Edit: Mimi - Beta: Chi
****
Mãi đến khi Trạm Trinh rời đi, Hàm Thương mới lấy lại tinh thần. Vẻ mặt như vừa bị sét đánh, hắn bước vào phòng, phát hiện vành mắt Hàm Sênh hơi đỏ, bỗng ý thức được điều gì.
"... Hắn đối xử với ca ca thế nào cũng được, ngươi... đừng khắt khe quá."
Hàm Sênh hơi sửng sốt, chợt mỉm cười: "Ta không đòi hỏi gì cả, nếu hắn tốt với ca ca thì chắc chắn là do bản thân hắn muốn làm vậy."
Tâm trạng của Hàm Thương vô cùng phức tạp.
Bên hông vẫn còn vết thương do trường đao của Trạm Trinh để lại, hiển nhiên Hàm Thương cũng không quên phong cách sát phạt quả quyết và khốc liệt trên chiến trường của đối phương. Nói chung, hắn không thể tin kẻ địch năm nào chính là nam nhân vừa tủm tỉm cười vừa gọi mình là ca ca khi nãy.
"Ta cho rằng Thái tử của một quốc gia như hắn chỉ biết diễu võ dương oai, tự coi bản thân là vua chúa... Nhưng giờ mới thấy hắn còn biết nhẫn nhục chịu đựng, biết nhìn mặt đoán ý đối phương. Sênh Nhi, Trạm Trinh lòng dạ thâm sâu, ngươi nhất định phải cẩn thận dè chừng mới được."
Hàm Thương nhắc nhở bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc. Hàm Sênh không nhịn được cười thành tiếng: "Ca ca... Thôi, tóm lại, hắn ra vẻ như vậy chắc là vì có lý do riêng. Ca ca an toàn là được, không cần băn khoăn gì nữa."
"Vừa rồi hắn hung hăng như vậy... có làm ngươi bị thương không?"
"Hắn chỉ tức giận nhất thời thôi, sẽ không làm hại đến ta đâu."
Tuy nói vậy nhưng Hàm Sênh trời sinh yếu ớt, ở bên Trạm Trinh hệt như búp bê ở cạnh trâu rừng, bình sứ đặt cạnh tường đồng vách sắt, kiểu gì cũng khiến người ta lo lắng.
Trạm Trinh đi rồi, biệt viện lại chìm vào tĩnh lặng. Chẳng biết Tấn đế có ý định gì, chỉ một mực giam người ở đây, chưa từng triệu kiến.
Đã lâu không gặp, Hàm Sênh rất bám Hàm Thương, đòi hắn chơi cờ, chơi ném thẻ tre vào bình rượu, nhân tiện mập mờ thảo luận về quốc sự ở Nam Lương.
Trong hoàng cung, Tấn đế đang thử tên, đáng tiếc, lần này mũi tên bắn ra vẫn không thể xuyên qua áo giáp được. Hắn thở dài, hỏi: "Hỏa đồng Thái tử đưa tới lần trước đâu?"
Liêu Công công đứng cạnh đó vội vàng dâng khẩu súng lên. Tấn đế cầm trong tay, ngắm nhìn một lúc rồi mới bắn một phát vào đích ngắm. Viên đạn bằng chì đánh vào áo giáp thì lập tức văng ra. Hắn đến gần quan sát, phát hiện trên mặt giáp đã có một lỗ khá sâu, cười nói: "Cải tiến xong dùng tốt hơn trước nhiều."
"Thái tử am hiểu binh khí, qua một thời gian nữa, chắc chắn binh sĩ Đại Tấn chúng ta sẽ được trang bị đầy đủ súng ống."
"Vẫn cần thời gian." Tấn đế lau khẩu súng, yêu thích không nỡ rời tay, tiếp tục nói: "Đây là thứ tốt, lúc cho Trẫm mượn chơi thử, tiểu tử kia cũng không vui lòng. Đúng rồi, hắn đi gặp Hàm Sênh chưa?"
"Hôm nay, trời vừa sáng đã lập tức đi rồi ạ."
"Hàm Sênh này cũng không đơn giản." Tấn đề ngồi lên ghế, chậm rãi nói: "Diện mạo thiên hạ vô song, thông minh khó ai bì kịp, nếu có tư tâm, chỉ sợ Thái tử khó dàn xếp được."
Liêu Công công như có điều suy nghĩ: "Điện hạ mới vừa gọi vài vệ binh thân cận ra khỏi thành, chẳng biết định làm gì nữa."
"Đoàn sứ giả Nam Lương muốn vào kinh, có lẽ Hàm Sênh không yên lòng, tiểu tử này hiển nhiên là bị lừa làm chân sai vặt."
