Edit: Mimi - Beta: Chi
****
Trước lạ sau quen, đúng là lần này Hàm Sênh vẫn còn chút sức lực, tuy nhiên vì yếu ớt cộng thêm ấm ức, hắn vẫn mỏi mệt đến mức nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trạm Trinh không nỡ rời xa người nọ, quyết định đứng luôn trước bàn xử lý quân vụ, thỉnh thoảng lại lắng tai nghe nhịp thở của đối phương.
Thật có cảm giác bụi trần lắng đọng.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, Hoàng hậu tiễn mọi người xong đột nhiên vội vàng đi tới phòng của hai người bọn hắn.
Vào cửa, liếc nhìn màn giường buông xuống, nàng lập tức nhẹ chân, ánh mắt bắn thẳng về phía Trạm Trinh, mặt cũng tái đi vì giận dữ.
Trạm Trinh phát hiện Hoàng hậu lạnh mặt đi tới, nhanh chóng vịn bệ cửa sổ nhảy ra ngoài, lễ phép nói: "Hôm nay Mẫu hậu đã vất vả rồi, nhi thần phái người đưa ngài về cung."
"Tiểu tử này..." Hoàng hậu mặc váy, không tiện nhảy qua cửa sổ, đành chống tay lên bệ cửa mắng hắn: "Trong phủ khách khứa đến đông như vậy, ai cho phép ngươi động đến nàng?"
"Nhi thần không hiểu Mẫu hậu đang nói gì."
"Vừa rồi lúc đi ra ngoài, chúng ta đều nhìn thấy hạ nhân mang nước ấm vào phòng!" Hoàng hậu vô cùng tức giận: "Lần này thì hay rồi, ai cũng biết tiểu tử ngươi tuyên dâm bất chấp ngày đêm, ngươi thật sự muốn trở thành một hôn quân đúng không?!"
Trong giường, Hàm Sênh bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Vừa nghe thấy câu này, hắn lập tức xấu hổ vặn chăn. Hắn tưởng Trạm Trinh sẽ nhận sai, nào ngờ tên kia lại cứng họng nói: "Ai mà chẳng muốn làm hôn quân."
Hàm Sênh trợn trắng mắt, thầm nghĩ, thôi xong rồi, nhất định Hoàng hậu sẽ lôi gia pháp ra, Trạm Trinh sẽ không tránh khỏi bị đánh mắng.
Nhưng ngay sau đó, hắn chợt nghe Hoàng hậu tận tình khuyên bảo trong cơn tức giận: "Vậy cũng phải chờ ngươi lên làm Hoàng đế đã!"
Hàm Sênh: "..."
Nàng tiếp tục nói: "Trên đầu chữ "sắc" có một con dao (*), dưới váy nữ nhân khó giữ mạng, giờ còn là Thái tử mà ngươi đã "hôn" như vậy, có phải ngại mình sống quá lâu không?"
(*) Chữ "sắc (色)" gồm hai bộ phận, phần trên là chữ "đao" 刀 nghĩa là con dao, kết hợp với phần dưới là chữ 巴, chữ này có âm đọc là "ba".
Trạm Trinh nói: "Nhi thần xin nghe lời dạy của Mẫu hậu."
Hoàng hậu quay người, rồi lại ác miệng nói: "Ngươi mà không biết điều, Bổn cung sẽ tìm cớ đón nàng vào cung, một tháng chỉ cho ngươi gặp một lần."
Giọng của Trạm Trinh mang theo vài phần buồn bực: "... Đã bảo biết rồi mà!"
Ngoài cửa, Trạm Nhân thò đầu ngó nghiêng, định đi vào: "Tẩu tẩu còn chưa dậy à?"
Hoàng hậu dứt khoát kéo nàng đi, mắng mỏ: "Sao ta lại sinh ra hai kẻ vô liêm sỉ như các ngươi vậy!"
Trạm Nhân không khỏi ấm ức: "Nhưng hôm nay ta còn chưa gặp nàng được mấy..."
"Câm miệng."
