Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Chương 80




Edit + Beta: Vịt

Trương Mạo nhìn dáng vẻ Hàn Mạc không khỏi nghi ngờ khơi mi, không hiểu nghiêng đầu nhìn về phía Tống Tân Nghiệp, vỗ vỗ vai hắn bảo hắn đứng lên, bĩu bĩu môi với Hàn Mạc.

"Hàn Mạc? Mày làm sao vậy?" Tống Tân Nghiệp đứng lên đứng ở một bên, nhìn về phía Hàn Mạc trầm mặc không nói.

Hàn Mạc thở dài, nói ra kết quả kiểm tra sáng nay, sau đó nhìn dáng vẻ kinh ngạc lo lắng của hai người, bĩu bĩu môi, "Tao đang nghĩ có nên dọn tới chỗ Tống Tân Kế cùng ở hay không, anh ấy hiểu những thứ này, Văn Phong và Tần Thụy cũng có thể chăm sóc hai bọn tao."

Mặc dù là vừa mới nghĩ đến, nhưng giải thích với hai cụ trong nhà thế nào? Nói ra sự thật e rằng sẽ làm cho hai cụ đả kích, không nói, khẳng định không đồng ý chuyển ra ngoài.

"...... Mày không cần suy nghĩ, anh tao hiện tại đang ở trong nhà đấy, mẹ tao chăm sóc anh ấy, Tần Thụy hôm qua đi, nói là hai hôm nữa mới về." Tống Tân Nghiệp thở dài, hắn cũng là sáng nay gọi điện thoại nói với người trong nhà tin tức tốt Trương Mạo mang thai sau đó mới biết được, anh hắn đã ở nhà hai ngày.

Hàn Mạc bĩu môi, giơ tay lên sờ sờ bụng cúi đầu.

"Vật nhỏ này hai ngày gần đây sắp hành hạ tao chết rồi, ngoại trừ lúc ngủ không hành hạ, tao chỉ cần ăn chút là ói, sắp ói ra dạ dày rồi."

Trương Mạo thở dài, ném ô mai bên cạnh cho Hàn Mạc, "Thử cái này chút, mặc dù anh không có phản ứng gì, bất quá mùi vị rất ngon, buổi sáng Tân Nghiệp mua về."

Hàn Mạc khơi lông mày, cậu mặc dù cũng từng ăn mấy quả sấy này, nhưng lần này ngược lại không nghĩ tới, cũng là cậu ói không có gì muốn ăn, nhìn thấy cái gì cũng không khẩu vị.

Cầm một miếng bỏ vào miệng, chua, nhưng thật sự giống như lời Trương Mạo, mùi vị không tệ, cũng có thể để cho cậu cảm thấy trong dạ dày sôi trào thoải mái không ít.

"Aizz, các anh không thấy, biểu tình buổi sáng của Văn Phong quá dọa người, thật sự sợ anh ấy cường ngạnh để em phá con, bất quá vẫn được, không có phản ứng gì quá khích." Thở dài, Hàn Mạc lười biếng liệt trên ghế salon, nhìn Tống Tân Nghiệp và Trương Mạo nhún nhún vai, "Biểu tình này của các anh quá khó nhìn, em cũng không phải lập tức sẽ chết, lại nói bác sĩ cũng chỉ là nói sẽ có nguy hiểm mà thôi, chỉ cần không ở trong quá trình mang thai thiếu dinh dưỡng thân thể, sẽ không vấn đề."

Mặc dù vẫn là rất lo lắng, nhưng mà Trương Mạo và Tống Tân Nghiệp cũng rõ ràng là đạo lý như vậy, chỉ có thể gật gật đầu, trong lòng suy nghĩ giúp Hàn Mạc tìm đồ bổ thân thể.

Bản thân dựng phu không thể tùy tiện ăn đồ, hiện tại Hàn Mạc còn cần bồi bổ như vậy, thật sự là chuyện rất phiền toái.

Lấy một túi ô mai trong tay đi, Hàn Mạc trở lại phòng làm việc, nhoài ở trên bàn trì hoãn chút lúc này mới cầm lấy điện thoại trong tay ấn điện thoại nội bộ, để cho người bên ngoài cầm bản thảo thiết kế cần xử lý tới cho cậu xem.

