ đặt tên của yêu quái.