30. Loạn yêu trên sông và giao 06
30
Tôi có lời muốn nói với anh.
Nghe cứ như “Anh ra đây tôi đảm bảo không đánh chết anh”.
Nhan Trăn bỏ ra nửa phút để xốc lại tinh thần, sau đó ôm Giao Long, không, ôm hamster, chậm rì rì, chậm rì rì đi ra, đứng cách Nguyên Hoa hai mét. “Cậu nói đi.”
Nguyên Hoa dở khóc dở cười: “Chúng ta không nói ở đây.”
Không ở đây, chẳng lẽ muốn tìm một chỗ chôn người giấu xác sao?
Nhan Trăn nói: “Không, không hay lắm đâu?”
“Anh sợ tôi làm gì anh hả?”
“Sao thế chứ…” Nhan Trăn lúng túng cười, “Tôi tin cậu mà.”
Nguyên Hoa dắt xe, chân dài không còn tác dụng, đi chậm y như rùa bò. Nhan Trăn còn chậm hơn, ôm hamster đi bên cạnh, vừa đi vừa đếm bước chân.
Chờ đến lúc cậu hoàn hồn, bọn họ đã tới cạnh hồ nhân tạo của trường.
Đây là nơi có phong cảnh đẹp nhất H đại. Diên tích hồ không nhỏ, tối đến đèn lên, nước hồ phản chiếu ánh đèn lấp lánh, hàng liễu nhẹ nhàng buông rủ bên bờ, in bóng xuống mặt hồ. Xa xa từng đoá từng đoá hoa súng khép nụ, tạo thành những chấm trắng nhỏ như hạt gạo lẫn trong các lớp lá trước ánh sáng mờ ảo. Âm thanh rủ rỉ của các cặp tình nhân theo gió mà tới, mơ hồ đứt quãng, ám muội cực kì. Mỗi khi đến hè, các cặp đôi rất thích tới đây hẹn hò, nên sinh viên trong trường gọi đùa là “Hồ Tình Nhân”.
Chỉ nói chuyện thôi, tại sao phải tới chỗ này?
Nguyên Hoa nhìn mặt hồ một lát, cuối cùng mở miệng: “Tôi đã suy nghĩ rất kĩ.”
“Cái gì?”
“Nếu như những gì anh nói đều là thật, trước giờ đều là bị yêu quái vu oan nên mới có nhiều….hiểu lầm như vậy.” Nguyên Hoa lúc nói lời này giọng điệu vô cùng căng thẳng. “Tôi không muốn mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc.”
Không muốn kết thúc, thì chính là muốn tiến triển.
Bạn bè thì không có cách nào làm nữa rồi, vậy rõ ràng tỏ ý muốn làm bạn trai.
Đây chính là kết quả sau khi đã suy nghĩ rõ ràng của Nguyên Hoa.
“Anh không… chịu trách nhiệm sao?” Nguyên Hoa thấy cậu chần chờ, theo sát nói, “Nếu cứ vậy kết thúc, tôi phải làm sao đây? Đúng là tôi không nhớ mình vì sao lại thích anh, tuy không rõ ràng, nhưng thích là thực sự thích. Nếu kết thúc, tình cảm này tôi phải để ở đâu đây?”
Lời nói này khiến Nhan Trăn tâm loạn như ma, cậu há miệng nhưng một câu cũng không nói được, giống như bất kể cậu nói thế nào cũng thành một kẻ vô trách nhiệm.
“Nếu anh thấy khó xử, vậy cũng có thể theo ý của tôi.” Nguyên Hoa nói, “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ chính thức theo đuổi anh, được không?”
Phát triển này vượt ngoài dự liệu của Nhan Trăn, cậu chớp mắt, càng nói không ra lời.
“Nếu anh vẫn không nói lời nào, tôi coi như anh đã chấp nhận đó.” Nguyên Hoa nói tiếp.
Nhan Trăn không khỏi oán giận: “Nào có kiểu chơi xấu như thế…”
Cậu không thể nói được, cũng không thể nói không được, chỉ thấy Nguyên Hoa thật là giảo hoạt, cố ý dẫn cậu tới đây, khiến cậu bị bầu không khí ảnh hưởng, trở nên đắn đo khó quyết.
“Vậy tùy cậu…” Nhan Trăn nói thật nhanh, lời này ra khỏi miệng thật quá mức xấu hổ, “Lẽ nào tôi nói không thể, cậu liền từ bỏ sao?”
Cậu không nghĩ ra Nguyên Hoa thích mình ở điểm nào?
Trước đó giữa họ có nhiều hiểu lầm như vậy, giờ hồi tưởng lại, toàn bộ đều là ông nói gà bà nói vịt, chẳng ăn khớp chút nào. Ký ức về đến buổi tối thu phục Uông Dịch ấy, cậu liều mình đi cứu Nguyên Hoa, sau đó Nguyên Hoa ôm chặt lấy cậu, nói với cậu một chữ “thích”.
Cho nên câu nói kia không phải là đùa giỡn, mà là thật sự tỏ tình?
