Từ hôm cô bị bắt tới nay, anh liền tự viết đơn tự đóng dấu nghỉ đẻ cho cô luôn. Tuy không muốn nhưng không còn cách nào khác. Ngày nào cô cũng ở nhà với một đống người lạ hoắc. Anh nói đó là bảo mẫu anh đưa về, anh tưởng cô ngu chắc có bảo mẫu nào lại là đàn ông không hả trời. Trong này ước chừng phải có 20 người. 16 người là nam nhân, mặc đồ hoa xanh lét, xanh hơn cả lá cây suốt ngày ngồi trước cổng đánh bài. 4 người khác là nữ nhân, một chị chuyên giặt quần áo, một chị chuyên lau nhà. Một chị chuyên nấu cơm rửa bát và một chị chuyên gia lệnh cho tất cả 19 người còn lại. Ban đầu thấy nhà đông vui nên cô rất phấn khởi luôn tìm cách gặng chuyện để nói. Nhưng mà họ cứ như rô bốt vậy, chuyên làm việc của mình. Thấy cô tới là " Phu nhân xin vui lòng ngồi lại sofa, cần gì hãy gọi vào số 5, chúng tôi lập tức có mặt ". Cái dạng gì, đứng ngay trước mắt mà cũng gọi điện. Mấy người này điên hết rồi, cô kể chuyện này cho anh nghe. Hôm sau mấy chị đó gặp cô liền" phu nhân, không cần gọi điện nữa cứ gọi trực tiếp được rồi. Tôi là chị cả, tên là Bảy; cô gái hay giặt quần áo là thứ hai, tên là Sắc; em ba hay lau nhà, gọi là Cầu; em út có tên Vồng". Chúng tôi là Bảy Sắc Cầu Vồng.Dã man, thật kinh điển.
- Vậy mấy anh xanh lét ngoài kia.
- À, gọi họ là " Này"
- Tất cả sao...
- Vâng thưa phu nhân.
- Nếu tôi gọi thế thì tất cả bọn họ sẽ đều thưa mất.
- Phu nhân yên tâm, phu nhân gọi rồi nói Này 1 hay Này 2... Thì họ sẽ tự động hiểu thôi.
- Ra vậy. Thế họ làm gì vậy.
- Bảo vệ ạ
- Bảo vệ một ngôi nhà mà có tận 16 người, quá khoa trương đi.
- Bình thường, chúng tôi xin phép đi làm việc.
- Ừ
Không hiểu gì hết, không hiểu gì hết...Thánh thần thiên địa ơi...
***
- Hồ Trạch, bằng chứng xác thực ông còn chối cãi nữa không??? Vứt tập tài liệu ném lên bàn, Nghiêm đội trưởng tức giận nói.
Nhìn từng tờ từng tập hồ sơ, phút chốc mặt lão Hồ trắng bệch. Thằng già Nghiêm lấy cái này ở đâu vậy, những thứ này chẳng phải được ông cất giữ trong két sắt nhà mình sao. Lão ta lấy bằng cách nào cơ chứ... Lần này chết chắc rồi, phải làm sao đây, phải làm sao đây...
- Tôi không rõ cái này lắm, phiền ông nói chuyện với luật sư của tôi.
- Ông không biết sao, lên toà rồi biết. Tôi nói cho ông biết, đây chỉ là một phần thôi. Cái quan trọng hơn tôi cất đi rồi, luật sư của ông cho dù tài giỏi đến đâu cũng không cứu được ông đâu.
- Không đời nào
- Tôi khuyên ông nên thừa nhận nếu không thời gian ông ngủ trong tù sẽ kéo dài đấy.
- Khônggg, không có chuyện đó đâu. Tôi chẳng làm gì sai cả.
- Tiểu Văn, nhốt lão vào. Ta chán nhìn cái bản mặt lão rồi.
- Dạ
- Tôi muốn gọi điện thoại, tôi muốn gọi điện cho vợ tôi.
Anh chàng Tiểu Văn quay sang hỏi ý kiến đổi trưởng.
- Cho lão gọi
- Đi
***
Đang nhàn nhã uống trà với thầy Phó thì anh nhận được điện thoại của trợ lí Trương, không biết có chuyện gì đây...
- Sao vậy
- Ông chủ, lão hành động rồi. Lão vừa gọi điện cho tên Nhất, khoảng 12 tối nay sẽ trốn trại.
