Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Quyển 1 - Chương 4




4. Cao lĩnh chi hoa và hồ 04

04.

Thời điểm rời khỏi phòng nghỉ ngơi, Nhan Trăn như thể được sống lại.

Đi được một quãng xa, cậu phảng phất vẫn cảm nhận được tầm mắt như có thể xuyên thủng người của Nguyên Hoa, sau lưng lạnh lẽo. Cũng may vừa rồi có mấy thành viên của đội bóng rổ trở về, phá vỡ bầu không khí lúng túng giữa hai người. Nhan Trăn vội vội vã vã kiếm cớ chạy ra, quẹo vào phòng vệ sinh rửa mặt giữ bình tĩnh.

Cậu nhìn gương mặt mình trong gương, không nhịn được chọc chọc mấy cái.

Rất nhiều người đều cảm thấy cậu giống con gái, cũng đã từng có nam sinh nhầm lẫn cậu là nữ sinh mà tỏ tình với cậu. Nhan Trăn dù là gay, những cũng không phải kẻ tùy tiện nam nhân nào cũng giao du, vì vậy từ chối không ít người, cậu cũng biết không ít người ở trong lòng xem thường cậu.

Nguyên Hoa cũng như vậy sao?

Nghĩ thế, trong lòng Nhan Trăn không khỏi khó chịu. Mà nghĩ lại, Nguyên Hoa rồi sẽ về tay Hồ Nhất Loát Nhi thôi, tâm tình cậu ít nhiều tốt lên một chút.

Hồ Nhất Loát Nhi!

Nhan Trăn nhớ đến bức thư tình kia liền bực bội, tính tình của cậu tốt nhưng không phải kiểu người bị bắt còn giúp người ta đếm tiền. Cậu quyết định hôm nay phải cùng Hồ Nhất Loát Nhi nói rõ ràng, chuyện này cậu không làm nữa, hắn yêu ai thì tự hắn tới.

Nói đến đây, Nhan Trăn bỗng phản ứng lại: Hồ Nhất Loát Nhi đâu?

Cậu từ từ hồi tưởng lại, cái âm thanh đột nhiên xuất hiện ở phòng nghỉ ngơi kia, rõ ràng là “lai giả bất thiện”. Mà Hồ Nhất Loát Nhi cứ như vậy đuổi theo, không biết kết quả ra sao rồi. Cậu nhớ rõ yêu quái không thể tùy tiện sử dụng yêu lực, đặc biệt là Hồ Nhất Loát Nhi mới thoát ra từ Liên Minh không bao lâu, trên người khẳng định có cấm chế.

Nếu đụng phải nhân vật lợi hại, Hồ Nhất Loát Nhi nhất định là lành ít dữ nhiều.

Hồ Nhất Loát Nhi tùy hứng thì tùy hứng, nhưng Nhan Trăn ở với hắn hai ngày, cảm thấy hắn không phải là yêu quái xấu. Cậu không nhịn xuống được bệnh thánh nhân, bắt đầu thấy lo lắng cho an nguy của hồ ly kia.

Cậu tìm một vòng cũng không tìm được bóng dáng của hồ ly, có chút mất mát nghĩ: hay là thành lẩu hồ ly rồi..

Nghĩ như vậy cậu không đành lòng trách cứ tên đồng đội heo này nữa, dù sao Hồ Nhất Loát Nhi sống mới mấy trăm tuổi, lý tưởng cả đời chính là ngủ cùng nam nhân, kết quả chưa chiến đã chết, thật sự là quá thảm.

Ngan Trăn ngửa đầu thở dài: “Ta đã nói ta không phải kết duyên sư mà…”

Cậu vừa nói xong câu đó, phía bụi cây đột nhiên động đậy, một vật hình cầu thẳng tắp bắn đến, đập vào ngực cậu.

“Nhan Trăn! Trăn Trăn!” Hồ Nhất Loát Nhi gào khóc, “Ta bị người ta khi dễ!”

Dù có lông bù xù, đây cũng là một con hồ ly mười cân, thêm sức nặng khi gia tốc khiến nó càng nặng thêm, Nhan Trăn không chịu được, cả người ngã ngửa ra sau.

Cậu quyết định không bao giờ đồng tình với Hồ Nhất Loát Nhi nữa.

“Ngươi vẫn nên đi làm lẩu hồ ly đi…” Nhan Trăn quyết tuyệt nói.

