Edit: Mimi - Beta: Chi
****
Về đến nhà, Hàm Sênh vẫn có vẻ nặng nề tâm sự. Hắn ngồi bên cửa sổ nhìn ngắm cây cối xanh rì bên ngoài, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
"Bảo bối."
Thắt lưng bỗng bị huých nhẹ, Hàm Sênh giật mình. Trạm Trinh vươn tay sờ bụng hắn, nói: "Nếu mang thai thật thì tốt quá, có hỉ, ai còn truy cứu chuyện của ngươi?"
"Nhưng Phụ hoàng và Mẫu hậu ngươi đã xác định trên người ta có bí mật, không phải cái này cũng là cái khác, tóm lại bọn họ sẽ không quá tin ta."
Trạm Trinh do dự trong chốc lát: "Vậy, có thể... nói với bọn họ đứa nhỏ chui ra từ bụng cha không? Gần đây mọi người đều bàn tán chuyện thần tử giáng thế không giống bình thường, sao chúng ta không mượn luôn ngọn gió Đông này?"
"Chuyện đó không thể là sự thật." Hàm Sênh nhíu mày, bỗng cảm thấy bực bội, gạt phắt bàn tay đang vuốt ve trên bụng mình, nói: "Tránh ra."
Trạm Trinh rút tay về. Hắn ngồi xổm bên người Hàm Sênh, ngẩng đầu nhìn người nọ như có điều suy nghĩ: "Gần đây hình như ngươi rất hay cáu kỉnh."
"Sao, ghét bỏ ta à?"
Bắt gặp ánh mắt đầy hoài nghi của người kia, Trạm Trinh vội lắc đầu: "Đâu có, Sênh Nhi nhà ta thế nào cũng tốt."
Hàm Sênh không thèm để ý đến Trạm Trinh nữa.
Hắn rất bất an, cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Buổi chiều, Hàm Sênh nằm trên giường ngủ thiếp đi, nửa đêm tỉnh dậy đã thấy Trạm Trinh ở ngay bên cạnh. Giữa không gian tĩnh lặng, hắn hơi cựa quậy, rúc vào ngực người kia, nhìn khuôn mặt tuấn tú của đối phương rồi hôn nhẹ lên.
Trạm Trinh không khỏi cong khóe miệng, ôm chặt lấy Hàm Sênh, khàn giọng nói: "Nửa đêm nửa hôm lại muốn quậy à?"
"... Không." Hàm Sênh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ bảo: "Ngủ đi."
Nghi thức cầu phúc được cử hành ở tháp trời của Thượng kinh. Trên tháp có một tế đàn, xưa nay, tất cả các nghi lễ tế trời đều được diễn ra ở đó. Dưới chân tháp, vạn dân tề tựu, khung cảnh vô cùng hoành tráng.
Hàm Sênh dẫn đầu đi lên sân tế, nhân tiện học theo động tác cầu phúc của Khâm thiên giám. Trạm Trinh thu xếp quân vụ, dính hắn như hình với bóng. Tấn đế cũng tranh thủ thời gian ghé qua xem.
Trên tế đàn, một nữ tử sống lưng thẳng tắp, phong thái thanh cao, cử chỉ đẹp mắt, dù chưa mặc quan phục nhưng cũng đủ khiến mọi người không thể rời mắt.
Liêu Công công nhẹ giọng nói: "Gần đây Thái tử và Thái tử phi gắn bó keo sơn, thật là tốt."
"Có chậm trễ việc quân không?"
"Chưa từng, quân vụ đưa tới mỗi ngày, Thái tử đều xử lý đúng hạn, cũng tới quân doanh điểm danh đúng giờ... Mới thành thân mà, ai chẳng quyến luyến gia đình."
"Hắn không quyến luyến gia đình mà là bám dính thê tử." Tấn đế hỏi: "Hàm Thương đi đến đâu rồi?"
