Tháng Năm Qua

Quyển 2 - Chương 32




Sau khi kí xong hợp đồng thuê nhà, Tạ Mạnh dọn hành lí vào, hai người Quý Khâm Dương và Địch Lâm lắp một tấm cách âm trong phòng nhỏ, giá trống và đàn điện tử mà Mạc Tố Viện gửi đến đều được đặt bên trong.

Quách Lâm An lật xem mấy bản nhạc viết tay: “Chỗ này cả một kho tàng lớn luôn đó, cậu ngoài viết bài cho bọn Tiền Mạch còn muốn bán cho công ti giải trí nữa hả?”

“Gửi cho công ti giải trí hình như khó lắm?” Bạch Tín Thiên mài xong hai tấm ván cốp pha, đưa cho Địch Lâm, “Hiện tại muốn viết bài cho ca sĩ hơi nổi chút chắc là cũng không được đúng không?”

Địch Lâm miệng ngậm chiếc đinh, mơ hồ nói: “Cho ca sĩ trên internet cũng là một cách, thời buổi bây giờ yy, weibo rất hot mà.”

“Khán giả không phải ai cũng giống nhau, trình độ cũng không đồng đều, chênh lệch quá lớn.” Quý Khâm Dương lắp xong tấm cách âm cuối cùng, hắn cởi găng tay, kéo chiếc mũ liền với bộ áo len trên đầu xuống, “Hơn nữa tôi không có thời gian, tôi cần tiền.”

Quách Lâm An nhún vai.

Qua tháng tư tiết trời dần ấm lại, cả đám lúc mới bắt đầu làm việc thì mặc rất nhiều, đến cuối cùng đều toát đầy mồ hôi.

Quý Khâm Dương dứt khoát chỉ mặc áo T-shirt, lắp xong giá trống và đàn điện tử, lấy tai nghe ra đeo lên rồi điều chỉnh dàn thiết bị âm thanh.

Bạch Tín Thiên đột nhiên hỏi: “Tai nghe cậu dùng bao lâu rồi? Không định đổi cái khác sao?”

Tai nghe của Quý Khâm Dương dù luôn được giữ gìn cẩn thận, nhưng vẫn có thể thấy được đã đôi chút cũ. Với người làm nhạc mà nói, tốc độ đổi mới thiết bị cũng như phụ nữ mua quần áo vậy, Quý Khâm Dương đối với nhiều chi tiết yêu cầu rất khắt khe, chỉ duy chiếc tai nghe này là dường như chưa bao giờ rời người.

Địch Lâm nói như thật: “Cậu không hiểu đâu, cái tai nghe này với người ta có ý nghĩa đặc biệt đó.”

Quách Lâm An không đầu không đuôi xen ngang: “Ý nghĩa gì?”

“Trai thẳng thì sao hiểu được.” Địch Lâm mất kiên nhẫn phất tay.

Tạ Mạnh kết thúc buổi học với Hứa Thiệu Hoà sớm hơn mọi hôm, cậu nhóc tiễn cậu về, một đường đều không ngừng tám chuyện: “Anh không ở trường nữa? Ở chung với bạn gái à?”

Tạ Mạnh bất đắc dĩ nói: “Đã bảo là con trai rồi mà.”

Hứa Thiệu Hoà thẳng thừng: “Lẽ nào là đồng tính luyến ái?”

Tạ Mạnh: “…”

Hứa Thiệu Hoà: “Anh đừng tưởng em không biết, lớp em nhiều hủ nữ lắm, toàn nói cái gì mà bạn gay với cp gì đâu.”

“Học hành tử tế vào.” Tạ Mạnh đành phải nói, “Đừng quan tâm mấy chuyện linh tinh.”

Hứa Thiệu Hoà nghe lời ừ một tiếng, cậu nhóc lại hỏi: “Em có thể đến nhà anh chơi không?”

Tạ Mạnh cứng họng một lát: “Em muốn chơi cái gì?”

“Đều là con trai cả.” Hứa Thiệu Hoà không để ý lắm, “Đánh bài chẳng hạn, gì cũng được.”

Tạ Mạnh đau đầu: “Em hiện tại học hành cho tử tế đi, chẳng phải muốn thi Trung học của trường Thanh Hoa sao?”

Hứa Thiệu Hoà bĩu môi: “Không vui gì cả, Mạnh Mạnh anh cứ như ông già ấy.”

Tạ Mạnh: “…”

Hứa Thiệu Hoà: “Bạn gái anh nhất định không chịu nổi anh, ít nói lại chẳng thú vị gì hết.”

Trương Giang Giang cùng Hàn Đông mang đồ nấu lẩu đến ăn mừng tân gia, Tạ Mạnh không ở nhà, Quý Khâm Dương cũng không định nấu ăn, cả đám trước hết đun nước lẩu, rửa rau dưa, ngâm miến.

Lúc Tạ Mạnh về, ba kẻ trong phòng khách đã chuẩn bị sẵn sàng chờ ăn.

“Sao không xào rau?” Tạ Mạnh cười cởi khăn quàng cổ.

