= cháo, một bát là đẹp. Vo qua gạo rồi đổ nửa ca nước, đặt vào nồi, cắm điện gạt nút, xong. Ôi ôi thật dễ dàng...anh tự cảm thán. Trong lúc chờ đợi, chơi vài ván game đã.
10 phút sau. " Cho gia vị nào...2 thìa muối 1 thìa bột ngọt, còn gì nữa ta,..À còn thịt băm, tí thì quên...
Lát sau, nghe thấy tiếng kêu, vớ cái môi, mở nắp...oa thơm nức mũi. Thấy hơi đặc và sệt, đổ thêm ít nước, khuấy đều. Lại sôi, nếm thử ngon ra phết, bỏ ít hành lá, khuấy đều rồi rút điện. Nhìn xem ngon thế kia cơ mà, công nhận mình tài nghê gớm. Trên đời này sao lại có một người thông minh tài giỏi lại còn đẹp trai như mình nhỉ!!!...ha ha ha
" anh cười gì thế ". Vừa mới tỉnh, không thấy anh đâu, nghĩ là dưới phòng khách ai dè nghe thấy tiếng khúc khích ở bếp, nhìn vào thì thấy anh đang cười nhăn nhở vô cùng tự kỉ. Không biết anh bị sao nữa.
" Không có gì, em dậy rồi hả đúng lúc anh nấu cháo xong, ra bàn chờ anh rồi mình ăn sáng "
"Ừ, hay anh ra đi em dọn cho"
" Không được, em ra đi, anh nhanh lắm, một lát là xong "
" Vậy em ra nha "
" Ừ "
2 phút sau, một bát cháo nghi ngút khói được đặt trước mặt cô. Tiếp là bát quẩy và ly sữa và một bát cháo khác danh cho anh. Như vậy có lẽ sẽ bình thường nhưng lạ ở chỗ bát của anh chỉ bằng bát đựng nước chấm còn của cô to như cái nồi.
" Anh à, sao sao anh ăn ít mà em ăn nhiều thế "
" À, em ăn nhiều mới có sức, hơn nữa đây là kiệt tác của anh em nỡ từ chối hả"?.
" Vậy anh cũng phải nhiều vào chứ, bát của anh thì được mất miếng chứ "
" Không anh ăn từ từ ý mà ". Vợ yêu à, thông cảm cho anh, anh đâu ngờ có một bát gạo mà nó sản sinh nhiều như thế, đầy ắp cả cái nồi, múc cho em bát lớn vậy mà còn đủ ăn đến sáng mai liền cớ ý...
~ Thôi kệ vậy, em sẽ cố ăn hết. Tuy không ngon như em nấu nhưng là ăn được, chồng em giỏi quá đi ~
Vất vả lắm mới ăn hết tô cháo, thấy anh có ý định múc thêm cô sợ hãi chạy như bay về phòng. Ôi trời bụng của cô to như cái trống vậy.
~ Nhìn theo bóng vợ, anh phì cười. Mình có làm gì đâu, chỉ muốn mang bát đi rửa thôi mà... Vợ ơi, em đáng yêu thiệt đó!!! ~
Dọn dẹp xong xuôi, hướng đường cô vừa chạy thẳng tiến, ăn no rồi phải đi chơi với vợ thôi. Đập vào mắt là cảnh cô đang xem phim. Tuy khá là chín chắn nhưng cô có sở thích khá là trẻ con. Thí dụ như hiện tại, cô ấy đang xem hoạt hình. Nàng là fan cuồng của anime, rất thích xem hoạt hình anime. Nàng ấy sở hữu cả một bộ ảnh của anime từ cũ đến mới, nhiều ngang cả bộ sưu tập thời trang cô ấy cất giữ trong bao năm bên Anh Quốc ý chứ...
Nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, luồn tay qua vòng eo ôm cô vào lòng. tựa cằm vào đỉnh đầu cô rồi cả hai cùng xem phim hoạt hình. Khung cảnh êm đềm hạnh phúc...
Hôm sau là thứ 7, anh và cô sẽ về nhà ba mẹ anh. Hai ông bà tuy lớn tuổi nhưng cùng gu với ba mẹ cô, teen không thể nổi. Lần nào cô về bà cũng tách hai vợ chồng, lôi cô đi shopping. Mua đủ thứ trên trời dưới đất lại còn toàn hỏi cô những vấn đề nhạy cảm làm cô đỏ mặt tía tai. Bà còn đặc biệt rất vui tính, lúc nào cũng "nói xấu" chồng mình," nói xấu" con trai. Vì mong muốn có cô con gái nên bà thương cô lắm, không cho cô làm gì cả, và có một điều đương nhiên câu nói muôn thuở của tất cả mẹ chồng trên thế giới này là " mẹ muốn bế cháu " cũng được bà nói mọi lúc mọi nơi. Những lúc đó cô ắt phải nói " dạ con sẽ cố gắng "...
Còn bố chồng cũng đặc biệt không kém. