Edit: Mimi - Beta: Chi
****
Tô cá nhanh chóng bị dọn xuống. Tuy kế thừa sự so bì với đối thủ một mất một còn từ phụ thân mình, song Khưu Vật Luận vẫn lễ độ với thê tử của đối phương. Vì thế, hắn lập tức nói xin lỗi.
Tề Tử Do cau mày, bản tính sĩ diện khiến hắn không tiện mở miệng. Tiết Tú đè nén cảm giác buồn nôn, khẽ lắc đầu, bảo: "Người không biết không có tội, chúng ta ăn cơm đi."
Dứt lời, nàng nhìn về phía Hàm Sênh, người kia cũng đang miễn cưỡng mỉm cười. Trạm Trinh ghé sát vào tai hắn, hỏi: "Sắc mặt ngươi không tốt, làm sao thế?"
Cảm giác khó chịu mơ hồ kia hệt như lúc nhìn thấy máu từ vết thương của Trạm Trinh, vẫn luôn âm ỉ cuộn trong lồng ngực. Hàm Sênh nhẫn nhịn, lắc đầu: "Không sao."
Hiện giờ Trạm Trinh đã nhạy cảm và biết quan tâm săn sóc hơn nhiều. Sắc mặt Hàm Sênh thay đổi một chút cũng bị hắn nhận ra. Hàm Sênh cười với đối phương, thầm đoán có lẽ hôm nay mình khóc và ngủ quá nhiều, dù sao khi mới thức dậy, hắn còn cảm thấy hơi đau đầu mà.
Tiết Tú ăn uống rất từ tốn, từng miếng từng miếng nhỏ, lượng ăn cũng không nhiều. Trạm Trinh ngạc nhiên hỏi: "Nghe nói mang thai sẽ rất thèm ăn cơ mà? Sao nương tử ngươi vẫn ăn ít vậy?"
Tề Tử Do giải thích: "Không ít, đại phu dặn phải ăn nhiều bữa nhỏ, hôm nay nàng đã ăn năm bữa rồi."
Trạm Trinh lắp bắp kinh hãi, Hàm Sênh cũng cảm thấy hết sức bất ngờ.
Dưới lầu, tiên sinh kể chuyện còn đang nói mãi không ngừng về thần tử. Đám khách nhân đều giục hắn mau kể kết cục của câu chuyện này. Nhưng tiên sinh kia lại cười, đáp: "Không vội, chúng ta cứ chờ xem lời tiên đoán của đạo sĩ thật giả thế nào!"
Bữa cơm quân – thần hội tụ, hiển nhiên chẳng có mấy người nuốt trôi. Ngoài những lúc Trạm Trinh hỏi thăm về giai đoạn mang thai thì hành vi cử chỉ của mọi người đều hơi câu nệ.
Kết quả hỏi được cũng không khác sách vở là bao, ban đầu là mỏi mệt, thích ngủ rồi béo ra một chút, mãi đến khi có dấu hiệu nôn oẹ mới có thể chẩn đoán ra.
Hàm Sênh âm thầm ghi nhớ trong lòng. Khi bữa ăn kết thúc, trời đã tối đen. Nhưng Bắc quốc có chợ đêm nên đèn đuốc ngoài phố vẫn sáng trưng, đầu đường còn có nghệ nhân diễn xiếc lửa, vô cùng náo nhiệt.
Vừa ra khỏi quán, Hàm Sênh đã không muốn trở về, cứ như nếu cứ bước đi như vậy sẽ tìm thấy lối thoát của đời mình.
Nhận ra tâm trạng người kia không tốt, Trạm Trinh không nói đến chuyện về nhà, chỉ khoác thêm choàng lên người hắn, nhẹ nhàng ôm hắn rồi cùng dạo bước trên đường.
Đi được không lâu, Hàm Sênh đã bắt đầu thấy mệt. Hơi thở trở nên nặng nề, hắn bèn dừng bước. Thấy thế, nam nhân bên cạnh lập tức ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nói: "Nào, tướng công cõng ngươi đi."
"Ta chưa muốn về."
"Vậy thì đi dạo tiếp."
Hàm Sênh nằm trên lưng Trạm trinh, hai tay vòng qua cổ hắn, hỏi: "Ngươi có thể tra được tung tích của Tần Dịch không?"
"Nếu hắn không làm loạn ở chỗ ca ca ngươi thì cũng sẽ không ra tay với ngươi đâu." Trạm Trinh tiếp tục nói: "Cô gia biết hắn ở gần đây, nhưng Hà Nhĩ Mịch với khả năng dịch dung cao siêu còn chưa bắt được, Tần Dịch cũng có thể thay đổi diện mạo bất cứ lúc nào."
