Tháng Năm Qua

Quyển 2 - Chương 37




Quý Khâm Dương cùng Văn Đào kí hợp đồng năm năm, trong vòng năm năm Quý Khâm Dương sẽ đảm nhiệm cố vấn và hậu trường cho cả ban nhạc, phụ trách từ phong cách, hướng đi cho tới ca khúc. Văn Đào yêu cầu lúc phát hành ca khúc, trên danh nghĩa sẽ dùng tên ban nhạc, Quý Khâm Dương tỏ ý, phải kèm theo tên của người sở hữu mới được.

“Tôi cũng coi như một thành viên của nhóm, dù chỉ làm hậu trường thì cũng phải để mọi người biết có tồn tại một người là tôi chứ.” Thái độ Quý Khâm Dương cũng chẳng chút nhượng bộ, “Chuyện này thật ra đối với ban nhạc cũng đâu ảnh hưởng gì mấy.”

Văn Đào ngẫm nghĩ, đồng ý nói: “Được rồi, vậy mỗi tháng bọn tôi muốn bốn bài, ba tháng sẽ ra đĩa một lần.”

Quý Khâm Dương: “Có ra đĩa hay không còn phụ thuộc vào thực lực của chính các cậu, trực thuộc công ti giải trí nào cũng phải nghĩ kĩ mới được.”

“Việc này không cần cậu lo.” Văn Đào cười cười, gã chỉ vào tay trống, “Chú của Bánh Quy có một chân trong ban lãnh đạo, chúng ta chỉ mượn danh nghĩa họ thôi, tất cả mọi việc họ đều không quản.”

Quý Khâm Dương hơi đắn đo: “Có kí hợp đồng không đấy?”

Bánh Quy lắc lắc đầu: “Không kí, chỉ nói miệng thôi.”

“Có ít quan hệ mới dễ làm việc.” Văn Đào đắc ý nói, “Thỉnh thoảng còn có thể đi PR, ra đĩa cũng có hãng riêng nữa.”

Quý Khâm Dương không đáp, chỉ ừ một tiếng.

Tiền Mạch nhìn Quý Khâm Dương, chủ động mời: “Tối nay đi uống mừng không?”

“Không.” Quý Khâm Dương tự mình lấy một bản hợp đồng, đeo tai nghe lên nhìn cậu ta mỉm cười, “Buổi tối tôi có hẹn, các cậu cứ đi đi.”

Tạ Mạnh nhìn chiếc bát trước mặt Hùng Bảo Bảo, so với tốc độ chó điên cuốn sạch sành sanh ngày trước, lần này bất đồng thấy rõ, Hùng Bảo Bảo ăn rất ít.

“Khó chịu chỗ nào à?” Tạ Mạnh cau mày hỏi một câu.

Hùng Bảo Bảo buồn bực đáp: “Hôm nay tâm lí cùng sinh lí của tôi, hai thứ ấy đã bị đả kích một cách dã man.”

Tạ Mạnh: “…” Cậu quyết định đổi chủ đề, “À phải, bộ phim của cậu quay đến đâu rồi?”

“Bộ phim đấy á.” Hùng Bảo Bảo thở dài, “Không tìm được diễn viên ưng ý.”

Tạ Mạnh: “Không phải cậu bảo muốn mời Trịnh Minh sao?”

Hùng Bảo Bảo: “Vốn cũng định thế, kết quả hôm nay vừa gặp cậu ta đã nhấc cả người tôi lên, làm tôi quên béng mất vụ mời cậu ta đóng phim.”

Tạ Mạnh: “…”

“Cứ cao to là thích gì làm nấy chắc.” Hùng Bảo Bảo căm phẫn, “Chỉ lấy quyển sách, cần thiết phải làm màu thế không!”

Tạ Mạnh: “…”

Nói chuyện điện thoại với Quý Khâm Dương xong, Tạ Mạnh vừa ngoảnh lại thì phát hiện Hùng Bảo Bảo đang nhìn mình chằm chằm.

“Là cái cậu đẹp trai hôm nọ hả?” Hùng Bảo Bảo hỏi.

Tạ Mạnh cười cười: “Cậu ấy là Quý Khâm Dương.”

Hùng Bảo Bảo gật đầu: “Học viện âm nhạc trung ương, cậu ta không làm nghệ sĩ thật sự rất đáng tiếc.”

Tạ Mạnh không nói gì, cậu mở nắp bình dưa mà Địch Lâm cho, lấy ra một ít cho Hùng Bảo Bảo: “Cậu cũng không tệ mà, sao lại làm đạo diễn mà không làm minh tinh?”

“Không giống nhau.” Hùng Bảo Bảo nhai dưa, “Chiều cao quá bi đát, tôi mà muốn diễn cũng chỉ có thể diễn hài kịch thôi.”

“Lại nói, làm đạo diễn còn có thể chỉ huy mấy tên cao kều.” Hùng Bảo Bảo quơ quơ đôi đũa, “Tôi bắt bọn họ ngồi xổm, bọn họ cũng chỉ có thể ngồi xổm.”

Tạ Mạnh: “…Diễn vai kẻ xấu sao?”

