- Được rồi, bố mẹ tin mày làm được mà.
- Vậy bố mẹ lên đây làm gì vậy?
- Trường tao góp vốn, 20-11 không lên thì vứt à?
- Vậy giúp con một việc.
- Không công khai chứ gì?
-......
- Giả nghèo giả khổ.
- Tại con muốn tìm bạn bè thật lòng mà.
- Bạn bè hay bạn đời? Ông già em đùa
- Thì cả hai càng tốt. Con cháu cho hai sếp chứ ai.
- Giỏi cái mồm.
- Mà hai ông sếp lên không mang quà gì cho con à?
- Quà gì nữa? Mang cho có lấy đâu.
- Quà gì cơ?
- Con dâu hụt. Linh đó.
- Thôi để con tự nhiên, được chứ ạ?
- Ừ tuỳ mày thôi, nhưng phải ăn nói thế nào và xin lỗi cô chú với cái L đi.
- Con biết. Thôi con đi đây.
- Ừ.
Ra ngồi thêm với đám lớp. Nhi thấy em ra lo lắng hỏi.
- Chuyện gì vậy ck?
- Kêu ck mau đến xin phép đón vk về làm con dâu của hai ông bà ý.
- Dạ. À mà.....ơ ck lại trêu vk.
- Trước sau cũng vậy mà. Em troll.
- Thì cũng từ từ mừk. Nhi đỏ mặt bẽn lẽn.
Đến lúc ra về Nhi níu tay em nói.
- Nay ck vẫn trông trại à?
- Ừm.
- Vk lo lắm.
- Yêu quá cơ. Nhưng ck mà vk không phải lo đâu.
- Nhưng đêm hôm qua...
- Hết rồi mà. Em xoa đầu Nhi.
- Thôi vk về đây, bye ck.
- Ừ, bye vk.
- Mai vk sẽ đến sớm. Rồi em về, tôi nhìn em khuất dần mà thấy nhụt hẫng quá.
Lại một đêm nữa giữ trại qua đi, hôm nay có thêm một số gương mặt lạ, không còn nghĩ đến không khí đêm qua, nay mọi người lại vui vẻ hát hò vui chơi. Chỉ có mỗi điều là đêm..........vẫn tụ về chỗ em ngủ.
Đêm nay em có ngủ được vì có một số thằng cu hôm qua được em canh cho ngủ thì hôm nay canh lại. Nhưng bọn nó vẫn còn dặn thêm. "Có chuyện gì anh cứu em nhá". Em cũng không lo vì đã nhờ ông L rồi.
Sáng ra thì tôi dậy sớm, quay qua tìm thì mấy cu "lính gác" vẫn đang....say giấc, đến quỳ. Và người đầu tiên xuất hiện vẫn là cô bé của tôi, lại mang đồ ăn sáng cho tôi rồi hỏi han đủ kiểu. Mải ngắm em tôi không chú ý được câu hỏi nào hết, ôm em luôn vào lòng. Hôm nay 20-11 rồi, sân trường rộn ràng đông vui hẳn.
Cuối cùng cũng bắt đầu. Nghe đến phần giới thiệu khách mời thì em hơi lo, nhưng sau khi nghe xong em thở phào nhẹ nhõm vì hai ông bà già chỉ nhận là phụ huynh học sinh thôi.
Qua hết các tiết mục cuối cùng cũng đến lượt em.
Linh không thi cùng, không hiểu sao nữa. Chỉ sợ là vì chuyện tôi nói đùa với bố mẹ L và L thì lần này tôi thực sự có lỗi. Nhưng không thể làm gì hơn, sẽ tìm dịp giải thích và xin lỗi sau vậy. Còn bây giờ thì một mình nên cũng không thể thi nốt được, thôi thì cũng tiện dịp. Vẫn lên khán đài, với cây guitar tôi bắt đầu hát. Bài "Hãy để anh yêu em lần nữa".
Đã có những khi anh đã sai
Nước mắt của em đang nhẹ rơi
Thấm ướt hết vai anh tại sao
Có lẽ bởi anh đã làm em không vui.
Cũng vì anh anh đã không lắng nghe những khi em buồn.
Để em bước đi lạnh lùng
Lần sau cuối xin em thứ tha mong em đừng khóc
Hãy cho tình yêu hiểu ra để rồi thêm một lần nữa yêu
Sẽ mãi luôn yêu em, luôn bên em, quan tâm em mỗi ngày.
Vì anh không muốn mất em lần nữa hãy lắng nghe lòng anh.
Bởi vì khi xa nhau tim anh đau nhớ đến em rất nhiều.
Từng ngày cố gắng vượt qua đêm, đến lúc anh nhận ra có lẽ chưa quá muộn.
Kết bài em nói nhanh qua micro "Anh sẽ làm tất cả vì em, yêu em bên em và làm mọi điều để em hạnh phúc...."
