Hôm nay lại chuẩn bị đến noel rồi, nhớ noel năm ngoái....
- Lát cuối buổi mọi người ở lại anh có chút chuyện nhớ. Ông Chiến
- Lại con card gì đấy ông anh? Tôi, mà chắc mỗi tôi nói chuyện với ông ấy như thế ở đây.
- Cậu cứ phải hỏi nhỉ lát biết.
- Lát cc nữa ý, chắc muốn mở quán noel mà éo muốn trông chứ gì?
- Ax be bé cái mồm thôi, lộ hết rồi.
- Chả còn ai ngoài em rảnh hôm ấy đâu, anh mong gì nữa.
- Mình cậu, ừ, có vẻ đúng.
- Có vẻ. Anh thử hỏi hết xem, giờ vẫn vắng khách mà.
- Mọi người ai làm được đêm noel không, anh thưởng ba ngày lương?
Và y như rằng......5 mạng giơ tay và không có tôi.
- Cậu thấy không? Cc....sao mình ngu thế không biết. Ông Chiến giờ mới nhận ra.
- Ha ha, thêm ba ngày lương nhé.
- Trời ơi, đã sinh Chiến sao còn sinh P.....Cậu phải chịu hậu quả này, cậu phải trực noel.
- Êy, em không liên quan nhớ.
- Cậu lương thêm hai ngày.
- Mua chuộc em, dễ vậy á?
- Thế cậu nghĩ 5 đứa kia tự làm được à?
- Sao không?
- Ai pha, ai quản với lại nhỡ có chuyện gì.
- Ừm. Nếu có chuyện gì thì thế nào em vẫn chạy nhanh nhất đi gọi người.@@
- 6 ngày, chốt rồi đấy 700k đó.
- Xem nào, ngủ giá 700k.
- Vậy anh tưởng mày đi chơi với ai.
- Đi đâu, tính ở nhà ngủ thôi.
- 700k của tôi.
- Anh tiếc gì...ha ha ha.
- Một ngày trả lương gần 3 triệu cho 6 người.
- 3 triệu của anh mua được thờ gian đi chơi với chị dịp này. Hình như hơi rẻ.
- Cậu lại tính trò gì vậy?
- Bọn em phải có chút noel chứ?
- Cậu...cậu.
- Thêm cho bọn em chầu liên hoan đê.
- Cậu định ăn cả xương à?
- Ừm, làm lẩu thì ít xương cho ngọt nước.@@
- Trời ơi.
- Thế nhé. Chúc anh noel vui vẻ . Ha ha ha
- Ta hận, ta hận. Nuôi ong tay áo mà.
- Ong còn được mật nhé. Tôi troll nốt.
Quay ra hô mọi người.
- Ai vừa đăng kí làm noel lát ra ghi tên nhé, mà tối mai có bữa lẩu anh Chiến mời nữa đó.
Nhưng đen cho tôi.
- Mình, chị, em đùa thôi. Mai noel đi chơi với người yêu rồi.
- Ha ha ha ha...ông Chiến cười như được mùa.
- WTF.
- Này 4 triệu. Cậu tự lo nhé. Ha ha ha
Tự mình hại mình, đéo thể trách ai. Ngậm ngùi cầm tiền rồi quay ra làm việc.
Vẫn đang cay cú làm việc thì thấy có người quen đến. Là nhỏ người yêu cũa của thằng Lâm.
- P, bạn cho mình chút thời gian được không?
- Lý do?
- Mình muốn nói chuyện.
- Ok, uống gì?
- Nâu đá.
- Ra bàn kia trước đi.
Lát sau mang ra rồi ngối xuống nói chuyện với nhỏ.
- Bạn không thắc mắc sao mình tìm được bạn sao?
- Tôi được gì nếu thắc mắc.
- Bạn hay thật đó.
- Thôi vào chuyện chính đi.
- Trước hết mình xin lỗi về chuyện hôm đó.
- Vậy còn gì?
- Hôm qua mình đã gặp Lâm.
- Và rồi....
- Mình và Lâm đã nói chuyện đàng hoàng và quyết định nên làm bạn.
-.....
- Thực sự mình đã hiểu ra, khó có thể chấp nhận được với mình nhưng Lâm đang hạnh phúc.
- Vậy thôi hả? Xong nhé.
- Việc hôm đó.
- Việc gì nhỉ?
Xong tôi đi. Nói lại một câu.