“Không.” Hùng Bảo Bảo nghiêm túc nói, “Diễn tảng đá.”

Lúc Quý Khâm Dương đến, trong tay còn cầm theo chiếc khăn, Tạ Mạnh nhìn thấy liền cảm giác có chút kì quái.

“Ngoài trời nổi gió.” Qua kì nghỉ tháng mười một, Bắc Kinh rất nhanh trở lạnh, buổi tối nếu như ra ngoài ăn cơm, Quý Khâm Dương trước tiên đều sẽ về nhà lấy thêm quần áo.

Hùng Bảo Bảo đảo mắt một vòng quanh hai người: “Hai cậu sống chung à?”

Tạ Mạnh không nghĩ nhiều đáp: “Đúng vậy.”

Hùng Bảo Bảo như có điều gì suy nghĩ, ồ một tiếng.

Quý Khâm Dương ngược lại khá là quan tâm y đã ăn bao nhiêu: “Bữa cơm này ai trả tiền?”

Hùng Bảo Bảo cực kì bi thương: “Cậu thật keo kiệt…”

“Bọn tôi còn phải lo tiền nhà nữa.” Quý Khâm Dương ngồi xuống bên cạnh Tạ Mạnh, hắn bảo phục vụ lấy bia ra, “Tiền thuê nhà ở Bắc Kinh cậu cũng không phải không biết… Thế cậu có mời khách không đấy? Nếu không mời thì ăn ít thôi.”

Hùng Bảo Bảo: “…”

Ba người ăn rất nhanh, Quý Khâm Dương và Hùng Bảo Bảo hiếm khi nói chuyện lại có chung đề tài, Hùng Bảo Bảo mang tác phẩm của mình ra cho hai người xem. Video dài nửa tiếng, đăng trên kênh B, chẳng có cái comment nào, lạnh lẽo hiu quạnh như tuyết.

Vốn Tạ Mạnh cũng chỉ tùy tiện xem qua, kết quả chưa đầy một phút, cậu đã đắm chìm vào khung cảnh bên trong.

Nửa tiếng thật ra cũng không có nhiều tình tiết lắm. Kĩ thuật quay phim của Hùng Bảo Bảo cũng cực kì giản dị, chọn cảnh khá ổn. Nội dung chính kể về một người cha ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái ăn học, trong khi chính mình ngay cả một đôi giầy cũng không mua nổi, đi qua rất nhiều con đường để đưa cơm đưa sách cho con, cuối cùng một đôi giầy đi đến hỏng nát, con gái rốt cuộc thi đỗ Đại học. Cảnh cuối là hình ảnh cô gái mua cho cha mình một đôi giầy mới, trong sân ngồi xổm xuống đi giầy cho cha.

“Tôi quay cái này vốn định gửi cho công ti quảng cáo.” Hùng Bảo Bảo chống cằm nhìn video mà bản thân từng quay, “Quảng cáo giầy.”

Tạ Mạnh xem xong vẫn còn bồi hồi không thôi: “Quay rất tốt mà.”

Hùng Bảo Bảo bĩu môi: “Công ti quảng cáo nói là quá nhẹ nhàng, không kịch tính, không hấp dẫn được mắt mua hàng của mọi người.”

Quý Khâm Dương uống rượu xỉa xói: “Ờ, đúng là nhìn qua cứ như quảng cáo từ thiện kính già yêu trẻ ấy.”

“…” Hùng Bảo Bảo liếc mắt xem thường, “Cậu có thể im lặng được không?”

Tạ Mạnh kéo thanh tiến trình trên màn hình, tua đến vài đoạn cảnh đặc biệt đẹp, đặc biệt có ý nghĩa và cảm động xem lại một lần. Cậu vẫn thấy khó tin khi công ti quảng cáo lại loại đoạn phim này.

“Giống như bạn học đẹp trai hạng nhất đã nói.” Hùng Bảo Bảo ngược lại nhìn ra rất rõ vấn đề, “Tôi quay theo kiểu rất nghệ sĩ, cứ như phim tài liệu ấy, không có mấy mánh lới mà công ti quảng cáo muốn, cho nên bị loại là chuyện hết sức bình thường.”

Quý Khâm Dương rất nhanh đã uống đến đáy chai rượu: “Vậy cuối cùng bọn họ chọn đoạn phim thế nào?”

Hùng Bảo Bảo nhớ lại một chút, chậm rãi nói: “Bọn họ cuối cùng chọn đoạn quảng cáo một người đi giầy, lúc đứng lên chạy sẽ giống như đang mang hoả tiễn toé ra tia lửa mà lao đi, còn mời Bolt làm người phát ngôn nữa chứ.”

“…” Tạ Mạnh, “Giầy như vậy thì ai dám đi?”

Quý Khâm Dương cười đến là vui vẻ: “Mọi người đều là Bolt[1] hết.”

[1] Bolt hay Usain Bolt: là vận động viên điền kinh người Jamaica. “Bolt” trong tiếng Anh cũng có nghĩa là tia chớp.