Nguyên Hoa duỗi tay muốn sờ tóc cậu, giữa đường mới miễn cưỡng dừng lại, đổi thành gõ trán: “Anh chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Nhan Trăn nhìn mặt hồ, chỉ muốn cắm đầu xuống nước chết quách đi cho rồi —— gì mà chuẩn bị sẵn sàng! Cậu cố ý nói câu gây xấu hổ này là không muốn cho tôi trả lời đúng không?
Nguyên Hoa nói thích cậu, muốn theo đuổi cậu, đối với Nhan Trăn mà nói, có chút không chân thật. Bởi vì gia đình không cho cậu cảm giác an toàn, thất vọng tích luỹ từ thuở thiếu niên khiến cậu không tín nhiệm vào tình cảm.
Lời nói của Nguyên Hoa làm cậu cao hứng, thỏa mãn lòng hư vinh của cậu, nhưng trong lòng cậu vẫn đầy sợ sệt.
Hơn nữa cậu không thể xác định mình có thực sự thích Nguyên Hoa không, loại tình cảm phức tạp này khiến dây thần kinh mỏng manh của cậu căng lên.
Sự tình phát triển tới tình trạng hôm nay, cậu hoàn toàn không khống chế được nữa.
“Mà…” Nguyên Hoa thu lại, đột nhiên nhìn quanh quất, nhưng khu vực xung quanh không có ai, chỉ ngẫu nhiên nghe được tiếng dế kêu trong bụi cỏ, “Từ nãy đến giờ tôi cứ có cảm giác bị nhìn chằm chằm…”
Tiêu Đại Hải núp trong lòng Nhan Trăn trung thực giơ chân: “Thật ngại ghê, thú vị quá nên tôi nhìn nhiều thêm chút.”
Nguyên Hoa: “…”
Nhan Trăn: “…”
Nguyên Hoa chầm chậm đưa tay, chỉ vào Tiêu Đại Hải: “Nó… nói à?”
Hamster bé nhỏ thay Nhan Trăn trả lời: “Đương nhiên rồi.”
Nguyên Hoa lui về sau một bước rất nhỏ không dễ thấy, mở to hai mắt. Trước đó khi Nhan Trăn nói tới yêu quái, hắn còn hơi hoài nghi, dù sao người thường vẫn khó mà tiếp nhận sự thật rằng có yêu quái sống trong xã hội của mình mà.
“Đã bảo cậu đừng nói chuyện.” Nhan Trăn ấn gáy của hắn, “Dọa sợ người khác.”
Nguyên Hoa còn nhìn Tiêu Đại Hải, vẻ mặt mới mẻ, giống như đang đánh giá người ngoài hành tinh.
“Tôi muốn nói,” Nhan Trăn thập phần xấu hổ, “Phản ứng của cậu khi thấy yêu quái thật bình tĩnh ghê?”
Lần đầu tiên cậu gặp phải yêu quái, cả ngày đều không muốn ăn cơm, trong tâm hoảng loạn, liều mạng gọi điện thoại cho mẹ.
Nguyên Hoa nâng mắt, bên trong ngoại trừ hiếu kỳ thì không còn gì khác: “Không có, tôi rất hồi hộp rất kinh ngạc, anh không thấy sao?”
Hoàn toàn không thấy.
“Vậy anh thật sự là ‘Kết duyên sư’?” Nguyên Hoa liếm môi, biểu hiện có chút hưng phấn.
Nhan Trăn liếc sang bên cạnh, có một đôi tình nhân đang lại đến gần, bèn kéo ống tay áo Nguyên Hoa đi về phía trước. “Đừng nói ở chỗ này.”
Trên đường, Nhan Trăn liền đem đầu đuôi câu chuyện nói với Nguyên Hoa lần nữa. Cứ như vậy, những hiểu lầm trước đó toàn bộ đều có lời giải.
“Cái nghề này không phải sẽ rất nguy hiểm sao?” Nguyên Hoa sau khi nghe xong liền nói, “Nếu như có yêu quái không đạt được mục đích, quay lại trả thù anh, anh có thể phản kháng không?”
“Cũng chưa xảy ra tình huống đó bao giờ…” Nhan Trăn nhớ lại những yêu quái mình đã từng tiếp xúc, xấu nhất là Uông Dịch, nhưng hồ yêu như Uông Dịch, bản tính vốn không thiện, không thèm nghĩ tới con đường kết duyên này.
Nguyên Hoa lại lắc đầu, tựa hồ muốn nói anh lý tưởng hoá quá rồi.
“Tôi chỉ muốn nhắc anh chú an toàn, đừng gần gũi với yêu quái quá…”
Tiêu Đại Hải đang vùi trong ngực Nhan Trăn lần thứ hai lặng lẽ lên tiếng: “Tôi sẽ không làm chuyện đó đâu.”
Nguyên Hoa: “…”
Quên mất ở đây đang có sẵn một tên yêu quái.
