Thằng Hề Của Em

Chương 127: 132




Chưa kịp dậy đã bị gọi rồi. 3h sáng.

- Hai ơi dậy mau còn đi.

- Sớm vậy cô nương?

- 3h30' bắt đầu mà.

- What? Đi đâu mà giờ đấy?

- Ơ thế hai không biết nữa à?

- Không, chỉ biết là tổ chức đi chơi xa thôi.

- Hai đúng là. Đi Đà Lạt.

-......

- Sao hai không nói gì hết á?

-....

- Haiiii.

- Không.

- Nhanh lên còn đi này.

Đà Lạt à? Có nên đi không nhờ? Mà không đi thì nói sao giờ? Đi thì cũng chẳng biết sẽ sao nữa. Nhưng tôi nghĩ kĩ rồi, chuyện gì thì mình cũng sẽ phải đối mặt thôi, cũng chưa chắc sẽ có chuyện gì mà.

- Haiiiiiiiiiiii.

- Hả?

- Nhanh lên còn đi, hai đang nghĩ cái gì nữa đó?

- Ừ, mà ra cho hai thay đồ.

- Xí, ai thèm.

- Ừ, không ai thèm.

- Nhanh lên đó, bọn em chờ trước.

- Ok, lát ra ngay.

Chuẩn bị thêm ít đồ, vscn xong chỉnh trang lại rồi phóng xuống bắt đầu đi.

24 mạng, riêng bên mình 4, còn lại cũng đều đi thêm ít nhất một người, riêng Linh chỉ đi một mình.

Vâng đi từ Nha Trang về Đà Lạt mà ông chơi cái xe khách, thôi thì đi free cũng chấp nhận, xe thì đủ chỗ nhưng cộng đống hành lý như chuyển nhà thì thành ra thiếu.

- Anh Chiến tính sao giờ thiếu chỗ này.

- Anh cũng chịu thôi, ai ngờ đâu các cô mang nhiều đồ thế.

- Vậy giờ sao anh?

- Thì cố nhét vào chứ sao nữa, giờ này đâu ra xe.

- Thôi để em tự đi. Tôi nên tiếng.

- Vậy khác gì cậu tự đi luôn chuyến này.

- Thì còn cách đấy, xe em cũng đây rồi, với lại cũng gánh bớt được ít đồ.

- Vậy cậu chịu khó vậy.

Thế là tôi lại tự thân cộng thêm thồ mấy cái balo nữa.

Đi áp tải ce thế này cũng nhọ, nên tôi gọi ông Chiến hỏi địa chỉ rồi tới trước luôn. Đoạn đường này mình quen mà. Quen. Hờ hờ 

- Ây, ông anh nhắn em cái địa chỉ đi, em đi trước luôn.

- Cậu bỏ hội à?

- Nhưng đi áp tải vậy.

- Ừ, mà tạt lên lấy chìa khoá trước này.

- Chìa khoá gì?

- Nhà, cậu định đến ở ngoài cửa à?

- Em tưởng ở khách sạn.

- Nhà anh có một nhà trên đó mà. Việc gì phải khổ sở ra khách sạn.

- Ok.

Vòng lên ôm chìa khoá xong vút thẳng. Nhưng đường đâu có gần, vừa đi đường vừa nhớ về hình ảnh Nhi, nhớ về mọi chuyện, từ ly coffee học cùng lớp, rồi những cuộc thi 20-10, bao việc tôi làm vì em, hay nó chưa đủ chân trhành với em? Hoa lãng mạn chân thành, tôi có thiếu thứ gì. Và rồi cuộc đi chơi ở Bắc Giang.

Nhưng tôi chợt nhớ ra, khi ở Bắc Giang Nhi và Ngọc đã từng gặp nhau. Tôi dừng hẳn lại vì điều này làm tôi khó hiểu. Hai người họ đã gặp nhau, đã từng đối diện với nhau nói chuyện từ khi tôi và thằng Hậu đánh nhau ở Bắc Giang. Nhưng tại sao về sau khi nhắc về Ngọc em lại tỏ ra không biết, cả khi gặp trong quán coffee cũng phải đợi tôi chỉ nữa.

Giờ thì chuyện quái gì đây? Hay tôi đã là một con rối ngay từ đầu và làm trò hề trong chuyện này đây.

Ngồi thêm lát rồi tạm rũ cái điều tò mò trong đầu ra, tiếp tục con đường tới nơi ấy.

Đến nơi ơ dizz, nhà à? Có cái biệt thự sườn núi, bên cạnh rừng thông, nhìn xuống cả góc thành phố với cả cánh đồng hoa........Nếu có em ở đây cùng thì. Mà thôi, quên hết đi mà. xếp hết đồ rồi gọi cho Ly.

- Mọi người đâu rồi?

- Chắc phải hơn tiếng nữa anh ạ.

- Vậy lát đến gọi hai.

- Hai đi đâu mà gọi á?

- Ngủ trên phòng, khoá cổng rồi.@@

Lên chợp mắt một lát mãi tới khi Ly gọi.

