Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Chương 65




Edit + Beta: Vịt

Thiệu Văn Phong hàn huyên với bà cụ một lát, bà cụ thật sự cũng không nói gì làm khó anh nữa, chỉ là nhìn con trai cao lớn trước mắt, có chút xoắn xuýt.

Bà luôn cảm thấy mình sau này không có con trai ruột ở bên người, năm đó lúc ly hôn Thiệu Văn Phong là theo cha nó, cho nên hiện tại nghe Thiệu Văn Phong nói sau này ở trong nước, ở bên cạnh bà, luôn cảm thấy là được ánh sáng của Hàn Mạc.

Thiệu Văn Phong xoay xoay con ngươi liền biết bà cụ xoắn xuýt cái gì, chỉ bất quá lời này thật sự không thể anh khuyên, càng tô càng đen.

"Mẹ, mẹ có phải không thích Mạc Mạc hay không?" Suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng hỏi ra, anh ít nhất phải biết bà cụ có ý gì.

Dì Khương trừng mắt, Thiệu Văn Phong sửng sốt, trong lòng tự nhủ mắt mẹ anh vẫn rất to.

"Con đứa nhỏ này nói thế nào vậy, thằng nhóc Mạc Mạc bao tốt, bản thân mẹ cảm thấy đi theo con thật đáng tiếc, con mấy năm nay tuy nói không ở bên cạnh mẹ, nhưng chuyện con làm đừng cho là mẹ không nghe nói qua."

Thiệu Văn Phong vui vẻ, ha ha cười, "Mẹ, ai mà không có thời như vậy? Con hiện tại cũng hơn 30 rồi, nên chơi mấy năm trước đều chơi rồi, hiện tại đối với con mà nói, có thể có ngôi nhà vững chắc, có người yêu mến, có con cái, cuộc sống như vậy mới là con muốn."

Dì Khương thở dài, gật gật đầu cũng rất đồng ý lời này của anh, "Được rồi, chuyện của các con mẹ không quản nữa, cũng không quản được, bất quá con trai à, con cũng đừng làm chuyện gì có lỗi với Mạc Mạc, hai năm qua mẹ thấy Mạc Mạc cũng là người tâm lạnh."

Thiệu Văn Phong rõ ràng ý tứ muốn biểu đạt của mẹ anh, bất quá có mấy lời không thể nói với bà cụ, trong lòng anh rõ ràng là được.

"Mẹ yên tâm, con và Mạc Mạc sẽ rất tốt, đi thôi, đi ra ngoài làm sủi cảo." Kéo bà cụ đứng lên, Thiệu Văn Phong khẽ cười một tiếng, "Mẹ, mẹ nói qua đợt này con và Mạc Mạc đăng ký kết hôn thế nào?"

Dì Khương ngược lại rất đồng ý quyết định này của anh, dù sao hai đứa ngay cả con cũng có rồi, nếu không có giấy kết hôn không làm hôn lễ, người bên ngoài nếu biết, không ra sao cả.

"Chờ chọn ngày tốt hai đứa cũng làm chuyện này đi, chờ mẹ đi thương lượng một chút với cha Hàn con thời gian, chúng ta mở tiệc rượu, cha Hàn con tuy nói là đã về hưu, nhưng quan hệ trước kia vẫn đều còn, tặng ra ngoài nhiều lễ như vậy làm sao cũng phải thu về chút."

Thiệu Văn Phong ngược lại không cảm thấy làm tiệc rượu gì đó gấp, bất quá nhìn dáng vẻ mẹ anh rất tích cực cũng không nói được lời cắt đứt.

"Vâng, con định ngày với cha Hàn." Gật gật đầu, đỡ bà cụ ra cửa.

Hàn Mạc không có ở phòng khách, chỉ có tiểu bảo bối và cha Hàn ngồi ở trên ghế sa lon xem tin tức, nhóc con xem máy bay đại pháo trong TV mắt cũng không chớp một cái, con ngươi đen láy xoay tròn nhìn chằm chằm, theo quỹ tích của máy bay bay trên trời di động.