"Bọn họ liên tục vung roi thúc ngựa, chịu đựng màn trời chiếu đất, giờ đã về đến địa phận Nam Lương. Dọc đường có thám tử của Thái tử đi theo, hẳn là vì muốn Thái tử phi an lòng."
Tấn đế giũ tay áo, nhíu mày, hỏi: "Người mới phái đi Nam Lương có tin tức gì không?"
"Nghe nói tra được vài thứ từ chỗ vú nuôi của Thái tử phi, nhưng không có gì quan trọng, không viết cụ thể trong thư."
"Vậy cứ cầu phúc trước đi." Tấn đế quay người chuẩn bị rời đi, lại không khỏi liếc nhìn Hàm Sênh. Đúng lúc, mỹ nhân bên kia cũng quay đầu lại. Dung nhan tuyệt thế như trong tranh vẽ khiến kẻ khác khó lòng rời mắt, làm cảnh vật xung quanh đều trở nên lu mờ. Hắn bỗng thở dài: "Thật đáng tiếc."
Dứt lời, Tấn đế quay người rời đi. Liêu Công công vội vàng đuổi theo, lặng lẽ rùng mình.
Chớp mắt đã đến ngày cầu phúc. Đối với Tấn quốc, đây là một ngày vô cùng quan trọng. Bởi vì quanh năm suốt tháng, người dân không được trông thấy Hoàng đế mấy lần, nên lễ cầu phúc cũng là một dịp để rút gần khoảng cách giữa con dân và Thiên tử.
Như thường lệ, Hàm Sênh và Trạm Trinh cùng ngồi trên một chiếc xe, chậm rãi theo đoàn tiến lên phía trước. Màn xe bị gió thổi bay một góc, từ đó, dân chúng có nhìn thấy một người đang ngồi ngay ngắn, yên lặng đặt hai tay lên đầu gối của mình.
"Đó là Thái tử phi phải không?"
"Nhìn không rõ lắm."
Hiện giờ, tiếng thơm của Thái tử phi đã vang vọng khắp Thượng kinh. Xưa nay hắn luôn kín đáo, lại được Trạm Trinh bảo vệ đến không một kẽ hở nên càng khiến dân chúng tò mò, ai cũng muốn được nhìn thử một lần.
"Vội gì? Đến tế đàn chọn một vị trí tốt, lo gì không xem được?"
"Nói nghe hay thế, ngươi xem đi, hôm nay nhiều người như vậy, đâu ra chỗ tốt cho chúng ta?"
"Gần đây có một tin đồn hư hư thực thực, chẳng biết có phải Thái tử phi đã mang thai thần tử rồi không?"
"Chắc gì đã là nàng, thê tử hoàng gia cũng không chỉ có một."
"Nhưng nàng là người nổi bật nhất. Nếu thần tử hạ phàm, chẳng lẽ lại không chọn một cái bụng tốt à?"
"Cũng đúng, năm nay Bệ hạ cho nàng tế lễ, đây chính là vinh dự lớn lao!"
"Bệ hạ yêu cầu cao như thế, xem ra nàng thật sự là một mỹ nhân."
Bách tính bàn tán xôn xao, thi nhau đu bám vào trường thương của quan binh, dõi đôi mắt trông mong về phía đoàn xe của hoàng gia.
Đoàn xe rất dài, dân chúng hai bên lại càng dài hơn. Bọn họ chen chúc, bám theo đoàn xe đi tới tháp trời.
Tấn đế và Hoàng hậu đỡ Thái hậu đi ở phía trước, phi tần đi phía sau, tiếp theo là đích trưởng tử, cũng chính là Thái tử và Thái tử phi. Cuối cùng, một đám Hoàng tử vui vẻ xuống xe, nối gót theo đuôi.
Lễ cầu phúc vô cùng hoành tráng, tiếng tung hô của dân chúng cũng chẳng vừa.