"Giám đốc Hàn, gần đây không có hợp đồng thiết kế mới, người mà phòng thị trường sắp xếp cầm tới mấy hạng mục muốn cho anh xem chút." Tô Tô giao văn kiện trong tay cho Hàn Mạc, thuận tiện đặt xuống một chén sữa tươi nóng.

"...... Hạng mục mới? Trương tổng có biết không." Hàn Mạc cau mày, lật lật văn kiện trong tay.

Mặc dù trước kia bọn họ nghĩ tới ngoại trừ thiết kế mấy thứ kiểu như quảng cáo bất động sản lại thêm mấy nguyên tố khác, nhưng hiện tại tình huống thân thể này của cậu và Trương Mạo, căn bản không thể nào hoàn thành nhiệm vụ này.

Nhưng bọn họ phải nói với nhân viên thế nào?

Chẳng lẽ phải nói, bởi vì Tổng giám đốc và giám đốc đều mang thai, cho nên chúng ta không mở rộng nữa?

Thôi đi, e rằng lời này nói ra công ty bọn họ có thể đối mặt với giải tán.

"Bởi vì Tống phó tổng hồi sáng sớm đã nói với bọn tôi, nói chuyện Trương tổng mang thai, cho nên......" Tô Tô có chút có lỗi nhìn Hàn Mạc, ý này chính là nói, Tống Tân Nghiệp hưng phấn quá độ giao tất cả mọi chuyện cho Hàn Mạc.

Hàn Mạc khẽ nheo mắt lại, shh một tiếng.

Chẳng lẽ chỉ có Trương Mạo là dựng phu cần giảm bớt lượng công việc? Cậu cũng là dựng phu có được hay không!

"Ra ngoài đi, tôi biết rồi." Trương Mạo khoát khoát tay, để cho Tô Tô ra ngoài.

Cầm lấy văn kiện nhìn nhìn, cậu nhíu nhíu mày đứng lên, lại tới phòng làm việc của Trương Mạo.

"Ê, Tống nhị, tao thấy mày là sống không kiên nhẫn!" Đẩy cửa ra, nện cặp văn kiện trong tay về phía mặt Tống Tân Nghiệp.

Tống Tân Nghiệp nghiêng đầu, giơ tay lên, tiếp được cặp văn kiện bay tới, hì hì hì cười ngu hai tiếng.

Hắn không cần nhìn cũng biết văn kiện Hàn Mạc ném tới là nội dung gì, hồi sáng lúc đi làm quá mức hưng phấn, gặp người liền nói tin tức Trương Mạo mang thai, lại cho rằng Hàn Mạc đã mang thai một lần có kinh nghiệm, cho nên hỗ trợ chia sẻ chút công việc cũng là có thể......

Được rồi, hắn sai rồi, hắn không nghĩ tới Hàn Mạc sẽ là tình huống như thế, so với anh hắn mang thai sinh đôi đều nguy hiểm hơn.

"Xin lỗi, xin lỗi, tao sai."

"Hừm, Trương Mạo, em có suy nghĩ, anh nghe chút xem?" Lườm Tống Tân Nghiệp, Hàn Mạc ngồi ở trên ghế sa lon giạng chân ngồi liệt.

Mặc dù tư thế mất mặt, nhưng Trương Mạo lại cảm thấy, tư thế ngồi của Hàn Mạc nhất định rất thoải mái, sau đó học theo, cũng không kém hơn tác giả.

Dù sao cũng không có người ngoài ở đó, không cần phải lo lắng bị nhìn thấy mất mặt.

Cầm hai thảm lông mỗi người một cái đưa cho bọn họ, ngồi ở một bên nhìn Hàn Mạc khơi lông mày, "Hàn Mạc, lại lại nghĩ trò xấu gì?"

"Tao đang nghĩ, không bằng để cho công ty Thiệu Văn Phong và chúng ta thống nhất, hoặc là thâu tóm công ty chúng ta, thân thể của tao và Trương Mạo căn bản không thể tiến hành phát triển công ty hiện tại, cho dù muốn duy trì hiện trạng cũng rất phiền toái." Hàn Mạc nhìn hai người không nói chuyện, tiếp tục nói.

