9. Cao lĩnh chi hoa và hồ 09
09
Bất luận thế nào, Nhan Trăn tạm thời thoát khỏi hiềm nghi “thích Hứa Bạch Thuật”. Nhưng cậu không biết, mới vừa giải quyết được một hiểu lầm, cậu lập tức đã có thêm một hiểu lầm khác.
Giải quyết xong mâu thuẫn, tâm tình Nguyên Hoa thoạt nhìn đặc biệt tốt, không giống thời điểm như muốn ăn thịt người vừa nãy.
Nhan Trăn nhìn đồng hồ đeo tay, thấy mình cần phải đi rồi, Nguyên Hoa lại cầm lấy thực đơn, chậm rãi bắt đầu gọi đồ.
“Ờm…”
Nhan Trăn muốn nói chuyện, Nguyên Hoa chỉ vào đống trà và điểm tâm vô cùng phong phú trong menu, hỏi: “Anh thích uống gì?”
Đây rõ ràng là bộ dạng muốn tán gẫu với cậu, Nhan Trăn có chút bối rối. “À?”
“Không đói bụng sao?” Nguyên Hoa cúi đầu, góc độ này của hắn đặc biệt đẹp trai, Nhan Trăn thấy mình đúng là không có tiền đồ, lại còn thật sự cảm thấy đói bụng.
Cậu chỉ một chén quả trà, lại chỉ một đĩa bánh đậu xanh. Nguyên Hoa nở nụ cười: “Ăn ít vậy?”
Ở đây cũng có cơm, nhưng cậu luôn cảm thấy ăn cơm với Nguyên Hoa cứ quái quái kiểu gì ấy, ước gì nhanh chóng lót bụng sau đó rời đi.
Nhan Trăn giật nhẹ khóe miệng, nhìn thấy vẻ quan tâm trên gương mặt đối diện, nở nụ cười thương hiệu: “Tôi giảm béo.”
Nguyên Hoa quan sát cậu một chút, cũng cười: “Gầy như vậy mà vẫn giảm béo? Gầy nữa có khi thành bạch cốt tinh mất.”
Ôm cũng cộm tay nữa, Nguyên Hoa yên lặng bồi thêm một câu.
Cơ bụng cậu cũng chỉ có sáu khối, dựa vào cái gì nói tôi thành bạch cốt tinh! Nhan Trăn ở trong lòng điên cuồng phun tào.
Hai người bắt đầu ăn cơm trông bầu không khí thoạt nhìn rất hoà bình, Nhan Trăn không khỏi cảm thấy thế giới thật thần kỳ.
Thần kỳ hơn là Nguyên Hoa không thèm hỏi chuyện “có thích người anh em Hứa Bạch Thuật không” nữa, Nhan Trăn cũng chả muốn đụng tới chủ đề này.
Không đề cập tới là đúng…việc đưa sai thư tình vô cùng lúng túng đó vẫn còn ngay trước mắt, Nhan Trăn thậm chí còn không dám hồi tưởng lại.
Nguyên Hoa thật sự muốn trò chuyện, cả nửa giờ như kỳ tích mà không thấy chút tẻ nhạt nào. Nhan Trăn trên căn bản đều “Ừ ừ à à” qua loa, đôi mắt không tự chủ nhìn mặt Nguyên Hoa.
Một khuôn mặt đẹp đặt trước mắt mình, làm sao có thể không liếc không nhìn.
Nguyên Hoa chú ý tới tầm mắt của cậu, bỗng nhiên nở nụ cười. Nụ cười mà thần phật nhìn cũng rung động, Nhan Trăn tiếc nuối không thể chụp lại.
“Đẹp mắt sao?” Nguyên Hoa nhìn thẳng con mắt của cậu, cười nói, “Anh chảy nước miếng kìa.”
Nhan Trăn theo bản năng lau miệng, sau đó dưới ánh mắt trêu đùa của Nguyên Hoa mà đỏ mặt, vội vàng nói: “Nói chuyện không phải là nên nhìn mặt người ta sao? Đây là lễ phép cơ bản mà?”
“À, là thế này à?” Nguyên Hoa nhìn chằm chằm vào Nhan Trăn, tầm mắt không có ý tốt, như một cái đuôi lông xù xì càn quét trên mặt và trong lòng Nhan Trăn.
Nhiệt độ trên mặt Nhan Trăn càng ngày càng cao, có thể làm trứng ốp lết được luôn, cậu không tiếp tục kiên trì được nữa, chuyển mắt đi: “Ờ…”
Nguyên Hoa bị dáng dấp kia của cậu lấy lòng, cười ha ha, trong tâm càng thấy thú vị.
“Anh thật là người đơn thuần như vậy à?” Nguyên Hoa không tiếp tục đùa cậu nữa, cúi đầu nhìn ly trà trong tay.
Tôi sao lại không phải là người đơn thuần chứ!
Tôi đơn thuần đến độc thân đã mười chín năm!
Nội tâm cậu điên cuồng spam, Nhan Trăn nói: “Vậy cậu thấy tôi là kiểu người gì?”
Nguyên Hoa lại không trả lời ngay, đột nhiên nói: “Có rất nhiều cô gái thích tôi.”
Nhan Trăn: “…”
Sao đột nhiên lại bắt đầu tự luyến rồi!
“Nhưng nếu bị nam sinh coi trọng.” Nguyên Hoa nói, “Cũng không tồi.”
Nhan Trăn mặt dại ra: “…Ồ.”
Nguyên Hoa thấy mình ám chỉ rõ ràng như vậy, kết quả người trước mặt sống chết không tiếp lời, có chút sốt ruột: “Anh không có gì muốn nói?”
Nhan Trăn lòng nói tôi có thể nói cái gì chứ, sờ sờ mũi chột dạ: “… À, chúc, chúc mừng?”
Bộ dạng này của cậu bị Nguyên Hoa lý giải thành đang giận dỗi. “Kỳ thực nếu như ngày nào đó có nam sinh nói thích tôi, tôi không chừng còn thật sự có thể cùng người đó thử một lần.”
Nhan Trăn cau mày nhìn hắn. Mới vừa có chút hảo cảm lại bị đánh bay lần nữa —— người nọ là cảm thấy yêu đương với nam sinh rất mới mẻ?
Nhìn xem, nhìn xem, rõ ràng là ghen tị.
Ngón tay Nguyên Hoa đều sắp bay lên, cười nói: “Tôi đi thanh toán.”