Thăng Chức Toàn Diện

Chương 56: Cám dỗ mọi mặt 06




Không gian chung quanh hơi lắc lư.

Ôn Dương thông qua tầm nhìn của A Nhiễm, trông thấy có người ngồi đối diện gã, còn thắt dây an toàn.

“Bọn chúng đang ngồi trên trực thăng. Có lẽ sẽ tới đây rất nhanh”

Giọng Ôn Dương rất lạnh.

Đàm Địch ở trong màn bỗng lấy lại tinh thần: “Tôi… tôi bị sao vậy?”

“Không có gì. Những chuyện bọn tôi muốn cậu làm thế nào rồi?”

“Về cơ bản thì đã hoàn thành, chúng ta cần phải tìm một bệnh viện, hiện tại tôi cần virus cảm cúm để lây nhiễm vật mẫu của mình”

“Được, chúng ta đi ngay bây giờ”

Tất cả mọi người thu dọn đồ đạc lập tức rời đi. Để đánh lạc hướng người của trung tâm kiểm soát, Ôn Dương tiếp tục điều khiển chuột, đám chuột này giẫm lên xe đạp, liều mạng phát điện.

Khi người của trung tâm lặng lẽ lẻn vào, bọn họ mất rất nhiều sức lực mới mở được cửa tầng hầm, trông thấy phòng thí nghiệm sáng trưng, tiếp đó là xe đạp không ngừng chuyển động, là lũ chuột đang bạt mạng phát điện.

“F*ck!”

Ngay lúc đó, cả tòa nhà rung chuyển như động đất.

Mấy Half-blood lẻn vào trong đó còn chưa kịp cúi đầu, chân của họ đã bị chấn động đến gãy xương.

“Á ——là Trình Vũ!”

Tất cả máy móc cũng bị vỡ nát.

A Nhiễm nhìn tòa nhà nọ đang sụp, hoảng sợ la lên: “Rời đi mau! Nhanh lên!”

Nhưng mà người lái trực thăng lại không nhúc nhích, không hề có phản ứng.

“Làm sao thế! Mau lên đi!”

Half-blood ngồi đối diện với A Nhiễm nhận ra được gì đó, mở buồng lái, vọt vào, “Chắc chắn là cậu ta bị Trần Liễm bắt được rồi!”

Ngay lúc này, một bóng người bay vút lên trời, nắm dây thừng kéo trực thăng, trực thăng rung mạnh, xoay tròn rơi xuống.

“Là Ôn Dương… Ôn Dương!” A Nhiễm còn muốn nói gì đó, Ôn Dương đã leo lên, túm A Nhiễm lại, nhấc gã ra ném xuống đất trước khi trực thăng rơi vỡ.

“Mày… mày định làm gì?”

A Nhiễm ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt thờ ơ tột cùng của Ôn Dương.

Tay gã chống người, lùi về sau.

Gã có một khuôn mặt xinh đẹp khiến người thương yêu, đôi mắt phản chiếu ánh lửa của vụ nổ máy bay trực thăng, ngay cả biểu cảm tuyệt vọng cũng khiến người ta tràn ngập ý muốn bảo vệ.

Viên Thiển nuốt nước miếng, kéo Ôn Dương: “Cậu… định làm gì?”

Lúc này nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai Viên Thiển: Bị Half-blood quyến rũ, cơ thể sắp mất kiểm soát.

Gì cơ? Mất kiểm soát? Lại nữa?

Viên Thiển phát hiện đúng là không kiểm soát được, anh đi từng bước về phía A Nhiễm, xoay người che ở trước mặt gã.

“Ôn Dương… đừng làm anh ta bị thương…”

Không phải Viên Thiển muốn nói lời thoại này, mà là hệ thống nói thay anh.

Tê liệt rồi, cái tên A Nhiễm này lại quyến rũ anh hả?

“Tôi hoàn toàn không có sức uy hiếp với các cậu… Hãy thả tôi đi đi”. A Nhiễm cầu xin.

Ôn Dương đưa tay tới, chạm vào gò má Viên Thiển.

“Anh, nhìn vào mắt em”

Đối lập với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Ôn Dương, thì giọng nói của hắn dịu dàng như muốn hòa tan tất cả.

Viên Thiển ngơ ngác, nhìn về phía Ôn Dương.

Mắt hắn rất sâu, ngoài Viên Thiển ra thì không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.