"Hơn nữa nói thật, Trương Mạo anh không cảm thấy thời gian này trên căn bản đều là hạng mục hợp tác với công ty RS hay sao? Nếu như không có mấy hạng mục lớn của công ty bọn họ, e rằng chúng ta cũng không có cách nào phát triển thành bộ dáng hiện tại, tốc độ phát triển nửa năm gần đây nhanh thế nào trong lòng anh cũng rõ ràng."

Mở tay ra, Hàn Mạc khơi lông mày, "Em là cảm thấy, nếu như sau này sinh con, ít nhất phải có thời gian 3 năm mới có thể khôi phục công việc bình thường, em có thể còn lâu hơn anh, cho nên em cảm thấy, để cho công ty Thiệu Văn Phong thâu tóm chúng ta, sẽ tốt hơn."

Trương Mạo rõ mắt nhìn bàn tay to cùng mình nắm lấy, từ từ gật gật đầu.

Lời này của Hàn Mạc hắn hiểu, tuy nói có chút không cam lòng đem công ty của mình chụp lên danh hiệu công ty con của những công ty khác, nhưng vì những nhân viên cấp dưới, cũng là có thể làm ra chút thay đổi.

"Mày đề cập với Thiệu tổng chưa? Chuyện này." Trương Mạo lo lắng nhìn Hàn Mạc, mặc dù cậu và Thiệu Văn Phong là loại quan hệ thân mật, nhưng dù sao chuyện này nếu như giống Hàn Mạc nói, vậy thì biến thành bọn họ phụ thuộc vào RS nhận được ích lợi, mà RS bên kia không có bất kỳ ích lợi nào.

Hàn Mạc nhún nhún vai, kiêu ngạo hừ hai tiếng.

"Chưa, bất quá anh ấy sẽ đồng ý, anh chờ xem đi, buổi trưa lúc anh ấy tới đây đưa cơm cho em nhất định cũng sẽ nhắc đến chuyện này."

Thiệu Văn Phong biết Hàn Mạc đối với công ty này để ý cỡ nào, cho nên mới sẽ không ngăn cản cậu đi làm. Cho nên cậu hiểu, nam nhân nhất định cũng có thể nghĩ tới suy nghĩ của mình, cậu có lòng tin.

Thật đúng là để cho Hàn Mạc nói đúng, không chỉ nghĩ tới, cũng đã làm rồi.

Thiệu Văn Phong ở công ty quản lý gia đình chọn được phụ nữ 40 tuổi có giấy phép dược sĩ và chuyên gia dinh dưỡng, từng chăm sóc không ít dựng phu dựng phụ tình huống như vậy, bà đặc biệt hiểu chăm sóc dựng phu và thai nhi thế nào.

Thiệu Văn Phong ra giá cao, dì họ Lưu này lập tức đi theo người.

Trước tiên về nhà chăm sóc một ngày ông bà cụ còn có tiểu bảo bối, sau đó làm phần cơm trưa cho Hàn Mạc thử khẩu vị chút.

Nam nhân coi như có lòng, cũng mang cả phần của Trương Mạo.

Thuận tiện nhắc tới, Thiệu Văn Phong ở nhà đợi bữa ăn dinh dưỡng của dựng phu gọi điện thoại cho phó tổng công ty, bảo hắn định ra một phần hợp đồng.

Tuy nói đối với Thiệu Văn Phong vì sao muốn định ra một phần hợp đồng hoàn toàn không có lợi với bọn họ rất nghi ngờ, nhưng phó tổng vẫn là khoa học làm theo.

Thiệu Văn Phong xách bốn bình giữ ấm lớn xuất hiện trước cửa lớn công ty Phi Tường, dẫn tới một trận ánh mắt hâm mộ.

Vừa vặn thời gian cơm trưa, nhân viên công ty nhìn nam nhân cao lớn đẹp trai từ bên ngoài tiến vào nước miếng đều muốn chảy ra.

Mấy tháng nay ngày nào cũng không gián đoạn đưa cơm, Thiệu tổng đối với giám đốc Hàn của bọn họ thật sự để tâm, bất quá cũng khó trách, nghe nói hai người ngay cả con cũng có rồi, có thể không yêu nhau sao.

"Thiệu tổng, đây là văn kiện công ty ngài đưa tới." Vừa ra cửa thang máy, đã bị Tô Tô ngăn lại, đưa văn kiện trong tay tới cho anh.