"Nếu là quá mù quáng thì đừng đổ là tại tình cảm, đó là do sự ích kỉ của bản thân thôi"
- Sao mày bảo không có gái. Ông Chiến túm ngay khi vừa về quầy.
- Đó, ra mà xơi.
- Ơ dm, nhưng nó cũng xinh mà.
- Trong mắt em giờ như nhau cả.
- Thằng bê đê.@@
- Không, giới tính thứ tư cmnr tự yêu mình thôi. Ha ha
- Nhưng nói nghiêm túc, nó là ai vậy? Chuyện gì nữa?
- Người quen thôi, tâm sự tí.
- Ha ha, mày đừng làm anh hoảng.
- Mà em vẫn cay vụ noel đấy.
- Tự cậu thôi mà. Ha ha ha
- Thù này sẽ trả, không trả không được.
- Anh chờ....ha ha ha.
- Đến lúc đừng khóc.
- Anh lo lắm rồi này. Ha ha.
Cay đéo chịu được, vẫn làm nốt buổi. Đến lúc gần về thì.
- Chìa khoá tổng, sổ sách kia, mai ai làm ca sáng chiều ghi cho anh. Chúc chú noel vui vẻ.
- Đong cửa xong ông vẫn đứng cười.
- Cầu chúa tha tội cho con....a di đà phật.@@ xong chạy qua sút mông ông ý một phát mới chuồn.
- Quà cho anh đó. Ha ha ha
- Hự, ta hận mi.
Về đến nhà thì thấy Ly tởn chạy ra.
- Sao? Có việc gì trình bày mau tôi còn nghỉ.
- Hai cứ làm như.....mà đêm noel hai làm gì không?
- Có việc bận rồi.
- Hứ, hai bận gì? Đi chơi với bọn em nha?
- Ơ hay, bận làn bận tôi trêu tiểu thư làm gì.
- Thế hai bận gì?
- Vẫn ra quán làm thôi.
- Làm cả noel á?
- Tôi là con người tận tuỵ với công việc mà.@@
- Hai xin anh Chiến nghỉ đi.
- Tại tên đó chứ ai.
- Sao ạ?
- Thôi không nói nữa, vậy nhé.
- Hai hấp, dở hơi.
- Phù mỏ giờ.
- Đồ hâm....vẫn lí nhí đấy.
- Tôi nghe thấy đó.
- Dạ có gì đâu hai.
Lết về phòng nghỉ, sáng ra dậy vẫn đi học bình thường cho đến lúc tới cái đám ở lớp có ý định tổ chức tập thể đi chơi noel.
Sau khi bị dùng hình dã man, tra tấn lỗ tai uy hiếp bạo lưc thì tôi cũng thoát được bọn nó.
Và có điện thoại của ông Chiến.
- Ơ sáng mày không mở quán cho anh à? Mấy đứa gọi điện kêu anh.
- Anh nghĩ nay em không đi học à?
- Nhưng quán của em anh ơi.
- Đóng một buổi không chết ai đâu.
- Ừ, dù sao tối cũng có người mở mà. Ha ha
- Anh được lắm, mà ngày đi hết cả ngày rồi còn chưa chán à? Tối về mà trông cho em nghỉ đê.
- Anh có thể hy sinh tất cả vì vợ anh. Kể cả tính mạng...của chú.
- Ừm, nghe có vẻ hợp lý. Nhưng em đéo quan tâm.
- Thôi vậy chiều với tối mở cho anh nhớ?
- May ra, còn tuỳ vào thái độ.
Trưa về vẫn bị Ly lèo nhèo, mãi cho đến lúc lên xe chạy ra quán thì mới thoát.
Nhân viên chăm chỉ có khác, mình đến mà chả thấy ai đợi mở cửa cả, chán đéo tả.
Lại đi sắp xếp rồi mở cửa, mở lát thì đôi nhà thằng Lâm đến.
- P, nói chuyện với tao lát.
- Ok, nay có gì mà nghiêm trọng vậy?
- Thì cho tao ít thời gian.
- Ok, cứ ra ngồi trước đi.
Mang ra ngồi thì thằng Lâm bảo Liên.
- Vk ra kia lát anh muốn nói chuyện với P.
- Không cần đâu Liên.
- Nhưng mày biết chuyện gì đâu mà đã...
- Người yêu mày mà, chả nên bí mật gì.
