Gió mát vù vù xuyên qua dưới thân Quản Lăng, Quản Lăng chống hai tay, lấy tư thế hít đất ghé vào trước cửa WC, mặt đầy nghiêm túc nhìn mấy mảnh thủy tinh vỡ đầy đất trước mặt.
Trong WC một mảnh yên tĩnh, tiếng la tức giận vừa mới đây giống như chỉ là ảo giác, chỉ có hô hấp của Quản Lăng là rõ ràng vang ở bên tai.
Yên lặng chống đỡ thật lâu cũng không có nghe thấy tiếng người, Quản Lăng nghi hoặc chớp chớp mắt, thoáng có chút kinh hãi.
Vừa nãy rõ ràng nghe được có tiếng, sao lại nháy mắt không còn?
Trên lưng nổi lên một chút khí lạnh không hiểu, nghĩ nghĩ này bối cảnh vòng công lược, Quản Lăng mím mím môi, thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn.
Sau đó… Cậu chống lại một đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.
Chủ nhân đôi mắt đó là một nam sinh cao gầy gầy yếu, mái tóc nghiên nghiêng che ở trước mắt, hiện ra vài phần âm trầm.
Mặt lúng túng đầy nhìn ánh mắt nam sinh kia như nhìn thấy bệnh xà tinh, Quản Lăng nhanh chóng bò lên, như không có việc gì vỗ vỗ tay, nhíu mày nhìn về phía chiếc gương vỡ thành một mảnh.
Cái gương soi trước bồn nước cũng không tính là nhỏ, nhưng giờ như lại bị trúng một đòn nặng, từ giữa dần dần rạn nứt ra, phân tán trên WC.
Những mảnh vỡ nhỏ thưa thớt treo trên tường, máu tươi dính trên mặt gương vỡ vụn chảy xuống.
Đem ánh mắt theo cái gương ‘chết không toàn thây’ dời đi, Quản Lăng cứng ngắc quay đầu liếc về phía vết máu nhỏ trên tay nam sinh, không tự chủ được nuốt một tiếng.
Đờ mờ học sinh cái trường này nhất định đều có bệnh! Toàn trường đều là bệnh xà tinh đúng là đáng sợ!!
Con trai không phải cuồng cố chấp, thì chính là u ám, hiện tại lại tới thêm một cái khuynh hướng tự ngược, ù ù cạc cạc rơi vào cái trường bệnh viện xà tinh, Quản Lăng quả thực là khóc không ra nước mắt.
Giương mắt cùng nam sinh kia nhìn nhau trong chốc lát, Quản Lăng run run cánh môi, nhỏ giọng nói: “Kia, bạn học, bạn có muốn tới phòng y tế băng bó cái không?”
Cơ thể nam sinh kia run lên, lấy lại tinh thần nhìn về phía Quản Lăng, sau một lúc lâu, tựa hồ nhận ra cái gì, trên mặt dâng ra một chút kinh hoảng không hiểu, âm ngoan bước qua mảnh thủy tinh vỡ đầy đất, hướng về Quản Lăng.
Chờ, chờ một chút, người anh em, tui chỉ là có lòng tốt nhắc nhở bạn chút, đáng lẽ bạn không nên lộ ra bộ dáng muốn giết người diệt khẩu đi?!
Nhận ra thần sắc nam sinh kia có chút không đúng, Quản Lăng nhíu nhíu mày, lui về phía sau từng bước nói: “Cậu muốn làm cái gì?”
Khóe môi nam sinh kia khơi ra một chút khinh thường, châm chọc nói: “Mày la đi, mày la tới hư cổ họng cũng chẳng có ai đến đâu!”
Quản Lăng: =A=
Người anh em bạn là từ đâu xuyên qua vậy, tui cảm thấy hình như có chút quen biết bạn a!
“Đinh, chúc mừng người chơi thành công mở ra hình thức tổ đội, xin người chơi không ngừng cố gắng, tìm được đội hữu cùng chí hướng với mình!”
