Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Chương 25




Edit + Beta: Vịt

Buổi tối này ngủ đối với tiểu bảo bối mà nói là hưởng thụ, đối với Hàn Mạc mà nói là kiềm nén, đối với Thiệu Văn Phong mà nói là khô nóng......

Hàn Mạc đẩy cánh tay khoát trên ngực mình ra, quay đầu nhìn tiểu bảo bối rầm rì đang nằm mơ, lại nhìn nhìn Thiệu Văn Phong giống như con bạch tuộc dùng chân quấn lấy hai chân mình, tiếp tục nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã hơi sáng, lật mắt trắng thở dài.

Giật giật chân, giơ lên đá văng chân Thiệu Văn Phong, nam nhân thuận thế trở mình đưa lưng về phía cậu tiếp tục ngủ. Giống y tiểu bảo bối làm động tác dẩu dẩu miệng, lầm bầm một câu ngôn ngữ ngoài hành tinh nghe không hiểu sau đó tiếp tục ngủ.

Lúc này Hàn Mạc ngay cả khí lực trợn mắt trắng cũng tiết kiệm, giơ tay lên hư không hướng về phía cổ nam nhân làm động tác bóp chết, hừ nhẹ một tiếng.

Trèo ngang qua Thiệu Văn Phong, cậu xuống giường cầm tã lót chuyên dụng của tiểu bảo bối, đi tới chỗ cuối giường thò người ôm lấy nhóc con đang ngủ say.

"Tôi cho rằng em sẽ ngồi trên người tôi." Thanh âm nam nhân mang theo trầm thấp khàn khàn còn chưa tỉnh ngủ, cậu hơi giương mắt nhìn, thấy Thiệu Văn Phong nghiêng người qua nửa nằm nhoài trên giường, cánh tay duỗi tới túm lấy tay nhỏ của tiểu bảo bối cầm cầm, sau đó xê dịch tới mơ mơ màng màng bán híp mắt ngồi dậy ngáp.

"Sớm quá." Quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường, mới sáng sớm 5h20 phút, thảo nào trời bên ngoài mới tờ mờ sáng.

Hàn Mạc tay chân lanh lẹ kéo tã lót xuống cho tiểu bảo bối, một bọc nặng trịch, nhóc con cả đêm thật sự tè không ít, cầm vải sạch mềm mại lau lau mông nhỏ cho nhóc, sau đó thay tã lót mới, nhóc con khả năng là thoải mái, hừ hừ hai tiếng đạp đạp chân.

Thấy động tác của cậu, Thiệu Văn Phong khẽ cau mày, đợt tới sau khi Hàn Mạc ném tã lót thay ra vào thùng rác trở về trên giường chuẩn bị tiếp tục ngủ, anh lại gần, đưa tay kéo Hàn Mạc vào trong ngực, đem sống lưng cậu và lồng ngực mình làm tiếp xúc thân mật, tuy nhiên cách một tầng đồ ngủ......

Hàn Mạc cau mày, nhìn tiểu bảo bối ngủ say không dám giãy dụa, chỉ là dùng cùi chỏ hướng về sau đỉnh vào bụng Thiệu Văn Phong một cái, thấp giọng cảnh cáo, "Anh đừng làm loạn."

Đàn ông sáng sớm không thể trêu chọc nhất, bất kể là cậu, hay là Thiệu Văn Phong.

Hai bên bọn họ đều nhớ nhiệt độ thân thể lẫn nhau, cho nên loại tiếp xúc thân mật này đối với hai người bọn họ mà nói đều mang theo một loại ý vị đặc thù, bất quá trong lòng bọn họ đều rõ ràng, hiện tại không thể làm vận động kịch liệt gì, địa điểm không đúng, điều kiện không cho phép!

Thiệu Văn Phong hít sâu một cái, ở trên gáy cậu mút ra một dấu vết màu sẫm, chặt chẽ ôm lấy cậu.

"Thật xin lỗi......" Hồi lâu, lúc Hàn Mạc sắp rơi vào giấc ngủ, Thiệu Văn Phong ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng mở miệng nói ba chữ kia.

