Edit + Beta: Vịt
Hàn Mạc vì hợp đồng lần này của công ty Thiệu Văn Phong coi như là phát huy thứ mình học những năm này tới cảnh giới tối cao, mỗi ngày giống như sắp phải thành tiên, ngoại trừ buổi chiều ở phòng làm việc công ty, chính là về nhà bồi tiểu bảo bối, chỉ bất quá laptop vẫn không rời khỏi người, cho dù tiểu bảo bối nhoài ở trên đùi cậu chơi trò nâng cao cao, cũng là tay mắt không rời khỏi màn hình máy tính, cảnh giới luyện phải gọi là cao.
Cân nặng vốn bởi vì liên quan tới sinh con mà tăng lên cũng bởi vì khẩn trương mấy ngày gần đây mà bị rớt nhanh xuống không ít, cha Hàn và dì Khương không chỉ một lần lo lắng, nhanh chóng rớt cân nặng như vậy có thể làm cho thân thể sinh ra gánh nặng hay không, tới lúc đó bị bệnh gì.
Đối với lo lắng của người trong nhà Hàn Mạc cũng chú ý chút, bất quá mỗi ngày ăn rất nhiều cân nặng lại vẫn cứ tụt, tốc độ 1 tuần tụt 5 cân (= 2.5kg) làm cho bản thân Hàn Mạc cũng trong lòng không chắc chắn, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại cho Tống Tân Kế hỏi một chút loại tình huống này, sau khi biết được không có vấn đề gì lớn mới coi như yên tâm chút.
Tống Tân Kế nói, sinh xong con gầy là rất bình thường, hơn nữa cậu gần đây lượng công việc trí tuệ lớn, cân nặng tụt nhanh cũng hợp tình lý, qua đợt này là tốt rồi.
Thiệu Văn Phong mỗi ngày thay đổi thủ đoạn đưa đồ ăn vặt cho Hàn Mạc, biết cậu thích ăn đồ ngọt kiểu như bánh quy liền mỗi ngày mang đến tặng, nháo tới cha Hàn và dì Khương đều cảm thấy hai đứa con trai quan hệ vô cùng tốt.
Đương nhiên, Thiệu Văn Phong làm như vậy cũng là có mục đích, anh nếu để cho Hàn Mạc đối với mình thay đổi chút thái độ, đưa tay không đánh người cười sao, dù gì mình dính em ấy như chó săn như vậy, cho dù nhìn ở trên phần mặt mũi hai cụ cũng không thể đuổi anh ra.
Hàn Mạc không ngại phiền, cậu ghét nhất lúc đang làm việc bị quấy rầy, hơn nữa vốn đã có con trai ở bên cạnh cậu giày vò, đối với tiểu bảo bối cậu không có gì không nhịn được, con trai mình sinh làm gì cũng đáng yêu, ngược lại Thiệu Văn Phong......
"Thiệu tiên sinh, Thiệu tổng, Thiệu đại ca, tôi kính nhờ anh có thể cách tôi xa chút hay không? Đừng mỗi ngày tới chỗ tôi dính lấy được chứ? Nhà tôi không có máy dấu vân tay không cần anh ngày nào cũng đúng lúc đúng giờ tới đây ấn vân tay." Mỗi chiều về nhà liền nhìn thấy bộ dạng Thiệu Văn Phong ngồi trên ghế salon ôm tiểu bảo bối, Hàn Mạc cực kỳ, cực kỳ không vui vẻ.
Không vui tính tình liền khó chịu, khó chịu liền ảnh hưởng tới sáng tác của cậu, cho nên, cậu đem hết thảy ảnh hưởng tới công việc của cậu đều quét sạch!
Thiệu Văn Phong hồi đầu chính là đồ cặn bã! Đồ cặn bã cách ly thế nào cũng sẽ thuận kẽ hở chạy tới trước mặt cậu!
