Thằng Kia, Nhích Mông Qua

Chương 2: Áo dài em mặc dép tông




Ồn ào… Nhốn nháo…

Tiếng hú hét ầm ĩ cứ oang oang bên tai tôi. Tôi cố dính chặt mắt vào cuốn sách giáo khoa trên bàn, tim đập chân run, cố để không để mắt mình dời đi nơi khác. Ngay lập tức, một bàn tay đưa đến giật mạnh cuốn sách của tôi lên cùng tiếng cười cợt nhả của thằng bạn:

-Này Thanh Nhã, làm gì cứ cắm cúi vào sách thế?

-Này!!! Làm gì thế??? Trả sách lại đây!!! - Tôi cong họng gào lên, hốt hoảng vùng dậy, chụp cuốn sách lại.

-Thanh Nhã, con gái lớp mình đang mặc áo dài, là mặc áo dài đấy! Mở mắt ra mà chiêm ngưỡng đi. Tao không phải là chưa thấy gái mặc áo dài, nhưng nhìn với cự li gần thế này, chậc, đã thế còn nhiều nữa, thì lần đầu tiên đấy. Cảnh xuân phơi tồ trước mắt kìa, hưởng thụ tí đi chứ. –Tuấn xoa xoa cằm nheo mắt nhìn về phía lũ con gái đang tụ tập với nhau bên kia. Nói xong, nó cũng đưa tay ra kéo đầu tôi nhìn sang đám con gái đó, thì thào nói, miệng cười đểu đểu:

-Mày xem, ù uôi… Con gái lớp mình cũng duyên đấy chứ nhỉ? Cái mông, mày xem cái mông kìa!

-Không! Mày có thấy sợi dây sau bờ vai in phía sau rõ quá không? –Thằng Nam chen vào nói to. Vừa nói nó vừa lấy tay chùi chùi mũi như sắp phun máu mũi đén nơi.

-Hai người nói cái quái gì thế??? Cút!! Chúng mày đừng có nói mấy chuyện dê xồm đó với tao!!! Cút!!! –Tôi đỏ mặt gào lên, hai vành tai nóng ran. Vội vàng lấy sách che mắt lại. Nhưng bỗng nhiên, mắt không kìm được lại vô thức liếc về chỗ cậu ta. Không biết “cậu ta”_kẻ mà ai cũng biết là ai đó_ hôm nay mặc áo dài trông sẽ như thế nào nhỉ? Có lẽ sẽ trông nữ tính hơn chăng?

Nghĩ đến đó, tôi có chút tò mò. Ý nghĩ đó vừa mới loé lên trong đầu đã bị một tiếng “rầm” vang to quét hết suy nghĩ của tôi. Định thần lại, đã thấy cậu ta lù lù đứng trước mặt tôi. Cái cặp cậu ta nằm dí trên bàn. Cậu ta trợn mắt nhìn tôi, nhả từng chữ:

-Thằng kia, cút qua một bên.

Tôi nuốt nước bọt, khẽ nhích mông qua một chút. Ngay lập tức, cậu ta hạ mông một cái “rầm!” xuống ghế khiến tôi giật bắn mình. Không dịu dàng! Không dịu dàng tí nào sất!!! Tôi khẽ liếc qua nhìn cậu ta thì cứng người. Trong bộ áo dài thướt tha ngọc ngà, cậu ta giơ chân gác thẳng lên bàn, chân mặc dép tông, ống quần xăn quá đầu gối như người đi lội nước. Tôi há hốc mồm, mắt giật giật. Rồi cậu ta nhăn nhó, tìm cách vắt tà áo dài phía sau lên ghế, cuối cùng, cậu ta phun cả câu:

-Chó thật! Vướng quá!

Nói rồi cậu ta kéo hai tà áo dài lên cột thành một cục lủng lẳng. Khẽ cười một cách sung sướng đầy man rợ, cậu ta gác nốt cái chân còn lại lên bàn, cái dép tông như toả ánh sáng hào quang khiến tôi không thể không chú ý.

-Chó, khi nào vào mười lăm phút gọi tao dậy nhá.

Cậu ta hất mặt nhìn tôi một cái rồi tiếp tục ngửa lưng ra phía sau. Ngáy.