Trương Giang Giang bật dậy tố cáo: “Đẹp trai hạng nhất không chịu xào!”

Quý Khâm Dương liếc xéo gã một cái: “Tôi xào cậu rửa bát nhé?”

Trương Giang Giang vừa nghe phải rửa bát liền im lặng, Hàn Đông đưa cho Tạ Mạnh đôi đũa và nước sốt, bốn người vây quanh bếp điện nhúng đồ ăn.

Quý Khâm Dương tạm thời định ra kế hoạch hợp tác nửa năm với Tiền Mạch, hắn làm việc trong hậu trường, phụ trách sáng tác ca khúc, lấy danh nghĩa cá nhân, có điều mỗi concert chỉ có thể lấy hai phần tiền. Chi tiêu hàng ngày cùng phí tổn cho các nhạc phẩm hỏng, tiền thuê nhà gom lại vẫn khá khó khăn.

“Chuyện gửi bài cho công ti giải trí thì sao?” Hàn Đông hỏi.

Quý Khâm Dương: “Mấy công ti lớn căn bản không hồi âm, công ti nhỏ thì ngược lại có vài chỗ, nhưng xem ý nghe chừng muốn phải bán đứt.”

Trương Giang Giang miệng nhét đầy súp lơ, trông như một con hamster: “Bán đứt nghĩa là gì…”

Tạ Mạnh nhíu mày: “Lấy ca khúc của mình cho người khác sao?”

Hàn Đông: “Cũng không đơn giản như vậy, kiểu như sáng tác hộ ấy, trực tiếp đổi tên người sáng tác thành tên ca sĩ, bài hát nổi thì ca sĩ cũng nổi theo.”

Quý Khâm Dương không lên tiếng, đưa đũa gắp thịt vào bát Tạ Mạnh.

Trương Giang Giang nhìn hắn một cái, nuốt xuống mớ súp lơ trong miệng, lựa lời nói: “Không thì đẹp trai hạng nhất cậu tự mình hát luôn đi, tham gia chương trình tài năng cũng được, nhất định sẽ nổi mà.”

Quý Khâm Dương cười mắng một câu: “Ăn cơm của cậu đi.”

Ăn xong lẩu lại ăn hoa quả, bát đũa nồi niêu bỏ trên bàn cũng chẳng ai quan tâm. Cuối cùng Tạ Mạnh thật sự không nhìn nổi, một mình bê vào bếp rửa sạch, Quý Khâm Dương tựa vào cửa bếp nhìn bóng lưng cậu.

Tạ Mạnh lúc phát hiện ra hắn cũng không mấy kinh ngạc.

“Muốn đến giúp sao?” Tạ Mạnh lau bát hỏi.

Quý Khâm Dương cười cười: “Em cho giúp không?”

Từ sau mấy lần nhìn thấy Quý Khâm Dương luyện đàn, Tạ Mạnh bắt đầu vô tình hữu ý không cho đối phương làm việc nhà, từ sáng sớm giặt quần áo cho đến nấu cơm đun nước rửa bát đều do Tạ Mạnh một mình ôm hết.

“Sắp xong rồi.” Tạ Mạnh dùng khăn lau sạch nước trên bệ rửa, đột nhiên nói, “Ý của Trương Giang Giang anh thấy thế nào?”

Quý Khâm Dương giả ngu: “Ý gì cơ?”

Tạ Mạnh xoay người, ngẫm nghĩ nói: “Ra mắt làm ca sĩ? Em không biết người trong ngành nói thế nào…”

“Làm nghệ sĩ.” Quý Khâm Dương nói thay cậu, hắn trở tay khoá cửa bếp, đi đến trước mặt Tạ Mạnh, hai tay chống trên mặt bàn đem người kia vây vào giữa. Tạ Mạnh bị hắn làm cho thân người hơi ngả ra sau.

“…” Tạ Mạnh thở dài, “Em không có ý đó.”

Quý Khâm Dương: “Anh cũng đâu có ý đó.” Hắn một lời hai nghĩa nói.

Tạ Mạnh nhìn hắn.

Trong bếp, ánh sáng từ ngọn đèn vàng làm nổi bật gương mặt Quý Khâm Dương đẹp không tì vết, Tạ Mạnh có đôi lúc tưởng tượng, gương mặt ấy xuất hiện trong ống kính, trong TV, trong video, liệu sẽ có bộ dáng thế nào.

Bởi quá ưa nhìn, nên chỉ sợ khi bị thật nhiều người nhìn thấy, sẽ sinh hờn ghen. Nhưng nếu giấu đi, lại lo được lo mất mà cảm thấy đáng tiếc.

Hàn Đông đứng bên ngoài gõ cửa: “Bọn tôi về đây.”

Trương Giang Giang còn muốn vào trong: “Các cậu đang làm gì đó?”

Quý Khâm Dương ngoảnh đầu lại nói một câu: “Không làm gì hết, các cậu cứ đi trước đi.”

Hình như Hàn Đông nói với Trương Giang Giang câu gì đó, hai người nói tạm biệt, một lát sau liền nghe thấy tiếng đóng cửa.