Hàm Sênh rúc mặt vào vai hắn, không nói năng gì.
Trạm Trinh tiếp tục: "Cô gia nhất định sẽ giết hắn."
"Ta biết."
"Năm ấy, vì ép cô gia lộ diện, hắn đã lột da Thái phó." Trạm Trinh căng cứng toàn thân, mím môi, hơi xốc Hàm Sênh lên. Hàm Sênh nổi da gà, lòng cùng dâng lên từng cơn lạnh lẽo.
"Tần Thao giết rất nhiều người, cô gia bị thương nặng, chạy như chó nhà có tang, cuối cùng được Thái phó bảo vệ trốn ra sau núi. Tần Dịch đi theo đại ca hắn, ép cô gia đến bước đường cùng." Giọng nói của Trạm Trinh hết sức nặng nề, mỗi tiếng bật ra như mang theo máu huyết: "Thái phó giấu cô gia trong một hang động kín đáo, bản thân thì liều chết dẫn bọn hắn rời đi, sau đó bị bọn hắn bắt được. Tần Dịch tìm một chỗ trống trải rồi..."
Hàm Sênh nhẹ nhàng ôm chặt cổ Trạm Trinh, một lúc lâu sau mới nói: "Hy vọng một ngày nào đó, hai nước có thể được hưởng hòa bình thực sự."
Chiến loạn nổ ra, rất nhiều người vô tội sẽ mất mạng. Thái phó của Trạm Trinh còn có hắn báo thù, nhưng biết bao nhiêu người chỉ biết chết là hết.
Trạm Trinh gánh vác tính mạng tướng sĩ của mình, Hàm Sênh cũng xót xa tướng sĩ Nam Lương. Dù đã được gả đến Tấn quốc, nhưng trong cơ thể hắn vẫn chảy dòng máu của Đại Lương.
"Đừng khai chiến." Hàm Sênh thấp giọng nói: "Trạm Trinh, nếu một ngày ngươi xưng đế, đừng khai chiến nữa, có được không?"
"Không phải cô gia muốn khai chiến." Trạm Trinh trầm giọng đáp: "Khi cô gia tám tuổi, chiến tranh đã bắt đầu rồi. Đại Lương có mãnh tướng Tần Thao, còn có Thái tử Hàm Thương nhờ giết chết cả nhà Tề Văn hầu mà lập tức vang danh. Từ nhỏ Phụ hoàng đã nói, chắc chắn sẽ có một ngày cô gia phải ra chiến trường."
"Phụ hoàng ta chưa bao giờ có ý đồ xâm lược ngoại bang. Ngay từ đầu, cũng là Phụ hoàng ngươi mượn cớ Nam Lương giết quý tộc Bắc Tấn để tập kích phủ Hiệp Thuận."
"Tấn quốc bắt được nội ứng của Nam Lương, nhưng không giết chết, rõ ràng có thể trao đổi con tin."
"Là Tần Thao." Hàm Sênh nói: "Là hắn quyết định sai lầm."
"Hàm Sênh." Trạm Trinh thở dài: "Giờ ta và ngươi tranh luận cũng không còn ý nghĩa. Quan trọng là... hai nước đã máu chảy thành sông... Dù hiện giờ là lúc để nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng Tần Dịch là thù riêng, cô gia tuyệt đối không thể bỏ qua."
"Thì ngươi giết hắn đi." Hàm Sênh nói: "Hắn vốn đáng chết."
Trước thái độ hờ hững của người kia, Trạm Trinh không khỏi nghiêng đầu, hỏi: "Hắn tình sâu nghĩa nặng với ngươi như vậy, ngươi không cảm động chút nào à?"
"Cảm động vì hắn án binh bất động chờ ngươi công phá hai mươi tòa thành trong vòng hai năm sao? Hay cảm động vì hắn thờ ơ để mặc Đại Đô bị tàn phá, một mực đòi lấy ta ra trao đổi hòng đạt được mục đích của riêng mình?" Hàm Sênh nhẹ giọng nói: "Mượn danh thích ta, đẩy người ta quan tâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nên động lòng với hắn?"
Trạm Trinh im lặng thật lâu.