Bên tai Viên Thiển lại vang lên nhắc nhở của hệ thống: Bị Half-blood quyến rũ, cơ thể sắp mất kiểm soát.

Đậu phộng! Ai quyến rũ tao tao cũng mất kiểm soát? Có vô liêm sỉ quá không thế?

Viên Thiển bước từng bước về phía Ôn Dương, Ôn Dương giơ tay lên, ấn anh vào lòng mình, nói sát bên tai anh: “Tất cả những năng lực anh chuyển sang cho em, chỉ cần chủ sở hữu ban đầu chết đi, thì sẽ nó sẽ trở thành năng lực của em”.

Viên Thiển ngây ra.

Không chờ Ôn Dương bóp cò, Trần Liễm đã nổ súng xử A Nhiễm trước.

Toàn thân Viên Thiển run lên, bỗng lấy lại tinh thần.

Trần Liễm mở miệng nói: “Đối với kẻ địch không thể trở thành đồng minh, không cần thương xót”.

Lúc này Trình Vũ lái xe đi quanh họ, bóp còi: “Có lên xe không?”

“Lên xe”. Trần Liễm liếc Ôn Dương và Viên Thiển, xoay người lên vị trí phó lái.

“Đi thôi”. Ôn Dương nhỏ giọng, kéo cổ tay Viên Thiển lên xe.

Viên Thiển lờ mờ có thể cảm giác được, Ôn Dương rất mất hứng.

Là bởi vì ban nãy anh bị A Nhiễm “quyến rũ”, chắn trước mặt gã ư?

“Ôn Dương… không phải tôi cố ý bị A Nhiễm quyến rũ đâu, mà là… hệ thống cứ nhất định phải nhận định như vậy”. Viên Thiển gãi cằm, “Thật ra tôi cũng rầu lắm chứ bộ”.

Dường như chỉ có anh là vô dụng nhất cái màn này.

Anh thành Đường Tăng thật rồi.

“Anh cứu mạng em”. Ôn Dương ngồi xuống đối diện Viên Thiển.

Đàm Địch vừa thấy tình hình này, ngay lập tức ngả ra ghế, giả vờ ngủ, còn ngáy khò khò cực kỳ phóng đại.

Viên Thiển nở nụ cười: “Còn Half-blood nào khác không? Tôi chuyển hết năng lực của họ cho cậu…”

“Em không cần những năng lực ấy… Năng lực em muốn nhất chỉ có một…”

Ôn Dương chống hai tay bên người Viên Thiển, từng chút một lại gần anh.

Viên Thiển cảm thấy hắn lại muốn giải phóng sức hấp dẫn của Half-blood, thế nhưng bên tai lại không hề có nhắc nhở của hệ thống.

Trong đôi mắt sâu xa phản chiếu sánh sáng ấm áp dịu nhẹ.

Tim Viên Thiển đập mãnh liệt, anh nhìn đôi mắt của Ôn Dương càng lúc càng tới gần mình. Lông mi dịu dàng như dính nước, muốn thấm ướt trái tim khô cạn của anh.

“Em muốn anh mãi mãi chỉ nhìn một mình em”

Khẽ khàng đến độ chỉ hai người họ nghe thấy.

Tiếng tim đập của Viên Thiển càng lúc càng rõ, có thứ gì đấy che không được giấu chẳng xong, như muốn tràn ra.

Lúc này, xe rung một cái, Ôn Dương áp sát Viên Thiển quá gần, chóp mũi cứ thế cọ qua chóp mũi anh.

Viên Thiển ngu người, ngã ngửa lên giường, tí nữa đập gáy vào thùng xe, may mà Ôn Dương ở đối diện kéo lấy anh, anh đổ về phía trước, suýt chút nữa nhào vào lòng đối phương.

Cũng may mà anh phản ứng nhanh, chống hai tay lên vai hắn.

Ôn Dương nở nụ cười rất nhạt: “Em mà dùng sức thêm là anh sà vào lòng rồi”.

Tai Viên Thiển kêu ù ù.

Không phải Ôn Dương đang đùa Viên Thiển, mà là ám chỉ, hắn có ý với anh đúng không?

Trong đầu Viên Thiển đều là A Thâm bảo vệ anh khi đi tàu điện ngầm, hút thuốc cùng anh trên sân thượng, lúc đàm phán nhất định phải ngồi cạnh anh, dọn dẹp cho anh, và nằm trong chăn ôm hông anh.