Hàm Sênh bất đắc dĩ nằm bên trong, bên tai truyền đến tiếng động. Trạm Trinh vén màn giường thành một cái khe, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của người nọ, nói: "Dưới váy nữ nhân khó giữ mạng?"
Hàm Sênh: "?"
"Nếu chết dưới váy ngươi, cô gia sẽ biến thành quỷ ngày nào cũng luẩn quẩn trong váy của ngươi, tuyệt đối không chịu đi ra."
"..." Hàm Sênh há miệng thở dốc mấy hơi rồi lại lặng lẽ ngậm miệng.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Hàm Sênh chọn vài cô nương vừa mắt ở yến hội cho Trạm Trinh xem. Ngoài ý muốn là đối phương xem vô cùng nghiêm túc, vừa xem vừa hỏi Hàm Sênh: "Ngươi ưng các nàng ở điểm nào?"
Hàm Sênh nói vài lời hay cho những cô nương này. Nghe xong, Trạm Trinh chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó liền không có thêm bất cứ động tĩnh nào nữa.
Hội chùa rơi vào ngày Kinh trập (*), đây là thời điểm giữa xuân, tuyết trên các nóc nhà đã tan gần hết, chỉ còn tầng băng thật dày ở trên mặt sông. Nhưng dù vậy cũng không có ai dám đi trên băng cả.
(*) Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi mặt trời ở xích kinh 345°.
Trong vườn, hoa mai rụng đầy mặt đất, thay vào đó là những đóa hoa đào rực rỡ sắc hương. Hàm Sênh nhớ ngày đi chơi, trời vừa sáng đã thức dậy.
Tối qua hắn không cho Trạm Trinh động vào, thế nên hôm nay toàn thân vô cùng sảng khoái. Mở to đôi mắt trong suốt sáng ngời, hắn ngồi sừng sững trên giường, khiến Trạm Trinh luyện đao trở về nhìn mà hoảng sợ: "Dậy sớm thế?"
"Ừm." Tâm trạng của Hàm Sênh rất tốt. Hắn vén chăn xuống giường, đầu mày cuối mắt đều lộ vẻ sung sướng. Hắn tự mở ngăn tủ chọn xiêm y. Trạm Trinh lau mặt xong liền bu lại: "Có màu xám không?"
"Ta bằng này tuổi, mặc y phục xám để làm gì?"
"Hay hôm nay ngươi mặc nam trang đi." Trạm Trinh dỗ dành: "Chọn bộ nào đơn giản dễ nhìn là được."
Hàm Sênh cũng có ý đó. Hắn tìm vài bộ nam trang được nhét tận dưới đáy hòm, tuy số lượng ít ỏi nhưng lại vô cùng tinh xảo. Tùy tiện lấy một bộ ra ướm thử lên người, hắn cười cong mắt, hỏi: "Màu trắng có được không?"
Trạm Trinh thấy người nọ mặt mày như họa, ám trắng hơn tuyết, tiên khí ngùn ngụt toát ra, thuận miệng nói: "Quá xinh gái."
Vì thế, Hàm Sênh lại cầm một bộ xiêm ý màu đen lên, hỏi: "Cái này thì sao?"
Áo đen tôn lên làm da trắng nõn của hắn, sự tương phản về màu sắc làm vẻ đẹp của hắn càng thêm rõ nét. Trạm Trinh nói: "Quá đẹp trai."
Hàm Sênh đành phải đổi một bộ màu xanh lam, nói: "Cái này được chứ?"
"Quá..."
Ánh mắt Hàm Sênh chuyển lạnh. Trạm Trinh vội nói: "Hay là lại mặc nữ trang đi."
Hàm Sênh mặc nam trang cũng quá đẹp, tuấn tú thanh lệ hệt như một pho tượng bằng bạch ngọc. Hội chùa hôm nay sẽ có rất nhiều cô nương, không chừng còn có người cố ý đánh rơi khăn tay để làm quen với hắn.
Nếu hắn mặc nữ trang đi bên cạnh mình, ít nhiều gì người khác cũng nhận ra cả hai là một đôi bích nhân, như thế sẽ bớt đi nhiều phiền toái.
