Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 77




Một lát sau Cao Tân mới mang theo một đống đồ lỉnh kỉnh đầu đầy mồ hôi chạy tới, Tống Trạch nhận ba gói to căng phồng và ví từ cậu, vừa lòng gật gù, nói với cậu.

“Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.”

Cao Tân vừa ngồi xuống, Tống Trạch liền ôm chầm lấy tay Lâm Kính Tổ, cả người dựa sát vào, đôi mắt đen lấp lánh ánh nước, đôi môi củ ấu cười như không cười, nói.

“Chuyện Lâm Kính Tổ với người tên Tiểu Cát kia, tôi đã biết. Nhưng mà, tôi không ngại. Tôi thích mỗi ngày được ở bên Lâm Kính Tổ, Lâm Kính Tổ cũng vui vẻ bên tôi, cậu lấy quyền gì mà ngăn cản chúng tôi.”

Lâm Kính Tổ và Tống Trạch từ nhỏ đã biết nhau, vừa biết nhau thì đã bắt đầu thượng cẳng tay hạ cẳng chân mắng chửi đối phương, còn Tống Trạch như lúc này ngọt ngào đưa tình với mình như vậy, tuy biết rõ là dang diễn kịch, Lâm Kính Tổ vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh, toàn thân nổi da gà. Lại nhìn bộ dáng Cao Tân ở đối diện đang nghiến răng nghiến lợi, đứng giữa hai bên một nóng một lạnh nhịn không được mà bi ai cảm thán, tại sao mình phải cùng hai người này diễn vở kịch ngu ngốc điên khùng này a, chẳng lẽ bệnh động kinh cũng lây được sao?

Cao Tân hiển nhiên là tức giận quá mức chịu đựng, run giọng mắng.

“Mày… Tụi bây…”

Tống Trạch càng hăng tiết, lạnh lùng nở nụ cười.

“Tụi tôi thế nào? Định mắng chúng tôi là đôi cẩu nam nam không biết xấu hổ? Gian phu *** phu? Cậu là ai, cậu có tư cách gì mà quản chuyện chúng tôi hả?”

Sau đó dường như nhớ ra chuyện gì mà “A” một tiếng.

“Tôi nghe Lâm Kính Tổ nói cậu là bạn trai cũ của Tiểu Cát? Mà như thế thì sao, cậu định nói nếu Lâm Kính Tổ không đối xử tốt với cậu ta thì cậu sẽ cướp cậu ta về? Vậy càng tốt, cậu đi cướp cậu ta về tôi càng mừng, nhưng tôi thấy cậu chắc là không cướp được đâu.”

“Cậu muốn cướp về thì cứ trực tiếp làm là được, còn cố ý tìm chúng tôi nói làm gì? Mà Tiểu Cát cũng chỉ là bạn trai cũ,, chia tay rồi không liên quan gì đến cậu, ngay cả Lâm Kính Tổ có chơi đùa với cậu ta, thì Lâm Kính Tổ cũng là bạn trai hiện thời Tiểu Cát mắt mù mới thích, người ta cũng giống tôi anh tình tôi nguyện là được, có chuyện gì liên quan tới cậu đâu?”

Lâm Kính Tổ nhìn Cao Tân bị nói đến không đáp trả được, trong lòng yên lặng chắp tay thay cậu ta niệm A Di Đà Phật, Tống Trạch nhanh mồm nhanh miệng, chỉ cần nói mấy câu mà ngay cả mình cũng bị cậu ấy lừa gạt đến khốn khổ, lại còn lòng dạ hẹp hòi, ai bảo cậu lúc nãy kêu cậu ấy là kẻ thứ ba làm chi, tự mình cầu phúc đi.

Tống Trạch miệng mồm lợi hại, tâm địa cũng không xấu, thấy đã kích động đủ rồi, thêm chút nữa sợ là Cao Tân sẽ bị lửa giận làm chập mạch thần kinh luôn, lập tức đổi giọng, mặt mày nghiêm túc ngồi thẳng lưng, nói.

