Tất nhiên phương pháp cuối cùng là chạy, bởi vì tôi là người châu Á nhỏ con thấp bé, bên kia 5 thằng hết 3 thằng là da đen, chắc tôi bị nó đập chỉ có nước sống dở chết dỡ, bọn nó chặn đường xe, đập cửa:
-”Xuống xe mau thằng kia”
Ngu gì mà xuống, tôi đạp ga phóng thẳng, mấy thằng chặn cũng lo mà né ra, thằng “trẩu tre” hét..
-”Đuổi theo”
Vậy là ba con xe đuổi theo tôi, tất nhiên BMW, Audi không chạy theo kịp siêu xe của tôi. Nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy bỏ lại bọn nó một khoảng khá xa, chợt một chiếc Lamboghini màu đen bóng và một chiếc Mô-tô vượt lên ba chiếc đó. Thở phù nhẹ nhỏm, may bố nuôi đến kịp.
Chưa kịp vui mừng, biển số đó không phải, chết rồi, vậy là trên đường cao tốc một cuộc rượt đuổi của siêu xe kinh hoàng...
Chiếc Mô-tô đó chạy còn hơn cả chiếc Lamboghini mà lên sát tô, vậy đây có thể là siêu Mô-tô rồi chứ còn gì nữa. Hắn vượt lên ngang xe tôi, bỏ kính của mũ bảo hiểm xuống...
Là Washi, hắn hét to:
- “Mở cửa xe ra”
- “Cái gì” – Tên này bị khùng à đang chạy mà đòi mở cửa xe
- “Mở đi”
Đành nghe theo hắn vậy, chiếc Lamboghini đã đuổi gần sát nút, với tay mở cửa, suýt nữa mất lái, hắn ta lưỡng lự thực hiện mộy cú nhảy, tay cầm lái và đứng trên yên xe, bật qua một cú nhảy không thể ảo hơn, trần xe Ferrari rất thấp vậy mà hắn vẫn thành công
” Uỳnh” đó là cú húc vào siêu xe tôi khi Washi vừa nhảy lên, cậu ta mà nhảy chậm một tí là đi “họp” chứ chẳng chơi...
-”Khốn nạn” - Tôi hét to
-”Chạy dọc đường này rồi cua lại đi bên làn kia, nhanh lên...”
Tuy tôi học lái xe, học cua nhưng không thể cua gấp ở tốc độc cao như thế này được. Tôi hoang mang thực sự, nên chạy tiếp hay nghe hắn đây... Hắn đã liều cả cái mạng để nhảy qua xe tôi rồi..
-”Cậu làm được mà”
Tôi tăng ga hết cỡ chạy về phía đó, bẽ cua, nhưng tôi không ngờ được, một chiếc Container cũng cua vào làn tôi, trong phút chốc thời gian như ngừng lại. Chiếc siêu xe của tôi lọt gầm chiếc Container, tôi bẽ cua dưới chiếc Container điêu nghệ và đã thành công, cũng may làn đường cao tốc to. Tôi không thể tin được tôi vừa đối mặt với tử thần, và có một đường cua điêu luyện để đời như vậy. Tôi chạy hướng ngược lại theo lời tên Washi nói, vì chạy hướng ngược lại nên lại chạy ngang trường tôi. Rose vẫn đứng trước cổng, từ xa tôi đã thấy được nét lo lắng tột độ trên mặt cô em gái. Hãy chuyển lời tới ba “xuân này con không về” em nhé.
Chiếc Lamboghini đã đuổi nhanh xe tôi và chuẩn bị vượt lên chặn xe tôi, lúc đó tôi đã tuyệt vọng thực sự. Washi đập vai tôi...
- “Xe cậu có NOS đấy, bấm vào nó nhanh đi”
- “Nó là gì?” – Tôi hỏi lại cậu ta
- “Trên vô-lăng có cái nút kìa, xe độ lại mới có, bấm nhanh”
Tôi run run bấm lên, xe tôi như có gì đó đẩy từ phía sau, nghe tiếng xì, bắn nhanh như chớp bỏ xa chiếc Lamboghini
-”Xài vừa thôi, lỡ tí còn xài, biết đường đến khu Amour đang thi công không, chạy đến đó”
Khu Amour thì tôi biết, lúc dưới ngoại ô có đi qua nên còn nhớ mang máng đường, mà lạ thật, đến khu vắng vẻ nó tẩn cho không ai nghe mà cứu à, tôi đang định hỏi lại thì cậu ta gọi cho ai đó nhưng nói bằng tiếng Nhật:
- “Alo Toshiro......”
Rồi cậu ta quay sang tôi
- “Cố kéo dài thời gian đi, quân sắp tới đó..”
-”Ok”
Tôi kéo ga chạy gần như khắp Paris, “Hú,hú” có sự tham gia của cảnh sát nhưng hai chiếc siêu xe dễ dàng bỏ qua, những lần sắp bị đuổi kịp tôi chơi “xấu” NOS, chắc nó tức lắm đây.
-”Quân ta đến rồi, chạy về khu Amour đi”
- “Ok”
Tôi kéo ga chạy thẳng về khu Amour, công trường đang thi công nên ở đây rất vắng, lác đác vài người.
Đến nơi, tôi phải dừng xe, vì đằng trước là sông, nhưng lạ là chẳng có đội quân nào như thằng Washi nói cả
Tên “trẻ trâu” bước xuống xe cầm một cây gậy bóng chày phang thẳng cửa kính làm nó vỡ vụn, mãnh chai văng găm vào da tôi:
- “Sao hả, hết đường chạy chưa, tụi bay, vô...”