Oắt! Đờ!
Chữ Oắt Đờ thật lớn hiện ra trong đầu Quản Lăng, sau đó, tiếng phá cửa mạnh mẽ vang lên, Quản Lăng trơ mắt nhìn Bộ Thời Nhận một bước bay vọt vào WC, lấy một cái nhấc chân hoàn mỹ đá bay nam sinh là đội hữu mờ ảo của cậu kia.
Vẻ mặt tàn ác nhìn nam sinh run run quỳ trên mặt đất, Bộ Thời Nhận đi đến bên Quản Lăng, bàn tay to xoa đầu vai Quản Lăng, quan tâm nói: “Quản Lăng, cậu không sao chứ?”
Quản Lăng khiếp sợ có chút nói lắp, “Không, không sao, kia cái kia, người này… Người này…”
Người này thật sự không có việc gì sao, cậu ta hộc máu luôn rồi đó!
Nghiêng mắt liếc nhìn nam sinh một cái, Bộ Thời Nhận kéo tay Quản Lăng đi đến trước người nam sinh, híp mắt nói: “Tao đã cảnh cáo mày, Bào Huy, mày có chuyện thì tới tìm tao, đừng lôi Quản Lăng vào.”
Cong khóe môi lên, mũi chân Bộ Thời Nhận chọt chọt bàn tay dính đầy máu của Bào Huy, trầm giọng nói: “Nếu không, mày sẽ chết nha.”
Sẽ chết nha… chết nha!
Đờ mờ người anh em cậu uy hiếp người ta như vậy tốt sao, bây giờ không phải xã hội pháp trị sao phắc!
Trong thanh âm của Bộ Thời Nhận dính đầy lạnh lẽo nặng nề, làm cho Quản Lăng không tự giác rùng mình một cái.
Tựa hồ chú ý tới phản ứng của Quản Lăng, khóe môi Bộ Thời Nhận gợi lên một chút ý cười ấm áp, như là trấn an nắm chặt tay, kéo cậu đi về phía cửa.
Nháy mắt đi qua người, trên người tựa hồ theo phản xạ tính co rúm một chút, Quản Lăng hơi hơi quay đầu, chống lại hai gò má vì hận mà vặn vẹo của Bào Huy.
Yên lặng gục đầu xuống, khóe miệng Quản Lăng run rẩy một chút, trên khuôn mặt không chút thay đổi lộ ra thần sắc càng vặn vẹo hơn.
Phắc đội hữu như vậy, ông đây không muốn a!
Làm bạn với bệnh xà tinh, hệ thống mi xác định không đùa tao chứ? Ông phải làm sao để giải quyết hai bệnh xà tinh chứ phắc!
“Đinh, người chơi tôn kính, đừng quên, cậu cũng là một bệnh xà tinh đó, ha ha.”
Ha ha, thật vui khi nghe cái tin này a.
Bị hệ thống nói kích thích làm cho mặt đầy máu, Quản Lăng lau mặt, kiên cường đi theo sau Bộ Thời Nhận trở về phòng ngủ.
Không gì hết, bệnh xà tinh chỉ là việc nhỏ, bằng vào kinh nghiệm chơi game nhiều năm của ca, còn không phải dễ như trở bàn tay!
Sáng hôm sau là tiết thể dục, như bình thường lại bị Bộ Thời Nhận từ trên giường lắc dậy, Quản Lăng mặt không chút thay đổi rửa mặt xong, sau đó nhìn Bộ Thời Nhận quần áo chỉnh tề từ cửa sổ nhảy xuống.
Mấy học sinh lục tục dọc theo đường nhỏ đến sân thể dục, Quản Lăng xuyên qua cửa sổ, híp mắt đánh giá bậc thang cũ kỹ bị lá rụng phủ kín, sau đó ánh mắt vừa chuyển, chú ý tới đứng cạnh bậc thang kia là một bóng người quen thuộc.
