Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Chương 13




Edit + Beta: Vịt

Hàn Mạc hơn một tháng gần đây tình hình giấc ngủ rất gay go, bụng càng lúc càng lớn làm cho cậu trở mình đều rất khó khăn, lại sẽ lúc buổi tối đi ngủ bị nóng tỉnh, tính tình cũng càng ngày càng kém, cậu biết không thể bởi vì tâm tình mình phiền muộn mà tìm Tống Tân Kế phát cáu xả hỏa, cho nên Hàn Mạc quyết định tự mình đi ra ngoài tản bộ.

"Em không đi xa, thật đấy, em chỉ đi dạo dưới lầu." Nhìn Tống Tân Kế đầy mặt lo lắng muốn đi theo ra ngoài, Hàn Mạc khoát khoát tay quấn khăn quàng cổ lên, thay giày mở cửa.

"Mày chậm chút, mang thai 9 tháng mày không thể ở nhà yên tĩnh ngốc?" Tống Tân Kế nhíu nhíu mày, phía ngoài vừa rơi tuyết đường rất trơn, một mình cậu đi bộ khẳng định không an toàn, nhưng mình hiện tại không đi được.

Hàn Mạc phất tay một cái tỏ vẻ không sao cả, rầm 1 tiếng đóng cửa lại.

Cậu cũng là bởi vì ở trong nhà ngột ngạt quá khó chịu mới muốn đi ra ngoài đi một chút, khả năng là đợt này nhóc con trong bụng sắp đến tháng, cậu hiện tại nhìn béo sắp thành quả bóng rồi.

Mặc áo lông dài màu trắng, cậu bịt tới nghiêm nghiêm thật thật ở trong tiểu khu lòng vòng đi bộ, đi bộ một chút liền ra tiểu khu, nhìn nhìn con đường người đi đường và xe cộ đều rất ít, cậu nghiêng đầu nhìn xung quanh.

Mặc dù ở nơi này thời gian rất dài, nhưng mấy trung tâm thương mại xung quanh đều không làm sao đi tới, dù sao hiện tại Tống Tân Kế đang ở nhà với cái video cơ cấu y khoa nước M khoảng thời gian ngắn sẽ không tới quấy rầy y, vừa vặn thừa dịp hiện tại cậu đi dạo giải sầu.

Trạng thái này của cậu đi tới chỗ nào cũng là động vật cần bảo vệ, trên căn bản chỗ tới đều là trong phạm vi 1m trở thành trạng thái chân không, ai gặp người đó tránh.

Dựng phu ở xã hội hiện nay tinh quý hơn cả phụ nữ có thai, nếu nhà ai có 1 dựng phu, chậc chậc, vậy thì tương đương với mời một tôn Phật gia về, phải cúng. Nếu dám ngược đãi dựng phu, ầy, đây chính là tội nặng.

Hàn Mạc đặc biệt hưởng thụ loại cảm giác đi đâu cũng có người nhường đường, cái đó làm cho cậu cảm thấy rất tự hào, giống như là đại minh tinh được mọi người chú ý, mặc dù cậu hiện tại chỉ là dựng phu ưỡn bụng bầu mặt đều có chút béo tới biến dạng.

Cậu cũng không đi xa, chỉ là tới công viên tiểu khu đối diện, vốn định tới trung tâm thương mại phía trước xem một chút, đáng tiếc hai cái chân sưng của cậu không cho phép cậu di chuyển quá xa, thối nhi cầu kỳ thứ (*), cậu chỉ có thể đi bộ đến công viên, nhìn công viên nhỏ không một bóng người cậu tìm chỗ ít tuyết đọng từ từ đi tới.

((*) thối nhi cầu kỳ thứ: không thể cóđược cái tốt nhất, thì phải cóđược cái tốt hơn)

Một tay chống eo, một tay đỡ bụng nhô ra, Hàn Mạc hơi hơi bán ngẩng đầu từng bước từng bước giẫm trên mặt tuyết, phát ra tiếng kèn kẹt kèn kẹt.

Đang xuất thần, nghe thấy phía tiếng còi ô tô phía sau bíp bíp bíp, cậu ban đầu không để ý, chỉ cho là ai đó nhàm chán ấn chơi, tới lúc có người đến gần đưa tay túm lấy tay cậu.

"Em cũng không sợ trượt chân té ngã." Nam nhân mang theo thanh âm tức giận từ bên tai cậu vang lên, sau đó trên người được choàng một cái áo khoác.

Hàn Mạc quay đầu chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông cau mày trước mặt sửng sốt, hất tay anh ra lui về sau một bước mím môi không nói chuyện.