Hàm Sênh hơi bực bội, xoay người ngồi trên ghế, lạnh lùng nói: "Ngươi chọn đi."
Trạm Trinh đi tới trước tủ quần áo của người nọ, đứng trầm tư một lúc lâu. Màu xanh quá tươi sáng, màu vàng quá thanh nhã, màu tím quá dịu dàng, màu hồng quá xinh đẹp... Hắn nhìn tới nhìn lui, chưa cần ướm chúng lên người Hàm Sênh đã cảm thấy nếu đối phương mặc những y phục này ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến mọi người nhìn chằm chằm không rời mắt.
Một lúc sau, hắn cau mày, quay đầu nhìn Hàm Sênh, chỉ thấy đối phương nâng chén uống một ngụm trà, hỏi: "Xong chưa?"
"Hay là..." Trạm Trinh châm chước hỏi: "Chúng ta không ra ngoài nữa?"
"..." Lần này thì sắc mặt Hàm Sênh lạnh như băng thật.
"Thực ra ngoài kia rất nóng, ngộ nhỡ vã đầy mồ hôi..." Trạm Trinh nói: "Mà chẳng phải ngươi chỉ muốn ngắm hoa đào thôi sao? Cô gia sai người nhổ một cây về trồng cho ngươi, trồng đủ tất cả các loại hoa ở ngay trong phủ..."
Hàm Sênh bình tĩnh cho hay: "Nếu ngươi còn nói, ta sẽ giận thật đấy."
Trạm Trinh lập tức ngậm miệng.
Hàm Sênh uống thuốc Thích Tư Nhạc điều chế. Tình nồng ý mật với Trạm Trinh nhiều ngày, tâm trạng hắn tốt, ăn uống nhiều hơn, sức khỏe cũng theo đó mà khá hẳn lên.
Sau khi đến Bắc quốc, hắn vẫn chưa có dịp ra ngoài dạo chơi. Nói chính xác thì số lần ra khỏi phủ của hắn từ trước đến giờ vẫn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, càng không có cơ hội trải nghiệm đông vui náo nhiệt. Lúc này sức khỏe tốt hơn, đương nhiên hắn muốn đi chơi một chút.
Nhưng tâm trạng vui vẻ của hắn sáng nay đã bị sự không cam tâm tình nguyện của Trạm Trinh đả kích.
Trạm Trinh xem Hàm Sênh như hoa trong lồng kính, như vật sở hữu của cá nhân, nhưng vẫn không nỡ làm đối phương thất vọng. Vì thế, hắn dùng giọng điệu nịnh bợ lấy lòng để hỏi đối phương một lần nữa: "Ngươi thích bộ nào?"
"Có thể ra ngoài là được, bộ nào cũng như nhau."
Lời này có chút đáng thương, Trạm Trinh không dám trêu đùa thêm nữa. Cuối cùng, hắn cầm bộ xiêm y màu vàng nhạt có thêu hoa nhỏ dưới chân váy lên, lụa mỏng đong đưa, mềm mại và xinh đẹp vô cùng.
"Dù trời đã ấm hơn, nhưng thỉnh thoảng vẫn có gió lạnh, mặc thêm cả áo choàng vào."
Hàm Sênh không phản đối.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng hai người cũng lên xe ngựa, bắt đầu ra khỏi phủ Thái tử. Trạm Trinh ngồi bên cạnh Hàm Sênh, nhìn vẻ mặt không vui của đối phương, khẽ gọi: "Sênh Nhi?"
Hàm Sênh còn đang giận dỗi, tự động mở cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, không thèm để ý đến người kia.
Bị Trạm Trinh kéo tay áo, Hàm Sênh vẫn không thèm để ý. Thế là người nọ lại mặt dày kéo thêm vài lần, còn nói: "Nào, ngồi lên đùi tướng công đi."
"Không." Hàm Sênh vô tình đáp: "Hôm nay ngươi không phải Trạm Trinh mà ta thích, nên đừng nói chuyện với ta."