Tấn đế chọn vị trí tốt để ngồi xuống. Vừa khéo, chỗ này có thể nhìn thẳng tế đàn. Sân tế có hình bát giác, ở chính giữa có một vòng bát quái thật to, trông vô cùng khí thế. Thủ vệ đứng trên sân đều là cận vệ của Thiên tử, những người còn lại chỉ có thể đứng dưới đài.
Trạm Trinh đứng bên Tấn đế. Hàm Sênh đang ở trong phòng thay trường bào. Như Ý nhìn hắn, không khỏi tấm tắc khen: "Hôm nay Công chúa rất có khí phách của nữ đế."
Nguyệt Hoa vội vàng khiển trách: "Đừng có nói nhăng nói cuội."
Hàm Sênh cười nhẹ, tâm trạng vẫn không hề tốt lên. Bên ngoài, Khâm thiên giám còn đang chuẩn bị, chờ giờ lành đến mới mời Hàm Sênh lên tế đàn.
Như Ý quỳ xuống chỉnh lại váy áo cho Hàm Sênh. Cả quá trình, Hàm Sênh chỉ có thể đứng vì sợ làm nhàu nát xiêm y.
Bên ngoài dần yên tĩnh lại. Quan viên trong Khâm thiên giám lên đài chuẩn bị cúng bái, Hàm Sênh dõi mắt nhìn ra. Hắn đứng trên cao, thấy phía dưới tụ tập rất đông người, thậm chí cả trên tường thành ở đằng xa cũng có người đang đứng.
Tế đàn bị vạn dân vây kín đến không còn kẽ hở. Sự yên tĩnh đối lập với quang cảnh đông đúc này lại làm bầu không khí trở nên nghiêm túc lạ kỳ.
Tấn đế trị quốc nghiêm minh, dựng nước hơn một trăm năm, cũng vừa lúc lòng dân hướng tới. Mà Nam Lương, dù tổ nghiệp thâm sâu, nhưng lịch sử an cư lạc nghiệp của người Lương quá dài, mấy đời Lương đế nhân từ có tiếng, dẫn đến vài kẻ không an phận, quên mất ngày tháng yên bình của mình được đánh đối bằng chính xương máu tổ tiên.
Một quốc gia đang phát triển và một quốc gia đã phát triển đến một mức độ nhất định, rõ ràng đối tượng thứ nhất có sức bật hơn.
Hàm Sênh thầm cảm khái trong lòng, nghe có người hô to: "Thái tử phi lên tế đàn."
Hắn nâng bước, chuẩn bị đi ra, bỗng nghe thấy tiếng nói: "Chờ chút!"
Hiện trường quá yên tĩnh, mấy vạn ánh mắt sôi nổi bắn về khu vực giữa sân. Hàm Sênh dừng bước, hơi nghiêng đầu, phát hiện người lên tiếng chính là Thanh Dung.
Hoàng hậu bỗng dựng thẳng lông mày, Thái hậu cũng lập tức biến sắc. Tấn đế thì mỉm cười, nói: "Có chuyện gì chờ tế trời xong hãy nói."
Hắn phất tay ý bảo Thanh Dung lui ra, nhưng người kia lại đột nhiên quỳ xuống: "Bệ hạ! Xin Bệ hạ nghĩ lại, dù sao Hàm Sênh cũng là trưởng Công chúa Nam Lương, ngài để hắn cầu phúc cho Tấn quốc, thử hỏi hắn có thành tâm không?"
Tấn đế tỏ vẻ nghiêm túc: "Nếu nàng đã gả đến Đại Tấn, được vào gia phả của hoàng thất thì chính là Thái tử phi của Đại Tấn ta. Ngươi nói vậy là đang nghi ngờ quyết định của Trẫm sao?"
"Thần nữ không dám!" Thanh Dung đáp bằng giọng điệu không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt: "Nếu hắn thật sự là trưởng Công chúa thì sau khi thành Thái tử phi đương nhiên sẽ một lòng một dạ hướng về Đại Tấn."