“Sao lại độc ác với ta như vậy! Ta đã chép một ngàn lần giá trị quan hồ ly! Ta đã làm gì sai chứ!”

Hồ Nhất Loát Nhi miệng nhai đùi gà còn không ngừng nói, rầm rì oán giận. Trên mông hắn bị đốt trọi một nhúm lông, thoạt nhìn cực kì chật vật, mà trọng điểm của Nhan Trăn hoàn toàn không ở điểm này, cậu ngạc nhiên không ngờ thấy nhiều biểu tình trên mặt hồ ly như vậy.

“Đạo sĩ thúi!” Hồ Nhất Loát Nhi vê thành một đoàn, “Chờ bổn đại gia khôi phục nguyên khí, sẽ hút khô nguyên khí của hắn!”

Nhan Trăn thế mới biết, hôm nay tới đuổi bắt Hồ Nhất Loát Nhi chính là người nam sinh bọn họ tình cờ gặp tại thư viện kia, hắn có lẽ cảm thấy Hồ Nhất Loát Nhi là một yêu quái gây nhiễu loạn trật tự, một lòng muốn diệt trừ. Cũng may Hồ Nhất Loát Nhi lanh lợi, tránh được thương tổn trí mạng, nhưng bởi vì tu vi phản phệ nên bị đánh về nguyên hình.

Nhan Trăn hỏi: “Vậy ngươi bây giờ không có cách nào biến thành người?”

“Ừm.” Hồ Nhất Loát Nhi tiu nghỉu rũ lỗ tai, vô cùng buồn bã ỉu xìu. Nhan Trăn mới vừa muốn an ủi hắn, lại nghe thấy hắn nói: “Vốn đang dự định ngày hôm nay đi đem hắn ngủ, hiện tại cũng không ngủ được.”

Nhan Trăn: “…”

“Ta nói chứ, thật ra người chỉ muốn cùng hắn… ngủ, ” Nhan Trăn nói, “Kỳ thực không phải thực sự thích hắn đi?”

Hồ Nhất Loát Nhi dùng một đôi đôi mắt màu nâu tròn xoe nhìn cậu, nghiêng đầu: “Sao lại không phải thích hắn? Ta đã nguyện ý cùng hắn ngủ.”

Nhan Trăn thật sâu cảm nhận được vô lực. Cậu cảm thấy được Hồ Nhất Loát Nhi căn bản không hiểu rõ tình cảm, mà bản thân giải thích cũng phiền phức.

“Nếu như vậy, ta nghĩ ngươi nên đổi người để thích đi.”

Thông qua chuyện ngày hôm nay, Nhan Trăn sâu sắc cảm thấy chịu thiệt ngược lại sẽ là Hồ Nhất Loát Nhi, bởi vì hình tượng nam thần của Nguyên Hoa ở trong lòng cậu đã hoàn toàn sụp đổ.

Hồ Nhất Loát Nhi cong mũi: “Tại sao? Ta thích hắn a.”

Giảng đạo lý giảng không thông, Nhan Trăn liền đưa ra một vấn đề khác rất thực tế: “Ngươi có nghĩ tới hay không, có khả năng hắn…chỗ đó không được?”

Hồ Nhất Loát Nhi sợ ngây người, xương gà xoạch một tiếng rớt xuống: “Có thật không?”

Hắn tin nhanh như vậy, Nhan Trăn trái lại có cảm giác tội lỗi: “Ta không biết, chỉ là suy đoán…”

Hồ Nhất Loát Nhi trầm tư một trận, cuối cùng dùng móng vuốt vỗ vỗ bàn, nghiêm túc đưa ra phương án giải quyết: “Không sao, có được hay không ngủ một lần liền biết.”

Bởi vì đồng chí Hồ Nhất Loát Nhi tạm thời không có cách nào biến trở về nguyên hình, ký túc xá lại không thể mang sủng vật đi vào, Nhan Trăn không thể làm gì khác hơn là dẫn hắn ra thuê một phòng khách sạn ngoài trường.

Trước khi ra cửa cậu bèn báo bạn cùng phòng một tiếng, lại phát hiện ánh mắt bạn cùng phòng rất không đúng, kỳ quái hỏi: “Sao thế?”

Bạn cùng phòng liên tục lắc đầu.

Khoảng thời gian này kỳ thực Nhan Trăn vẫn rõ ràng biết bạn bè cùng phòng lạnh nhạt, phảng phất mình bị cô lập. Cậu tuy rằng không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều —— vốn cậu và bạn cùng phòng không phải cùng chuyên ngành, đề tài giao lưu cũng không nhiều.