Em cố ý thêm vào câu cuối thành chưa quá muộn vì muốn thay lời muốn nói với Nhi, vì chuyện tình cảm của bọn em khác với kết bài mà. Còn lời bài hát cả đoạn thì là thay lời muốn nói cũng như lời xin lỗi tới Nhi.
Người duy nhất tôi tìm là Nhi, đang đứng ở góc khán đài, sao em lại khóc, dù thế nào cũng cười lên chứ, hay ít nhất là chỉ khóc bên tôi thôi nhé, để tôi được là người duy nhất được thấy em yếu đuối để tôi chở che bảo vệ em thôi.
Vừa xuống khỏi sân khấu tôi chạy lại với Nhi.
- Sao vậy cô bé?
- Hức hức....
- Đừng khóc nữa, anh không muốn thấy em khóc, phải luôn vui vẻ hạnh phúc em biết chứ.
- Dạ, nhưng mà.....
- Không nhưng gì hết.
- Ck làm tất cả vì vk? Vậy không được giải đâu.
- Không thì cho ai nữa. Giải thưởng không quan trọng, hay bất cứ thứ gì cũng không bằng em được.
- Ck hấp quá....
- Vì đơn giản là anh yêu em.
Sau đó tôi ôm em vào lòng.
Có tin nhắn của mẹ.
- "Giỏi nhỉ, có mặt hai ông bà già này nữa đó".
Tên ba giải nhất nhì ba vang lên, không có tên mình rồi.
Không được giải à? Chả sao cả, đó đâu làm được gì, đã làm Nhi mỉm cười hạnh phúc là được rồi, cho em biết em quý giá nhường nào với tôi.
Đưa Nhi về đến nhà, em muốn làm gì đó cho Nhi, tôi nợ em, nhiều lắm. Nhưng chắc chỉ có thể trả từ từ thôi. @@
- Chiều vk rảnh không? Đi với ck nhớ?
- Đi đâu ck?
- Thì chính thức hẹn hò, được không ạ?
- Dạ. Hì
Chiều 1h đã chạy qua đón Nhi rồi, nhưng Nhi còn sớm hơn, đã đứng chờ từ lúc nào rồi. Mà nhìn em mặc quần áo rét ngộ ngộ đáng yêu quá.
- Hì ck.
- Ck con gì? Trời lạnh vậy mà ra ngoài này mà đứng hóng gió.
- Tại vì vk thích quá mà.
- Hâm, lần sau thì cứ ở ngoan trong nhà cho tôi, như thế này tôi lo hơn đó biết không?
- Dạ. Mà cho ck nè. Em đưa tôi một chiếc hộp gói ghém cẩn thận.
- Gì vậy?
- Ck mở xem đi.
Một cái khăn len màu đen. Nhìn đường đan thì chắc chắn là tự đan rồi.
- Ôi khăn đẹp nhỉ mua ở đâu đấy. Em troll
- Á không phải mua.
- Vậy ở đâu ra?
- Vk tự đan đó.
- Vậy cơ à? Giỏi quá nhỉ.
- Hì.
- Mà đan lâu không đây?
- Thì vk đan cho ck lâu rồi, vk đan lần đầu đó.
- Sao giờ mới tặng?
- Thì tại ai hả? Mãi mới chịu nói yêu vk.
- Tại anh...
- Để vk quàng cho ck. Xong dướn lên quàng khăn cho em. Mặt đối mặt nhìn nét mặt ửng hồng cùng khoảng cách ấy lên em hôn luôn một cái.
- Đi đâu bây giờ ck?
- Tuỳ vk.
- Ck chọn đi.
- Vậy cho sang Trung Quốc nhớ?
- Sang TQ làm gì ck?
- Thì bán sang bên đó.
- Á hông được.
- Vậy đi chơi loanh quanh nha.
- Dạ.
Đưa Nhi đi khắp nơi chơi cho hết buổi chiều. Cuối cùng dừng chân ở một quán coffe nhỏ khuất sâu trong ngõ, yên tĩnh và bài trí khá dễ thương. Vào đó thì Nhi như đứa trẻ con chạy hết chỗ này đến chỗ kia, khổ nỗi chạy thế nào vấp ngã nữa chứ.
- Như con vịt á.
- Hu hu ngồi đấy cười đi.
- Cái tội ham chơi.
- Kệ tui.
- Thôi ra kia ngồi đã.
Xong em dìu ra ngồi về ghế.
- Đưa đây ck xem.
- Hông, dỗi rồi.
- Dỗi thì ở đây một mình luôn nhá.
- Đi luôn đi. Nhìn mặt giận mà yêu thế.
- Thôi ngoan, ra ck xem nào. Thế mới xuôi xong vẫn ngồi đấy. Lại phải hầu người
Sơ cứu qua vết thương rồi quay nhìn Nhi hỏi.
- Đau lắm không?
- Giờ hết đau rồi á.
- Lần sau chừa nhớ.
- Dạ.