Có phải tên này thích anh từ lâu rồi không?

“Vẻ mặt gì thế? Em lại chẳng ăn anh được”

Ôn Dương nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó buông Viên Thiển ra.

Phải nói là, nếu cậu muốn ăn tôi thật, tôi còn có thể chạy được ư?

Viên Thiển nhìn Ôn Dương, thấy được rất nhiều đặc điểm thuộc về A Thâm.

Tuy viền mắt của hắn tinh tế hơn A Thâm, nhưng hốc mắt rất sâu giống A Thâm. Ví dụ như đầu lông mày của hắn rất sắc nét, ví dụ như đường cằm rất mạnh mẽ.

Chân trời hiện ra sắc trắng bạc, bọn họ im lặng cả đoạn đường, sắp tới thành phố tiếp theo.

Viên Thiển hít một hơi, đang định cử động một chút, anh mới phát hiện tay mình vẫn luôn được Ôn Dương nắm trong lòng bàn tay. Anh chỉ hơi nhúc nhích, đối phương lại nắm chặt hơn.

Viên Thiển vô thức nhìn về phía đối phương, phát hiện Ôn Dương cũng đang nhìn mình, hoặc là nói hắn vẫn luôn nhìn anh.

Ôn Dương nâng tay anh lên, đặt bên môi, hôn nhẹ vào mu bàn tay anh.

Đây là một bước tiến thêm thăm dò, Viên Thiển giống như bị bỏng, rụt tay mình về.

Nhưng mà Ôn Dương lại nhìn anh từ một góc độ khác: “Anh không hề ghét, đúng không?”

Viên Thiển đã lớn từng này, mà lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy.

Má ơi, anh được tỏ tình nè!

Lại còn là được một tên đực rựa nhỏ hơn anh, tỏ tình trong game nữa chứ!

Đây đúng là giá trị mốt phá trần rồi! Có kể cũng chả ai tin!

“Cho dù lựa chọn của anh là gì đi chăng nữa, em vẫn sẽ bảo vệ anh”. Ôn Dương véo chóp mũi Viên Thiển.

Ôi trời, cái cậu này làm gì thế?

Viên Thiển nhìn thoáng qua phía Đàm Địch, phát hiện anh ta vẫn đang ngoẹo đầu ngủ.

Đằng trước, Trình Vũ quá mệt mỏi, thiếp đi trên ghế phó lái, chắc là giờ này đang ở trạng thái offline.

Mà Trần Liễm thì lái xe, anh ta chẳng nói câu nào, không biết có nghe thấy không.

Bọn họ đi tới một bệnh viện, nghe bảo đây là bệnh viện truyền nhiễm nổi tiếng nhất, vừa qua đã nhận rất nhiều ca bệnh cúm.

“Mấy cái bản mặt của chúng ta chắc chắn đã bị trung tâm dán khắp thế giới, kêu là chúng ta giết người phóng hỏa không từ việc ác nào rồi”. Trình Vũ cắn điếu thuốc nói.

Lúc này, một tờ rơi tuyên truyền của bệnh viên bị gió thổi lên trên cửa kính.

Ôn Dương mở cửa sổ xe, lấy tờ rơi kia xuống, cẩn thận nhìn.

“Cậu đang xem gì thế?”

Trình Vũ tò mò ngoảnh lại.

“Phòng khám chuyên gia vô sinh”. Trần Liễm ở bên cạnh trả lời.

Viên Thiển suýt nữa ho ra cả phổi.

Ngẩng đầu lên lần nữa, Viên Thiển sợ tới nỗi không ngậm nổi miệng.

Bởi vì ngồi ở trước mặt anh không còn là Ôn Dương nữa, mà là vị chuyên gia trên tờ rơi kia!

“Vẻ mặt này của anh là sao? Đây không phải năng lực anh cho em à?”

Ôn Dương chống hai tay bên người Viên Thiển, sáp lại gần anh, trên khóe miệng là nụ cười thản nhiên.

“Đờ mờ… kinh… kinh khủng vãi… Tôi còn tưởng là show ảo thuật nào chứ!” Đàm Địch bị dọa đến độ lần mò một hồi, mới mò được một chai Yakult, uống vội uống vàng cho đỡ sợ.