Cuối cùng lúc ra ngoài quả nhiên trời nổi gió, Hùng Bảo Bảo rất biết nhìn xa trông rộng mang theo áo khoác, Tạ Mạnh run rẩy trải khăn quàng cổ ra, quàng cho chính mình và Quý Khâm Dương. Hùng Bảo Bảo giơ hai tay, làm động tác giống như chụp hình.

“Tấm này không tệ đâu.” Hùng Bảo Bảo lảm nhảm.

Quý Khâm Dương ôm Tạ Mạnh nói đùa: “Phải thu tiền mới được.”

“Vừa mới ăn xong bữa cơm còn chưa đủ sao?!” Hùng Bảo Bảo phát điên, “Chúng ta nói chuyện nghệ thuật nghệ thuật! Không nói chuyện tiền nong!”

Quý Khâm Dương cười nói: “Được được, không nói chuyện tiền nong.”

Hùng Bảo Bảo: “Tôi nói thật nhé, sau này tôi làm phim, cậu đến làm âm nhạc, thế nào?”

Quý Khâm Dương ngẩn người, hắn thật sự chưa từng nghĩ qua chuyện này.

“Đừng coi thường tôi.” Hùng Bảo Bảo hất cằm, y tuy rằng thấp, nhưng vóc dáng vẫn luôn thẳng tắp, như thể trong cột sống cũng đầy ắp tinh thần, “Tôi sẽ làm ra bộ phim hay nhất, sẽ có rất nhiều người đi xem.”

Tạ Mạnh nhớ đến đoạn phim quảng cáo giầy khi nãy, đột nhiên nghiêm túc bảo: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Quý Khâm Dương nhìn cậu một cái, hắn nói với Hùng Bảo Bảo: “Sau này nhất định sẽ có cơ hội hợp tác.”

Hùng Bảo Bảo vui vẻ quơ quơ ngón tay: “Yên tâm đi, theo tôi không lỗ vốn đâu.”

Hùng Bảo Bảo đi khỏi, Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương cùng quàng chung khăn trở về. Lúc sắp về đến nhà, Quý Khâm Dương nắm chặt tay Tạ Mạnh nhét vào túi áo khoác của mình.

Hắn kể lại chuyện gia nhập ban nhạc của Tiền Mạch cho Tạ Mạnh nghe, nam sinh bên cạnh hồi lâu không nói lời nào.

“Sao không nói gì hết vậy?” Quý Khâm Dương ngữ khí thoải mái, “Chuyện tiền nhà về sau không đáng lo nữa, tiền nong đều sẽ ổn định lại.”

Nửa gương mặt Tạ Mạnh đều bị khăn quàng cổ che khuất, thanh âm phát ra rầu rĩ: “…Em cảm giác cứ như mình chẳng làm được gì cả ấy.”

Quý Khâm Dương: “Em muốn làm gì nào? Nghỉ việc gia sư rồi sao?”

Tạ Mạnh nhíu mày: “Làm gì có.”

Quý Khâm Dương: “Vậy còn nói là chẳng làm được gì, chi tiêu hàng ngày đều do em lo, anh có giành với em đâu?”

“Sao có thể nói vậy chứ.” Tạ Mạnh thở dài, cuối cùng cũng cười, “Thôi bỏ đi, không tranh cãi với anh nữa.”

Quý Khâm Dương nhướn mày, hắn mở cửa phòng, thừa lúc Tạ Mạnh thay giầy liền từ phía sau ôm lấy, một đường kéo dài tới phòng, đặt cậu trên giường.

Tạ Mạnh chỉ đi một chiếc dép lê, chiếc còn lại rơi trong phòng khách, cậu rõ ràng bị Quý Khâm Dương một mạch cởi quần áo, nhét vào trong chăn.

Tạ Mạnh ôm chăn dở khóc dở cười: “Anh làm gì đó?”

“Đi ngủ.” Quý Khâm Dương từ một đầu khác tiến vào, cách lớp quần trong hôn lên phân thân đã cương của Tạ Mạnh, “Làm tình.”

Nửa đêm Tạ Mạnh tỉnh lại, Quý Khâm Dương cũng không ở cạnh cậu. Cậu sờ soạng chăn đệm một phen, phát hiện đều là lạnh lẽo.

Phòng nhạc cách âm cũng khá tốt, nhưng mơ hồ vẫn có thể nghe được tiếng đàn điện tử phát ra. Tạ Mạnh khoác áo đứng dậy, xem điện thoại thì phát hiện đã là ba giờ sáng.

Quý Khâm Dương đeo tai nghe, nằm bên đàn viết nhạc, thỉnh thoảng sẽ dừng lại đàn một hai nốt, sau đó lại viết tiếp.

Trong góc phòng có mấy vỏ lon bia rỗng không, mà bên tay Quý Khâm Dương còn đặt một lon đang uống dở.

Tạ Mạnh đứng bên cửa nhìn hồi lâu. Cuối cùng chẳng làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng trở về giường.

Trong đêm đen, cậu đặt đầu xuống gối, nhắm mắt lại, bên tai tất thảy đều là tiếng đàn động lòng người tạo nên từ đầu ngón tay tuyệt đẹp của Quý Khâm Dương.