Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái

Quyển 1 - Chương 18




18. Cao lĩnh chi hoa và hồ 18

18

Phản ứng đầu tiên khi gã nhìn thấy Nhan Trăn là đẩy người ra, không ngờ tới không những không đẩy được, còn dính lại chặt hơn, căn bản không thể động đậy.

Nhan Trăn trong ngực so với bình thường đáng yêu hơn, điềm đạm hơn, gã không nhịn được nhìn thêm mấy lần, giống như vị đôi mắt gợn nước kia hút vào, từ xương đuôi bắt đầu ngứa ngáy, tê tê ngứa ngứa tới tận da đầu, toàn thân đều run cầm cập.

“Anh họ.” Nhan Trăn nũng nịu  gọi gã, tay thuận theo eo gã mò lên trên, “Anh họ, anh có muốn em không nha?”

Nghe được thanh âm này, Nhan Cường vừa kích động vừa nhút nhát, tay hắn run lẩy bẩy, thân thể lại không thể động, như bị yểm mộng, vô cùng trầm trọng.

“Em, em …” Đầu óc gã quay cuồng, trong đầu đều là xúc cảm da dẻ của Nhan Trăn, hô hấp ướt át, kịch liệt thở hổn hển, cổ họng lăn mấy lần.

“Em nha, khoảng thời gian này vẫn luôn hối hận, lúc đó vì mặt mũi, từ chối anh, kỳ thực chỉ là lấy lùi làm tiến, sao anh lại không hiểu chứ?”

Thanh âm của cậu mềm mại y như thân thể, khiến Nhan Cường chỉ có thể gật đầu, ngũ mê tam đạo (?), không còn sợ sệt, đôi mắt chặt chẽ dán vào cậu, thân thể chậm rãi căng chặt.

“Anh họ, em gần đây đều mơ thấy anh, muốn cùng anh…” Miệng cậu nhẹ nhàng đụng tai Nhan Cường, Nhan Cường như rốt cục cũng khôi phục khí lực, ôm cậu thật chặt làm loạn.

“Trăn Trăn, Trăn Trăn!” Gã nhắm mắt, đem người đẩy xuống mà xoa, nhưng dần dần, cảm xúc trong tay đã thay đổi, da dẻ bóng mịn nhanh chóng khô quắt lại, thậm chí có thể sờ rõ từng khớp từng khớp xương. Gã nhanh chóng thức tỉnh, theo bản năng ngẩng đầu, lúc này mới thấy trong ngực nào phải em họ xinh đẹp của gã, rõ ràng là một thây khô đã nửa hư thối!

“A ——” gã trợn to hai mắt, muốn đẩy ra nhưng không đẩy được, sợ đến mức cả người đều co giật, “Nhan Trăn” lại cứ liên tục tiến vào trước mắt gã, cuối cùng thành công doạ gã hôn mê bất tỉnh.

“Xì, ta còn muốn xem có bản lĩnh thế nào, doạ cái đã ngất rồi.”

Hồ Nhất Loát Nhi ngồi xổm xuống, chống cằm nhìn xuống gã, thổi một hơi thật dài đáng thức kẻ đang ngất.

Nhan Cường sợ gần chết, bị cưỡng ép tỉnh lại, vẫn thấy thây khô ở trước mắt, bảy hồn sáu vía bị dọa bay mất, lại muốn ngất tiếp. Hồ Nhất Loát Nhi vội vã ngăn cản: “Thật ngại quá, ta quên biến trở lại.”

Đây là bên trong ảo cảnh mà hắn bố trí, muốn cái gì biến ra cái đó, để cho tiện, hắn lại biến thành dáng hình Nhan Trăn.

Nhan Cường nước mắt nước mũi cùng nhau tuôn ra, run lập cập không dám nhúc nhích: “Cứu, cứu, cứu mạng…”

“La rách cổ họng cũng không có người đến cứu ngươi đâu, ngươi nhận mệnh đi.”

Nhan Cường khóc lóc nghẹn ngào, Hồ Nhất Loát Nhi liền biến ra hạt dưa để cắn: “Còn non như vậy mà cũng dám gạ gẫm Trăn Trăn nhà chúng ta?”

Một màn kinh tâm động phách qua đi, Nhan Cường cũng tìm lại thần trí. Gã mờ mịt nhìn ‘Nhan Trăn’ trước mặt, lắp ba lắp bắp: “Đây, đây là….mình đang nằm mơ thôi?”