Áo khoác trên người mang theo nhiệt độ, làm cho thân thể đã phát lạnh của cậu nhận được chuyển biến hơi hơi tốt, Hàn Mạc nhìn về phía Thiệu Văn Phong chỉ mặc áo lót lông sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn mình, cậu suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng hỏi một câu, "Sao anh lại ở đây?"

Có lẽ 3 tháng không gặp, Thiệu Văn Phong phát hiện Hàn Mạc mập rất nhiều, nếu như không phải ấn tượng của mình đối với cậu quá sâu tới mức chỉ cần nhìn thấy bóng lưng cũng biết có phải Hàn Mạc hay không, sợ rằng cũng chỉ sẽ lái ra rời đi bỏ qua cậu.

"Tôi ở gần đây làm chút chuyện, lên xe." Ngữ khí bá đạo động tác lại rất ôn nhu đỡ cậu đi về phía xe ven đường, Thiệu Văn Phong không để ý cảm giác khác thường nhìn thấy cậu ưỡn cao bụng bầu ở đáy lòng, mở cửa xe để cho cậu đi vào.

Hàn Mạc lần này không có giãy dụa, cậu cũng không muốn ở thời kỳ nguy hiểm hiện tại làm ra chút hành động làm tổn thương tới mình và bảo bảo trong bụng, hơn nữa thời gian cậu ra ngoài cũng không ngắn, thân thể cũng cảm thấy lạnh.

Thiệu Văn Phong ngồi vào vị trí lái mở điều hòa tối đa, lại từ ghế sau cầm tới một cái thảm lông phủ trên người cậu, Hàn Mạc khơi mi, ngược lại không cự tuyệt.

"Anh mới đổi xe? Thảm này còn rất ấm." Cũng không biết là chuẩn bị cho tiểu tình nhân nào, hừm! Hiện tại ngược lại mượn hoa hiến Phật cho cậu dùng, còn để cho cậu cảm thấy thằng cha này rất quan tâm.

"Thảm là mẹ tôi dùng, em nghĩ lung tung cái gì đấy!" Khởi động xe từ từ lái về phía trước, Thiệu Văn Phong nghiêng đầu nhìn cậu một cái cười khẽ một tiếng, "Anh đưa em đi ăn cơm?"

"Không muốn ăn, tôi muốn về nhà." Bụng đột nhiên đau làm cho sắc mặt Hàn Mạc thay đổi, cậu tận lực duy trì biểu tình bình tĩnh nhìn về phía Thiệu Văn Phong, cậu không biết đau lúc này là tình huống thế nào, cho nên chỉ có thể mau sớm về nhà để cho Tống Tân Kế giúp cậu xem xem.

Đáng tiếc, Thiệu Văn Phong không phải là đàn ông ngươi nói cái gì hắn phải làm cái đó, ít nhất bây giờ không phải.

Cho nên anh khăng khăng lái xe đi về phía ngược lại, nhất là sau khi Hàn Mạc nói ra câu tôi muốn về nhà kia, cỗ hỏa khí đáy lòng anh càng nặng thêm.

Anh mặc dù hoài nghi trong bụng Hàn Mạc mang thai chính là của mình, nhưng anh không có cách nào xác định.

Nhất là sau khi nhìn thấy Hàn Mạc cùng những người đàn ông khác thân mật như vậy, anh không biết mình có phải người đàn ông đầu tiên của Hàn Mạc hay không, hoặc là nói không biết Hàn Mạc từng cùng bao nhiêu đàn ông lăn giường, cho nên sau Hàn Mạc vì đứa nhỏ trong bụng lừa người trong nhà nói ra nước ngoài một năm, anh lại càng phiền muộn.

Đoạn thời gian gần đây anh mỗi tuần đều sẽ dành thời gian tới nhà cha Hàn thăm hai cụ, ở cùng hai cụ bồi dưỡng tình cảm, ít nhất anh phải giúp Hàn mạc chú ý sức khỏe hai cụ.

Trước kia anh chỉ là gọi điện thoại hỏi một chút, sau đó biết là nhà Hàn Mạc anh liền muốn dung nhập vào. Anh biết loại ý nghĩ này có chút chuyển biến quá nhanh, nhưng ban đầu là bởi vì muốn hiểu rõ hơn về cuộc sống của Hàn Mạc, hiện tại lại thành thói quen.