Tôi vẫn sững như pho tượng như thế. Nước mắt hai hàng, cái hình tượng áo dài trong sáng mộng mơ của tôi. Nhưng rồi những vết thương trên mặt cậu ta khiến tôi chú ý. Sao cậu ta luôn bị thương như thế? Không kìm được, kẽ ngập ngừng hỏi:

-Này… Sao lúc nào cậu cũng dán băng dính thương thế?

Cậu ta mở mắt, mặt sát khí nhìn tôi như ý nói: “Mày dám phá giấc ngủ của bà à?”. Tha tôi đi, mày ngáy to bỏ mẹ. Gia Bảo vuốt mặt, hất mặt nói:

-Đánh nhau.

-Hả?

-Tao bảo là tao đánh nhau.

-Đánh nhau với ai?

-Tao đánh nhiều người lắm, mày muốn hỏi tao đánh vào thời gian nào? –Gia Bảo lừ mắt nhìn tôi.

Con nhỏ này, thực sự là dân du côn? Hay là cậu ta bị đánh chứ không phải cậu ta cố tình đánh? Chắc thế, vì cậu ta là con gái mà nhỉ? Tôi cười khan, nói đại.

-Sáng nay đi.

-Sáng nay tao không đánh đấm ai hết. Chỉ đá vào mông thằng em út một đá, đấm thằng em thứ hai một đấm, và chửi mấy đứa em gái thôi. Chậc, tay tao mỏi hết cả rồi. –Vừa nói cái bộ mặt của Gia Bảo càng sát khí. Cậu ta đưa tay lên nhìn mấy khớp tay, bẻ “răng rắc” khiến tôi không kìm được nuốt nước bọt một cái. Cô ta là du côn!!!! Dám làm thế với cả em trai của mình!!! Qúa dã man.

-Ờ… Thế bà có bao nhiêu đứa em?

-Tao á? –Gia Bảo lạnh mặt nhìn tôi, giơ ngón tay ra, đếm –Tao là chị của hai đứa em gái sinh đôi, ba thằng em trai sinh ba. Cái lũ côn đồ, sao tao thì dịu dàng thế mà chúng nó suốt ngày choảng nhau u đầu mẻ trán chí choé như chó với mèo thế nhỉ? –Gia Bảo lầm bẩm, sát khí càng lúc càng nồng nặc. Miệng tôi giật giật, ừ thì dịu dàng… Gia Bảo tiếp tục nói –Mỗi ngày không biết tao phải đứng ra dẹp loạn cho chúng bao nhiêu lần. Lũ quỷ sứ…

-Thế mày dẹp loạn bằng cách nào ế?

-Còn cách nào nữa? Cứ phang mỗi đứa một phát cho nó nằm chết queo ra nhà là xong chứ gì.

ĐỒ QUỶ SỨ LÀ MÀY MỚI ĐÚNG Ý!!!!

-Mày chưa biết đấy thôi, nó còn vác chảo nện nhau nữa cơ. Và tao đã lấy cái nồi úp mỗi đứa mỗi cái đấm một phát cho nó thông não ra.

ĐỒ BÀ LA SÁT!!!!

Tôi thầm gào lên. Mồ hôi chảy tồ tồ. Tội nghiệp lũ em của con nhỏ đó. QUÁ TỘI!!!

-Mày đúng là bà la sát! Đồ dữ như cọp! Bà không phải con gái!! Con gái phải dịu dàng nữ tính, mày làm mất đi mĩ cảm của tao với gái! Đồ con quỷ… Sao mày có thể làm thế với em mày… Tại sao… -Tôi ôm đầu đau khổ gào lên. Miệng không ngừng rên rỉ mà quên mất nguy hiểm cận kề.

-Thế à? –Gia Bảo khẽ cười một tiếng khiến tôi giật thót. Cậu ta gương mặt sát khí nhìn tôi, cười một cách man rợ, giơ nắm đấm lên, nghiến răng ken két nhìn tôi. –Thế giờ tao cho mày chiêm ngưỡng cái gọi là “mĩ cảm với gái” của tao nhé.

.

Ngày hôm đó, tôi ăn một đấm sưng cả má trở về nhà…