Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky

Chương 58: Hầy Thiệt Sự Không Có Cảm Giác Thành Tựu Gì Hết






Chu Lê nói: "Tôi cố ý thiết kế đầy tính nghệ thuật như vậy mà, nếu chỉ nhìn sơ qua thì không ai biết đây là cái trứng đâu."
Quý Thiếu Yến vẫn trầm mặc nhìn chằm chằm cậu.
Chu Lê: "Hơn nữa tôi chỉ vẽ một cái thôi, tuyệt đối sẽ không khiến người khác liên tưởng tới Đản Đản."
Quý Thiếu Yến tiếp tục nhìn chằm chằm cậu.
Chu Lê chớp chớp mắt: "Cậu thấy sao?"
Tôi cảm thấy trong đầu cậu toàn là hố, cái nào cái nấy đều không hề cạn ấy.
Vẻ mặt Quý đại thiếu bình tĩnh dịu dàng nói: "Sắp vào học rồi, về lớp thôi."
Hai tiết đầu buổi chiều là tiết tự chọn, Chu Lê và Quý Thiếu Yến học cùng nhau.
Lúc Chu Lê đẩy Quý Thiếu Yến vào, Lương Cảnh Tu đã chiếm chỗ giúp bọn họ trước, mà bạn cùng bàn với y lại là Tống Oanh Thời, cũng không biết hai người này làm sao lại ở cạnh nhau nữa.
Chu Lê đi qua cười chào bọn họ, bỏ Quý Thiếu Yến lại chạy đi giành nhà vệ sinh.
Lương Cảnh Tu liếc nhìn ốp lưng của bạn nối khố, ồ một tiếng rồi cầm qua xem: "Cậu ấy tặng?"
Quý Thiếu Yến cười nói: "Ừm, chữ do cậu ấy tự viết."
Tuy rằng không khí cuối cùng bị ngốc bạch ngọt phá hư, nhưng câu nói phía trước vẫn rất khiến người ta động lòng, chỉ cần hắn nhớ tới lại thấy sướng hết cả người.
Lương Cảnh Tu chậc chậc lưỡi: "Được quá trời luôn ha, sáng tạo ghê, mới vừa bên nhau đã tặng đồ rồi, phát triển nhanh thiệt sự."
Tống Oanh Thời bỗng dưng tò mò, cũng nhìn ốp điện thoại.
Cô cũng bị chuyện của Chu Lê và Quý Thiếu Yến làm cho chấn động, còn lén hỏi Chu Lê có phải vì muốn điều tra chuyện của Đản Đản mà cố ý tiếp cận nhà họ Quý không, sau khi nghe được Chu Lê đảm bảo rất nhiều lần là không phải mới dám tin tưởng cậu.
Cô thật sự cảm thấy quá là diệu kỳ, Quý thiếu được cả đống người theo đuổi lại chưa bao giờ động lòng, không ngờ được mới chơi trò chơi cùng Chu Lê mấy ngày đã dính lấy nhau, chẳng lẽ là do chưa bao giờ gặp được người nào trong đầu có hố như Chu Lê?
Cô thấy hơi buồn cười nhưng rồi lại cảm thấy lo lắng.
Bởi vì Chu Lê là nhân cách thứ hai, có khi sẽ không ở lại được lâu, cũng không thể biết được tương lai hai người sẽ ra sao.
Quý Thiếu Yến không nhìn cô, đưa tay lấy điện thoại lại, trả cho câu nói kia của Lương Cảnh Tu một nụ cười rồi thôi.
Tình trạng của hắn và Chu Lê rất đặc biệt, Chu Lê chắc chắn có để ý tới hắn, nhưng trong cái để ý đó có lẫn vào bao nhiêu yêu và thích thì thật ra chính hắn cũng không rõ được.
Nhưng mà Chu Lê cậu ấy thật sự quá tốt.
Cậu không giống người khác nói câu thử xem xong sẽ õng à õng ẹo chờ người kia chủ động, nếu cậu đã chấp nhận liền thật lòng cố gắng mà thử, hơn nữa ý tưởng của cậu còn rất nhiều, đến Quý Thiếu Yến cũng không thể đoán được cậu sẽ làm gì tiếp theo.
Có một bạn đời như vậy, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không tẻ nhạt.
Nhưng cái ốp lưng kia nhất định phải đổi.

