Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 11




“Sáu người có thể cùng nhau biểu diễn, vừa không cần hát cũng chẳng cần nhảy, là cái gì?”

Lúc Cao Tân ở kí túc xá lại hỏi câu này, Cát Vi Dân thề, nếu không phải vì sức quyến rũ của Bắc Kinh, bốn tên bạn cùng phòng kia nhất định rất muốn cùng cậu đem những thứ giống cà men đập vào gương mặt đang cố ra vẻ bí mật của Cao Tân.

“Diễn kịch?”

“No, cái kia chẳng chút mới lạ.” Trong trường mỗi ngày có ít nhất ba đội đăng kí “Giông Tố”, bốn đội chọn “Romeo và Juliet”, hơn nữa lại chưa từng có cái nào lọt vào hội diễn cuối cùng được.

“Hài kịch?”

“No, sáu người mà làm hài kịch cũng quá đông đúc.” Hơn nữa mấy câu đùa của Cao Tân sẽ lạnh chết người ta mất, Cát Vi Dân trong lòng thầm thêm một câu.

“Sẽ không phải là đứng sau cậu cùng đánh Thái Cực Quyền chứ?” Một cậu bạn khác cẩn thận hỏi. Cát Vi Dân trong đầu tưởng tượng một chút cảnh sáu người mặc áo khoác ngắn màu trắng, tay áo bay bay mà chậm rãi chuyển động, rùng mình một cái thật to. Thật là đáng sợ.

“No, chúng ta phải tận lực tránh đi những tình huống bất lợi cho cơ thể.”

Aaaaa. Rốt cuộc là cái gì? Bên ngoài u ám mịt mù, trong kí túc giá gió lạnh từng cơn, nổi lên một trận lốc xoáy từ một tập thể đang phát điên. Chỉ mỗi cái tên đang ở trung tâm lốc xoáy lại chẳng hề phát giác, bày ra cái vẻ mặt “đoán đi đoán đi đoán nữa đi”, hưng phấn mà la hét.

“Tiếp!”

Cát Vi Dân vội vàng trước khi xảy ra sự kiện bạo lực tập thể, quyết định chớp nhoáng mà rút cái nĩa cắm trên trái táo ra, kề trên cổ Cao Tân, hung hăng phun ra một chữ.

“Nói!”

Ngẫm lại lại bỏ thêm một câu.

“Cậu nếu dám nói ra ý kiến ngu ngốc không có não nào tớ liền giết cậu!”

“Này, sử dụng bạo lực là hành vì không tốt đâu.”

“…”

“Được rồi, tớ nói, tớ nói là được.”

Sự thật chứng minh rằng Cao Tân những lúc không bình thường thì vẫn là một người có thể tin cậy, ý kiến đề ra cũng không quá ngớ ngẩn: biểu diễn ảo thuật. Đây là một tiết mục không thường thấy trong hội diễn văn nghệ, cũng thật sự có thể kéo căng bầu không khí. Vấn đề chỉ có một, năm ánh mắt đồng loạt nhìn về phía kẻ đề nghị.

“Cậu sẽ làm ảo thuật?”

“Hắc hắc, không có.”

Cho nên mới nói, biểu diễn ảo thuật sở dĩ không thường thấy là có lý do của nó.

“Nhưng mà, mẹ tớ có quen người bạn mở tiệm bán dụng cụ ảo thuật, tìm người đó nhờ giúp là được. Ảo thuật bây giờ cũng phần nhiều dựa vào công nghệ cao mà thôi, chỉ cần mượn công cụ, kĩ thuật không là vấn đề.”

Quả thật, sau khi đến chiêm ngưỡng cửa tiệm ảo thuật rộng lớn rực rỡ sắc màu, từ những còng tay xiềng xích đến ngăn tử đựng đầy tiểu đao toàn những đạo cụ quỷ dị thì Cát Vi Dân có thể thừa nhận cách nói của Cao Tân.

Kế tiếp là lên kế hoạch. Sau khi sáu người trong phòng kí túc xá đóng kín cửa giương đao đoạt kiếm thảo luận, cuối cùng tổng kết lại thành phương án như sau: trước tiên là ảo thuật gia A, B sẽ lên sân khấu, biểu diễn những trò đơn giản như lấy bồ câu từ trong nón, lấy ly rượu trong túi; tiếp theo ảo thuật gia A và B sẽ đem ảo thuật gia C tầng tầng khóa lại, biểu diễn trò thoát thân; rồi ba người A, B, C cùng nhau nhốt D vào một cái rương dựng thẳng chỉ chừa ra cái đầu, thay phiên nhau phi tiểu đao đâm trường kiếm vào người người kia, biểu diễn trò “vạn kiếm xuyên tim”; tiết mục cao trào nằm ở cuối cùng, bốn ảo thuật gia cùng nhau biến ra một ***g sắt khổng lồ ra, trong ***g nguyên lai là giam giữ một con dã thú hung mãnh, khi chiếc màn sân khấu màu đỏ được kéo lên, dã thú sẽ biến thân thành một mỹ nữ đáng yêu động lòng người.

Trong những buổi biểu diễn thật sự, dã thú sẽ là một con đại hổ nanh trắng mắt sắc hàng thật giá thật, nhưng vì điều kiện có hạn, không cần nghi ngờ, vào vai “dã thú” chỉ có một ứng cử viên duy nhất – Cao Tân. Mà sắm vai “mỹ nữ” cũng chỉ có một người thích hợp – Cát Vi Dân.

Chọn Cao Tân giả dã thú, ngoài lý do cậu cao to không nói tới đi, quan trọng nhất chính là lo lắng đến những hành động bốc đồng của tên này, để cậu tham gia vào những màn biểu diễn phần trước ít nhiều đều có nguy hiểm thì thật không sáng suốt. Mà chọn Cát Vi Dân làm mỹ nữ thì…

Cát Vi Dân bi phẫn mà rít gào vào năm thằng con trai bên kia.

“Tại sao là tớ?”

Cao Tân bỏ ngón tay bịt tai xuống, cười gian nâng cằm cậu kéo đến trước gương, chỉ vào cái người mặt trái xoan mắt to tròn trong đó.

“Cậu cảm thấy để mấy tên cao lớn thô kệch tụi tớ giả mỹ nữ thì sẽ có sức thuyết phục sao?”

~*~*~*~

Thì cũng có anh hùng & mỹ nhân đó nha