Một tay nâng mông tiểu bảo bối, một tay nâng cổ, động tác Thiệu Văn Phong hiện tại ôm con cũng rất thành thục, ít nhất không giống như trước kia lúc ôm tiểu bảo bối giống như điêu khắc không dám nhúc nhích.
Quơ quơ tiểu bảo bối trong ngực chớp mắt to quan sát hoàn cảnh, đáy lòng anh mềm thành một mảnh.
Đây là con trai anh, là con trai mà Hàn Mạc mang thai 10 tháng mặc kệ hiềm khích lúc trước sinh cho anh.
Được rồi, nói như vậy có thể là có chút làm kiêu, bất quá anh biết, Hàn Mạc nếu không thích trẻ con căn bản không thể nào sinh. Nhất là dưới tình huống cậu từng là thẳng nam, loại chuyện sinh con này căn bản là thiên phương dạ đàm, nghĩ cũng không nghĩ qua.
"Tôi chính là muốn xem xem em có cái gì cần giúp đỡ hay không, lại nói tôi tới trông con không phải còn giảm bớt chút gánh nặng cho em sao. Xem em ghét bỏ tôi, giống như tôi ngu ngốc khuyết tật vậy."
Anh sáp tới hôn hôn khuôn mặt nhỏ mềm non ú thịt của tiểu bảo bối, đôi môi xúc cảm mềm mại chạy thẳng tới đáy lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Mạc đang trừng mắt, anh chẹp chẹp miệng khẽ híp mắt, "Mạc Mạc, anh phát hiện da của em và con trai đều đặc biệt trắng mịn."
Hàn Mạc đang cầm wacom vẽ phác thảo, nghe lời này của anh động tác trong tay vẹo một cái, trực tiếp kéo ra một đường thật dài......
Hít sâu một cái, cậu giương mắt nhìn Thiệu Văn Phong biểu tình rất giảo hoạt, duỗi một ngón tay,"Đi, ôm con tôi đi ra ngoài phòng khách chơi, tùy tiện anh muốn thay tã cho nó hay là muốn bồi nó cùng bò trên mặt đất đều không sao hết, nhanh lên, anh xéo ra ngoài cho tôi, đừng để cho tôi nhìn thấy anh."
Thiệu Văn Phong chẹp chẹp miệng, ôm tiểu bảo bối đi tới bên cạnh cậu, liếc nhìn bản thảo trên màn hình máy tính của cậu, kéo tay tiểu bảo bối đi kéo tóc Hàn Mạc, nhóc con đặc biệt thích túm tóc Hàn Mạc chơi, mỗi lần túm được đều sẽ không buông tay.
Da đầu đau, Hàn Mạc không cần quay đầu lại nhìn cũng biết con trai nhà mình đang kéo tóc cậu, thở dài để cho mình bình tĩnh không bị quấy nhiễu, sau đó cũng không phản ứng Thiệu Văn Phong đứng đằng sau nâng mông tiểu bảo bối nữa, chuyên tâm làm bản thảo, sau đó trình bày.
Thời gian từng phút trôi qua, tiểu bảo bối đã sớm được Thiệu Văn Phong ôm đi ăn cơm, ngược lại Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mắt có chút khô sáp.
Giơ tay lên xoa xoa mắt lấy kính chống phóng xạ xuống, cậu trái phải động động cổ, sau đó đứng lên duỗi lưng mỏi, liếc nhìn thời gian phía dưới bên phải màn hình, 9h tối......
Thiệu Văn Phong ôm tiểu bảo bối ở trên ghế sa lon phòng khách ngồi, nhóc con dựa vào lưng ghế salon đã có thể tự mình ngồi một lúc, còn rất thích túm bàn chân nhỏ nhét vào trong miệng, độ mềm dẻo thân thể tốt tới đáng khen.
"Bảo bối, cho ba ba hôn hôn." Đỡ nhóc dậy, Hàn Mạc sáp tới hôn bẹp một cái bàn chân nhỏ.