"Phụ hoàng lựa chọn gả ta tới nơi này, chính là vì không tin hắn." Hàm Sênh chậm rãi nói: "Hắn chuẩn bị trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, muốn ta, chỉ sợ còn muốn cả giang sơn Đại Lương. Xét trên phương diện cá nhân, ngươi còn biết nhả ra mười tòa thành. Phụ hoàng nói với ta, dù ngươi là người địch quốc, nhưng nhân cách của ngươi tốt hơn hắn nhiều."
Trạm Trinh không ngờ Lương đế còn khen ngợi mình. Đôi mắt lập lòe ánh sáng, hắn hỏi: "Còn gì nữa?"
"Nói tốt cho ngươi một câu đã tốt lắm rồi, ngươi còn trông chờ được nghe thêm mấy câu à?"
Tâm trạng nặng nề của Hàm Sênh bị thói được voi đòi tiên của người kia tác động, tích cực hơn không ít, cũng cảm thấy khá buồn cười.
Trạm Trinh lại xốc Hàm Sênh lên, hỏi: "Ngươi có muốn Tần Dịch chết không?"
"Muốn." Hàm Sênh trả lời: "Nếu không phải sợ Phụ hoàng lo lắng, ta đã tự tay giết hắn lâu rồi."
"Ngươi có cách tìm được hắn à?"
"Nếu ngươi không canh giữ bên ta suốt ngày như vậy, tự nhiên hắn sẽ đến tìm ta."
"Chuyện này là không thể."
Tần Dịch hành động vô cùng cẩn thận, trừ khi dùng Hàm Sênh làm mồi nhử, nếu không sẽ rất khó nắm được hành tung. Hắn hệt như một con rắn độc, thò đầu ra một chốc nhưng lại mất bóng cực nhanh. Cũng như việc Lương đế lo lắng không để Hàm Sênh tự ra tay, Trạm Trinh cũng chẳng thể quyết định chuyện này một cách dễ dàng.
"Ta cho rằng... ít nhiều gì ngươi cũng sẽ hơi cảm động, hắn vì ngươi, đã tốn không ít tâm tư."
"Giờ mọi chuyện đã không còn như xưa nữa."
Tần Dịch đuổi tới Đại Tấn là chuyện Hàm Sênh không thể ngờ. Khi ấy, đúng là hắn cũng có vài phần cảm động, nhưng chút cảm động đó chẳng thể sánh với bình an của Đại Lương. Hắn không muốn dính vào Tần Dịch, lại hy vọng đối phương sớm rời đi. Dù sao thì một khi Tấn quốc trở mặt, thành Chập Long của Tần Dịch cũng có thể phát huy tác dụng. Nhưng giờ Tần Dịch đã biết bí mật của hắn, còn ra tay với Thang Lễ nữa, hắn phải tính đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
Khi mới biết chuyện, đến Trạm Trinh còn thấy khó chấp nhận, nói chi là Tần Dịch. Người kia tính kế nhiều năm như vậy, cuối cùng lại hay tin Công chúa không phải là Công chúa. Hàm Sênh tin chắc, hắn nhất định đang ẩn náu ở một góc kín, chờ cơ hội một kiếm giết chết mình.
"Ngươi dùng ta làm mồi nhử." Hàm Sênh nói: "Ta giúp ngươi giết hắn."
"Không thể." Trạm Trinh đáp đầy dứt khoát: "Cô gia không cần ngươi giúp, chuyện của ngươi, cô gia sẽ giải quyết." Ngừng một lát, hắn lại nói: "Cô gia hứa với ngươi, sau này xưng đế, tuyệt đối không chủ động khai chiến với Nam Lương... Ngươi có thể ở bên giám sát."
"Ta tin ngươi."
Trạm Trinh cõng Hàm Sênh về phủ. Khi tới cửa, gọi một tiếng, hắn mới phát hiện Hàm Sênh đã ngủ rồi.
Tính cách của Hàm Sênh còn dứt khoát hơn những gì hắn tưởng tượng. Hắn biết Hàm Sênh không nói dối, hiện giờ đối phương thật sự muốn Tần Dịch chết. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, thậm chí Trạm Trinh còn hơi sợ Hàm Sênh sẽ làm gì mình.
Hàm Sênh có một vẻ ngoài vô cùng đẹp đẽ, đây là vũ khí lợi hại nhất của hắn. Nhưng, hắn tin Trạm Trinh. Ở bên Trạm Trinh hắn ngủ rất sâu, rất ngon, song ban đêm, hắn lại bị ác mộng làm cho tỉnh giấc. Hàm Sênh mở mắt, bên ngoài truyền đến tiếng luyện đao. Hắn không động đậy, cứ thế mở to mắt ngẩn người.