Hồ Nhất Loát Nhi bị cậu giấu trong ba lô sau lưng để mang vào khách sạn, mới vừa mở ra, hồ ly liền ghét bỏ nói: “Chỗ này có mùi thật kinh a.”

Nhan Trăn ngửi không thấy mùi gì, cho là có thể mũi động vật tương đối mẫn cảm, chán ghét mùi nước khử trùng. “Ngươi nhịn một chút đi, mấy ngày nay tài chính của ta không còn nhiều, không thuê được nơi quá đắt.”

“Đám trẻ nhân loại các ngươi, không phải đều ăn bám(*) sao?” Hồ Nhất Loát Nhi nhảy lên gối, ngửi bình hoa giả trên tủ đầu giường một cái.

(*)Gốc là “啃老” chỉ những người lớn rồi còn ăn bám bố mẹ.

Ăn bám cái rắm. Nhan Trăn hiện tại còn không biết mẹ ruột của cậu đến cùng là đi đâu, cha ruột sớm đã cùng mẹ ly hôn, hiện tại tại đã có gia đình mới ở thành phố khác.

Mẹ cậu tuy rằng có để lại cho cậu một tấm thẻ, nhưng Nhan Trăn vẫn sợ có cái gì vạn nhất (việc không may xảy ra), bình thường đều tự mình kiếm tiền sinh hoạt phí.

“Ôi, ” Ăn uống no đủ, cũng có chỗ ở tạm thời, Hồ Nhất Loát Nhi cuối cùng nhớ ra chuyện bức thư tình, hắn hỏi Nhan Trăn: “Trăn Trăn, ngươi đã đưa đến chưa?”

Không đề cập tới thì không sao, nhắc đến Nhan Trăn liền muốn phát hỏa.

Cậu nhấc cổ Hồ Nhất Loát Nhi lên, sau đó đem tờ giấy nhăn nhúm đặt trước mặt hồ ly: “Ngươi không biết ngại còn hỏi! Ngươi xem một chút, ngươi viết cái thứ gì thế hả?”

Hồ Nhất Loát Nhi liếc mắt nhìn, ngữ khí vô tội: “Ngươi nói, ta phải đem tình cảm của mình truyền đạt cho hắn a, ta nghĩ rất lâu, lời tâm tình toàn bộ đều ở đây.”

Mặc dù là lời tâm tình quê mùa.

Đúng là cãi chày cãi cối, Nhan Trăn lại hỏi: “Vậy cái tên này thì sao? Tại sao lại ghi là Nhan Như Ngọc? Ngươi có biết ta bị xem là người viết không hả?”

“Thú thê mạc hân vô lương môi, Thư trung tự hữu nhan như ngọc.(*)” Hồ Nhất Loát Nhi càng vô tội, “Không phải ngươi bảo ta lấy cái tên dễ nghe sao? Ta nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, đây không phải tỏ ra ta rất có văn hóa sao?”

(*) Câu thơ xuất xứ từ 1 bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng, nguyên văn như sau:

富家不用买良田,Phú gia bất dụng mãi lương điền,

书中自有千锺粟; Thư trung tự hữu thiên chung túc;

安居不用架高楼,An cưbất dụng giá cao lâu,

书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc;

娶妻莫恨无良媒,Thú thê mạc hận vô lương môi,

书中自有颜如玉; Thư trung tự hữu nhan như ngọc;

出门莫恨无人随,Xuất môn mạc hận vô nhân tùy,

书中车马多如簇; Thư trung xa mã đa như thốc;

男儿欲遂平生志,Nam nhi dục toại bình sinh chí,

五经勤向窗前读。Ngũ kinh cần hướng song tiền đọc.

Tạm dịch:

Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,

Trong sách tự có ngàn bồ thóc;

An cư chẳng phải xây nhà cao,

Trong sách tự có nhà lầu vàng;

Lấy vợ chẳng hận không người mối,

Trong sách tự có người như ngọc;

Ra đường chẳng hận không tùy tùng,

Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;

Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,

Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.

Hắn nói tới cây ngay không sợ chết đứng, Nhan Trăn nhất thời không có gì để nói. Cậu cảm thấy uất ức, nhưng lại không thể phát hoả, không thể làm gì khác hơn là buồn buồn đem tờ giấy viết thư vò thành một cục ném vào thùng rác.