Thiệu Văn Phong nhận lấy gật gật đầu, cười cười với cô nàng tỏ vẻ cảm ơn, sau đó đi về phía phòng làm việc của Hàn Mạc.

"Giám đốc Hàn ở phòng làm việc của Trương tổng." Tô Tô kịp thời nhắc nhở.

"Cám ơn." Thiệu Văn Phong xoay người, đi về phía phòng làm việc của Trương Mạo.

Cũng không gõ cửa, trực tiếp nhấc chân đẩy cửa ra, nam nhân hai tay xách theo bình giữ ấm vào cửa.

"Yaa, vừa nãy còn đang nói tới anh, anh tới nhanh ghê." Hàn Mạc quay đầu nhìn về phía nam nhân vào cửa, kinh hỉ trợn to mắt.

Thiệu Văn Phong đặt đồ trong tay xuống, ghé tới hôn hôm khóe miệng cậu, hỏi: "Có không thoải mái hay không?"

Hàn Mạc lắc lắc đầu, cọ cọ má nam nhân, "Vừa nãy Trương Mạo chia cho em một túi ô mai, ăn ngon lắm."

"Ăn ngon chờ sau khi về mua cho em ít để trong nhà, bất quá không thể ăn nhiều." Giơ tay lên xoa xoa tóc cậu, nam nhân chỉ chỉ bình giữ ấm trên bàn, "Buổi sáng đi tìm bảo mẫu, đã làm đồ ăn thích hợp cho dựng phu, thử xem xem hợp khẩu vị hay không."

Hàn Mạc gật đầu lia lịa, tùy nam nhân mở bình giữ ấm ra, một tia mùi thơm nhẹ nhàng đi ra.

"Ui? Mùi vị không tệ a." Không biết có phải liên qua tới lúc nãy ăn ô mai hay không, hiện tại ngửi thấy mùi thức ăn cậu ngược lại cảm thấy đói bụng.

Trương Mạo cũng ghé tới ngửi ngửi, nhìn thức ăn nhiều như vậy, hắn biết cũng mang theo phần của hắn và Tống Tân Nghiệp.

"Cám ơn Thiệu tổng."

"Không khách khí." Thiệu Văn Phong khoát khoát tay, đưa đũa cho bọn họ.

Hàn Mạc chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm nấm hương trong chén nhỏ, thử cắn một miếng.

Tinh! Bóng đèn trong đầu sáng.

"Ăn ngon." Nuốt nấm hương xuống, cậu đưa đũa tới trên đầu cá mè hấp bên cạnh, kéo xuống thịt cá trắng mềm, ngửi ngửi, nhét vào miệng.

"Ưm, bảo mẫu này tay nghề không tệ." Hàn Mạc vừa ăn vừa gật đầu, còn nhét cho nam nhân một miếng thịt cá, híp mắt cười, "Ăn ngon."

Trương Mạo cũng gật đầu liên tục, mùi vị thật sự rất không tệ.

Ngược lại Tống Tân Nghiệp và Thiệu Văn Phong mặt không biểu tình, đối với bọn họ mà nói, mùi vị thức ăn thật là — nhạt vailone.

Thực sự vị gì cũng không có, còn có chút hơi chua.

Nhưng nhìn hai dựng phu ăn vui vẻ, nhất là dáng vẻ Hàn Mạc không có bài xích gì, Thiệu Văn Phong coi như yên tâm.

Chỉ cần Mạc Mạc của anh thích, cho dù không ăn muối cũng không sao.

Hàn Mạc một tháng liền không ăn một bữa cơm ngon hôm nay coi như ăn no một bữa, vui vẻ ăn nửa bát cơm, uống một bát canh gà, trên miệng đều bóng nhẫy.

Tống Tân Nghiệp nhìn dáng vẻ Trương Mạo càng cực kỳ vui vẻ, Mạo Mạo nhà hắn ăn rất ngon. Hiếm thấy có thể nhìn thấy Trương Mạo có thể ăn như vậy, thật đáng yêu.

"Huh? Đây là cái gì?" Hàn Mạc ăn no trái phải nhìn nhìn, thấy văn kiện nam nhân đặt bên cạnh, đưa tay lấy tới mở ra nhìn nhìn, sửng sốt, khóe miệng từ từ câu lên ý cười.

Đây chính là người đàn ông mà cậu yêu, người đàn ông có thể tâm ý tương thông với cậu.