“Có thể coi là đang mơ, cũng không hoàn toàn chỉ là mơ. ” Hồ Nhất Loát Nhi phun vỏ dưa lên mặt gã, “Ta mà giết ngươi ở đây, ngươi tỉnh rồi cũng sẽ chết thôi.”

Hắn nói lời này một chút thuyết phục cũng không có nhưng vẫn doạ được Nhan Cường, mặt gã vặn vẹo: “Tại, tại sao lại tìm tới tôi? Mày có quan hệ gì với Nhan Trăn?”

Gã tung tin đồn bịa đặt là gã có lỗi với Nhan Trăn, nhưng gã treo cổ trên cái cây Nhan Trăn lâu như vậy, không trả thù, gã sao có thể cam tâm?

“Ta không phải là người nha.” Hồ Nhất Loát Nhi cười hì hì, vừa cười vừa xé da mặt xuống, “Ta nha, là đại tiên do Nhan Trăn mời đến hút khô tinh khí của ngươi, dạy lại ngươi cách làm người.”

Nhan Cường lập tức sợ vỡ mật, bụm mặt lui về sau: “Tôi sai rồi! Tôi sai rồi, đại tiên! Tha cho tôi đi! Cầu ngài tha cho tôi!”

Hồ Nhất Loát Nhi nhập vai người xấu, gặm đùi gà từng bước áp sát: “Tha cho ngươi được chứ, đại gia ta ăn chay nhiều năm, đã không thích giết người rồi. Nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.”

Nhan Cường nhìn đùi gà đã bị gặm gần hết trong tay hắn, nuốt ngụm nước miếng.

“Ngài, ngài nói…” Nhan Cường cảm thấy phía dưới nóng lên, bị doạ sợ đến tiểu ra quần, gã méo miệng, sợ mình lành ít dữ nhiều, muốn khóc cũng không dám khóc nữa.

“Ngươi, mỗi khi ta gọi ngươi, sai ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó. Mấy lời đàm tiếu có hại cho Nhan Trăn, ngươi phải làm sáng tỏ hết cho ta. ” Hồ Nhất Loát Nhi khoát khoát miếng xương bị gặm sạch sẽ trong tay, “Trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy kết quả, nếu không…” Hắn bẻ gãy miếng xương “Đây chính là kết cục của ngươi.”

“Được, được, tôi nhất định sẽ, nhất định sẽ!” Không để tâm quái vật trước mặt nói gì, gã đều đáp ứng hết. “Chỉ cần ngài không giết tôi!”

“Ừ, coi như ngươi thức thời.” Hồ Nhất Loát Nhi cúi người, nhấc một cánh tay gã lên, hạ một dấu ấn trên cổ tay gã: “Cái này là ký hiệu chỉ có ta và ngươi thấy được, nhớ kỹ những lời ngươi đã hứa.”

Hồ Nhất Loát Nhi dần dần tan biến như bọt biển trước mắt Nhan Cường, để lại dư âm vang vọng.

Một màn kinh hãi qua đi, Nhan Cường đầu đầy mồ hôi tỉnh lại. Gã thật sự ướt quần, lạnh buốt một mảng, tạo thành khác biệt rõ rệt với trái tim đang nóng rực.

Đầu gã vẫn choáng, nỗ lực gắng gượng chống đỡ cơ thể dậy, thấy mình đang ở quán net, không khỏi hơi thả lỏng, lòng còn hoảng sợ vỗ ngực một cái.

“Gì vậy chứ, chỉ là mơ mà thôi…”

Nhưng khi nhìn thấy dấu ấn ở cổ tay, sắc mặt liền đổi.

“Xong!”

Hồ Nhất Loát Nhi đánh tỉnh Nhan Trăn đang ngủ gà gật trên ghế dựa, xoa mặt cậu đến thay đổi hình dạng.

Nhan Trăn mơ mơ màng màng mặc hắn vò: “Ai?”

“Nhanh đưa ta đi ăn đồ ngon, ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, để đạo sĩ thúi trả!”

Bị tàn nhẫn vỗ vai hai lần, Nhan Trăn thành công bị đập tỉnh, lắc lắc đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Nhanh vậy?”