“Thôi, coi như ta xui xẻo.”

Hồ Nhất Loát Nhi EQ thấp hơn cũng có thể cảm giác được cậu sinh khí, liếm liếm ngón tay của cậu: “Được rồi, lần này là lỗi của ta.”

“Nhận sai như vậy không khỏi quá miễn cưỡng đi.” Nhan Trăn ghét bỏ mà bỏ qua cho hắn, đi tới mở cửa sổ ra. Hiện tại đêm đã khuya, nhưng các quán nhỏ trước cổng trường đều chưa đóng cửa, rất náo nhiệt.

Trong không khí náo nhiệt, Nhan Trăn chợt nghe một tiếng rên quyến rũ. Ngâm, giống như dục vọng được thỏa mãn.

Không thể nào? Nhan Trăn khóe miệng giật một cái, cẩu độc thân thật vất vả ra ngoài thuê phòng cũng có thể tình cờ gặp chuyện này?

Mặt cậu đỏ tới mang tai, muốn đóng cửa sổ lại, Hồ Nhất Loát Nhi lại đột nhiên nhảy lại đây: “Chờ đã.”

Sau khi tỉ mỉ mà ngửi một trận, Hồ Nhất Loát Nhi nhăn mũi lại, nhếch môi lộ ra lợi, cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm: “Có yêu khí.”

Nhan Trăn cũng sợ hết hồn: “Ở đây còn có yêu quái?”

“Có, ” Hồ Nhất Loát Nhi nói, “Hơn nữa giống như ta, cũng là hồ yêu.”

Đội bóng rổ vào tháng năm có một cuộc so tài hữu nghị, cho nên gần đây cường độ tập luyện không nhỏ. Nhóm nam sinh trẻ tuổi thể lực tiêu hao lớn liền dễ dàng đói bụng, đội trưởng vì khao bọn họ, dẫn bọn họ ra ngoài ăn đêm.

Lợi thế tốt nhất của khu đại học là đồ ăn vặt nhiều, hơn nữa chủng loại đa dạng, hàng ngon giá rẻ.

Quán thịt nướng hương vị đặc biệt mê người, những thanh niên nam nữ túm năm tụm ba ngồi, tán gẫu đánh bài uống rượu, phi thường náo nhiệt.

Thế nhưng đám Nguyên Hoa không dám đi ăn thịt nướng, ngược lại đi tới một quán món cay Tứ Xuyên. Trên bàn cơm không thể thiếu trò chơi, tân sinh năm nhất bị phái đi làm chân chạy mua đạo cụ. Có người bắt đầu hút thuốc lá, Hứa Bạch Thuật không thích mùi thuốc, chủ động nói: “Tôi đi.”

Nguyên Hoa tâm tình không tốt, phụ họa nói: “Tôi cũng đi.”

Gió đêm tương đối lạnh, quả thật có thể giải buồn. Hứa Bạch Thuật hỏi: “Mày ngày hôm nay sao nhìn chả có hứng thú gì cả?”

“Có sao?” Nguyên Hoa còn đang suy nghĩ chuyện chiều nay. Rõ ràng là Nhan Trăn tự mình đến gần, cuối cùng thành ra giống như hắn tự mình đa tình, hắn thật sự có điểm khó chịu.

Hứa Bạch Thuật nói: “Có chuyện buồn bực đừng giữ trong lòng.”

Mặc dù là anh em tốt, Nguyên Hoa cũng không nói ra được tình trạng quẫn bách buổi chiều hôm nay, hắn lắc lắc đầu, nói: “Thực không có chuyện, tao hơi mệt thôi.”

Mua xong đồ ra ngoài, Hứa Bạch Thuật rõ ràng cảm giác Nguyên Hoa sững người lại.

“Làm sao vậy?” Hứa Bạch Thuật hỏi.

Y thuận theo tầm mắt Nguyên Hoa nhìn sang, quán đối diện vừa vặn có hai nam sinh đi ra. Rất xa nhìn không rõ lắm, mơ hồ có thể nhìn ra trong đó có một nam sinh khá giống nữ, âm âm nhu nhu.

“Người quen sao?” Hứa Bạch Thuật nghe thấy Nguyên Hoa nghiến răng, có chút bất ngờ.

“Chính là hắn,” Nguyên Hoa mặt lạnh nhìn đôi cẩu nam nam bên kia, “Lần trước từng nói với mày, cái tên tra nam đó.”