Bào Huy mặt đầy vết thương đứng ở một bên, hai mắt nhìn thẳng chăm chú vào bậc thang, che dấu hận ý vặn vẹo.
Như có suy nghĩ dời mắt đi, Quản Lăng đeo túi sách lên lưng, đẩy cửa ra ngoài.
Trong tay Bộ Thời Nhận mang theo hai phần bữa sáng, nửa dựa ở cạnh cây, vẫy vẫy tay với Quản Lăng, khéo môi lãnh ngạnh gợi lên một chút ý cười.
Cụp đầu xuống, Quản Lăng nhận lấy bữa sáng, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
Trên mặt non nớt của thiếu niên mang theo một chút chua chát, thật cẩn thận nâng mắt lên đánh giá hắn.
Bộ Thời Nhận hơi hơi sửng sốt, mắt càng thêm thâm thúy, tựa hồ là có chút không khống chế nỗi cúi người xuống, ôn nhu vô cùng nhéo nhéo vành tai Quản Lăng.
“Có thời gian, vẽ cho tớ một bức chân dung đi.” Chăm chú nhìn Quản Lăng, Bộ Thời Nhận nhướn mi nói: “Tớ muốn nhìn cậu vẽ tớ.”
Ai u!
Ánh mắt mạnh mẽ sáng ngời, Quản Lăng kiềm chế tâm tình kích động của mình, kín đáo gật gật đầu nói: “Có thể, nhưng tớ không thích có người nhìn.”
Bộ Thời Nhận khẽ cau mày, tựa hồ có chút không hiểu, “Cho nên?”
Giương mắt liếc thần sắc của Bộ Thời Nhận, Quản Lăng ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Này, tớ thích một mình vẽ, cậu biết mà, cho nên tối nay tớ muốn ở trong phòng vẽ…”
Sắc mặt không chút buồn rầu nhìn Quản Lăng, ngón tay Bộ Thời Nhận khẽ xoa tai, không chút để ý nói: “Không cần tớ làm người mẫu cho cậu sao?”
Người mẫu cái gì ca không cần, mục đích của ca là tách cậu ra a thiếu niên!
Cậu cả ngày đi theo ca như vầy, nhiệm vụ của ca sớm hay muộn cũng bại trong tay cậu!
Hít vào một hơi, Quản Lăng nâng mắt lên nhìn về phía Bộ Thời Nhận, hai gò má trắng nõn hơi hơi hiện lên hai luồng đỏ ửng, con ngươi luôn luôn mang theo tối tăm lóe lên một chút ý cười.
“Tớ nhớ kỹ dáng vẻ của cậu.”
Thanh âm lạnh lùng của thiếu niên vang nhỏ bên tai, thần sắc của Bộ Thời Nhận nháy mắt nhu hòa, trên mặt mang theo vui sướng rõ ràng, nhẹ giọng ừ.
Quả nhiên, đối với loại cuồng cố chấp này là phải không ngừng yếu thế yếu thế rồi lại yếu thế, sau đó cho hắn một loại cảm giác thế giới của em chỉ có mình anh!
Yên lặng tán thưởng thủ đoạn công lược của mình, Quản Lăng dị thường bình tĩnh nhìn về phía Bào Huy đứng trong góc, lặng yên không chút tiếng độc toét miệng.
Kế tiếp chính là mi, tao niên!
Đêm đó, rốt cục không có Bộ Thời Nhận bên người, Quản Lăng hạnh phúc xách cái rương vẽ nhỏ của cậu, đẩy cửa vào phòng vẽ.
Phòng vẽ trống rỗng không ai, rèm cửa lam sẫm bay bay, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào trên tượng thạch cao, vẽ ra từng cái bóng ma.
Khóe miệng run rẩy nhìn phòng vẽ khủng bố âm trầm, Quản Lăng mặt không chút thay đổi mở đèn lên.