"Vậy Bệ hạ thấy..."
"Mỹ nhân như thế, nếu chỉ có chút mưu toan không ảnh hưởng tới đại cục thì cứ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi."
"Thế tại sao Bệ hạ lại cố tình bắt Thái tử Hàm Thương?"
"Trẫm cảm thấy rất lạ." Tấn đế lộ vẻ trầm tư, nói: "Ngươi nói xem chuyện là như thế nào? Vì sao Hàm Thương lại lo cho Hàm Sênh đến vậy? Và tại sao Hàm Sênh lại bất an về sự an toàn của Hàm Thương? Một nữ tử khuê các, sao có thể to gan lớn mật như thế, thậm chí không tiếc mạo hiểm bị Thái tử chán ghét để truyền tin cho ca ca? Dù sao Đại Tấn chúng ta cũng là một nước lớn, giao ước liên hôn đã thỏa thuận rõ ràng, chỉ cần nàng ở Tấn quốc, kể cả có mâu thuẫn với Thái tử thì cũng đâu cần phải lo Thái tử sẽ giết Hàm Thương... Thái tử cũng cần thể diện, sao có thể vì chút chuyện cỏn con này mà làm ảnh hưởng đến đại cục?"
"Hay là, truyền nàng tới hỏi xem sao?"
"Hỏi không ra cái gì." Tấn đế lắc đầu, giận dữ nói: "Tiểu mỹ nhân này vô cùng thông minh cơ trí. Nếu Trẫm hỏi, ngươi đoán nàng sẽ đáp thế nào?"
"Nàng đáp thế nào ạ?"
"Nàng nhất định sẽ lấy chuyện Trạm Trinh đòi cử hành đại hôn sớm ra để lấp miệng Trẫm." Tấn đế nở nụ cười, dường như cảm thấy cực kỳ thú vị: "Nàng sẽ vừa nói, vừa lộ vẻ nhu nhược đáng yêu, Trẫm căn bản không thể nói lại được."
"Nếu... đúng là vì như vậy thật thì sao ạ?"
"Nghe thì có vẻ hợp lý đấy, mọi chuyện thật giống như vì hay tin muội muội nguy kịch nên Hàm Thương mới vội vàng lẻn vào Thượng kinh để gặp mặt. Mặt khác, hắn không báo hành trình với Trẫm là do phu thê Thái tử bất hòa, sợ liên lụy đến bản thân... Cái gì cũng có vẻ vô cùng hợp lí, nhưng..."
"Bệ hạ nghĩ đến điều gì?"
"Không đủ khí thế." Tấn đế tiếp tục: "Cuộc liên hôn giữa hai nước vốn nên diễn ra một cách bình đẳng. Thái tử muốn cử hành đại hôn sớm, Trẫm đồng ý, thực chất là không coi Đại Lương ra gì, cũng không để Công chúa kia vào mắt. Người Nam Lương vốn tự kiêu, hoàng thất Nam Lương dù diệt quốc đến nơi cũng không chịu bỏ mặc con dân để tháo chạy. Trẫm càng diễu võ dương oai, bọn họ càng phải hiên ngang mới đúng. Nhưng lần này thái độ của Nam Lương không đúng, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của Đại Lương... Trái lại giống như là..."
Hắn tìm từ nghĩ chữ hồi lâu mới nói: "Có tật giật mình, hổ thẹn với Đại Tấn ta."
Liêu Công công giật mình kinh hãi: "Vậy, chẳng lẽ Công chúa... có vấn đề?"
"Vấn đề ở ngay trên người nàng." Tấn đế hạ thấp bàn tay cầm súng, chăm chú nhìn thật lâu: "Nhưng nàng lại chưa làm gì nguy hại đến Đại Tấn... Nhất định chuyện này rất quan trọng, mà cũng có thể là không."
"... Lão nô... không hiểu."
Tấn đế nghĩ thêm một lúc nhưng vẫn không có manh mối, cười lớn, bảo: "Cất đi đi, ngộ nhỡ làm hỏng, Thái tử lại cáu kỉnh với Trẫm."
"Dạ."
Ở trong tiểu trúc, Hàm Sênh lại thắng Hàm Thương một ván cờ. Hắn liếc ca ca mình, tỏ vẻ không vui: "Ngươi không hề tập trung."
"Đúng là ca ca cảm thấy hơi bất an." Hàm Thương xin lỗi Hàm Sênh, thu dọn quân cờ, nói: "Tấn đế cố tình giam lỏng ta, vì sao còn chưa cho người triệu kiến?"