- Đã biết. Tuỳ cậu làm việc.Nhớ xử lí cái gia sản còn lại kia.
- Vâng
Ngắt máy, quay sang tiếp trà với thầy Phó. Tâm trạng anh hiện tại rất hưng phấn, cứ nghĩ lão sẽ yên phận vài ngày không ngờ vừa ngồi có một ngày đã ngo ngoe. Thích thì anh chiều, dù sao đây chỉ mới là bắt đầu. Động ai không động lại động đến anh, họ không biết anh rất an phận đi làm giáo viên sao.
***
Tại khuôn viên nhà họ Hồ, khắp nơi đều là cảnh gà bay chó sủa. Sáng sớm, ả vẫn lên trường như bình thường. Đang có tiết học, bỗng nhiên mẹ ả gọi tới nói ba bị bắt rồi. Bắt, sao bị bắt, ả không hiểu gì cả nên vội vàng ngờ người dạy thay chạy về nhà xem xét. Từ cổng ả đã thấy mẹ ả rống lớn kêu gào dữ dội khóc lóc, khóc lóc mãi mới kể hết câu chuyện.
Nghe vậy ả như sét đánh ngang thai.
Công ti của ba sản xuất đồ nhựa có tiếng khắp cả đất nước này. Kinh doanh suốt mấy năm nay có sao đâu, sao tự dưng lại thành ra như vậy.
Công ti bị tố là chi nhánh ở vùng núi, vậy tức là trụ sở chính không sao. Có hi vọng rồi, ả phải giúp cha mình, phải giúp cha.
- Mẹ khóc lóc cái gì, nhanh theo con đi tìm người giúp đỡ. Ngày xưa ba cũng giúp đỡ nhiều người lắm, có khi họ sẽ nể mặt mình mà trợ giúp cho ba.
- Con ơi, mẹ đi khắp nơi rồi. Họ nói sợ liên luỵ nên không giúp đâu.
- Sao thế được. Công ti bị tố chỉ là một chi nhánh nhỏ thôi mà. Công ti chính đâu làm sao.
- Nếu được thế đã tốt. Một chi nhánh đấy cũng khiến cho trụ sở chính tán loạn hết cả. Người dân mất lòng tin vào chúng ta, họ không muốn sài sản phẩm này nữa. Các xí nghiệp nhập hàng của ta đều trả lại. Lỗ to rồi con ạ. Ta sắp phá sản rồi. Ta nợ nần chồng chất rồi...huhuhu. Thằng bố mày thật vô dụng, làm việc xấu xa ấy biết bao nhiêu năm mà mẹ không biết. Cứ tưởng ông ấy giàu, mẹ mới thèm lấy ông ấy ai biết ông ấy giàu vì làm cái đó.
- Thôi đi. Con đi xem tình hình sao rồi.
- Đi đi
Toà nhà 5 tầng" Nhựa Hồ Âm"
Bên ngoài công ti
- Xin chào các bạn, tôi là Thư - phóng viên báo tin tức. Hôm nay tôi đang có mặt trước công ti của nhựa Hồ Âm. Như các bạn đã biết chủ tịch công ti này hôm qua đã bị bắt vì tình nghi tàng trữ ma tuý. Bên cảnh sát cho hay, ông ta chính thức bị tạm giam không thể bảo lãnh. Như vậy chứng minh việc ông ta chứa hàng cấm là có cơ sở. Hiện người dân đang vô cùng bức xúc, chúng ta hãy xem họ nói gì về việc này nhé.
Đây, xin phép được phỏng vấn anh về hành vi của người đứng đầu công ti này
- Tôi không thể tin được. Ông ta đã là người tốt khi bán sản phẩm cho chúng tôi với giá rất ưu đãi nhưng không ngờ ông ta còn dính dáng tới ma tuý. Tôi rất nghi ngờ có phải trong đồ da dụng từ nhựa cũng phảng phất ít ma tuý không???
- Cảm ơn. Còn chị nghĩ sao ạ
- Đúng là dạng người gì cũng có.
Cháu tôi cũng là công nhân ở đó, mỗi sản phẩm làm ra chủ chỉ lấy lãi có 3 nghìn đồng trên một sản phẩm. Vậy mà ông ta mới mở của được 5 năm thế trước đó ông ta làm gì mà lại có thể giàu tới mức mua nhà máy. Cô không biết chứ ông ta cùng quê với tôi, mà quê tôi thì nghèo lắm không có vốn đâu.
