Tháng Năm Học Trò

Chương 26: Người bạn trở về từ quá khứ!




Sáng hôm sau, không khí trong lành, mát mẻ. Những gọt sương long lanh còn đọng trên lá. Con đường còn trơn vì cơn mưa to từ hôm qua. Một cô gái xinh đẹp đang đi trên con đường đó. Cô nhếch mét, một đường cong quyến rũ:

-"Chuẩn bị chào đón tôi đi, mọi người!"

--------

Tại một quán cà phê đối diện với trường Nagoya. Có một chiếc bàn là tâm điểm chú ý của mọi người. Chiếc bàn đó là sáu nam bảy nữ tạo thành một bước tranh mỹ nam mỹ nữ tuyệt đẹp. Tất cả đều cười đùa rất vui vẻ. Nụ cười trên môi họ rất hiếm...chính vì thế...nụ cười ấy, không biết có giữ được lâu không?

Cánh cửa phòng cà phê bỗng mở ra. Bước vào là một cô gái xinh đẹp. Cô gái trông rất thánh thiện, trong sáng. Vô thức, cô gái ấy chạy đến ôm chần lấy Nhân Mã, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo:

-"Nhân Mã, tớ nhớ cậu quá!"

Phút chốc cả Bạch Dương và Ma Kết bật dậy bỏ đi không nói một lời. Cả hai đều lên xe riêng phóng đi. Chỉ có Kim Ngưu và Karia chạy theo. Nhân Mã bối rối. Anh không thể chạy theo Bạch Dương nữa. Chính lúc này...anh thấy mình thật yếu đuối.

Ngọc Trinh- một cái tên đẹp.

Ngọc Trinh- một cô gái gái xinh đẹp, vẻ ngoài thánh thiện, trong sáng.

Ngọc Trinh- một người mà Nhân Mã đã yêu bằng cả trái tim, bỏ đi không nói một lời khiến anh trở nên rong chơi lêu lổng.

Ngọc Trinh- một con người đã lừa dối Ma Kết đúng lúc cô đang cần sự che chở.

Ngọc Trinh, đã bỏ đi không một lời từ biệt. Điều đó khiến Nhân Mã sốc một thời gian. Bây giờ cô trở về, thật chẳng đúng lúc chút nào. Thực sự cô đang phá hoại hạnh phúc của người ta đấy...Ngọc Trinh.

------------

Sáng hôm sau, một buổi sáng đẹp trời với không khí âm u. Một cô gái xinh đẹp lết thân đi vào trong trường. Quầng thâm mắt như cả đêm không ngủ. Mái tóc màu hồng ngắn bồng bềnh rối lên như không chải. Quần áo không xộc xệch nhưng cũng không thể nói là gọn gàng được. Còn về phần Ma Kết, cô đến sớm nhất lớp, ngồi trong lớp như vô hồn, như không có chút sức sống nào. Cô gái xinh đẹp, chỉ biết ngồi suy nghĩ về người đó, người đã lừa dối cô. Ngọc Trinh...tại sao?

Cả lớp đã đến đông đủ, hôm nay lớp 12A1 không còn quậy phá như mọi hôm nữa. Ngược lại thì im lặng, không ai nói một lời. Không khí nặng nề đè ép những con người ở đây. Cô giáo bước vào, cả lớp sao thế này? Mọi hôm vui lắm mà. Cô giáo không nói nhiều lời, lập tức giới thiệu đứa bạn mới. Không khí tồi tệ hơn trước rất nhiều vì...đứa bạn mới đó tính là Ngọc Trinh...

Cả buổi học chẳng ai nghe giảng cả. Hết tiết cô giáo chán nản lết thân ra khỏi lớp, thở dài nườm nượm.

Trên sân trường chỉ còn 12 sao. Ma Kết đi như người mất hồn, không nhìn đường. Mắt như nhòa đi vì khí ức. Kim Ngưu thấy không ổn liền kéo cô đi. Bạch Dương không nói lời nào ra khỏi lớp là tiến thẳng vô xe. Ngọc Trinh cứ bám Nhân Mã như keo dán.

-"Mã à, tớ đi chơi với tớ nha!"

-"À...ừ...ừm..."

Sân sau trường

Kim Ngưu khó hiểu nhìn vào Ma Kết. Mẫu mới thốt lên một câu:

-"Cậu sao thế?"

-"Hm...cậu nghĩ sao? Những người tớ tin tưởng, dường như đều lừa dối tớ. Tớ đúng là có mắt như mù."Ma Kết nhếch mép kinh bỉ. Phút chốc cô đã ở trong lồng ngực của Kim Ngưu.

"-Em yêu anh!"