"Người đâu!" Trạm Trinh hét lớn: "Lôi nàng ta xuống! Đại lễ tế trời vô cùng quan trọng, nếu để lỡ giờ lành, ai có thể gánh vác nổi?!"
Tấn đế không lên tiếng, coi như đồng ý với lời hắn nói.
Lập tức có người xông lên giữ chặt Thanh Dung. Nàng đột ngột ngẩng đầu nhìn Trạm Trinh, bật cười, gằn giọng nói: "Ngươi sợ cái gì? Trạm Trinh, ngươi sợ ta nói ra chuyện hắn là nam nhân à?"
Tất cả đồng loạt "ồ" lên.
Dân chúng nhanh chóng bừng tỉnh, nhao nhao bàn tán.
"Chuyện gì thế?"
"Điên rồi à? Ai lại để Hoàng tử địch quốc lên tế đàn?"
"Không phải Thái tử phi là tiên nữ hạ phàm sao? Đột nhiên biến thành nam nhân là thế nào vậy?"
Vẻ mặt Tấn đế trở nên nghiêm túc. Trạm Trinh siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy sát ý. Hoàng hậu lập tức đứng lên, quát: "Nói xằng nói bậy!"
Hiện trường lại rơi vào yên tĩnh.
"Nếu Thái tử phi là nam nhân, tại sao Thái tử lại không biết. Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, chẳng lẽ còn biết hơn Thái tử à?"
Tấn đế và Trạm Trinh đều là nam tử, ra mặt quát nạt nhi nữ côi cút của công thần thì rất không hay. Nhưng Hoàng hậu thì khác. Nàng bình tĩnh nhìn thẳng Thanh Dung, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi nghe được tin này từ đâu?"
"Thần nữ thấy Thái tử Điện hạ đặt may nam trang cho hắn. Ban đầu thần nữ chỉ hoài nghi, mãi hôm qua nhận được tin mới dám đứng ra chỉ điểm."
"Ai truyền tin cho ngươi?"
Thanh Dung ngừng lại, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, đáp: "Một thuộc hạ của của phụ thân thần nữ. Thần nữ tin bọn họ."
Hoàng hậu nhìn nàng từ trên cao.
Thanh Dung mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Hay cho cái gọi là thuộc hạ cũ của Tề Văn hầu!" Một giọng nói bất ngờ truyền đến từ một nóc nhà. Hàm Sênh và Trạm Trinh đồng loạt nhìn qua rồi cùng biến sắc.
Nam tử áo đen mỉm cười đứng đó. Vì vị trí của hắn ở trên cao nên mọi người có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Hắn vỗ tay, tiếp tục nói: "Ngươi là nhi nữ của một cựu thần, lại cấu kết chặt chẽ với thuộc hạ cũ của phụ thân, chẳng lẽ lòng ôm chí lớn, mưu đồ cướp đoạt giang sơn?"
"Tần Dịch!" Trạm Trinh bước lên, ngẩng đầu, giọng nói nặng nề như mang theo mấy phần nội lực: "Ngươi tới tìm chết đấy à?"
"Đừng hiểu lầm." Tần Dịch lại nói: "Là người ái mộ Công chúa Hàm Sênh, ta không đành lòng để nàng chịu ấm ức nên mới cố ý tới đây vạch mặt nữ nhân kia."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Thanh Dung bị khống chế, quay sang nói với Trạm Trinh: "Khó khăn lắm ngươi mới có dịp thấy hắn, sao còn không giết hắn đi!"
"Giết ta?!" Tần Dịch cao giọng: "Để không ai biết ta cắt đứt gân tay của ngươi là vì ngươi tranh thủ sân băng hỗn loạn, đẩy Hàm Sênh xuống lầu à?"
Xung quanh vang lên những tiếng hít khí. Nếu Thanh Dung từng đẩy Hàm Sênh xuống lầu, vậy thì hành động hôm nay của nàng rõ ràng là cố ý bôi nhọ Hàm Sênh.
"Ngươi nói dối!!" Thanh Dung bối rối: "Ta không làm thế!!"