Quý đại thiếu kiên nhẫn học xong buổi chiều, chạng vạng không đi dạo cùng Chu Lê mà chạy đi tìm cửa hàng làm ốp lưng điện thoại, bảo tài xế lái tới đó.
Dĩ nhiên Quý Thiên Dương cũng đi theo hắn, đẩy hắn vào cửa hàng xong lại nhìn cái ốp lưng trong tay hắn, hiểu ra: "Anh, anh muốn làm cho anh Chu một cái sao?"
Quý Thiếu Yến ừ một tiếng: "Không thì em cũng làm cho bạn gái một cái đi?"
Quý Thiên Dương: "...!Được, dù sao cũng tới đây rồi."
Quý Thiếu Yến liếc gã một cái: "Hai đứa ở cạnh nhau bao lâu rồi?"
Quý Thiên Dương đáp: "Không lâu lắm, khoảng hơn một tháng."
Đó có phải bạn gái gã đâu chứ, là người do Quý Thiên Dương trước kia tùy tiện trêu chọc thôi.
Nhưng vì để có lý do đi tìm chó, gã cố ý cưng chiều một thời gian, cô nhóc kia cũng thông minh, mỗi ngày bắt đầu quậy với gã vì chuyện tìm chó, nhân cơ hội đó gã mới có thể thuận lợi bay nhảy trước mặt ông nội Quý và Lương Cảnh Tu, đi khắp nơi dán tờ rơi tìm chó.
Dù sao cũng đã trót "thâm tình" một hồi, gã không thể lập tức chia tay ngay được mà chỉ có thể chờ thêm một thời gian nữa.
Cô nhóc kia trong mắt chỉ thấy được tiền, mua cho cái túi hàng hiệu là êm xuôi, chắc chắn không thèm cái ốp lưng điện thoại như này...!Quý Thiên Dương vừa chấp nhận số phận ngồi vẽ vừa diễn kịch với anh trai mình, đánh giá một chút dáng vẻ nghiêm túc của hắn, quyết tâm muốn xây dựng tốt quan hệ với Chu Lê lại càng vững chắc hơn.
Lúc này Chu Lê cũng đang nhớ tới Quý Thiên Dương.
Sáng nay Quý Thiên Dương đi cùng xe với Chu Lộ Văn, không biết hai người có nói gì với nhau không nữa, cậu liền đi hỏi thử.
Chu Lộ Văn ngẫm nghĩ: "Chỉ tùy tiện nói chút chuyện thôi, hỏi hai người ở cạnh nhau từ lúc nào, tớ nói chắc là trong lúc nghỉ hè.
Chu Lê: "Không phải, hôm qua chúng tôi mới chính thức xác định quan hệ."
Chu Lộ Văn ngạc nhiên nhìn cậu.
Chu Lê: "Thiệt á."
Chu Lộ Văn gật gật đầu, bối rối trong lòng, thầm nghĩ thì ra hai người ngủ với nhau xong mới thích nhau.
Cậu ta nói tiếp: "Gã còn hỏi chuyện ông Vệ cho chúng ta đồ gì, tớ bảo đều là tranh chữ."
Chu Lê hỏi: "Chưa nói tới chuyện miếng ngọc?"
Chu Lộ Văn đáp: "Đúng, khi cậu còn chưa về anh hai từng nói tính cách ông Vệ rất quái dị, làm nhiều chuyện như vậy có khi không phải chỉ vì muốn tặng mấy món đồ, phía sau chắc chắn sẽ có hành động khác, nên tớ cũng không nói tới chuyện ông ấy thưởng cho cậu nhiều thêm một món."
Chu Lê lập tức thấy yên tâm, khen: "Cậu làm đúng lắm."
Nói xong Chu Lộ Văn nhớ tới lúc trước Chu Lê hỏi mình làm sao gặp được ông Vệ, nhất thời đã quên nhắc cậu, liền hỏi: "Cậu cũng không nói với ai chứ?"
Chu Lê: "Chỉ nói với mỗi A Yến thôi."
Chu Lộ Văn: "Vậy trước mắt đừng nói cho ai nữa nhé."
Cậu ta giải thích, "Ông Vệ vẫn chưa lập di chúc cho mấy món đồ cổ đó, có mấy người trẻ tuổi nhà họ Vệ luôn thấy không cam lòng, nếu để bọn họ biết ông ấy coi trọng cậu thì rất có thể sẽ nhắm vào cậu."
Chu Lê gật đầu đồng ý, cùng cậu ta về nhà.

Cơm nước xong thì theo thói quen dắt chó đi dạo, đi được nửa đường bỗng nhận được tin nhắn Wechat của Quý Thiếu Yến, khi tới chỗ hẹn trong tiểu khu liền bị ép buộc phải thay một cái ốp lưng khác.
Cái ốp này vẫn dùng nền màu đen như trước, Quý Thiếu Yến thuận theo ý cậu lấy hai màu trắng cùng xám nhạt để viết chữ.