Thiệu Văn Phong khẽ cười một tiếng, khơi mi đi qua ngăn cản tầm mắt của tiểu bảo bối, tiểu bảo bối không vui vểnh vểnh miệng, ngẩng đầu nhìn Thiệu Văn Phong, vểnh miệng nhỏ hồng hồng, duỗi ngón tay thịt nhỏ chỉ vào Thiệu Văn Phong, "A a, bo bo, a a."

"Bảo bối gọi ba ba, không được gọi bo bo." Thiệu Văn Phong sáp tới đứng trước người nhóc, kéo tay nhỏ của nhóc lắc lắc.

Tiểu bảo bối động động mông, dịch dịch sang một bên, nhưng nam nhân kéo nhóc không để cho động, nhóc hừ hừ hai tiếng, dẹt miệng liền muốn khóc.

Thiệu Văn Phong trừng mắt, ngữ khí lạnh ngắt nói: "Không được, nếu khóc liền không cho con xem nữa."

Tiểu bảo bối hình như rất sợ anh trừng mắt, tuy nói vành mắt đều đỏ nhưng mà sững sờ không để cho nước mắt chảy ra, ư ư hai tiếng tiểu bảo bối miễn cưỡng nghẹn ra một chữ, "Ba!" (*)

((*) Từ "ba" chỗ này tiểu bảo bối nói là "吧" đọc là [bā], từ này thường dùng ở cuối câu có nghĩa là "đi, nhé, thôi, nhỉ", còn từ "ba" có nghĩa là "bố" thìđọc là [bà])

Thiệu Văn Phong vẫn là xụ mặt, hôm nay phải để cho nhóc con gọi ra hai chữ ba ba. Anh cũng đã đọc không ít sách, nhóc con đã có thể gọi ra thì phải nhanh chóng sửa đúng phát âm, bằng không sau này quen càng không dễ sửa.

"Gọi ba ba, ba, ba." Từ từ phát ra hai tiếng, Thiệu Văn Phong nhìn tiểu bảo bối, sáp tới hôn hôn khuôn mặt ú thịt của nhóc.

Chớp chớp mắt to long lanh nước, tiểu bảo bối nín hồi lâu, đột nhiên kêu một tiếng, "Ba ba!"

Cha Hàn ở một bên bật cười, đưa tay nhu nhu đầu nhỏ lông xù của nhóc, "Tiểu Phong con rất biết dạy trẻ con a."

Thiệu Văn Phong dụ tiểu bảo bối tiếp tục gọi ba ba, vẫn may, nhóc con nhớ phát âm này, một đống âm thanh trùng nhau kêu vài câu, anh đứng lên lui qua một bên nhìn cha Hàn gật gật đầu, "Trẻ con phải dạy, Mạc Mạc không nỡ ác với nó, trong nhà này vẫn là phải có người đóng vai ác."

Niết niết mũi nhóc con, dẫn tới tiểu bảo bối không thoải mái hừ hừ hai tiếng.

Trên TV đã không có máy bay đại pháo, ông cụ vội vàng cầm điều khiển đổi kênh, tìm tới thế giới động vật cho nhóc xem.

Tiểu bảo bối từ lần trước sau khi ở nhà Trương Mạo chơi đùa với Đại Kim Mao một lần, nhóc liền thích mấy động vật lông xù, ngày nào ông cụ cũng sẽ dẫn nhóc ở TV xem thế giới động vật, nhóc con nhìn thấy động vật yêu thích còn sẽ a a hai tiếng biểu thị một chút.

Thiệu Văn Phong nhìn nhìn tiểu bảo bối, con trai bảo bối nhà mình không để ý tới anh, anh lại quay đầu lại nhìn về phía phòng ngủ, Hàn Mạc cũng không biết ở trong phòng làm gì, hồi lâu như vậy cũng không đi ra ngoài, dì Khương đã bắt đầu nhào bột mì làm nhân bánh rồi, không phải vừa nãy còn nói ra ngoài hỗ trợ làm sủi cảo sao.

"Cha, cha và tiểu bảo bối xem TV, con vào phòng xem Mạc Mạc chút."

Cha Hàn gật gật đầu, cầm chuối tiêu bên cạnh bóc ra đút vào miệng cho bảo bối, nhóc con mở miệng nhỏ cắn chuối tiêu, con ngươi nhìn chằm chằm màn hình TV.

Nhóc hiện tại không có công phu để ý cái khác, xem sư tử đấy.