Giải quyết xong Nhan Cường, bọn họ rời quán đi tìm Lý Canh Dần. Nhan Trăn nghĩ mình chỉ ngủ mười mấy phút thôi, ra ngoài mới phát hiện mặt trời đang ngả tây rồi, một bên đường ẩn trong bóng râm.

Cậu đưa Hồ Nhất Loát Nhi đi đường tắt, hiện trường học ít người, sinh viên trên đường có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng rõ ít người như vậy mà bọn họ còn đụng phải nữ sinh ngất xỉu trên đường.

Nhan Trăn chạy chậm tới, thấy mặt nữ sinh trắng bệch, may là vẫn còn thở, nên cúi người muốn nâng cô dậy. Hồ Nhất Loát Nhi nhìn sơ qua, kinh ngạc nói: “A, đây chẳng phải là cái người kia sao.”

Nữ sinh vừa vặn là người đầu tiên bị Uông Dịch ký sinh, Hồ Nhất Loát Nhi từng thấy cô, liếc mắt một cái liền nhận ra được.

“Uông Dịch không còn.” Hồ Nhất Loát Nhi thăm dò mạch đập nữ sinh, ngửi một cái trên cổ cô, xác định nói: “Thật sự mất rồi.”

Hắn và Nhan Trăn liếc nhìn nhau: “Trở về nói cho đạo sĩ thúi đi.”

Nữ sinh được Nhan Trăn cõng trên lưng, vậy mà rất nhẹ, cõng một lúc lâu cũng không thấy mệt.

Vẻ mặt Hồ Nhất Loát Nhi rất khó coi, còn ẩn chút tức giận: “Thân thể cô ta hiện tại rất kém, Uông Dịch hẳn đã bồi bổ tốt rồi.”

Yêu lực của Uông Dịch chắc đã hồi phục, muốn nhanh chóng hành động trở lại.

Bọn họ đưa nữ sinh đến phòng y tế, đạp xe tới sân vận động chính tìm Lý Canh Dần.

Lý đạo trưởng đang bận bố trí trận pháp, dựa theo kế hoạch, Nhan Cường bị Hồ Nhất Loát Nhi thao túng, dụ dỗ Uông Dịch mắc câu. Sau khi Uông Dịch bị lừa, lại để Nhan Cường dẫn hắn đến mắt trận.

Đây là tình trạng lý tưởng nhất, nếu như kế hoạch có biến, y đành phải lâm thời đổi phương pháp, từ bỏ bắt sống Uông Dịch.

Chờ hoàn thành nhiệm vụ, y có thể rời khỏi đây, quay về liên minh. Qua kỳ thực tập, y sẽ được phái đi các nơi khác, điều tra những yêu quái khác.

Đến lúc đó…dù kết duyên thuật vẫn còn, y và Hồ Nhất Loát Nhi cũng chẳng còn quan hệ gì nữa.

Lý Canh Dần liếc nhìn hồng tuyến trên tay, chậm rãi nắm chặt tay lại.

Y không thể bị loại pháp thuật này nhiễu loạn tâm tình được.

“Xú —— Lý Canh Dần!” Âm thanh Hồ Nhất Loát Nhi xa xa truyền tới, Lý Canh Dần ngẩn người, lập tức quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy thiếu niên bạch y như chim sơn ca vui vẻ bay về phía y, nửa bên mặt được tà dương chiếu sáng, ánh mắt đặc biệt trong suốt.

“Lại đây, có việc cần nói cho ngươi!” Hồ Nhất Loát Nhi tại lúc y ngây người, hai ba bước đến trước mặt y, nắm cánh tay y kéo về sau.

Có lẽ hai ngày nay đều không tiếp xúc, Lý Canh Dần còn tùy tiện để hắn lôi một chốc, sau đó mới hỏi: “Làm sao vậy?”

Nhan Trăn đến sau bổ sung sự việc, Lý Canh Dần sờ cằm, trầm ngâm nói: “Hắn gấp gáp như vậy, nhất định là đang muốn chạy, chúng ta tùy cơ ứng biến.”

Hồ Nhất Loát Nhi mơ hồ có chút sợ sệt: “Ta cũng không giúp được quá nhiều, đừng hy vọng ở ta?”

Mà sự do dự của hắn chẳng có tác dụng, Hồ Nhất Loát Nhi bị dùng sức nắm lấy, không động đậy nữa.