Tiểu bảo bối a a a a dùng tay đẩy mặt cậu, không thích, ngứa.
Ngược lại Thiệu Văn Phong ở một bên cười nhẹ ra tiếng, duỗi ngón tay chọt má Hàn Mạc, khơi mi, "Vừa nãy nó tè xong giẫm đầy bàn chân, em cũng không ghét bỏ."
Hàn Mạc nhéo chân tiểu bảo bối, lại duỗi tay sờ sờ tã lót nhóc mặc, ngay cả biểu tình cũng không thay đổi một chút hừ nhẹ một tiếng, "Con tôi tôi vì sao phải ghét bỏ, hơn nữa anh không phải cũng uống qua nước tiểu trẻ con sao, bổ thân thể, sau này có cơ hội uống nhiều chút."
Thiệu Văn Phong lại chọt một cái, dẫn tới Hàn Mạc lé mắt nhìn chằm chằm.
"Cha tôi và dì đâu?" Hàn Mạc tới phòng bếp cầm thức ăn dì Khương hâm trong nồi cơm điện, vừa nãy hình như nghe thấy dì Khương muốn gọi cậu ăn cơm, là Thiệu Văn Phong ngăn cản.
"Đi ra ngoài rồi, thiết kế thế nào?" Thiệu Văn Phong cầm lấy điện thoại di động lật lật, hơi cau mày.
Ngày đó về công ty trực tiếp khai trừ Lý Lượng, có một số việc không cần hỏi nguyên nhân cụ thể đã rõ ràng, công ty anh không thể nào lưu lại mấy người ăn cây táo rào cây sung.
Tin nhắn là Lý Lượng gửi tới, chính là thừa nhận sai lầm của mình, còn đảm bảo mình sẽ không bị quỷ ám, dù sao đi theo nhiều năm như vậy, mở một đường sống cho hắn. Căn bản mỗi ngày một tin nhắn mấy cú điện thoại, ý tứ muốn biểu đạt cũng gần đủ.
Anh lười phản ứng, người như vậy anh thấy nhiều rồi.
Thiệu Văn Phong hừ lạnh một tiếng ném điện thoại sang một bên, nhìn về phía Hàn Mạc vừa ăn vừa liếc mình, cười nói, "Muốn hỏi gì thì hỏi, không hỏi thì hảo hảo ăn cơm."
Hàn Mạc nuốt xuống cơm trong miệng, xoay con ngươi ngẩng ngẩng cằm, "Tôi có em gái của người bạn điều kiện không tệ, ngực to mông lớn là loại anh thích, thế nào? Tôi giới thiệu cho anh."
Thiệu Văn Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó tức giận dâng trào.
Ngực to mông lớn? Loại hình anh thích?
Anh lúc nào thì nói qua mình thích loại lượn sóng (*)? Hóa ra là đem loại hình em ấy thích đặt lên người mình!
((*) lượn sóng: ý là dáng người ngực to mông lớn)
Thiệu Văn Phong càng nghĩ càng giận, ý cười khóe miệng cũng mang theo lạnh lẽo, nhìn Hàn Mạc càng trợn mắt.
Anh có phải nên tỏ rõ một chút sở thích của mình? Ngực to? Anh thích ngực phẳng. Mông lớn? Anh thích mông vểnh.
Về phần giới tính, xin lỗi, trước mắt anh chỉ cần một mình Hàn Mạc, những nam nam nữ nữ khác vẫn tạm thời câu không nổi dục vọng của anh.
Nghĩ như vậy, anh đứng lên ôm tiểu bảo bối đi tới bên cạnh Hàn Mạc, đặt tiểu bảo bối vào trong ngực cậu, mình ôm ngực ngồi trên ghế bên cạnh vểnh chân.
"Mạc Mạc, tôi có phải nên thảo luận với em một chút cuộc sống sau này của con chúng ta hay không."