Một chút kí ức bỗng hiện về. Cô sợ hãi đẩy Kim Ngưu ra. Cô nhớ rồi. Cô nhớ lại rồi. Cô chạy đi trong vô thức. Sợ hãi. Cô chạy mãi, cô sợ anh. Ngay cả anh cũng lừa dối cô sao?Cô đừng lại ở cuối hàng lang. Đường vụt rồi. Kim Ngưu đang ở đằng sau. Cảm giác bị đè ép. Cô ghét nó.

-"Ma Kết..."

-"Anh đi đi."

Cô nói ra, điều trước này cô chưa từng nghĩ là sẽ nói với Kim Ngưu. Cô vô thức ôm mình lại, chính lúc này nước mắt lại không thể rơi. Chính lúc này cô muốn có người bảo vệ. Chính lúc này có muốn cô bờ vai dựa vào. Chính lúc này cô cảm thấy mình thật yếu đuối. Chính lúc này...tại sao lại lừa dối cô. Cô sợ lắm, kí ức đó...tại sao lại chọn cô? Kim Ngưu phút chốc tiến đến một bước. Rồi dừng lại sau câu nói:

-"Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh đi đi."

Trong đầu óc cô đường như rối bời, hoảng loạn. Kim Ngưu bất giác quay đi. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, và cũng đâu hơn rất nhiều. Tưởng như sẽ không còn ai ở bên.

Vô thức...Một bước chân nhẹ nhàng đến bên cô, tiến lại gần, một mùi nước hoa quen thuộc, một bàn tay ấm áp...như ngày nào.

---------

Hiện cặp đôi ổn định nhất là ST- BB; TB- SN ;TY- XN. Còn về Cự Giải và Sư tử? Hiện Sư Tử vẫn chưa nhớ được hết. Còn Cự Giải thì đang lo sợ tột đỉnh. Và hai cặp đôi kia thì đã rõ. Thực sự không ổn chút nào.

---------

Karia, là cô gái ấy. Đến bên cô. Đặt bàn tay ấm áp của mình lên vai cô. An ủi cô. Cô làm tất cả điều này chỉ vì một mục đích. Cả hai cùng xuống sân trường đi dạo khi cô đã đỡ.

-"Cảm ơn cậu, Karia."

-"Ừm, không có gì đâu!"

-"Có phải lúc đó tớ yếu đuối lắm không?"

-"Tùy cậu nghĩ thôi."

-"Karia này, đôi khi tớ thấy trông cậu rất giống em gái tớ đấy."

Karia phút chốc giật mình, nhìn Ma Kết rồi cười gượng:

-"V...vậy sao, con bé đầu rồi?"

-"Nó...đã mất tích cùng dì tớ 12 năm trước rồi. Trông cậu rất giống con bé, chỉ là con bé có đôi mắt hai màu thôi."

Cô bỗng cảm thấy đau rát. Cô thương hại cho Ma Kết. Điều đó có giúp được cô ấy không? Điều đó có khiến em gái cô ấy trở lại không?

Không.

Không cần, Ma Kết, em gái của chị đang đứng ở đây nè!

"Ma Kết, em xin lỗi! Em chỉ muốn như ngày nào được nói yêu chị! Em chỉ muốn được chỉ an ủi, vỗ về mỗi khi em yếu đuối! Em ước có thể cùng chị và anh Dương chơi những trò chơi tự nghĩ! Em muốn có thể nũng chị mỗi ngày! Em chỉ muốn trở lại như xưa! Em không muốn như thế này nữa! Ma Kết, hãy tha thứ cho em!"

Cô bỗng òa khóc ôm chần lấy Ma Kết. Kết nhi giật mình, dù như thế cô vẫn vỗ về Kari...như một người bạn...

"Kết Linh, em đang ở đâu? Chị nhớ em nhiều lắm đấy! Cô ngốc!"

-----------

Quay lại thời gian lúc sáng sớm khi chỉ có vài người lấp ló ở cổng trường.

Tại phòng hiệu trưởng...

Đi qua

Đi lại

Đi qua

Đi lại

Cô hiệu trưởng đi qua đi lại trước một cô gái xinh đẹp. Được một lúc cô hiệu trường bỗng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô gái.

-"Karia, cháu làm dì rất thấy vọng."

-"Dì, cháu không muốn làm điều này nữa. Cháu không muốn dính líu tới chuyện này thêm nữa."

-"Thôi được rồi, cháu hãy nhớ, cháu vẫn không thoát được chuyện này đâu. Dù cháu không làm, ta vẫn có người khác."

Cả hai đều không biết, cuộc nói chuyện đã được một người nghe thấy.

-----------