- Nhưng...
- Em cũng muốn nghe, chuyện gì cũng chịu được mà.
- Ừm.
Xong nó quay qua tôi.
- Tao đã gặp Hân.
- Vậy ra tên là Hân à?
- Ừ, tao không ngờ suốt thời gian qua tao bị lừa dối như vậy. Tao thì vẫn cứ mang trong mình suy nghĩ cố ấy đã chết. Vậy mà cô ấy lại cùng với những người thân yêu nhất lừa dối tao.
- Vậy bọn mày nói chuyện gì?
- Cô ấy nói sự thật và xin lỗi tao. Rồi bọn tao đã dứt khoát.
- Ừ.
- Sao mày chả ngạc nhiên gì vậy?
- Ờ đợi tao lát....rồi, ngạc nhiên này.
- Mày biết chuyện này rồi sao?
- Cách đây một tháng, và chính tao đã nói chuyện với cô ấy trước rồi.
- Vậy à?
- Quên đi, giờ nhìn em dâu tao bên cạnh này.
- Hai người nói chuyện gì vậy? Liên vẫn đang tròn mắt.
- Tao đã bảo mà, cứ để Liên ngồi đây. Nghe xong hiểu gì đâu. Ha ha ha
- Hứ hai người hùa nhau lừa tôi.
- Không đâu, nhưng để nó giải thích cho sau nhé, chơi noel vui vẻ.
- À mà em dâu.
- Hả?
- Tôi vẫn nhớ vụ bị đánh sau lưng đấy.
- Sao thù dai vậy á. Lần nào cũng nhắc vậy?
- Vậy đó, hờ hờ.
Lát sau thì nhân viên tới dần, rồi hai đứa về lúc nào không để ý.
Buổi chiều là cũng khá bận rộn cho đến hết ca thì.....còn mình tôi.@@
Vâng, mình tôi kham cái đống việc này.
Biện pháp cuối cùng. "Mong mọi người thông cảm, nay thiếu nhân sự nên mọi người tự lấy đồ thanh toán và trả đồ tại quầy giúp nhé. Cám ơn" vâng, cái biển to tướng tôi ghi như vậy. May là chữ mình đẹp nên mọi người đọc qua cũng....mất cả phút.@@
Đến tầm 9h thì cái đôi Lâm Liên lại đến.
- Ta hận.
- Mày lại có trò gì đấy? Lâm
- Sao tao lại đi giúp hai đứa mày thành đôi để giờ bị bọn mày cho gato vậy?
- Tao thịt mày bây giờ? Lấy nhanh rồi mang ra bàn kia cho bọn tao
- Mày mù tiếng Việt hay giả vờ đấy. Nhìn biển chưa?
- Đm, mà vậy mày cho vợ chồng tao vào pha đi. Nó nói nhỏ với tôi.
- Mày pha được không?
- Cứ làm như mình mày. Mà....thế nó tình cảm lãng mạn mày ạ.
- Vậy vào hộ luôn lúc, tao ra đàn một lát.
- Mày ngon.
- Hay mày đàn hộ tao đi. Ha ha
- Vậy nhớ là riêng vợ chồng tao một bài đấy.
- Ok. Nhưng kí thêm vào vụ hôm trước nữa à?
- Thế tao đang làm gì đây?
- Được rồi.
Vậy là tôi ra đàn, những bài vui và những bài giáng sinh. Có bài cả mọi người trong quán ngồi hát theo nữa. Được gần tiếng thì xin hàng lui về quầy. Trả tự do cho hai đứa kia. Rồi có người vào mượn đàn.
Một anh, chắc là sinh viên. 100% là đàn cho người yêu vì vừa đàn vừa nhìn trăm chú vào một chị.
Nhìn cảnh này thực sự tôi lại nhớ về em, đêm noel năm ngoái tôi cũng ngồi đàn cho em mà. Sao tôi quên được ánh mắt em hôm đó.
Rồi mọi người cũng dời dần đi hoà vào dòng người ngoài kia. Còn mình tôi, ngồi nhấp nháp coffee và thuốc lá ngắm dòng người qua lại.
Đến hơn 1h thì tôi đóng cửa, cũng lang thang trên đường để hoà vào dòng người. Cuối cùng nhận ra sự lạc lõng của bản thân mà bỏ ý định đó, trở về nhà ngủ.
Thực sự anh vẫn rất nhớ em....