Trình Vũ “Chậc chậc” hai tiếng: “Năng lực này của Viên Thiển trâu chó quá thể. Khi nào cũng chuyển ít năng lực cho anh với anh Liễm nhé!”

Trần Liễm trái lại rất bình tĩnh: “Chờ cậu chết rồi, thì có thể bảo Viên Thiển cho tôi năng lực của cậu, đỡ lãng phí”.

“Anh trai Liễm à, cậu miệng thối như này thì cũng chả thấy mặt trời mọc từ đằng tây đâu”

Ôn Dương mở cửa xuống xe.

Viên Thiển xoay người, kề sát cửa kính nhìn Ôn Dương vòng qua xe của họ, chuẩn bị băng qua đường tới bệnh viện đối diện.

Tuy bây giờ hắn có vỏ bọc thân phận, nhưng ai biết liệu có bị trung tâm kiểm soát phát hiện ra, hay là trong bệnh viện này có người của trung tâm không?

Mới nãy cũng bởi vì lời thổ lộ và bóng gió của Ôn Dương mà Viên Thiển bối rối khó tự kiềm chế, bây giờ trong đầu đều đang lo lắng cho đối phương.

Ôn Dương đứng ở phía dưới cửa sổ của Viên Thiển, gõ nhẹ một cái.

Viên Thiển tưởng hắn muốn nói gì, không ngờ đối phương chỉ dùng ngón tay cách cửa kính chấm một cái lên môi Viên Thiển.

Cảm giác ấy, giống như đầu ngón tay của hắn thật sự rơi trên môi anh.

Nhịp tim lại đập lộn tùng phèo.

Ôn Dương xoay người, đi vào bệnh viện kia.

Các bác sĩ y tá bắt gặp đều chào hỏi hắn.

“Chào chủ nhiệm Đường!”

“Không phải chủ nhiệm về nhà rồi ạ?”

“Tôi để quên đồ”. Ôn Dương nở nụ cười rất trầm mặc kín đáo.

Ôn Dương đi vào phòng bệnh lý của bệnh viện, lấy mẫu virus cảm cúm, sau đó trở lại xe.

Ngay cả Trình Vũ cũng không cam lòng bảo: “Chỉ thế thôi?”

“Không thì sao? Trung tâm có trâu bò nữa cũng chẳng nghĩ ra chúng ta lại tới bệnh viện truyền nhiễm”.

Ôn Dương đưa mẫu virus cảm cúm cho Đàm Địch.

Đàm Địch nhìn nhãn, gật đầu nói: “Đúng! Đúng! Đúng là cái này rồi!”

Tất cả mọi người thở phào.

“Vậy bước tiếp theo là gì? Muốn tiếp cận ‘cha Half-blood’ thì chắc chắn phải trở lại trung tâm. Nhưng mà về như nào, làm thế nào xác định vị trí của ‘cha Half-blood’, với cả làm sao để tiêm huyết thanh bị nhiễm virus cảm cúm vào trong cơ thể ‘cha Half-blood’, tất cả đều là vấn đề”. Đàm Địch lo âu nói.

Cảm giác như bọn họ chỉ còn một bước nữa là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhìn thế nào một bước này cách thành công xa tít tắp.

Viên Thiển nhìn về phía Ôn Dương: “Giờ mới cảm thấy, giết A Nhiễm, chuyển năng lực của gã cho cậu là quyết định sáng suốt nhất”.

“Hả?” Đàm Địch còn chưa kịp phản ứng.

Khóe miệng Ôn Dương chầm chậm cong lên, rõ ràng Viên Thiển không nghe thấy nhắc nhở của hệ thống mình bị quyến rũ, nhưng anh lại phát hiện tầm mắt mình vô thức miêu tả vành môi của Ôn Dương.

Ôn Dương đã từng nói, Viên Thiển cười lên trông rất đẹp.

Nhưng lúc này, Viên Thiển lại muốn đưa tay chạm vào nụ cười nhạt của Ôn Dương.

“Đúng vậy. Người có khả năng nhìn thấy ‘cha Half-blood’ ở đâu nhất, đồng thời sẽ đi kiểm tra chính là kẻ phụ trách trung tâm kiểm soát, Tần Phóng”. Ôn Dương nâng mắt, hẳn là hắn đã phát hiện Viên Thiển vẫn nhìn mình suốt, lại tỉnh rụi tới gần, giống như dung túng cho Viên Thiển nhìn hắn thêm rõ hơn.