Bởi vì ba chữ không đủ chỗ nên trên đó cũng viết hai chữ như cái của cậu, chính là "A Yến".
Chu Lê cảm thấy cực kỳ đẹp, liền không chối từ nữa.
Gâu đần nhỏ vẫn còn bóng ma trong lòng với Quý Thiếu Yến, kéo dây muốn chạy nhưng đáng tiếc chủ nhân không nhúc nhích, đành phải tội nghiệp mà lui về cạnh chân cậu, yên lặng nhìn chằm chằm người trước mặt.
Quý Thiếu Yến liếc nhìn nó, hỏi: "Nó tên gì vậy?"
Chu Lê: "Tể Tể."
Gâu đần nhỏ nghe vậy ngẩng đầu lên vẫy đuôi với cậu.
Quý Thiếu Yến thầm than nghe thân thiết hơn Đản Đản ghê ha, thì ra ngốc bạch ngọt còn biết đặt tên nữa.
Hắn nheo mắt lại: "Sao lại lấy tên này?"
Chu Lê: "Trứng có trước, sau đó nở ra bé con."
("Tể" có nghĩa là bé con)
Quý Thiếu Yến: "..."
Chu Lê biết bình giấm của hắn lại đổ nữa rồi, vội vuốt lông: "Yên tâm đi, nó không vượt qua được cậu đâu, cậu xem, Tể Tể đâu có hay bằng Đản Đản đâu đúng không?"
Quý Thiếu Yến nói: "Không thấy."
Nhưng Chu Lê lại thấy vậy, tuy Quý Thiếu Yến rất muốn đổi tên nó, nhưng như vậy lại có vẻ quá mức xen vào chuyện riêng của Chu Lê, đành phải tạm thời ngó lơ cái thứ quỷ yêu chướng mắt này, cùng Chu Lê đi dạo thêm một lát rồi mới rời đi.
Sáng hôm sau, Chu Lê vừa vào lớp ngồi xuống thì cái ốp điện thoại mới đã thu hút sự chú ý của bạn cùng lớp, bởi vì hai chữ kia thật sự quá bắt mắt.
Hai nữ sinh ngồi trước đương nhiên nhìn ra được là chữ của Quý thiếu, lén nhìn mấy cái, mãi cho tới khi Chu Lê có chuyện chủ động tìm mấy cô, lúc này hai cô không nhịn nổi hỏi: "Cậu...!cái này là Quý thiếu viết à?"
Chu Lê cười lắc lắc điện thoại: "Ừa, chữ của Quý thiếu mấy cậu đẹp lắm đúng hông?"
Hai nữ sinh tự dưng thấy hơi ngại.
Trước đây mấy cô thường ở trước mặt Chu Lê si mê Quý thiếu, kết quả chớp mắt một phát người ta đã thành nóc nhà, gượng cười: "Đừng nói Quý thiếu của bọn tôi gì nữa, đều đã có chủ rồi."
Thật ra Chu Lê cũng không để ý tới mấy chuyện như này: "Thần tượng thôi mà, tôi hiểu được."
Hai bạn học nữ nghe vậy cũng nhẹ bớt cõi lòng, gan lớn hơn một tí lại giống Đường Tử Hân hỏi hai người là thật hay giả.

