Thang Máy

Chương 4




Trong thang máy tối đen, Hướng Văn Hạo cả người mềm nhũn, ngồi dựa lưng vào cửa, hồng hộc thở gấp.

Y toàn thân lạnh lẽo, run lẩy bẩy, cả người co cuộn thành một đống, ngay cả dũng khí kêu to cũng không có.

Chu Tử Mặc nhặt lên chiếc bật lửa Hướng Văn Hạo làm rơi trên mặt sàn, đốt lên một ngọn nến, sau đó cố định nó vào một bên.

Qua ánh sáng yếu ớt hắt lên từ cây nến, Hướng Văn Hạo nhìn thấy Chu Tử Mặc đang duỗi cánh tay hư thối của hắn, chậm rãi đi về phía y.

Trên cổ tay hắn, có một vòng chỉ khâu đen sẫm, mà cái đường đen sẫm màu đen đó cũng… không được chắc chắn cho lắm… dường như chực chờ rơi xuống.

Một đống thi trùng, nhung nhúc dinh dính ngọ nguậy từ mu bàn tay đang dần thối rữa lòi cả xương trắng lúc nhúc ngoi ra bò vào. (Thi: thây, xác chết; trùng: sâu => thi trùng: những con sâu phân hủy xác chết)

Thế nhưng cánh tay kia chưa kịp như ý nguyện chạm vào mặt Hướng Văn Hạo, đã liền “Lạch… cạch…!” – đứt đoạn, rơi xuống.

Chu Tử Mặc duỗi ra cánh tay còn lại, lung lay cúi ngập người xuống nhặt lên cánh tay vừa rơi xuống.

Ánh mắt của hắn thoạt nhìn có chút ai oán, phối hợp cùng khuôn mặt chằng chịt vết thương, máu chảy đầm đìa, có vẻ dữ tợn không chịu nổi.

Ngước mắt lên, Chu Tử Mặc, chòng chọc nhìn Hướng Văn Hạo, có chút ai oán, có chút thê thảm, khẽ lên tiếng:

“Hạo ~~ lại rơi nữa rồi ~~~ “

“Rất đau ah ~~~ “

Thanh âm kia bồng bềnh trầm thấp, dội vào bốn phía thang máy, làm vọng lại những âm thanh hồi trả vô cùng thê lương ai oán.

Hướng Văn Hạo đột nhiên thảm thiết kêu gào. Y loạn xạ vung vẩy tay chân, lắc đầu một cách điên cuồng. “Binh!” – đầu y đập phải cánh cửa kim loại của thang máy phía sau.

Cực độ trong sợ hãi, khiến ánh mắt y dần sung huyết, khuôn mặt co rúm vặn vẹo, thành một hình thái không thể tưởng.

Nhưng mà con quỷ kia lại hắc hắc mà cười rộ lên đầy quỷ dị.

Thanh âm của hắn càng bạt càng cao, thậm chí lấn át thanh âm kêu gào thảm thiết điên cuồng của Hướng Văn Hạo.

“Hạo ~~ “

Hắn nhìn Hướng Văn Hạo cười:

“Ta ~~ chúng ta ~~ kết ~~ hôn ~~ ah ~~~ “

*

*

*

Khi Hướng Văn Hạo tỉnh lại từ cơn hôn mê, thang máy đã khôi phục trở lại bình thường.

Trên trần thang máy hắt ra ánh sáng bạch quang, giúp y nhìn thấy đèn hồng tiêu báo hiệu thang máy đã đừng lại ở tầng 17. (Bạch quang: ánh sáng từ đèn neon)

Y vẫn như trước ngồi dựa lưng vào cữa thang máy, bên người là chiếc bật lửa đang nằm bất động.

── Ngọn nến, Chu Tử Mặc, cùng với chiếc thùng giấy kia biến mất khỏi thang máy, tựa như không khí bốc hơi, không lưu lại một vết tích nào.

Dường như những gì xảy ra khi nãy chỉ phảng phất là một giấc mộng.

Cố gắng khởi động nửa thân trên đang tê cứng, rung rẩy lẩy bẩy với tay ấn nút mở cửa, thế nhưng mấy lần cũng không thành công.

Cửa thang máy cuối cùng cũng được mở ra.

Y cả người run rẩy không ngừng. Thời gian như bị kéo giãn ra, y cảm thấy dường như mình đã ở trong đó suốt cả một thế kỷ mới thoát ra.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại phía sau người.

*

*

*

Hướng Văn Hạo gần như hư thoát mà nằm ở trên giường.

Sau khi được ngâm mình trong bồn nước ấm, thần kinh hoảng loạn của y đã có chút hồi phục.

Càng nghĩ y càng cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, càng nghĩ càng cảm thấy rét lạnh tới thấu xương.

Càng nghĩ lại càng khiến y cảm thấy trong toàn bộ căn hộ này, dường như nơi đâu cũng tràn ngập mùi thịt thối rữa phát ra trên người Chu Tử Mặc.

Nơi đâu cũng vậy, Chu Tử Mặc không nơi nào không có!

── Hắn đang đứng cạnh ghế sô pha, cúi đầu bao quát nơi bản thân đã từng đầu đầy máu mà ngã xuống.

──Hắn đang đứng trong nhà tắm, trên nền gạch men trắng lóa, khuôn mặt bi thương ai oán tìm kiếm những miếng thịt bị mất đang dần hư thối.

── Hắn đang nằm cạnh y – Hướng Văn Hạo, trên khuôn mặt thối rữa là nụ cười đầy sung sướng, hưởng thụ hít ngửi mùi vị của người mà hắn từng lưu luyến lưu lại tinh dịch của mình trong cơ thể y.



Hướng Văn Hạo có cảm giác bản thân như muốn phát điên thật rồi.

Y nhớ tới khuôn mặt âm mỹ khi còn sống của Chu Tử Mặc, cùng điệu cười tràn đầy quỷ khí của hắn, tất cả khiến y đột nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu:

Có lẽ hắn từ đầu đến cuối chính là một con quỷ!

──Hắn khi còn sống cũng luôn có chút kỳ quái, quỷ dị, không giống như người bình thường, thế nên sau khi chết liền hóa thành Lệ Qủy trong Lệ Quỷ.

Hay có thể nói hắn căn bản còn chưa có chết!

── Hắn chỉ là bị cắt nát, nhưng lại không chết được!

Cả ngày hắn luôn kéo theo thân thể thiếu thốn được chắp vá lỏng lẻo rung ra rung rinh, đi tìm kẻ thù đã cắt nát người hắn.

Hướng Văn Hạo thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh: Chu Tử Mặc làm như thế nào để đào bới, móc lên từ bùn đất dọc ven đường, tìm kiếm từng phần cơ thể của hắn, dùng con mắt đã tìm được, đi tìm con mắt còn lại, dùng tay này tìm kiếm tay kia!

Hắn làm thế nào để có thể cầm lên cây kim to đùng cùng với sợi chỉ thô to được xuyên qua, đem từng miếng thịt, bộ phận đang thối rữa, vội vàng may vá lên người mình, vừa vá vừa đếm:

“Một miếng… hai miếng…”



Hướng Văn Hạo từ trong cơn tưởng tượng cuồng loạn, dần dần chìm vào giấc ngủ.