Hàn Mạc mở mắt ra, nhìn con trai ngủ say trước mắt mình, vểnh miệng không nói gì, sau đó lại nhắm mắt lại.

Ba chữ thật xin lỗi kia cậu có thể hiểu đại biểu cái gì, kỳ thực nói thật, cậu cũng không có ý tứ trách nam nhân. Đây là song phương, nếu như cậu không muốn, sáng hôm đó chỉ sợ cũng sẽ không bị nam nhân thượng thuận lợi như vậy, về phần mấy lần sau đó...... Được rồi, cậu thừa nhận mình cũng rất hưởng thụ.

Cậu tiếp nhận xin lỗi của Thiệu Văn Phong, cũng không đại biểu cậu có thể tha thứ cách làm của người đàn ông này.

Cậu cũng là người hoa tâm phong lưu, cho nên cậu rõ ràng ý tứ và cảm giác của Thiệu Văn Phong đối với mình, càng hiểu cách làm của Thiệu Văn Phong. Bất quá ngay cả có người nhìn vừa mắt, tướng mạo tính tình còn có độ phù hợp thân thể đều rất được lòng hắn, sau đó liền dính lấy không buông muốn chiếm vì bản thân. Cách làm như vậy giống như trẻ con thích ăn kẹo vậy, càng không cho ăn, càng nghĩ cách đi đạt được. Chỉ bất quá bên trên hành động khả năng mang theo cực đoan, huống chi Thiệu Văn Phong vốn chính là nam nhân bá đạo mà dục độc chiếm rất mạnh.

Hàn Mạc hít sâu một cái chậm rãi phun ra, rũ mắt nhìn nhìn cánh tay ôm trên cổ mình, bất đắc dĩ giơ tay lên vỗ vỗ, "Anh muốn ghì chết tôi?"

"Xin lỗi." Thân thể hướng lên trước áp sát, chặt chẽ dính vào trên người cậu, Thiệu Văn Phong buông lỏng cánh tay nhưng vẫn để cho cậu nằm nghiêng trong ngực mình, lại nói một lần.

"Tôi biết, cái này không sao." Hàn Mạc giật giật, ở trong ngực anh dịch tới vị trí để cho mình thoải mái chút. Nhắm mắt lại suy nghĩ, tiếp tục nhẹ nói: "Thiệu Văn Phong anh rốt cuộc muốn nói cái gì."

Thiệu Văn Phong lắc lắc đầu, không nói nữa.

Anh có thể nói cái gì? Chả lẽ anh còn muốn nói với Hàn Mạc lời như kiểu hai người chúng ta bắt đầu lại từ đầu, cho dù là vì con? Chậc chậc, anh khẳng định, nếu như anh dám nói, Hàn Mạc liền dám một cước đạp anh xuống giường, sau đó đem anh chỉ mặc cái quần lót sát người đuổi ra khỏi nhà.

Anh lại không ngu, sao có thể lại nói chủ đề mẫn cảm như vậy, tìm đường chết không phải phong cách của anh.

"Ngủ đi." Hôn hôn sau gáy cậu, Thiệu Văn Phong ôm cậu nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, anh đã nghĩ kỹ, sáng mai dậy sau đó thương lượng với Hàn Mạc chuyện đổi nơi công tác.

Anh đã sớm nói qua, anh thưởng thức thiên phú thiết kế của Hàn Mạc, đối với tài năng của Hàn Mạc anh khẳng định, anh cũng hi vọng Hàn Mạc có thể tới công ty của mình hỗ trợ, cho nên anh định ném ra cành ô-liu, về phần Hàn Mạc nhận hay không...... Đó chính là chuyện của bản thân cậu.

Vì tính phúc cuộc sống sau này, và gia đình đầm ấm, anh cũng phải làm thay đổi. Nhất là khi anh đã xác định, chỉ có đối với Hàn Mạc, tiểu huynh đệ nhà anh mới có thể cứng lên cái này không sai sự thật, nghĩ mọi cách lừa Hàn Mạc tới bên cạnh mình buộc lại đã trở thành mục tiêu trong thời gian tương lai ngắn của anh.