“Thật xin lỗi, nãy giờ chỉ là nói đùa thôi.”

Cao Tân không không kịp phản ứng, há hốc trơ mắt nhìn cậu ta, Tống Trạch lập tức liền vui vẻ. Mười ngón tay cậu nắm lấy bàn tay của Lâm Kính Tổ, đôi mắt đen láy nhu hòa như nước chảy.

“Tôi với cậu ấy biết nhau từ hồi mới sinh rồi, cũng đã thích nhau nhiều năm.”

“Giống như cậu với Tiểu Cát bên nhau, tôi với cậu ấy cũng vậy. Cho nên Tiểu Cát và Lâm Kính Tổ không có quan hệ gì cả, cậu hiểu chưa?”

Gương mặt đờ đẫn của Cao Tân dần dầu xuất hiện một tia sinh khí, cậu như muốn xác thực mà quay đầu nhìn Lâm Kính Tổ, Lâm Kính Tổ cũng nghiêm túc gật gật đầu.

“Thật đó. Sau khi tốt nghiệp tôi chỉ gặp riêng Tiểu Cát đúng một lần, cậu ta hẹn tôi đi uống rượu. Tôi ở đó nghe cậu ta chửi suốt một buổi tối.”

Tống Trạch bên cạnh cổ vũ.

“Chia tay hơn hai năm rồi, vẫn còn vì cậu mà đau khổ, chuyện này có nghĩa là gì cậu hẳn sẽ hiểu chứ?”

“Tôi và Lâm Kính Tổ lúc nãy chỉ diễn kịch lừa cậu, nhưng dù cho không có Lâm Kính Tổ, sau này cũng sẽ có Tống Kính Tổ, Vương Kính Tổ khác, đến lúc đó thật sự ở bên cạnh Tiểu Cát, cậu tính thế nào?”

Lâm Kính Tổ trong lòng thầm nói Tống Trạch cậu lòng dạ hẹp hòi, đã lấy họ của tớ họ của cậu chưa đủ sao còn phải lấy cả họ của mẹ cậu ra nữa hả, ngoài miệng vẫn phối hợp.

“Lúc tôi khuyên Tiểu Cát đi tìm cậu, cậu ta bảo đã không kịp nữa rồi, không phải là…”

Ánh mắt của Cao Tân dần dần sáng lên, ngẩng đầu kiên định nói.

“Vẫn còn kịp.”

Sau đó khẩn thiết nhìn Lâm Kính Tổ.

“Tiểu Cát mắng tôi thế nào vậy?”

Lâm Kính Tổ cùng Tống Trạch nhìn nhau cười, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy mà.

Cuối cùng lúc tính tiền Tống Trạch nói.

“Có nhiều lúc, bắt buộc phải chia tay nhau. Nhưng cậu thích cậu ta cậu ta cũng thích cậu, cứ mãi dày vò nhau để làm gì?”

Lâm Kính Tổ ở bên cạnh vuốt cằm cười đến ý vị thâm trường.

“Đúng vậy ha, không biết là tại sao nữa?”

Trên gương mặt trắng nõn của Tống Trạch hiện lên một mạt hồng khả nghi, dưới bàn hugn hăng đạp cho Lâm Kính Tổ một cước…

“Ui da, Tống Trạch cậu thật là lòng dạ hẹp hòi!”

Tống Trạch không thèm để ý cậu ta, quay đầu nói với Cao Tân.

“Mau tìm cậu ấy về đi.”

Cao Tân nghiêm túc gật đầu, thật cảm kích nói.

“Cảm ơn các cậu. Hôm nay để tôi mới, đừng tranh với tôi.”

Tống Trạch cùng Lâm Kính Tổ mặt đen xì. Cậu còn không mang ví theo, lấy tiền đâu mà trả hả. Tống Trạch nhìn Lâm Kính Tổ nói.

“Tớ thật đồng cảm với bạn của cậu.”

Ở một thành phố cách đó ngàn dặm, Cát Vi Dân hắt xì một cái rõ to.

~*~*~*~