Hàn Mạc chớp chớp mắt, cúi đầu cùng tiểu bảo bối mắt to trừng mắt to nhìn một lát, sau đó trong nháy mắt xù lông.
"Thiệu Văn Phong tôi cảnh cáo anh, có mấy lời có thể nói có mấy lời không thể nói, anh đừng tìm khó chịu cho tôi!"
Con của chúng ta? Con của chúng ta cái rắm! Bảo bối chỉ là con mình, anh ta bất quá chính là chia cho mình một ít t*ng trùng mà thôi!
"Tìm khó chịu? Hàn Mạc hai người chúng ta rốt cuộc là ai khó chịu? Phải, tôi thừa nhận bắt đầu của hai ta không phải rất tốt, quá trình cũng có chút vội vã, nhưng Hàn Mạc, kết tinh đều đã có em có thể đừng già mồm cãi láo như vậy hay không."
Hàn Mạc trợn to mắt trắng với anh, cũng không quản Thiệu Văn Phong lúc này có phải nổi giận đùng đùng hay không, quay đầu một tay ôm con trai bảo bối trong ngực, một tay cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
Vốn cậu còn có chút ý tứ thẹn quá hóa giận, bất quá nhìn biểu tình hiện tại của Thiệu Văn Phong, cậu phát hiện mình cư nhiên ngoài ý muốn không có tức giận lúc nãy, càng thậm chí, cậu đặc biệt thích xem dáng vẻ biệt khuất ẩn nhẫn tức giận không phát ra được của Thiệu Văn Phong.
Cảm giác chính là một chữ, SƯỚNG!
"Ừm, đúng, tôi chính là già mồm cãi láo, làm sao? Nhìn không quen thì cút."
Đang ăn cơm, câu chữ trong miệng phun ra lại làm cho Thiệu Văn Phong nghiến răng nghiến lợi trợn mắt.
"Em không rõ ràng tôi đối với em có cảm giác gì có phải hay không." Thiệu Văn Phong lạnh mặt nhìn cậu, biểu tình có chút cổ quái, nói thế nào đây. Chính là cái loại dáng vẻ biệt khuất trong đau lòng mang theo tức giận, nhưng lại phải nhịn xuống không gào to.
Hàn Mạc liếc anh một cái, thẳng vai không nói chuyện.
Tiểu bảo bối được cậu ôm trong ngực nhìn miệng cậu động động ăn cơm tự mình cũng bẹp bẹp miệng nhỏ, đạp đạp chân cọ cọ lên trên, sau đó bẹp một cái hôn lên cằm Hàn Mạc, còn dùng răng nhỏ cắn hai cái.
Huh? Hàn Mạc cúi đầu, tiến tới trên miệng nhóc con hôn miếng, vui vẻ lại hôn thêm miếng.
Thiệu Văn Phong nhìn trợn mắt mãi, duỗi tay đem con trai từ trong ngực cậu nhấc ra tự mình ôm lấy, còn trừng nhóc một cái.
"Đừng bỉ ổi con trai!" Anh đều không làm thế nào hôn được cái miệng kia đâu, cư nhiên cùng con trai không có chuyện gì liền hôn miệng dán mặt, anh ghen tỵ!
Hàn Mạc hừ nhẹ một tiếng, ăn xong miếng cơm cuối cùng đứng dậy đi rửa bát, sau khi trở lại liền thấy Thiệu Văn Phong đã ôm tiểu bảo bối về phòng ngủ, đi tới vừa nhìn, nhóc con cư nhiên để cho anh thay quần áo đã được vỗ dỗ ngủ thiếp đi.
"Anh cũng nên đi rồi đi?" Tựa vào cạnh cửa, cậu khơi mi.
Thiệu Văn Phong đắp chăn cho tiểu bảo bối, xoay người nhìn về phía Hàn Mạc, đứng lên cởi quần áo.
Da đầu Hàn Mạc trong nháy mắt tê dại, cảnh giác nhìn anh.
Thằng cha này muốn làm gì!!!