- Đó. Thì ra đằng sau còn có câu chuyện li kì như vậy.
Bên trong công ti
Hồ Âm phải vào công ti từ cửa sau vì đàng trước rất nhốn nháo. Vừa vào bên trong còn thấy khiếp sợ hơn, không có một ai hết, nhà máy cũng chẳng còn ai. Bọn nhân viên đi đâu hết rồi, công ti trả lương thế đấy. Lấy máy gọi cho trợ li của cha
- Alo tiểu Phương, mọi người đi đâu hết rồi
- A bãi công rồi.
- Bãi công ai cho phép các người bãi công.
- Mình thích thì mình bãi thôi.
- Cô
- Tiểu thư à, khuyên cô nên chấp nhận sự thật đi. Công ti này chấm hết rồi, tốt nhất bán nhà máy đi kiếm được ít nào hay ý. Quan trọng vẫn là trả nợ
- Ai nói cô phá sản gọi người về làm việc ngay
- Bye
Bốp, khốn kiếp. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy. Mình đang nằm mơ thấy ác mộng thôi phải không. Tại sao chỉ trong một đêm mọi chuyện lại trở nên tệ như vậy.
- Này, cô là
- Tôi là chủ ở đây
- Tốt quá. Tôi đến lấy tiền giao nguyên liệu
- Bao nhiêu vậy.
- 300 triệu
- Đây là thẻ của tôi. Anh xem có bao nhiêu lấy đi.
- Ok. Cô ơi thẻ của cô bị đóng băng rồi.
- Sao cơ, làm gì có chuyện đó. Đợi tôi gọi điện hỏi ngân hàng đã.
- Nhanh chút.
- Alo, kiểm tra hộ tôi tài khoản số xxx
- Thưa quý khách, thẻ của cô bị đóng băng rồi. Bên an ninh đã yêu cầu chúng tôi như vậy.
- Tôi làm gì mà họ đóng tài khoản của tôi.
- Vì tài khoản này đứng tên của ông Hồ Trạch. Họ nói đóng băng tất cả tài sản của ông Hồ.
- Xin lỗi các anh. Anh anh chờ hai ngày nhất định tôi sẽ giao tiền.
- Gớm không có tiền còn bày đặt. Về mày, hai ngày nữa mà nó không giả tiền mày bán luôn nó cho tao.
- Các anh
Suy sụp, sao lại có chuyện Hồ Âm này bị thiếu tiền người ta cơ chứ.
###
- Này, ta gặp cháu được không?
- Thôi cháu bận lắm, chú nói qua điện thoại đi.
- Cái thằng ranh con. Chú chỉ muốn cảm ơn mày đã tìm bằng chứng giúp
chú, nhân tiện thông báo chú đã giúp mày kê khai lại toàn bộ tài sản của lão. Gồm cái xưởng sản xuất, văn phòng 5 tầng, cái biệt thự họ đang ở và tài khoản ngân hàng.
- Cảm ơn chú. Cháu cúp máy đây
- Thật là, vội gì chứ.
Tút tút tút
- Tiểu Trương, tình hình sao rồi.
- Dạ, cô ta đang bán biệt thự và các đồ vật giá trị khác cùng nhà máy.
- Mua hết cho tôi với giá rẻ.
- Vâng
- Cái nhà thì cho thuê. Văn phòng làm việc kia cải tạo thành khách sạn, nhà máy thì thuê công nhân về làm. Dương gia ta mở thêm chuyên ngành mới.
- Vâng, tôi đi làm liền
- Tốt. Tháng này tăng lương cho anh lên gấp ba
- Cảm ơn ngài.
- Ừ
~~~ Ba ơi, con mới mở xưởng làm đồ nhựa, ba cử người sang đó điều hành quản lí nha
- Thằng hâm khi không mày rảnh thế thì về mà quản lí công ti này. Ta chưa đủ mệt hay sao mà mày còn mở thêm việc.
- Không con bận làm hiệu trưởng của " hương hạnh phúc" rồi. Ba nhớ đấy, con cúp máy đây, con lấy tiền của ba mua đấy, tiền của con chỉ mua đồ cho vợ con thôi...
- Cái thằng kia...tút tít