"Ca ca bình tĩnh, đừng nóng vội." Hàm Sênh gọi người đưa nước tới, đứng dậy đi đến bên cạnh Hàm Thương, tự tay rót trà cho hắn, nhỏ giọng nói: "Có lẽ hắn bắt ngươi chỉ để thăm dò vì không nắm chắc chuyện gì xảy ra thôi, thế nên chúng ta cứ chờ đi, đừng tự làm loạn trận tuyến."
Hàm Thương nhìn Hàm Sênh, chỉ thấy đối phương vòng sang bên kia bàn, ngồi xuống rồi cười nói: "Chơi một ván nữa đi, Trạm Trinh sẽ trở lại nhanh thôi."
Không bao lâu sau, Trạm Trinh thật sự xuất hiện. Hắn hăng hái sải bước đi vào tiểu trúc, thấy cặp "huynh muội" đang ngồi trước cửa sổ, sắc mặt hơi sa sầm. Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của mình, nhảy qua bậc thang, đi tới trước mặt hai người, nói: "Đoàn sứ giả vẫn bình an vô sự, sáng mai sẽ tới Thượng kinh, cô gia sẽ phái người đi tiếp ứng, ca ca cứ yên tâm."
Hàm Thương nhìn vẻ mặt hiền lành lương thiện của người nọ, nghe đối phương gọi "ca ca" mà da đầu run rẩy. Hắn gian nan nói: "Điện hạ không cần... đổi cách xưng hô đâu."
"Sao lại không cần, nếu cô gia cưới muội muội của ca ca thì đã trở thành muội phu của ca ca rồi, gọi một tiếng "ca ca" hẳn là cần thiết." Trạm Trinh đáp vô cùng thản nhiên. Hắn quay đầu nhìn Hàm Sênh, hỏi: "Sênh Nhi cảm thấy thế nào?"
Hàm Sênh cảm thấy buồn cười, quay sang nói với Hàm Thương: "Hắn nói có lý.". ngôn tình hay
Hàm Thương nhíu mày, chắp tay, vẻ mặt một lời khó mà nói hết: "Vậy, cung kính không bằng tuân mệnh."
"Ca ca khách sáo quá." Trạm Trinh khoát tay, nói: "Trước khi rời đi, cô gia đã nói sẽ mở tiệc tẩy trần cho ca ca, đêm nay để cô gia chủ trì đi. Ngày mai đoàn sứ giả đến, chắc Phụ hoàng sẽ đứng ra mở tiệc."
"Cẩn tuân phân phó của Điện hạ."
Hàm Thương hạ mắt, nâng chén uống trà, trong lòng vẫn ngổn ngang trăm mối.
"Ca ca không cần đa lễ." Trạm Trinh lại nói: "Sau này ca ca cứ gọi thẳng tên cô gia là được. Mà Sênh Nhi này, ngươi nhiều ca ca như vậy, gọi thế nào để phân biệt người này với người kia?"
Hàm Sênh ôn hòa đáp: "Đây là Thái tử ca ca, thỉnh thoảng ta cũng gọi là đại ca ca."
Trạm Trinh thầm nghĩ, người Nam Lương thật giả tạo, nếu Trạm Nhân nũng nịu gọi hắn là "Thái tử ca ca", không chừng hắn đã vặt rụng bím tóc nhỏ của nàng rồi, ghê tởm chết đi được. Nghĩ một đằng, nói một nẻo, hắn lên tiếng: "Nếu vậy, ta cũng gọi là đại ca ca đi, đại..."
"Phụt!"
Hàm Thương phun ra một ngụm trà, da gà trên người thi nhau nổi lên. Hắn ho đến đỏ cả mặt, nghiêng đầu nhìn Hàm Sênh, lại thấy "muội muội" của mình đang cười không dứt.
"Không được trêu chọc ca ca." Hàm Thương trách Hàm Sênh rồi quay sang nói với Trạm Trinh: "Nếu Điện hạ muốn, vậy gọi là đại ca đi."
"Chẳng phải gọi đại ca ca sẽ thân thiết hơn sao? Đúng không Sênh Nhi?"
Hàm Sênh gật đầu, cười đến đỏ bừng hai má, bị Hàm Thương trách nhẹ hai câu mới ngoan ngoãn lại.
Trạm Trinh không thích nhìn Hàm Sênh bị mắng, vươn tay ra trước mặt đối phương: "Ngươi đã ở cạnh ca ca cả ngày rồi, giờ là lúc nên đi theo tướng công, phải không?"
Hàm Sênh nhìn Hàm Thương, thấy đối phương thản nhiên nói: "Đi đi."
Hắn cong môi, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng lập tức bị Trạm Trinh giữ lại: "Từ từ, cô gia bế ngươi ra ngoài."