Hàn Mạc ừ một tiếng ngáp, giơ tay lên đắp chăn cho tiểu bảo bối, sau đó ngủ. Cậu vốn chưa tỉnh ngủ, tối qua thức dậy mấy lần, nếu không phải Thiệu Văn Phong tỉnh quấy rầy giấc ngủ của cậu, sau khi thay tã cho tiểu bảo bối cậu sẽ tiếp tục ngủ.

Buổi sáng tám giờ, tiểu bảo bối đều tỉnh rồi Hàn Mạc vẫn chưa có tỉnh, nhóc con động động chân nhỏ thịt núc ních, cào cào tay nhỏ, dẹt miệng nghiêng ngiêng đầu, mắt to chớp chớp hai cái, tay nhỏ liền bắt đầu dụi mắt, sau khi dụi hai cái bị một đôi tay to kéo xuống, nhóc chớp mắt to nhìn người đàn ông trước mắt, dẹt miệng vành mắt đỏ.

Thiệu Văn Phong chỉ sợ nhóc khóc, nếu nhóc khóc Hàn Mạc nhất định phải tỉnh lại.

"Suỵt, bảo bối không khóc, để cho ba ba tiếp tục ngủ." Anh vụng về vỗ cánh tay tiểu bảo bối, nhẹ giọng dỗ.

Tiểu bảo bối dẹt dẹt miệng, lại dẹt dẹt miệng, cuối cũng vẫn là nín khóc lại, chỉ là mắt to vẫn ẩm ướt.

Hàn Mạc giơ tay lên che miệng ư ư hai tiếng, duỗi lưng mỏi, sau đó bán mở mắt nhìn Thiệu Văn Phong.

Động tác nam nhân cứng ngắc một tay nâng mông tiểu bảo bối một tay nâng đầu nhóc ôm lấy nhóc, để cho nhóc nằm nhoài trong ngực mình đầu nhỏ khoát lên vai mình.

Bởi vì anh đưa lưng về phía Hàn Mạc, cho nên cũng không có nhìn thấy Hàn Mạc đã tỉnh lại, hơn nữa đang câu khóe miệng cười khẽ.

Hồi đó mình hình như cũng là đần như vậy cứng ngắc như vậy, Hàn Mạc lại ngáp, thấy nhóc con không khóc cậu cũng yên lòng, tâm tình coi như không tệ mở mắt nằm đó nhìn Thiệu Văn Phong ôm tiểu bảo bối tại chỗ lắc lưu.

"Ha ha." Khẽ cười một tiếng, cậu thật sự nhìn không được nữa, con trai bảo bối nhà cậu ngược lại thật sự thích động tác cứng ngắc như vậy, nhưng bả vai Thiệu Văn Phong cũng quá căng thẳng, nếu kéo dài động tác này nửa giờ, chỉ sợ vai anh lát nữa đều phải ê ẩm.

Nghe thấy tiếng cậu, tiểu bảo bối tinh thần tỉnh táo, giương tay nhỏ với cậu, "A a a." Trong miệng nhỏ phát ra tiếng kêu chào hỏi với Hàn Mạc.

Thiệu Văn Phong xoay người thấy cậu ngồi dậy mặt mang theo ý cười, sáp tới đặt con trai ở trong ngực cậu, vẻ mặt bất đắc dĩ khẩn trương, "Quá vất vả, em thật sự không dễ dàng."

Hàn Mạc khơi mi, thoải mái đón nhận khích lệ của Thiệu Văn Phong. Cậu là từ hồi đó dần dần quen thuộc, mặc dù lúc Tống Tân Kế ở đây giúp chăm sóc không ít, nhưng dù sao cũng là con mình, giao cho ai trông cũng không yên tâm, còn phải tự mình nắm vững những kỹ năng chăm sóc bảo bảo mới được.

Vừa mặc quần áo cho tiểu bảo bối, Hàn Mạc vừa hỏi Thiệu Văn Phong từ phòng tắm đi ra ngoài cầm quần áo đã hong khô thay: "Hôm nay ngày bao nhiêu?"

Thứ lỗi cho cậu kể từ sau khi không đi làm đối với ngày tháng cũng không có ký ức gì quá chính xác, có thể nhớ tháng đã không tệ rồi.