Cũng không thể nói anh quan tâm nhiều tới thân thể của cha Hàn, nhưng anh vẫn là rất lo lắng thân thể mẹ anh, ít nhất sau khi thăm biết cụ rất có tinh thần liền sẽ cảm thấy an tâm, hoặc là nói coi như là một loại ký thác khác trên tâm lý.

Anh cũng sơ sơ biết Hàn Mạc vì sao người sẽ sắp 30 tuổi còn ở cùng với cha mẹ, chỉ bất quá chính là không muốn người già tới lúc già cũng không có con cái phụng bồi, đó là một phần hiếu tâm của Hàn Mạc.

Từng trận đau đớn làm cho trán Hàn Mạc đều ra mồ hôi, cậu không có cách nào nhịn xuống, chỉ có thể ngụm lớn thở hổn hển túm lấy cánh tay Thiệu Văn Phong, nhíu chặt mày mở miệng, "Thiệu Văn Phong, đưa tôi đưa tôi tới bệnh viện."

Thiệu Văn Phong xoay mặt nhìn cậu, bị dáng vẻ cậu mồ hôi đầy mặt dọa hết hồn.

"Em sẽ không phải muốn sinh chứ?" Một tay cầm tay lái, một tay đặt trên bụng cậu, cảm giác được đứa nhỏ bên trong cử động tần số đặc biệt cao, tim anh cũng theo đó nhấc lên.

Nhưng đường trời tuyết trơn, anh không thể lái quá nhanh, chỉ có thể một bên luống cuống tay chân trấn an Hàn Mạc một bên chú ý đến tình hình giao thông.

"Gọi, gọi điện thoại...... Bảo, huhu, bảo Tống Tân Kế tới bệnh viện......" Cậu đau nước mắt đều chảy ra, Hàn Mạc từ trong túi áo lấy điện thoại ra đưa tới trong tay Thiệu Văn Phong, hai tay mình đỡ bụng hít sâu để giảm bớt tần số đau bụng sinh càng ngày càng cao.

Phù phù, con trai con có thể đừng mỗi lần nhìn thấy cha ruột của con liền kích động như vậy hay không, ba ba của con ta đây thật sự không chịu nổi hành hạ này, con còn hơn nửa tháng mới đến ngày sinh dự tính, con có thể nhịn thêm một lát rồi ra hay không a!

Tống Tân Kế vừa tắt video lấy điện thoại ra định gọi cho Hàn Mạc, hôm nay trời rất lạnh một dựng phu một mình đi bộ hơn 1 tiếng sẽ bị đông lạnh.

Kết quả điện thoại lấy ra còn chưa có bấm số, số điện thoại của Hàn Mạc đã gọi tới.

"Tiểu Hàn? Mày ở đâu anh đi đón mày."

"Hàn Mạc sắp sinh, tôi đưa cậu ấy tới bệnh viện, anh có thể không đến." Thiệu Văn Phong khẩu khí rất mạnh nói dứt lời liền cúp điện thoại, anh nghe thấy giọng người đàn ông kia ôn nhu như vậy liền rất khó chịu, cũng không nói với Tống Tân Kế anh muốn đưa Hàn Mạc tới bệnh viện nào đã ném điện thoại tới trên người Hàn Mạc.

Tống Tân Kế chỉ ngây ngốc đặt điện thoại xuống, sau đó giật mình cầm áo khoác ngoài trên ghế salon liền xông ra ngoài.

Hàn Mạc cư nhiên sắp sinh? Cái đệt, có phải bị cái gì kích thích hay không? Sớm hơn nửa tháng cũng không phải hiện tượng gì tốt.

Vừa đi về phía gara vừa gọi điện thoại cho Hàn Mạc, tim Tống Tân Kế đều nhấc tới cổ họng rồi, rốt cục điện thoại kết nối, y thấp giọng hỏi: "Tiểu Hàn? Có phải Tiểu Hàn hay không?"

Hàn Mạc hít sâu một cái để cho mình bình tĩnh, không thể rối loạn, đau đớn trong bụng nhưng làm cho cậu có loại kích động muốn chết.

"Tống Tân Kế, anh ở đâu a, em sắp chết rồi!"Thanh âm đều mang theo nghẹn ngào, cậu cũng không muốn khóc, nhưng một khi nghĩ tới mình mang thai chịu tội lâu như vậy, hiện tại còn phải bị vật nhỏ đáng ghét này hành hạ đau bụng, cộng thêm cái tên đầu sỏ kia còn mặt đen không biết an ủi mình hai câu cậu liền cảm thấy cực kỳ ủy khuất.