“Nhưng Tần Phóng là một kẻ có lòng cảnh giác rất nặng”. Trần Liễm nói.

“Thế thì mượn dùng tầm nhìn của vệ sĩ Tần Phóng tin tưởng nhất vậy”. Ôn Dương cười nói.

“Hả… Ý cậu là Amanda à?” Trình Vũ khẽ huýt sáo, “Amanda đứng đắn lắm đó nha”.

Tất cả mọi người nhìn Trình Vũ với ánh mắt lên án.

“Cậu đang nghĩ vớ vẩn gì thế? Cho dù Amanda đứng đắn thì đại ca Ôn cũng không lợi dụng lúc cô ta đi toilet mà mở tầm nhìn đâu!” Đàm Địch cực kỳ chân chó lấy lòng bảo.

“Nếu muốn sử dụng năng lực ‘thiên nhãn’, vậy chúng ta nhất định phải lái xe tới vị trí gần trung tâm kiểm soát. Như thế cũng sẽ gia tăng khả năng chúng ta bị phát hiện”. Trần Liễm nói.

“Có lẽ Tần Phóng căn bản không ngờ, chúng ta sẽ ‘trốn về’ dưới mí mắt ông ta cũng nên”. Ôn Dương đứng dậy, giọng nói tỉnh táo mà khách quan.

Hắn đã quyết định kế hoạch trở về trung tâm kiểm soát.

“Thế thì đi thôi!”

Trình Vũ và Trần Liễm đều trở về chỗ ngồi của mình, ngay cả Đàm Địch tuy sợ hãi, nhưng cũng không phản đối.

Sự tin tưởng này, khiến Viên Thiển cảm thấy mấy người họ ở trong hiện thực đều quen biết nhau, đều biết đối phương là ai.

Nếu không thì chỉ là kết nhóm tạm thời trong game, không có sự ăn ý như thế.

Quan trọng hơn là, bọn họ dường như đã quen với việc nghe theo sự sắp xếp của Ôn Dương.

Lúc này, xe rung hai cái, bắt đầu chuyển động.

Viên Thiển cũng bị rung lắc lấy lại tinh thần.

Theo lý, trung tâm kiểm soát nhắm vào Half-blood, thế nào cũng phải xây dựng ở một địa phương xa rời quần chúng.

Nhưng nó lại nằm ở khu buôn bán, được bao quanh bởi mấy tòa nhà thương mại và trung tâm mua sắm. Trung tâm kiểm soát chính là một tòa nhà cao hơn sáu mươi tầng, là công trình kiến trúc điểm mốc của thành phố này, treo biển là trung tâm khoa học kỹ thuật nào đó.

Ra vào trung tâm khoa học kỹ thuật bằng vân tay, bảo vệ thấy người lạ sẽ chặn lại hỏi thăm.

Chớ nên dối trá.

Trình Vũ lái xe tới một trung tâm mua sắm lớn bên cạnh trung tâm kiểm soát, đỗ luôn dưới hầm để xe.

“Bên ngoài rạp chiếu phim trên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm này… có bán donut đấy, mùi vị ngon lắm”. Đàm Địch vừa nói vừa nuốt nước miếng.

Trình Vũ tàn nhẫn khiến anh ta vỡ mộng: “Cậu đừng nghĩ tới việc ăn donut nữa đi. Không thấy chiếc xe này của chúng ta sắp bị cậu đè cho bể lốp rồi hả?”

Đàm Địch tức khắc ngậm miệng lại, Viên Thiển cứ cảm giác nước mắt đang đảo quanh hốc mắt anh ta.

Cổ tay bị người ta giữ lại, Viên Thiển quay đầu, thì thấy Ôn Dương nhắm mắt, ghế của hắn chầm chậm ngả ra sau, hắn sắp sử dụng năng lực “thiên nhãn”.

Trình Vũ và Trần Liễm cũng bắt đầu đề phòng, dù sao nơi này quá gần trung tâm kiểm soát.

Thị giác của Ôn Dương kéo dài vô tận trong đám đông, xuyên qua từng người tiến vào trung tâm kiểm soát, không ngừng tìm kiếm tầm nhìn mình muốn nhất. Cuối cùng đi tới tầng cao nhất, đó là văn phòng của Tần Phóng, người đứng đầu trung tâm kiểm soát.