Thiệu Văn Phong nghiêng đầu nghĩ nghĩ, không quá xác định lấy điện thoại ra liếc nhìn, "16 tháng 4, sao thế?"

"Hử, không sao, tôi tính toán ngày một chút, mấy hôm nữa nên mang bảo bối đi tiêm phòng dịch." Hàn Mạc đeo tất lên cho tiểu bảo bối, lôi kéo hai cái chân nhỏ mập mạp của nhóc làm thể dục buổi sáng, "Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, tiểu bụ bẫm lại làm lần nữa." Tiểu gia hỏa rất thích vận động này, nằm trên giường quơ tay nhỏ a a a wu wu wu cùng Hàn Mạc đếm khẩu hiệu.

Thiệu Văn Phong ở một bên nhìn cười mãi, hai cha con trước mắt thật sự rất thú vị, anh đi tới ngồi bên giường kéo tay tiểu bảo bối quơ quơ, nhóc con không có thời gian phản ứng đến anh, nhìn chằm chằm Hàn Mạc cười khanh khách.

"Mạc Mạc, Tiểu Phong, các con dậy chưa?" Dì Khương gõ gõ cửa, lời này hỏi kỳ thực không có sai, nhưng nghe vào trong lỗ tai hai đại nam nhân này lại có chút kỳ cục, nhất là Hàn Mạc, cậu luôn cảm thấy lời này nghe cảm giác giống như là mẹ vợ hỏi phu phu tân hôn......

"Mẹ, chào buổi sáng." Thiệu Văn Phong đi tới mở cửa, dì Khương liếc nhìn Hàn Mạc và tiểu bảo bối, cười, "Thằng nhóc này buổi sáng đã rất có tinh thần."

Hàn Mạc cười ôm lấy tiểu bảo bối, suy nghĩ một chút vẫn là để cho Thiệu Văn Phong nhận lấy ôm, cậu phải đi đánh răng rửa mặt sau đó mới có thể đi ra ăn cơm.

"Anh ở trong phòng ôm nó, đừng đi ra, không thì sẽ khóc."

Thiệu Văn Phong gật gật đầu, đúng lúc điện thoại di động vang lên, dì Khương đi tới ôm tiểu bảo bối qua, nhóc con đưa tay nắm tóc dì Khương quấn ở trên ngón tay kéo.

"Hello?" Thiệu Văn Phong nhận điện thoại, đưa tay đem tay gây rối của tiểu bảo bối nắm trong bàn tay to.

Nhóc con biết điện thoại, thấy anh một tay cầm điện thoại sau đó lập tức duỗi tay tới nắm, không có cách nào, Thiệu Văn Phong chỉ có thể đem điện thoại Hàn Mạc đặt trên giường đưa cho nhóc để cho nhóc con dùng hai tay ôm.

"Ừ, đúng, để cho bọn họ làm lại, ngày mai đưa tôi." Mặt lạnh cúp điện thoại, Thiệu Văn Phong hừ một tiếng ném điện thoại tới trên giường.

"Công ty con có việc? Ăn điểm tâm rồi đi đi." Dì Khương nhìn về phía phòng tắm, nghe thanh âm hẳn là Hàn Mạc đang tắm.

Thiệu Văn Phong gật gật đầu, thở dài.

Anh vốn còn muốn có thể cùng Hàn Mạc sau khi ăn xong tán gẫu chút, hiện tại xem ra phải tìm thời gian khác rồi.

"Mẹ ơi con không ăn đâu, hiện tại về công ty, chờ có thời gian con trở lại thăm mọi người." Hôn hôn mặt tiểu bảo bối, lại cầm tay nhỏ của nhóc hôn một cái, Thiệu Văn Phong bất đắc dĩ nhìn dì Khương.

"Được." Gật gật đầu với anh, dì Khương biết công việc của anh bận rộn, hơn nữa hiện tại Hàn Mạc cũng về rồi, còn có tiểu bảo bối ở nhà, đoán chừng Thiệu Văn Phong cũng sẽ không có chuyện gì cũng về thăm, hiện tại như này xem ra, anh hẳn là rất thích tiểu bảo bối mới đúng.

Trước kia chưa từng thấy con trai bà thân thiết trẻ con nhà ai, thấy là trốn thật xa.