Thiệu Văn Phong đẩy cửa phòng ngủ ra, liền thấy Hàn Mạc gục ở trên giường lớn, dáng vẻ không giống như là đang ngủ, giống như là đang giận dỗi với chính mình.

Nam nhân có chút buồn bực, vừa nãy không phải rất tốt sao, làm sao quay mặt đã không vui rồi.

"Không phải nói giúp mẹ anh làm sủi cảo sao? Sao lại về phòng nằm bò." Đi tới ngồi ở bên cạnh chân cậu, bồm bộp vỗ mông cậu hai cái.

Hàn Mạc cọ cọ mặt, quay đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong.

Nam nhân sửng sốt, trên mặt vốn mang theo cười từ từ tản đi, nhíu nhíu mày nghiêng người nằm ở bên cạnh cậu, giơ tay lên sờ sờ trán cậu, không sốt.

"Sao lại khóc?"

Trên mặt Hàn Mạc mang theo nước mắt, vành mắt đỏ bừng.

Hít hít mũi, sáp tới rụt ở trước ngực Thiệu Văn Phong, lẩm bẩm hai tiếng, "Em cảm thấy có lỗi với cha em."

Thiệu Văn Phong lại càng không hiểu.

Ở trong lòng anh, Hàn Mạc là một đứa con ngoan, ít nhất Hàn Mạc hiếu thuận hơn người trẻ tuổi bình thường. Phải nói có chỗ nào không đúng, khả năng cũng chính là không nói với cha Hàn chuyện ở cùng một chỗ với mình.

"Cha nói em?" Kéo cậu vào trong ngực, Thiệu Văn Phong cúi đầu hôn hôn trán cậu, nhẹ giọng hỏi thăm. Anh cảm thấy ông cụ không thể nào sẽ phản đối chuyện hai người bọn họ, Hàn Mạc lắc lắc đầu, thở dài nói: "Em hỏi cha em có thích anh hay không, cha em nói chỉ cần là em thích ông ấy đều thích, Thiệu Văn Phong, anh nói em có phải rất không hiểu chuyện hay không?"

Nghe cậu nói như vậy trong lòng Thiệu Văn Phong coi như là hiểu được, vỗ vỗ sống lưng cậu, nói, "Nghĩ lung tung cái gì, em nếu thật sự không hiểu chuyện, cũng sẽ không ở đây khóc trộm."

Hàn Mạc bĩu môi hiểu ý tứ của Thiệu Văn Phong, chỉ là luôn cảm thấy mình đối với cha vẫn còn có chút mắc nợ.

"Mạc Mạc, cha nuôi em lớn như vậy không dễ dàng, anh rất rõ ràng, nhưng em cứ nghĩ như vậy, em bảo trong lòng ông cụ có thể sống tốt sao? Sau này chúng ta hiếu thuận bọn họ, đừng để cho trong lòng các cụ có gì khó chịu, bọn họ nhìn chúng ta sống tốt, sống hạnh phúc, bọn họ tự nhiên cũng là trong lòng thoải mái."

Thanh âm nam nhân trầm thấp êm tai, Hàn Mạc gật gật đầu ừ một tiếng.

"Đi thôi, làm sủi cảo." Ngồi dậy quay đầu nhìn về phía nam nhân, cậu cười một tiếng nhu nhu mắt, "Mắt em sưng không?"

Thiệu Văn Phong nhún vai một cái, cũng ngồi dậy cầm khăn giấy bên cạnh lau lau mặt cho cậu, "Vẫn được, không có chuyện gì nhìn không ra."

Kỳ thực mắt Hàn Mạc đều sắp sưng thành quả hạch đào rồi, làm sao sẽ nhìn không ra.

Hai người ra khỏi phòng ngủ, cha Hàn và dì Khương đều nhìn thấy bộ dáng cậu, ông cụ đại khái có thể đoán được Hàn Mạc vì sao khóc, ngược lại dì Khương cảm thấy, đứa nhỏ Hàn Mạc này ngoan, mình bất quá chính là tiếp nhận quan hệ hai đứa, cư nhiên có thể cảm động khóc.

Cho nên nói, đôi khi hiểu lầm, cũng có thể là một chuyện rất tốt đẹp.