Nhập vào nhân viên mang tài liệu vào văn phòng của Tần Phóng, hắn ngẩng đầu lên, thì thấy Tần Phóng tóc mai đầy sương giá, và một vệ sĩ với gương mặt xinh đẹp lạnh lùng đứng sau lưng Tần Phóng, Amanda.

Tần Phóng cầm tài liệu lên đọc cẩn thận.

Ngay lúc nhân viên rời khỏi văn phòng, Ôn Dương nhanh chóng chiếm lấy tầm nhìn của Amanda.

Từ góc độ của Amanda, chỉ cần cúi đầu, là có thể trông thấy tài liệu trong tay Tần Phóng.

Đó là mẫu phân tích của “cha Half-blood”.

“Gần đây ‘cha Half-blood’ của chúng ta rất sôi nổi, nhiệt độ thấp mà phòng thí nghiệm có thể đạt được, cũng sắp không kiểm soát nổi cậu ta nữa”

“Có phải do chúng ta thu thập mẫu máu nhiều lần nên chọc giận cậu ta không?” Amanda hỏi.

“Sự ký sinh và tiến hóa của Angela cần một vật chủ tốt. Cơ thể của cha Half-blood đang mất dần sự hoạt tính, thế nên sôi nổi không phải cha Half-blood, mà là Angela trong cơ thể cậu ta”

“Chúng ta đã từng thử cho nó lên vật chủ có cơ thể và trí lực tương đối cao, nhưng nó đều gai mắt….”

“Người nó muốn là Viên Thiển. Trên đời này chỉ có gene của Viên Thiển phù hợp với gene mà nó lần đầu tiên thích ứng với hoàn cảnh Trái Đất, khả năng thích nghi là mạnh nhất”

“Chúng tôi đang tìm kiếm Viên Thiển. Chẳng qua… đám Ôn Dương quá lợi hại”. Amanda cúi đầu.

“Cô tới phòng thí nghiệm đông lạnh một chuyến, lấy thêm một ít mẫu máu của cha Half-blood. Chúng ta cần thêm nhiều Half-blood mạnh mẽ hơn nữa, tôi có cảm giác… đám người Ôn Dương sắp trở về”

“Vâng thưa ngài Tần”

Amanda rời khỏi tòa nhà này, lên máy bay trực thăng.

Ôn Dương mở miệng nói: “Cha Half-blood không ở trong trung tâm. Lái xe, chúng ta đi thôi”.

Trình Vũ lập tức lái xe, nghe theo chỉ thị của Ôn Dương, rời khỏi trung tâm mua sắm, băng qua đường cái, giữ khoảng cách theo sau Amanda.

Khiến bọn họ không ngờ là, trực thăng của Amanda lại bay ra phía biển. Trình Vũ chỉ có thể lái xe tới bến tàu rồi không tiến lên được nữa.

Khoảng cách càng xa, Ôn Dương càng khó mượn tầm nhìn của Amanda, mãi tới cuối, hắn nhìn thấy một chiếc thuyền trên biển.

“Cha Half-blood chắc là bị nhốt trên một chiếc tàu biển”

“Ôi trời ạ… Nếu không có trực thăng, thì cũng phải tìm một con thuyền”. Trình Vũ day trán mình.

“Nếu như ở trên thuyền, vậy thì khó rồi”. Trần Liễm quay đầu, nhìn về phía Ôn Dương.

Ôn Dương mở mắt, thở ra một hơi.

“Ngoài cha Half-blood ở trên chiếc thuyền kia, cậu còn thấy gì nữa không?”

Viên Thiển hỏi Ôn Dương.

Ôn Dương hơi nhíu mày, không nói gì.

Viên Thiển lờ mờ có thể cảm giác được Ôn Dương chắc chắn nhìn thấy thông tin quan trọng nào đó, hơn nữa còn liên quan tới anh.

“Nói đi, Ôn Dương. Có một số việc, bất kể nguy hiểm hay không, chúng ta đều phải làm”

Viên Thiển nhìn Ôn Dương bằng ánh mắt vô cùng chăm chú.

“ Trung tâm muốn bắt anh, không phải để biến anh thành chuột bạch nghiên cứu, cũng không phải dùng gene của anh để tìm cách điều khiển Half-blood… mà là muốn dùng anh để thay thế ‘cha Half-blood’. Chuyển Angela nguyên thủy trong cơ thể cha Half-blood vào cơ thể anh”

Ôn Dương mở miệng nói.