Chu Lê ngạc nhiên nói: "Dĩ nhiên là thật rồi, làm sao lại đi hỏi tôi chuyện này vậy?"
Hai người nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói với cậu chuyện "hợp đồng yêu đương" mà fan đang đồn với nhau, khiến Chu Lê nghe xong không biết nên khóc hay cười nữa.
Nhưng mà cậu cũng hiểu chuyện này không thể trách họ được, người mình thích từ tận đáy lòng bỗng dưng ngày kia lại đi yêu đương cùng một người vừa mới quen biết, trong lòng sẽ theo bản năng mà đi tìm đủ thứ bằng chứng để chứng minh "bọn họ sẽ không bền lâu", tự an ủi bản thân mình.
Cậu không giải thích gì thêm, nghiêm túc ở cạnh Quý Thiếu Yến, nhanh chóng học xong một ngày bắt đầu chào đón cuối tuần.
Lần này đám đàn em bận đi giao cơm, Chu Lộ Văn thì thức thời không ở lại làm bóng đèn, cuối cùng Quý Thiếu Yến cũng có thể chính thức được trải qua thế giới hai người.
Hắn đang tự hỏi nên đi chỗ nào thì thiệp mời của nhà họ Vệ đã bay tới cửa.
Sự thật chứng minh Chu Lộ Bác đoán không sai.
Vệ lão gia tử quả nhiên không chỉ lăn lộn mỗi một lần kia, bắt đầu có hành động rồi, muốn thứ bảy này mời mười người qua cửa bọn họ ăn một bữa cơm, chuyện này khiến Chu Lê rất vui mừng, bởi vì có thể gặp được lão gia tử sớm hơn, chờ cậu xem được quyển sách cổ còn lại thì mọi rối rắm đều sẽ được giải đáp.
Quý Thiếu Yến cũng rất hài lòng, cùng Chu Lê làm xong bài tập sau đó giúp cậu kiểm tra lại một lần, hỏi: "Hai ngày tới cậu có sắp xếp gì không?"
Chu Lê đáp: "Đi đăng ký học bằng lái, sau đó đăng ký thêm một lớp thanh nhạc, cậu muốn học với tôi không?"
Quý Thiếu Yến từ chối.
Chu Lê ngẫm nghĩ: "Đi viện bảo tàng đi, tôi không biết tí gì về văn hóa lịch sử chỗ này của cậu, muốn đi xem thử."
Cũng được, đúng lúc chân hắn cũng bất tiện, đi bảo tàng thì đi bảo tàng vậy."
Quý Thiếu Yến nhìn thấy được sự ngăn cách trên người Chu Lê dần biến mất, bắt đầu chấp nhận tìm hiểu thế giới này, cười nắm lấy tay cậu.
Hai người vui vẻ cùng nhau hưởng một cái cuối tuần, thứ hai tiếp tục đi học.
Cổ chân Quý Thiếu Yến thật ra đã hết đau từ lâu, nhưng bác sĩ nói phải dưỡng đúng một tháng nên hắn liền kiên nhẫn chờ thêm một tuần, tháo băng ngay trước bữa tiệc của Vệ lão gia tử một ngày.
Sáng hôm nay hắn không đi cùng Chu Lê, tới bệnh viện tháo băng trước sau đó mới đi về trường học, vừa ra khỏi thang máy đúng lúc gặp Chu Lê đang nói chuyện với Trịnh Tam.
Lớp học của Trịnh Tam nằm ngay cạnh khu nghỉ ngơi, hai người liền tùy tiện tìm một chỗ trống nói chuyện phiếm, Chu Lê đang đưa lưng về phía thang máy nên không nhìn thấy Quý Thiếu Yến.
Quý Thiếu Yến ra hiệu bảo Trịnh Tam đừng lên tiếng, cười đi đến sau lưng Chu Lê.
Chu Lê không hề hay biết gì, kết thúc đề tài thì đi về lớp.
Kết quả lúc lùi ra sau nửa bước, quay người lại đột nhiên đụng trúng một người, không đợi cậu thốt ra câu xin lỗi đã thấy người bị mình đâm vào ngực rất tự nhiên ôm lấy mình, còn đặc biệt quen tay nữa chứ, giống như thật ra cậu cố ý nhào vào ngực hắn vậy.
Trịnh Tam: "..."
Người xung quanh: "..."
Vẻ mặt của Quý thiếu Yến khiến người ta không nhìn ra được một chút cố ý nào.
Không chỉ như vậy, hắn còn làm người xấu lên tiếng trước, nâng cằm Chu Lê lên hôn một cái, dịu dàng dạy dỗ: "Cẩn thận một chút, sao lại gấp gáp như vậy chứ."
Trịnh Tam: "..."
Người xung quanh: "..."
Chu Lê không thèm so đo với tên bạch thiết hắc này, nhìn nhìn cổ chân hắn: "Khỏi rồi?"
Quý Thiếu Yến cười gật đầu, ôm chặt cậu không buông, nói mấy câu với Trịnh Tam rồi nắm tay Chu Lê đi mất.
Trịnh Tam đơ mặt trở về lớp, thiệt có hơi không muốn nuốt chén cơm tró này.

Quần chúng vây xem cũng đơ hết, nhìn theo bọn họ rời đi, nửa ngày sau vẫn không biết nói gì.
Trải qua nhiều ngày nhìn ngó, bọn họ càng ngày càng thấy hai người bọn họ không đùa, hơn nữa nụ cười vừa nãy của Quý thiếu thật sự quá xán lạn, chói muốn mù mắt chó hợp kim titan của bọn họ, càng khỏi nói tới chuyện người ta dịu dàng hôn Chu Lê, hắn có tốt bụng cỡ nào đi nữa cũng không thể làm tới nước này được.
Đám fan não tàn mất tới mấy giây để load, sau đó phát điên.
Vì vậy Chu Lê nhanh chóng phát hiện mấy cái acc nhỏ add cậu bắt đầu rục rịch.
Mấy acc này đều mới add gần đây, bảo là học sinh Minh Anh.