Ở đầu bên này, Hàn Mạc ở nhà làm sủi cảo người một nhà tương thân tương ái hạnh phúc mỹ mãn, nhưng Tống Tân Kế bên kia lại không quá tốt.

Buổi trưa gọi điện thoại xong cho Hàn Mạc y liền nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, suy nghĩ một chút cảm thấy không có ý nghĩa, đứng lên cầm ví tiền và chìa khóa liền đi.

Tần Thụy đi theo y ra cửa, thấy dáng vẻ y ưỡn thắt lưng còn bật cười.

"Thân ái, anh không cảm thấy đau eo?" Nhanh chóng đi hai bước ôm eo y qua, Tần Thụy cũng không dám quá dùng sức, hiện tại thân thể này của Tống Tân Kế cũng không phải là như trước kia, hắn muốn hành hạ thế nào cũng được.

Tống Tân Kế vặn vẹo, không hất tay nam nhân xuống, mặt sửng sốt, xoay mặt nhìn hắn,"Tôi eo mỏi lưng đau đều là kìm nén, cậu thấy dựng phu nhà ai ngày nào cũng bị nhốt trong nhà không cho ra ngoài hay chưa, Tần Thụy tôi cho cậu biết, hai chúng ta hiện tại chỉ liên quan một đứa con này, chờ con sinh ra sau đó cậu thích đi đâu thì đi, cậu thích tìm ai thì tìm người đó, tôi thật sự không muốn có liên quan gì với cậu."

Mấy hôm nay y cũng nghĩ xong rồi, đạo lý cưỡng cầu không được y rõ ràng.

Nếu như Tống Tân Kế là loại người có thể kiên trì, e rằng cũng sẽ không chia tay Dương Vũ nhanh như vậy.

Y ở trên chuyện đối đãi tình cảm là nhát gan, nói y cẩn thận cũng được, nói y lãnh tình lãnh tâm cũng được, y chỉ là không muốn mình bỏ ra sau này không được hồi báo còn dính lấy, không phải tính cách của y.

Tiện, phạm phải một lần là được, nếu như vẫn tiếp tục tiện, bản thân y đều chán ghét.

Tần Thụy không nghĩ tới Tống Tân Kế Tống Tân Kế sẽ nói lời này, lúc ấy ngẩn người.

Nam nhân vốn đẹp trai, phản ứng của hắn sau lời này liền bắt đầu nổi lên thịnh nộ, bất quá mắt quét đến bụng nhô ra của Tống Tân Kế, hắn có hỏa khí gì cũng phải nghẹn lại.

"Anh đây là định nhất phách lưỡng tán (*) với tôi?"

((*) nhất phách lưỡng tán: nghĩa đen là một đập vỡđôi, câu thành ngữ với nghĩa rằng đểđạt được mục đích, hai bên cùng thiệt hại. Nguồn: choco91.wordpress)

"Đừng nói như vậy, tôi bất quá chính là cho cậu lựa chọn, Tần Thụy cậu hẳn là rõ ràng, tôi năm nay 31, cậu 27, tôi qua cái tuổi chơi đùa tình cảm rồi, cậu muốn tìm người giúp cậu giải sầu tùy tiện đi tìm, tôi không phải người có thể chơi cùng cậu." Tống Tân Kế bước chân ra khỏi cửa lớn, xoay mặt nhìn hắn, thấy dáng vẻ hắn mặt đen rõ ràng chính là nổi cơn tức giận, cười một tiếng, "Chả lẽ tôi nói sai? Tần Thụy cậu nếu thích tôi, chúng ta cũng sẽ không như hiện tại."

Tần Thụy máy bóc bước theo y ra ngoài, không nói chuyện không đáp lại, hắn đang suy nghĩ.

Cái gì là thích?

Hắn không biết, hắn chưa từng thích ai.

Hắn chỉ biết là một tháng nhỏ bé kia không nhìn thấy Tống Tân Kế tâm tình rất không tốt, khó chịu.

"Có thể cho tôi một cơ hội hay không?"

Chờ đi tới bên ngoài, lúc Tống Tân Kế đã không mong đợi hắn mở miệng, thanh âm nam nhân lại vang lên bên tai.

Y ngẩn người, quay đầu nhìn Tần Thụy, "Cậu nói cái gì?"