- Lớn rồi mà còn hậu đậu vậy đấy cô nương. Xong em ấn đầu một cái.
- Hì có ck bên cạnh rồi mà.
- Thôi về thôi, nghỉ ngơi mai còn đi.
- Dạ.
Về đến cổng nhà Nhi rồi, nhưng 1' 2' rồi 5' em vẫn đứng đó mà chưa đi vào.
- Vào đi kìa.
- Hông, ck cứ về đi rồi vk vào.
- Vào ngay đó, rét rồi đấy.
- Dạ biết mừk. Em nhoài người hôn một cái rồi quay xe đi.
Đi xe đến cuối đường rồi mà nhìn qua gương em vẫn đứng đó là sao? Em lại ương không nghe lời rồi, làm vậy tôi chỉ càng yêu em hơn thôi.
Về đến nhà vừa rửa dáy qua loa đang định ngủ thì em gọi.
- Gì vậy vk?
- Ck về đến nhà chưa?
- Ừ ck về rồi, đang chuẩn bị ngủ này.
- Vk nhớ ck.
- Mới gặp hơn 30' trước mà.
- Nhưng nhớ. Chẳng nhẽ tôi không nhớ em chắc? Tôi không muốn xa em giây phút nào cơ.
- Mà mai lại gặp mà.
- Hì nhưng vẫn nhớ.
- Lên đó chơi lạnh lắm đó chuẩn bị ấm vào.
- Dạ.
- Thôi ngủ đi mai đi sớm đó.
- Dạ ck ngủ ngon. Mà không được mơ ai khác ngoài vk đâu đấy.
- Ừm ngủ ngon.
- Cúp máy kìa ck.
- Vk cúp trước đi.
- Ck trước đi.
- Vk trước đi.
- Ck trước đi mừk.
- Ơ hư nhỉ. Cúp nhanh còn ngủ kìa.
- Dạ.
Chờ em cúp mày xong, 15' sau chắc em ngủ rồi, tôi soạn một tin nhắn thay cho lời mà không nói trực tiếp được.
"Phải chăng em là một món quà vô giá cho tôi, tôi đã từng vô tâm không biết dữ nhưng may may mắn cho tôi là em đã không vì thế mà rời bỏ tôi. Cám ơn em, vì tất cả" gửi cho em rồi ra ngồi uống coffe hôm nay trời mưa đêm, mưa của gió mùa, cơn mưa lạnh buốt và mưa luôn mang lại cho tôi tâm trạng buồn, vì quá khứ, mưa là những kí ức đẹp với tôi.
Thời gian ấy. Một lần chở em đi học về vào một ngày hè, chợt có cơn mưa ào đến, nó bất chợt thôi em nhỉ.
- Dừng xe đi anh.
- Hâm à? Mưa kìa.
- Đi mừk.
- Không là không. Ốm ra đấy thì sao?
- Đi đi đi đi đi mà. Không ốm đâu.
- Ốm lại khổ tôi chứ ai?
- Đi mà, lần này em dướn người lên hôn luôn má tôi. Sao chống được nữa chứ.
- Một lúc thôi đấy.
- Dạ hì.
Nhìn em vui vẻ dưới cơn mưa, sao mà yêu đến thế. Rồi mưa tạnh thì mặt em lại ỉu xìu như bánh đa dùng nước. Xị mặt ra phụng phịu.
- Tại anh đó, mới chơi một lúc mà.
Vậy là em ốm suốt mấy ngày, rồi cả tuần em hành tôi, không mệt đâu. Nó hạnh phúc lăm em ạ.
Vậy là từ đó về sau tôi luôn cấm em chơi dưới mưa phải không? Nhưng đau lần nào thắng nổi, em có sức mạnh có thể thắng tôi bất cứ hoàn cảnh nào mà. Rồi em lại ốm, tôi lại phải chăm sóc em nhỉ? Nhưng tôi không phiền chút nào cả. Tôi chỉ thương em thôi, nên càng muốn trở che bảo vệ em.
Một lần khi đang trú dưới một mái hiên vì cơn mưa hè xối xả. Em nói bâng quơ.
- Em thích những cơn mưa. Nhưng không muốn anh là mưa. Vì mưa không bảo vệ chăm sóc cho em.
- Anh sẽ là nắng.
- Không nắng sẽ khuất sau bóng mây.
- Anh sẽ là gió.
- Không gió sẽ đến và đi.
- Vậy anh sẽ là cái bóng, sẽ luôn bên em...
Nhưng xin lỗi, cái bóng chỉ xuất hiện khi dưới ánh sáng thôi, giờ em đang ở trong góc tối, sao anh có thể bên em được nhỉ?....
Chắc là vì như thế lên tôi luôn ghét những cơn mưa. Nhưng cơn mưa không có lỗi phải không? Lỗi là do tôi, là vì tôi, vì tôi....
2h sáng rồi, thôi "ngủ sớm" thôi, mai còn đi dài mà.