Chờ khi Trạm Trinh về phòng, Hàm Sênh mới nói: "Ban nãy không nhìn thấy tiểu hoàng thúc."
"Hắn ra ngoài hái thuốc rồi, nghe nói tìm được dược liệu quý hiếm ở đâu đó nên đã vội vã chạy đi, chỉ để lại mình A Dược trong phủ."
"Đứa bé kia cũng rất thông minh."
"Một tiểu thần đồng đấy, rất thông minh, học hỏi cực nhanh, là hạt giống tốt trong ngành y dược."
Hàm Sênh cười, nói: "Ta nghĩ suốt đêm, cảm thấy lời đồn trên phố rất lạ nên muốn tới Hồng Kiều xem thử, rốt cuộc là do đạo sĩ nào truyền ra."
"Cô gia đi cùng ngươi."
Hai người tới nơi, bên kia lại không có một bóng người. Trạm Trinh hỏi thăm xung quanh, có người nói: "Hắn ở đây gieo quẻ vài ngày, nghe nói đang chờ ai đó đến, buổi tối hẳn sẽ gặp được."
"Không ai biết hắn ở đâu à?"
"Chuyện này thì không ai biết thật."
Trạm Trinh sai người đi hỏi thăm thêm, thuận tay đỡ Hàm Sênh vào quán ăn ngồi tạm: "Chờ không cũng chán, ăn bát hoành thánh đi."
Hàm Sênh không từ chối.
Hoành thánh nhỏ hết sức tươi ngon, dù nóng nhưng Hàm Sênh vẫn ăn đầy sung sướng. Trạm Trinh nhìn hắn, hỏi: "Những gì Tiết Tú dạy hôm qua, ngươi đã quên sạch rồi sao?"
Hàm Sênh: "?"
"Sao mà ngươi ăn ngon miệng thế?"
Hàm Sênh nói: "Món này không tanh, ta không khó chịu."
"Ngươi đương nhiên không khó chịu." Trạm Trinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nhưng ngươi phải giả vờ giả vịt, biết chưa?"
"Tiết Tú ăn những món khác... cũng không khó chịu." Nói đến đây, Hàm Sênh chợt giật mình buông thìa xuống. Trạm Trinh nhíu mày suy nghĩ, bỗng giữ chặt tay hắn, nói: "Ở đây lạnh lắm, chúng ta vào quán ăn đi."
Trạm Trinh chọn một phòng riêng trong quán, gọi vài món nhẹ nhàng và một bát canh cá. Món cá vừa được bưng lên, sắc mặt Hàm Sênh lập tức trở nên không đúng lắm. Trạm Trinh cố ý đưa bát cá lại gần: "Thế nào?"
Lần này Hàm Sênh đột nhiên che miệng, sắc mặt khó coi, gian nan nói: "Bỏ xuống đi."
"Cứ như vậy nhé. Sắp tới ta sẽ sai người làm món này mỗi ngày. Ngươi chỉ cần thấy nó là phải làm loạn lên, khiến tất cả hạ nhân đều biết chuyện."
Hàm Sênh bóp mũi, cả giận nói: "Ngươi mau bỏ xuống cho ta!"
"Đúng đúng, làm như vậy đấy." Trạm Trinh khen ngợi: "Chờ Thích Tư Nhạc về, ta sẽ bảo hắn bắt mạch một lần, đông người làm chứng... sẽ không ai nghi ngờ được."
Hàm Sênh cảm thấy dạ dày cuộn lên từng cơn, đột ngột đứng lên, mở cửa sổ để hít một hơi dài. Sắc mặt hắn rất tái, tay vịn chặt thành cửa sổ, môi mím lại không nói năng gì. Hắn vô cùng nghi hoặc, bởi vì hắn phát hiện mình thật sự thấy buồn nôn. Tuy ngày thường hắn cũng không thích cá, song chưa từng nhạy cảm với mùi tanh đến mức này.
Trạm Trinh đi tới đỡ Hàm Sênh, lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, cau mày nói: "Vã hết mồ hôi rồi, trước mặt tướng công cần gì diễn quá thế."
Hàm Sênh mềm nhũn dựa vào người nọ, yếu ớt nói: "Ta thật sự thấy hơi khó chịu."
"Thấy rồi." Trạm Trinh không ngờ Hàm Sênh lại nhập vai đến vậy, thưởng cho hắn một nụ hôn, nói: "Vậy cũng tốt, muốn gạt người, trước hết phải gạt được bản thân mình."
- --
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Lược Lược: Nương tử giỏi quá.
Sênh Sênh:...