Cậu có hơi tò mò bọn họ muốn làm gì nên đều đồng ý, đáng tiếc chỉ chào một tiếng rồi giả chết hết, tới tận hôm nay mới thấy "sống lại".
Trồi lên đăng post thứ nhất, làm mới lại bảng tin thấy chính là ảnh một nữ sinh ghé vào Quý Thiếu Yến, caption: Có gian tình.
Dựa theo hiểu biết của Chu Lê với Quý Thiếu Yến, khoản cách như này khẳng định sẽ khiến hắn khó chịu, e là ngay sau đó đã tránh đi ngay, vận may của người chụp hình thật sự không tồi, vậy mà có thể chụp dính được.
Hành động thứ hai sau khi "sống lại", gửi ảnh riêng cho Chu Lê.
Lần này là ảnh Quý Thiếu Yến cùng một nữ sinh khác, chỉ thấy bóng lưng, nhìn như ảnh chụp lén, bảo là do dự rất lâu vẫn muốn nói với cậu một câu nên cẩn thận chút, Quý thiếu có quan hệ mờ ám với người khác.
Người ở tuổi này còn chưa hoàn toàn trưởng thành, hiếm ai có thể thành tinh như Chu Lê và Quý Thiếu Yến, mọi vấn đề đều đứng trên góc độ đơn giản nhất mà suy tính, ví dụ như Quý thiếu rất được chào đón, chắc chắn Chu Lê ở cạnh hắn sẽ không có cảm giác an toàn, lúc này để cậu nhìn thấy ảnh chụp của Quý thiếu với người khác, có khi cậu sẽ cãi nhau với Quý thiếu, cũng sinh ra nghi ngờ, dần dần sớm muộn gì bọn họ sẽ chia tay.
Chỉ trong vòng một ngày mà Chu Lê đã nhận được tới 4 bức ảnh, cảm thấy thiệt thú vị.
Vì vậy cậu kéo hết 4 người này vào một nhóm chat, không chờ bọn họ lên tiếng hay out nhóm liền nhanh tay gửi ngược lại ảnh của bọn họ vào nhóm, gõ chữ: Lần sau mấy cậu nên nói trước một tiếng với nhau đi chớ, đừng có gửi cùng một ngày như vậy, tôi có muốn khuyên bản thân tin tưởng cũng không khuyên nổi luôn á.

Nên bắt tôi phải phối hợp với mấy cậu mà diễn cảnh đau lòng khổ sở cũng hơi khó, đây là đang buộc một người yêu thương mấy cậu phải biểu diễn ngẫu hứng à!
Bốn người: "..."
Chu Lê: Còn tấm thứ ba này nè, vừa nhìn đã biết đây là hình cũ, làm ăn sống nhăn vậy nè? Lần sau nhớ chú ý một chút nhé.
Chu Lê: Còn nữa mấy cậu nhìn thứ mà mình chụp ra thử xem, trừ tấm thứ tư miễn cưỡng coi được thì mấy cái khác mờ thiệt sự luôn ấy, A Yến nhà tôi lớn lên đẹp trai như vậy mà mấy cậu chụp thành cái quỷ gì không biết, âm điểm.
Chu Lê: Đồng ý với tôi, lần tới có gửi ảnh thì làm ơn chụp đẹp đẹp một chút, tốt nhất cũng phải trên trung bình chứ, ô kê hông?
Một phút, hai phút...!năm phút trôi qua, trong nhóm im lặng như tờ, không ai mở miệng nói nửa lời, như thể đang rớt mạng tập thể vậy.
Chu Lê: Nói gì đi chớ, nhìn tên nhóm kìa, "cả nhà thương nhau", này là tôi cố tình đặt đó.
Chu Lê: Người một nhà thì không được cách lòng, các cậu có ý kiến gì thì cứ phát biểu đi, cả nhà cũng nhau nâng cao tay nghề, chia sẻ tài liệu chụp ảnh nào.
Chu Lê: Nhưng mà tài liệu của tôi hơi bị xịn luôn đó, sợ đả kích tới sự tự tin của mấy cậu nên mới không share cho mấy cậu xem thôi.
Véo, có người out nhóm.
Ba người kia chớp mắt cũng giật mình tỉnh hồn, out sạch trong 1 giây.
Chu Lê tắt điện thoại, có hơi không vui.
Hầy...!thiệt sự không có cảm giác thành tựu gì hết, một chiêu cũng không đỡ được..