"Như này còn ra thể thống gì..." Hàm Thương nhíu mày lại một lần nữa. Hàm Sênh nhìn hắn rồi đột nhiên dựa sát vào người Trạm Trinh, co chân để đối phương dễ dàng bế mình nhảy qua cửa sổ. Trạm Trinh cảm thấy vô cùng mĩ mãn, quay sang nói với Hàm Thương: "Buổi tối cô gia sẽ đưa hắn về."
Rời khỏi tầm nhìn của Hàm Thương, Hàm Sênh liền đẩy Trạm Trinh: "Được rồi, thả ta xuống đây đi."
"Còn chưa ôm đủ." Trạm Trinh tìm một tảng đá để ngồi xuống, vừa hay ngồi dưới một tán hoa đào. Hắn cọ má người trong ngực, hỏi: "Vừa rồi cô gia thể hiện có tốt không?"
"Tàm tạm, ngươi không thấy vẻ mặt của ca ca à, ghét ngươi chết đi được."
"Cô gia làm đúng như những gì ngươi nói, sao hắn lại ghét cô gia?"
"Quá lưu manh, không ghét mới lạ."
"Lưu manh đâu, rõ ràng đều là tình cảm chân thành." Trạm Trinh tức giận cọ mặt Hàm Sênh, cảm nhận sự mềm mại khiến người ta chỉ hận không thể cắn ngay một miếng. Hắn hầm hừ, gặm má đối phương, nói: "Ngươi khen tướng công đi, tướng công đều vì ngươi cả đấy."
Đáy mắt chan chứa ý cười, Hàm Sênh lên tiếng gọi: "Trạm Lược Lược."
Trạm Trinh lập tức ngậm lấy môi Hàm Sênh, triền miên quấn quýt thật lâu. Tóc tai Hàm Sênh bị hắn làm cho rối loạn, hai má ửng đỏ mặc người kia vần vò lâu thật là lâu. Khi buông đối phương ra, Trạm Trinh khàn giọng hỏi: "Bên kia có phòng, cô gia bế ngươi tới đó được không?"
"Không được." Hàm Sênh từ chối, nhẹ nhàng đẩy đầu hắn ra: "Ngươi còn phải mở tiệc tẩy trần cho ca ca đấy, đừng quên."
Trạm Trinh không vui, im lặng một lúc mới nói: "Cô gia ấm ức."
Hàm Sênh buồn cười: "Sao lại ấm ức?"
"Cô gia hao hết tâm tư để khiến ca ca ngươi vui lòng, vậy mà ngươi lại không chịu để cô gia vui vẻ một chút, đương nhiên cô gia phải ấm ức rồi."
"... Ngươi... sao toàn nghĩ đến chuyện kia vậy?"
"Không phải nói con cháu đầy đàn à? Cả bộ ấm con chén cháu cô gia đều cho ngươi, ngươi sinh cho cô gia đi."
Hàm Sênh đỏ mặt: "Ngươi... Ta làm sao mà sinh được."
Hắn rũ mi, trong lòng tràn đầy buồn bực. Trạm Trinh nhìn mà cảm thấy rung động vô cùng, nói: "Thực ra Linh Khâu cũng từng đoán mệnh cho cô gia, hắn còn nói cô gia con cháu đầy đàn kìa."
Hàm Sênh cảm thấy hơi nhói trong tim, thấp giọng đáp: "Ngươi sẽ."
"Nhưng theo những gì ngươi thấy hiện giờ, hẳn là hắn đã đoán sai rồi." Trạm Trinh tiếp tục: "Bởi vì đời này cô gia sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi phải đoạn tử tuyệt tôn, chắc chắn cô gia cũng thế."
Hàm Sênh định nói, hắn và Trạm Trinh không giống nhau. Bởi vì sư phụ nói rất đúng, nếu hắn có thể sống sót, sẽ có khả năng con cháu đầy đàn.
Nhưng nếu sư phụ nói Trạm Trinh con cháu đầy đàn, điều này có nghĩa là hắn sẽ không sống được bao lâu.
Hàm Sênh sờ đầu Trạm Trinh, nhẹ nhàng hôn hắn.
Thấy người nọ không nói gì, Trạm Trinh liền hỏi: "Sao im lặng thế?"
"Ngươi muốn ta nói gì?"
"Chúc hai chúng ta đoạn tử tuyệt tôn? Trăm năm hòa hợp?"
Hàm Sênh tức giận lườm hắn: "Nói năng đàng hoàng."
"... Vậy ngươi nói vài câu dễ nghe đi?" Trạm Trinh cho Hàm Sênh cảm nhận phản ứng của mình, ghé sát vào lỗ tai đối phương, giọng nói trầm khàn đầy dụ dỗ: "Cô gia muốn được ngươi yêu thương."