Phòng vẽ nhỏ này tựa hồ là bởi vì cậu nên không có ai lại đây, thuần thục vẽ tranh, quét sơn lên,Quản Lăng đặt bứa tranh lên bàn gỗ, ngồi im trên ghế, nhàm chán chờ màu khô.
Trường học ban đêm yên tĩnh có chút đáng sợ, sắc trời tối sầm lại, đèn nhỏ trước khu dạy học sáng lên, ánh sáng nhấp nháy, xuyên qua nhánh cây trên đường.
Gió từ từ thổi qua, lượn quanh trên hành lang vắng vẻ, mạnh mẽ thổi bay rèm cửa, vang lên như tiếng nức nở.
Đờ mờ, trách không được phim kinh dị đều quay trong trường học, dọa chết người!
Da gà nổi lên, Quản Lăng cầm di động nhìn nhìn, đúng thời gian đẩy cửa ra, một đường chạy như điên tới cái cầu thang hồ ly trong truyền thuyết kia, đánh giá chung quanh một phen, đóng điện thoại di động, thật cẩn thận trốn vào trong rừng cây.
Tiếng chuông đêm khuya chậm rãi xao vang, tiếng gió vù vù thổi qua, quét qua bậc thang cũ kỹ, thổi bay tầng lá cây dày.
Xa xa chậm rãi xuất hiện một bóng người, từng bước một đi đến trước bậc thang, đứng trước bậc khi tiếng chuông dừng lại.
Người kia tựa hồ là có chút do dự bước lên, do dự một lát, rồi cũng bước lên trên bậc thang.
Theo sau, tiếng khàn khàn trầm thấp của nam sinh vang lên, tiếng đếm bậc thang thong thả quanh quẩn trong gió.
“Một, hai, ba, bốn…”
“Hai mươi lăm, hai mươi sáu, hai mươi bảy… Hai mươi tám…”
Gió mạnh đột nhiên nổi lên, rừng cây cạnh bậc thang lao xao, tiếng gào thét đánh thẳng vào màng tai, nam sinh kia chợt ngừng lại, kinh hoảng nhìn về phía bốn phía, cái chân đặt trước bậc thang cuối cùng, run run liền muốn hạ xuống.
Đèn điện thoại chiếu thẳng ra, nam sinh kia hoảng sợ chấn động mạnh, chân hạ xuống, đổ về sau cầu thang, ngã nhào vào trong rừng.
Mặt không chút thay đổi nhìn nam sinh lăn đến trước người mình, Quản Lăng hướng đèn di động về trước, vô cùng u ám mở miệng.
Quản Lăng: “Hey, hey.”
“A ———— “
Một tay che lại tiếng thét chói tai của nam sinh, Quản Lăng chiếu ánh sáng của điện thoại lên trên mặt nam sinh, híp mắt nhìn một hồi, hừ nói: “Bào Huy, quả nhiên là cậu.”
Sắc mặt Bào Huy trắng bệch mở to mắt, không ngừng thở phì phò, sau khi chờ thấy rõ người ôm mình là ai, rồi mới làm mặt phẫn hận vung cái tay trước mặt mình ra, cười nhạo nói: “Quản Lăng? Như thế nào, Bộ Thời Nhận không cần mày, thả mày một mình chạy loạn trong đêm?”
Thấy Quản Lăng không đáp lời, Bào Huy cắn chặt răng, âm lãnh nói: “Mày trốn ở đây làm gì? Tao nói cho mày biết, đừng cho là tao sẽ sợ Bộ Thời Nhận, tao…”
Nắm lấy cổ tay Bào Huy, Quản Lăng mặt than, trong ánh mắt tràn đầy đồng tình thật sâu, cậu kéo Bào Huy từ dưới đất lên, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Bào Huy, thấp giọng nói: “Tôi với cậu giống nhau, Bào Huy, tôi cũng hận Bộ Thời Nhận.”