Quý Khâm Dương thở phào một hơi: “Rốt cuộc cũng đi rồi…”

Tạ Mạnh đẩy hắn: “Ra nào, ra ngoài đi tắm.”

Quý Khâm Dương cúi đầu: “Cùng tắm hả?”

“…” Tạ Mạnh vươn tay trực tiếp đẩy mặt hắn.

Quen nhau lâu như vậy, chưa kể còn là nam sinh tràn trề tinh lực, từ sau khi sống chung, tối đến hai người đều không yên tĩnh ngủ qua giấc. Song không biết vì cớ gì, Quý Khâm Dương vẫn luôn chưa từng làm đến bước cuối cùng.

Hắn không đề cập, Tạ Mạnh cũng chẳng nhắc đến. Vỗn dĩ tưởng rằng hôm nay tắm xong cũng sẽ như mọi hôm, dùng miệng dùng tay hoặc làm vài chuyện tương tự.

…Cho đến khi bị người ta đặt dưới thân, Tạ Mạnh còn chưa thật sự phản ứng kịp.

“Anh chuẩn bị cả rồi.” Quý Khâm Dương đột nhiên ghé sát tai cậu, thấp giọng nói.

“?” Tạ Mạnh thấy hắn vươn tay mở ngăn kéo bên giường lục tìm chốc lát, lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu xanh da trời.

“Mấy hôm trước hết hàng, nghe nói là chiết xuất từ tinh dầu.” Quý Khâm Dương bắt đầu hôn lên toàn thân Tạ Mạnh như thường ngày, hắn rất tỉ mỉ, ngay cả đầu ngón chân cũng không bỏ sót.

Tạ Mạnh: “…Sao anh biết mà mua thứ này?”

Quý Khâm Dương nghiêm túc nói: “Trên mạng nói dùng tinh dầu sẽ bôi trơn tốt hơn.”

Tạ Mạnh thật sự không biết nên nói gì, cả người cậu bị Quý Khâm Dương hôn đến phát nóng, có chút khó nhịn vươn tay ôm lấy cổ đối phương.

Quý Khâm Dương lấy gối kê dưới thắt lưng Tạ Mạnh, hắn sợ dầu bôi trơn không đủ nên đổ rất nhiều lên tay, đầu tiên đưa ngón tay đến gần hậu huyệt chậm rãi vê tròn, sau đấy thử đem một ngón tay nhẹ nhàng len vào. Toàn bộ quá trình hắn đều cẩn thận quan sát nét mặt Tạ Mạnh, chỉ cần đối phương lộ ra một chút khó chịu, hắn sẽ lập tức dừng lại ngay.

“Được rồi…” Tạ Mạnh là người đầu tiên không nhịn được, cậu bảo Quý Khâm Dương tiến vào.

“Sẽ đau đấy.” Quý Khâm Dương cười, hắn nhẫn nhịn cũng rất khó khăn, thậm chí còn chẳng rõ rốt cuộc tại sao mình phải nhẫn nhịn nữa, nhưng vì cố chấp muốn Tạ Mạnh thoải mái, hắn muốn sát nhập lúc đối phương còn cương. Thứ cảm giác này, ngẫm lại, so với việc chính bản thân bắn tinh lúc đạt cao trào còn khiến người ta hưng phấn hơn.

Lúc Quý Khâm Dương len dương v*t vào, Tạ Mạnh không nhịn được rên lên một tiếng, cậu vội che miệng, lại bị đối phương nhấc hông lên, ép nhìn thẳng vào nơi hai người đang kết hợp. Tạ Mạnh muốn quay mặt đi, song Quý Khâm Dương nào cho.

“Xem anh làm em này.” Quý Khâm Dương bắt đầu chuyển động, mỗi lần hắn rút ra đẩy vào, động tác đều vô cùng ổn định từ tốn, ánh mắt ghim thẳng vào Tạ Mạnh mang theo nhiệt độ nóng bỏng nói không nên lời. Tạ Mạnh trong toàn bộ quá trình vẫn luôn cương cứng, phía trước không ngừng có tinh dịch rỉ ra.

Cậu cảm thấy thật tủi nhục, nhưng lại chẳng thể khống chế được, xấu hổ đến nỗi khoé mắt nóng bừng.

Quý Khâm Dương cúi đầu hôn lên trán nam sinh, sau đó là đôi mắt, chiếc mũi, cuối cùng dừng lại bên môi.

Lâu rất lâu, Quý Khâm Dương hôn Tạ Mạnh thật sâu, thật sâu.

Đêm ấy hai người làm rất nhiều lần, trong cả quá trình Quý Khâm Dương vẫn chưa từng bắn, đến cuối cùng hắn đem Tạ Mạnh ôm ngồi trên chân, làm cậu từ dưới lên trên, đến khi Tạ Mạnh cầu xin không ngừng mới chịu buông tha đối phương.

Vì quá mệt nên sau đó, Tạ Mạnh rất nhanh đã ngủ say. Quý Khâm Dương vứt bao cao su đi nhưng còn chưa muốn bắn, cuối cùng liền duy trì trạng thái cương cứng không tự nhiên, ôm Tạ Mạnh ngủ một đêm.