"Nếu Sênh Nhi là nam tử, sao ngươi không nói riêng với Phụ hoàng?" Trạm Trinh chất vấn: "Hôm nay vạn dân tề tựu, ngươi biết rõ chuyện này là giả, nhưng vẫn muốn mượn nó để hủy thanh danh của nàng!"
Lời này nghe rất có lý, nhưng cẩn thận ngẫm lại vẫn thấy trăm ngàn sơ hở. Vì nếu Thanh Dung không nắm chắc thì sao lại dám lớn tiếng tuyên bố giữa chốn đông người như thế?
Nhưng hiện giờ, Tần Dịch lại như đã thông đồng với Trạm Trinh từ trước, cong môi cười, nói: "Chắc là... thông minh quá lại thành tự hại mình nhỉ?"
Lời ấy không khác nào nói nàng ngu xuẩn. Thanh Dung đột nhiên nhìn về phía hắn: "Tần Dịch, ngươi lợi dụng ta, ngươi..."
Dân chúng lại "ồ" lên.
"Đó là nữ nhi của Tề Văn hầu hả?!"
"Hãm hại Thái tử phi như thế, thật đáng xấu hổ."
"Ta không hãm hại hắn!!" Thanh Dung nói: "Đây là sự thật! Dạo trước, Thái tử trở mặt với Thái tử phi chính là vì phát hiện chuyện này. Nhưng Hàm Sênh xinh đẹp vô song, thế nên..."
"Ăn nói điên cuồng, dẫn nàng xuống đi." Tấn đế dùng ánh mắt ra hiệu cho Liêu Công công, người kia lập tức tự bước lên, nhỏ giọng sai người bịt miệng Thanh Dung kéo xuống. Xong đâu đó, Tấn đế đứng dậy, nói: "Lễ cầu phúc hôm nay liên quan đến vận mệnh quốc gia, mọi người không được làm lỡ giờ lành."
"Thế rốt cuộc Thái tử phi là nam hay nữ?!" Có người đưa ra nghi vấn: "Thái tử bị sắc đẹp mê hoặc, giúp hắn che giấu chân tướng thật sao?"
"Là nam hay nữ?"
Những lời bàn tán còn chưa ngớt, đã có người lên tiếng: "Các ngươi tự nhìn đi! Thái tử phi ra kìa!"
Mặt đẹp như ngọc, mái tóc đen sẫm, vàng đeo chói lòa, dưới ánh mắt trời càng tỏa hào quang lấp lánh.
Trường bào quét đất, quan phục đoan nghiêm, Hàm Sênh không chút hoang mang, ung dung bước tới, rõ ràng là lên cầu thang mà lại hệt như thiên tiên từ trên trời bước xuống.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Vương quan quý tộc đang ngồi vô thức đứng lên, dõi mắt theo từng bước chân của Hàm Sênh. Một đội quan binh đang chuẩn bị lên lầu bắt Tần Dịch cũng đứng sững tại hành lang, đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Biểu cảm trên mặt Hàm Sênh rất nhạt, ánh mắt cũng thật mông lung. Dưới ánh mắt trời, hình bóng hắn dường như cũng vô cùng hư ảo.
Giờ lành đã đến, ánh mặt trời rực rỡ lưu luyến không nỡ rời khỏi người hắn. Hình bóng từ mơ hồ dần trở nên chân thực kia như đưa tiên cảnh vào ánh mắt mọi người.
Mộng đẹp chưa tàn, chẳng ai quan tâm hắn là nam hay nữ nữa.
Hàm Sênh cúi người, rũ mi, lên tiếng: "Phụ hoàng, Mẫu hậu, xin hỏi tế đàn này, nhi thần lên hay là không lên?"
- --
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tấn đế: Lên!
Dân chúng: Lên chứ!!!
Lược Lược: Ta là Thần bóng tối, ta muốn cắn nuốt hết ánh sáng để các ngươi không thể nhìn thấy tức phụ của ta!!!