"Được rồi, là lỗi của cô gia." Trạm Trinh nói: "Không phải vì cô gia lo cho sự an toàn của ngươi sao? Lần nào ngươi ra ngoài mà không gặp chuyện chẳng lành? Hết vụ hồ băng lại đến tần lâu..."
"Ngươi còn nói nữa!"
"..."
Hàm Sênh không khỏi tỏ ra ấm ức: "Ngươi chính là một con chó nhỏ xấu xa ích kỷ."
Trạm Trinh vốn đang nhận lỗi, bỗng nở nụ cười, nói: "Đúng vậy, cô gia ích kỷ, cô gia là con chó nhỏ. Chẳng phải cô gia đã bằng lòng đưa ngươi đi chơi rồi sao? Đừng giận nữa."
Hàm Sênh lại không thèm để ý đến hắn.
Xe ngựa tiến thẳng về phía trước, rất nhiều tiếng động huyên náo vang lên. Xa phu dừng xe dưới một tán hoa đào, Hàm Sênh đã thấy một góc hội chùa qua khung cửa sổ. Khi hắn xoay người chuẩn bị đi xuống, Trạm Trinh bỗng kéo hắn lại, khiến hắn lập tức ngã vào lồng ngực đối phương.
Hàm Sênh tức giận quát: "Trạm Lược Lược!"
Trạm Trinh hôn Hàm Sênh, chậm rãi đưa một món đồ ra, hỏi: "Che mặt có được không?"
"Ta..." Hàm Sênh muốn bùng cháy, nhưng đối diện với vẻ mặt thăm dò đầy hèn mọn của đối phương, hắn lại không đành nổi giận: "Ngươi nghĩ ngợi quá nhiều rồi đấy."
Cuối cùng, Hàm Sênh cầm khăn lên che mặt, mở cửa, chợt nhớ trên xe không có bục đạp chân, lại gọi Trạm Trinh: "Bế ta."
Trạm Trinh nhanh chóng bế hắn xuống, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.
Hội chùa quả thật vô cùng náo nhiệt, người đi đường chen sát vào nhau, thỉnh thoảng còn có tiểu hài tử nghịch ngợm lách qua lách lại. Hàm Sênh vui vẻ cười híp mắt. Hắn đi chậm, cũng chậm rãi nhìn ngắm xung quanh. Trạm Trinh kiên nhẫn đi cùng hắn, lên tiếng hỏi: "Ăn kẹo hồ lô không?"
"Chua lắm."
"Bánh đường thì sao?"
"Được."
Trạm Trinh dắt Hàm Sênh đi mua bánh đường. Bánh mới chiên xong, vẫn còn hơi nóng, Trạm Trinh dùng giấy dầu gói lại, thổi nhẹ nhàng. Hàm Sênh tràn ngập trông mong nhìn hắn, nói: "Cho ta cắn tạm một miếng trước đi."
Nghe thế, Trạm Trinh kéo người đi đến góc tường, tháo khăn che mặt của Hàm Sênh xuống một cách đầy nâng niu. Hắn dùng cơ thể che chắn ánh mắt của người bên ngoài, sau đó đút đối phương ăn: "Cẩn thận nóng."
Hàm Sênh cắn một miếng nhỏ, nhẹ nhàng hít khí, nói: "Ngon hơn lúc ngươi mua về nhà."
Đôi mắt Trạm Trinh lóe sáng, hắn cười, nói: "Vậy về sau cô gia sẽ thường xuyên dắt ngươi ra ngoài ăn."
Đồ ăn có ngon đến mấy, cầm về tới nhà cũng sẽ biến chất đổi vị.
Hắn sờ đầu Hàm Sênh, lại nghe đối phương cười nhạo mình: "Không muốn giấu ta đi nữa à?"
"Giấu thì vẫn muốn giấu..." Trạm Trinh nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Ăn chè đậu đỏ không?"
"Có."
Không biết có phải do bánh đường dính vào răng không mà Trạm Trinh cảm thấy giọng nói của người kia ngọt đến lạ lùng.
"Để cô gia đi mua cho ngươi nhé?"
"Ta muốn đi cùng ngươi."
"Yêu tinh dính người." Trạm Trinh lại bảo: "Ăn xong rồi mua."