Viên Thiển ngẩn người, Đàm Địch ở bên cạnh bỗng vỗ trán.

“Tôi đã bảo rồi! Đây là chuyện tốt mà!”

“Chuyện tốt gì?” Ôn Dương híp mắt nhìn về phía Đàm Địch.

“Mấy người nghĩ đi… mấy người bị Angela ký sinh bộ phận, có được năng lực mà người thường không có. Nếu như cơ thể có độ phù hợp với Angela siêu cao như Viên Thiển, một khi bị ký sinh, thế chẳng phải thành vua của chúng thần rồi sao?” Đàm Địch nói bằng giọng điệu khoa trương.

Trình Vũ ở đằng xa ném thẳng cốc nước ấm tới, đập vào người Đàm Địch: “Đầu óc cậu có vấn đề hả tên béo chết bầm này! Cũng bởi vì độ phù hợp của bọn này với Angela không phải 100%, nên mới bị ký sinh bộ phận! Thế nhưng Viên Thiển là phù hợp 100%! Nếu như cậu ấy bị ký sinh, thì chính là dung hợp hoàn toàn! Angela có thể dễ dàng chiếm lấy vị trí chủ đạo!”

“Hả… Ờ… Cũng đúng”. Đàm Địch cúi đầu.

“Vậy thì… có khả năng ——các anh giao tôi cho Tần Phóng, nếu như Tần Phóng muốn tôi và Angela dung hợp, chắc chắn sẽ không tiến hành trên chiếc thuyền kia. Các anh lẻn vào, ở trong quá trình đó, tiêm huyết thanh chứa virus vào cơ thể cha Half-blood không?”

Trong phim ảnh hình như đều có chiến thuật như vậy cả.

“Đây có vẻ là phương pháp khả thi nhất, nhưng Ôn Dương sẽ không đồng ý để cậu mạo hiểm đâu”. Trần Liễm nở nụ cười nhạt, quay đầu đi.

“Chẳng lẽ mấy người định lẻn vào chiếc thuyền kia? Đừng quên nếu nó là thuyền thì có thể lênh đênh mãi trên biển, cho dù cậu có tìm được một con thuyền khác hay kiếm được một chiếc trực thăng, lúc tới, nó cũng chẳng còn ở chỗ cũ nữa. Cậu phải bắt nó cập bờ”

Viên Thiển nhìn về phía Ôn Dương.

Ôn Dương nhíu mày, nở nụ cười.

“Anh, anh đúng là tràn trề ý chí chiến đấu”

“Sao nào? Không dám chơi với tôi hở?” Trong ánh mắt của Viên Thiển không hề có chút do dự và thấp thỏm nào.

“Tiếp tới cùng”

Bọn họ đi tới bước này, bất kể ra sao, nhất định phải thả mồi nhử Viên Thiển ra, mà đối thủ của họ chắc chắn sẽ cắn câu.

“Cậu đã nhìn ra chưa?” Trần Liễm nói nhỏ với Trình Vũ.

“Nhìn ra cái gì?”

“Viên Thiển, trời sinh có tính chống đối. Trông thì có thể ngấm ngầm chịu đựng, có thể trả giá, có thể im lặng hoàn thiện tất cả, nhưng nếu thật sự đi tới mép lưỡi dao, anh ta dám hơn bất cứ ai”

Trình Vũ nở nụ cười: “Nếu như anh ta là cừu non ngoan ngoãn thật thì sẽ chẳng bị sói để mắt tới. Sói không thích cừu, chỉ thích sói, đã thế còn phải là sói hăng hơn”.

“Bước tiếp theo, tất cả những gì các anh phải làm là khiến trung tâm tin rằng các anh đã chết”. Viên Thiển nói.

Tác giả: diễn đàn quản lý cấp cao Khôi Khoát Thiên Hạ

Đàm Tử: Tại sao lại bắt tôi ra ngoài đi loanh quanh

Trang Vực: Bởi vì cậu là mồi nhử đó!

Giản Hàn: Mồi nhử vừa to vừa mập.

Đàm Tử: Tôi không… tôi không muốn đi…

Trang Vực: Nuôi cậu cho béo như này không phải để trưng, yên tâm bị ăn sạch đi!

Alice: Á há há, hôn () rồi, hôn () rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Trình độ thả thính của Boss đỉnh cao quá, hãy nhận của yêm một lạy (シ_ _)シ