Bất tri bất giác về tới ngã rẽ trước cổng kí túc xá, Nhan Trăn nói: “Vậy tới đây thôi, cậu về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Anh quên mất thân phận hiện giờ của tôi rồi?” Nguyên Hoa khoát tay lên vai cậu, “Tôi đang theo đuổi anh đó, đi nào, đưa anh về.”
Nhan Trăn biệt nữu bị đưa về, dọc đường đi cậu đều nghĩ: Cậu thật sự sẽ cùng Nguyên Hoa ở bên nhau sao? Vẫn nên nói ra ngay lúc này là tốt nhất.
Tương lai chìm chìm nổi nổi, cậu thật sự không dám bảo đảm.
“Nguyên Hoa, tôi cũng muốn nói rõ với cậu…” Nhan Trăn có chút bất an, cậu không muốn tổn thương người khác, nhưng đau dài không bằng đau ngắn. “Tôi cảm thấy cậu không cần phí công vô ích.”
“Sao, ý của anh là, cảm thấy tôi không xứng với anh?” Nguyên Hoa hỏi đùa.
“Không không không, không phải ý này, nguyên nhân là do tôi.” Nhan Trăn cúi đầu nói, “Tôi không muốn trói buộc cậu, người như cậu thích hợp với một người tốt hơn. Còn nữa, cậu vốn chỉ thích nữ mà, thực sự không nên vì tôi…”
Nguyên Hoa vẫn luôn cười, nhưng nụ cười dường như có vài phần buồn bã: “Anh cho rằng tôi chỉ đang hứng thú nhất thời.”
Nhan Trăn không lên tiếng.
“Trước kia đúng là tôi thích nữ, nhưng bây giờ tôi chỉ thích anh thôi.” Nguyên Hoa nói, “Chỉ nói thôi sẽ không thuyết phục, vẫn nên để hành động thực tế chứng minh thì hơn.”
Lời nói của hắn mạnh mẽ có lực, nện vào ngực Nhan Trăn, khiến tâm cậu run rẩy.
“Điều tôi lo nhất lúc này là,” Nguyên Hoa dời mắt nhìn Tiêu Đại Hải, “Tôi nhìn thấy yêu quái rồi, anh sẽ xoá bỏ kí ức của tôi sao?”
“Điều này… nếu cậu giữ bí mật, tôi sẽ không làm vậy.” Nhan Trăn không dám nói cậu vẫn chưa học được cái pháp thuật nhiễu loạn ký ức này.
Nguyên Hoa cười cười: “Vậy tôi yên tâm rồi.”
Nụ cười này có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, trực tiếp làm Nhan Trăn nhìn đến ngây người. Nguyên Hoa thấp giọng nói: “Nếu gương mặt của tôi có thể trở thành lợi thế, vậy cũng không tồi.”
Nhan Trăn biết mình lại phát bệnh, lập tức thu tầm mắt lại.
“Sáng mai sẽ mang cho anh bữa sáng tình yêu.” Nguyên Hoa xoay người lên xe, vẫy tay. “Đừng ngủ nướng nhé.”
Nói xong hắn liền phi xe đi, thanh niên mười tám mười chín tuổi tràn đầy sức sống, hoà vào làn gió đêm ấm áp.
Nguyên Hoa đã rời đi được một lúc lâu, Nhan Trăn vẫn đứng tại chỗ, hồn còn chưa quay lại thân thể.
“Oa…” Hamster trong lòng bỗng nhiên oa một tiếng cảm thán cảm thán.
“Cậu oa khỉ gì?” Nhan Trăn tò mò nhìn hắn, phát hiện đôi mắt như đậu đen của hắn đang sáng lấp lánh nhìn theo hướng Nguyên Hoa vừa đi, cả kinh: “Chờ đã, không phải chứ? Cậu sẽ không phải thích Nguyên Hoa chứ?”
“Sao có thể?” Tiêu Đại Hải giải thích, “Trái tim của tôi đã là của anh giai Bạch Thuật rồi.”
Nhan Trăn: “…”
Người ta nhỏ tuổi hơn cậu đó cảm ơn.
“Sống là chuột của Bạch Thuật, chết cũng là quỷ chuột của Bạch Thuật, tôi quyết định, muốn noi gương bạn trai cậu, trực tiếp nói cho y biết tôi thích y.”
Nhan Trăn đỏ mặt: “Này, cậu ấy chưa phải bạn trai tôi đâu!”
“Giờ không phải, nhưng sắp tới sẽ phải mà.” Tiêu Đại Hải tự nhiên nói, “Tôi nên làm sao để nhanh chóng có được trái tim của Bạch Thuật ca ca đây?”
Nội tâm Nhan Trăn một mảng thiếu dưỡng khí, hoàn toàn từ bỏ giao lưu cùng tên yêu quái mà trong đầu toàn tình yêu tình báo này.
“Vậy chúc cậu may mắn nhé.” Nhan Trăn chân thành chúc phúc.
Tiêu Đại Hải cũng chân thành cảm tạ: “Cảm ơn nhé.”