"Mày nghe anh nói nhé, anh lập tức đuổi tới, mày hít sâu, điền chỉnh tần số hô hấp của mày và tần số đau bụng sinh ngang nhau, tận lực giữ vững nó đau một lần mày hít sâu một lần, sau đó mày hỏi người đàn ông lái xe kia hắn muốn đưa mày tới bệnh viện nào." Khởi động xe, Tống Tân Kế gấp trán sắp đổ mồ hôi.

"Tới bệnh viện Nhân Dân số 1, Tống Tân Kế em không bao giờ mang thai nữa, đau quá." Liếc nhìn mục tiêu, Hàn Mạc cắn răng hừ hừ, quay đầu giận trừng Thiệu Văn Phong.

Người đàn ông bị cậu trừng tới không hiểu ra sao mặt lạnh nhìn cậu, hừ một tiếng.

Này vừa khéo, Hàn Mạc triệt để nóng, một tay đỡ bụng, một tay cầm điện thoại, quay đầu gào thét với Thiệu Văn Phong.

"Đều tại cái tên ngựa đực anh, nếu không có anh tôi cũng không cần chịu cái tội này, sao anh không tinh tẫn nhân vong làm chết ở trên giường đi!

Thiệu Văn Phong cho rằng cậu đang trách chuyện mình không đưa cậu về nhà, cũng chỉ có thể mím môi không nói lời nào tùy ý cậu ở đó nổi giận.

Nhưng trong lòng Hàn Mạc biết rõ ràng, cậu trách Thiệu Văn Phong làm tình không mang bao, làm cho mình mang thai bị bảo bảo trong bụng hành hạ.

"Hu hu, đau quá, huhu......" Nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống, Hàn Mạc nhếch miệng hu hu khóc.

Cha, con sắp chết rồi, huhu, cha sắp không gặp được con trai và cháu trai cha rồi.

Tống Tân Kế gấp không có cách nào, chỉ có thể bưng điện thoại ở bên này dỗ.

Sau khi rốt cục tới bệnh viện, Thiệu Văn Phong một cái cầm điện thoại của cậu qua cất vào trong túi quần mình, chuyển tới vị trí ghế phó lái mở cửa xe ra liền ôm ngang Hàn Mạc, bước nhanh về phía khám gấp.

Kết quả đi tới nửa đường xoay vòng, lại đi về phía thang máy.

Anh gấp hồ đồ rồi, Hàn Mạc là sinh con chứ không phải vấn đề khác, tới khoa sản mới đúng.

Tới phòng bệnh khoa sản, bác sĩ kiểm tra một chút cho Hàn Mạc, hỏi Hàn Mạc vài vấn đề.

Thiệu Văn Phong ở một bên nhìn, thấy kiểm tra xong sau đó luôn miệng hỏi, "Cậu ấy thế nào? Có phải sắp sinh hay không?"

Bác sĩ kia lắc đầu, ánh mắt nhìn Thiệu Văn Phong mang theo bất thiện.

"Cậu ấy là dựng phu, sao cậu có thể để cho dựng phu bị lạnh? Hôm nay đại hàn ở bên ngoài để cho cậu ấy đi bộ, không biết sắp đến ngày sinh dự tính rồi? Lúc này có thể ít đi ra ngoài thì ít đi ra ngoài, cho dù muốn ra ngoài cũng phải tới mấy nơi ấm áp, lần này chỉ là chuột rút, lần sau nếu sinh non mấy ngày có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn!"

Thiệu Văn Phong há miệng, quay đầu nhìn về phía Hàn Mạc trên bụng quấn thảm điện rõ ràng không đau như vậy, dở khóc dở cười chỉ vào cậu, "Lạnh?"

"Ừ, lạnh." Bác sĩ trừng Thiệu Văn Phong một cái, xoay người mang theo hộ sĩ nhỏ rời đi.

Hàn Mạc hít hít nước mũi, nhìn Thiệu Văn Phong hừ lạnh một tiếng, cậu cũng không phải cố ý, ai biết bị lạnh chút sẽ phản ứng lớn như vậy.

"......" Thiệu Văn Phong cạn lời co rút khóe miệng, ngồi xuống giường trống đối diện cậu.

Anh rốt cục có phải kiếp trước tạo nghiệt hay không, kiếp này ông trời phái Hàn Mạc tới thu thập anh?

Anh đều gấp ra một thân mồ hôi.

"Tôi thật là thiếu nợ em."

Hàn Mạc bĩu môi, trùm chăn nhắm mắt lại.

Hừm, tôi còn sinh con cho anh đấy, hai ta không biết ai nợ ai đâu!