Hắn kiên nhẫn đút bánh cho Hàm Sênh, ánh mắt đong đầy yêu thương dịu ngọt. Bình thường Hàm Sênh ăn gì cũng nhai kỹ nuốt chậm, giờ sợ đối phương chờ sốt ruột, hắn ăn có hơi nóng vội, suýt thì bị nghẹn, khiến Trạm Trinh không khỏi bật cười.
Hàm Sênh đỏ mặt, đuổi hắn: "Ngươi đi mua ngay đi, nhanh lên!"
"Chờ một chút..."
"Nhanh đi đi! Ta nghẹn chết mất thôi!"
Trạm Trinh không có cách nào, sai người để ý Hàm Sênh, tự chạy vào đám đông. Cao Hiên nhìn Hàm Sênh, sờ mũi, chợt buông một tiếng thở dài.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên tiếng người la hét: "Giết người!! Cứu mạngggg!!!"
Hàm Sênh lập tức ngẩng đầu, vội nói: "Mau đi xem sao!"
Cao Hiên: "Thế còn ngài..."
"Ta sẽ không chạy loạn."
Cao Hiên nhìn về hướng Trạm Trinh rời khỏi, lại bị Hàm Sênh thúc giục, đành quay người đi mất.
Hàm Sênh lau miệng, nhìn trái nhìn phải một lúc, miệng bỗng bị bịt chặt. Có ai đó ghé vào lỗ tai hắn, nói: "Đừng lên tiếng."
Con ngươi của hắn chợt co rút, rồi đột nhiên giăng đầy một tầng hơi nước.
Bánh đường trong tay rơi xuống đất, hắn ngoan ngoãn im miệng. Người nọ ôm thắt lưng hắn, nhanh chân đi vào một góc khuất rồi mới nhẹ nhàng thả hắn ra.
"Ca ca..." Hàm Sênh vừa mừng vừa sợ, vẻ mặt hơi hoang mang: "Sao huynh lại đến đây?"
"Trước đó Trạm Trinh đã nói về chuyện các ngươi thành hôn sớm, nhưng khoảng cách giữa hai nước quá xa, thư đến cũng là lúc năm mới mắt đầu." Hàm Thương nhìn Hàm Sênh bằng ánh mắt phức tạp, tiếp tục nói: "Ta không nắm được tình hình của ngươi, nên đã âm thầm phái người tới tìm hiểu tin tức trước. Nhưng phủ Thái tử tường đồng vách sắt, thật sự không thể xâm nhập, lại nghe nói ngươi bệnh nặng đến mấy lần... Hai ngày trước ta nhận được thư Tần Dịch chuyển tới, xác định ngươi đã bị lộ rồi, thật sự không nhịn được, vừa sai người báo tin sinh bệnh, vừa tự đi tới nơi này."
"Huynh..." Hàm Sênh hít vào một hơi: "Huynh lén đến Thượng kinh, nếu bị Tấn đế biết... sao huynh lại hồ đồ như vậy?!"
"Đành vậy thôi." Hàm Thương đáp: "Ca ca tới đây cũng chỉ vì muốn biết ngươi có ổn hay không. Nếu ổn, ca ca có thể yên tâm, nếu không ổn, ca ca đã có sắp xếp, chỉ cần ngươi bằng lòng, có thể lập tức rời Đại Tấn."
"Ta... vẫn ổn." Hàm Sênh cười với hắn, lên tiếng trấn an: "Trạm Trinh chấp nhận ta, giờ quan hệ của chúng ta rất tốt. Chỉ cần ca ca bình an là ta có thể yên tâm rồi."
Hàm Thương nhíu mày, vừa định nói gì thêm, bên tai bỗng truyền đến tiếng vó ngựa. Một đội Ngự lâm quân đi tới. Tên thủ lĩnh giơ thẻ bài, cao giọng nói: "Có người tiết lộ hội chùa hôm nay có gian tế địch quốc trà trộn. Ngự lâm quân đã bao vây chỗ này, người không có tật giật mình thành thật một chút, sau khi tra xét kỹ càng, sẽ lập tức được thả về."