Xuống mở cổng thì cả đám vịt đang đua nhau chụp ảnh, mình thì không ham lắm ra phụ mấy ông kia bốc đồ thôi.

Xong xuôi thì chia phòng rồi tản ra đi chơi. Riêng tôi muốn điều mà chắc không nên nhất. Muốn thấy em một lần.

Thấy tôi ra xe thì Ly hỏi ngay.

- Hai đi đâu á? Cho Ly đi với.

- Chuyện riêng của hai.

Chắc thấy cách nói của tôi nên Ly không ý kiến gì nữa.

Đi đến trường em. Chỗ này là lần thứ 4 tôi đến. Một lần vào ngày 8-3 một là vào dịp hè. Một là ngày hôm ấy..... Mỗi lần đến lại là một kí ức không thể quên. Nhưng lần này chắc không thế, lần này đã biết trước là một mình.

Tôi lại vào hàng nước ngày hôm ấy.

- Cậu là....

- Cô nhớ cháu à?

- Mới có hơn một tháng mà, ngày hôm ấy.... Chắc cô nhớ ra chuyện tôi nên thôi.

- Ngày hôm ấy cháu cũng nhớ mãi thôi.

- Nhưng cái Nhi đó phải không?

- Dạ.

- Hôm đó nó nhặt hết đống đồ của cậu mà.

- Sao ạ?

- Mà mấy hôm sau nghe nói nó cũng chuyển đi rồi.

- Đi đâu cô biết không ạ?

- Tôi cũng không biết được, nhưng cậu với con bé sao vậy?

- Không có gì đâu ạ, con cám ơn cô.

Trả tiền xong rồi lại đi lang thang.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, có ai giải thích cho tôi được không? Tôi như rối tung lên rồi.

- Sao em lại nhặt lại đống đồ đó?

- Sao em lại chuyển đi?

- Em lạnh lùng với tôi vậy mà?

- AAAAAAAAAAA tôi hét như một thằng điên, xong chán nản muốn xoá tan mọi thứ trong đầu nên tôi ra quán bar.

Quán nơi tôi ngất ngưởng cách đây hơn một tháng, giờ có lẽ sẽ lại thấy cảnh đấy từ tôi lần nữa. Vừa vào quán thì có lẽ vài nhân viên nhận ra tôi, kệ ngồi vào uống đã. Nhưng được lúc thì có một thanh niên cầm điện thoại tiến về phía tôi và đưa tôi.

- Cậu Q muốn nói chuyện với cậu.

- Bảo nó là em vẫn sống, vậy thôi.

Thấy anh kia nói chuyện một lúc rồi lại đưa tôi.

- Nhưng cậu ấy thực sự muốn gặp cậu.

Bực mình túm luôn cái điện thoại nghe.

- Sao đây?

- Mày đi đây từ bấy giờ?

- Chuyện của tao.

- Vậy sống ổn chứ?

- Ừ tao bình thường, có gì gửi lời hỏi thăm của tao đến hai ông bà già.

- Mày tự về đi.

- Chưa phải lúc.

- Vậy thì khi nào? Nhi...

- ĐỪNG NHẮC TRƯỚC MẶT TAO. Tôi gắt

- Nhưng nó....

Tôi ném văng cái điện thoại vào tường, thực sự không hiểu sao lúc ấy điên vậy. Uống một mạch lấy lại bình tĩnh đã.

- Xin lỗi vì cái điện thoại, bao nhiêu cho em đền.

- Không sao đâu, cái đó cậu Q tính trước rồi.

- Vậy thôi, thu dọn cho em, chắc tiền rượu nó cũng không cho lấy đâu hả?

- Vâng, nhưng cậu chờ một lát được không?

- Chuyện gì nữa vậy?

- Cậu Q còn điều nữa.

- Vậy thôi đi, em đi đây.

Nhưng nhân viên trong quán đã mở lên, trên cái màn hình 42 là hình chụp màn hình facebook toàn từ face của Nhi.

Đều là những tấm hình chu môi phồng má, kèm những dòng tus mà khi đọc chỉ làm tôi thêm sôi máu.

Những dòng tus kiểu đú đởn ấy, cộng với những tấm hình. Thực sự lúc ấy tôi rất điên.

Phóng lên và in ngay một sút vào cái màn hình.

- Bảo nó, nếu coi là anh em thì thôi đi. Tôi gằn giọng với anh lúc nãy, đủ để mặt ông kia biến sắc.

Giờ nghĩ lại thực sự không nên đến đất Đà Lạt này. Có lẽ trong đời tôi chưa một lần nào làm gì đúng cả.

Mang theo tâm trạng ấy về nhà, đúng lúc mọi người vừa chuẩn bị bữa tiệc nhỏ. Tôi chắc vẫn cùng vẻ mặt khó gần ngồi chỉ nốc bia và rượu.

Thực sự chả để ý đến mọi thứ nữa. Cho đến khi bia rượu ngấm và cảm thấy đủ mệt thì tôi lên phòng ngủ.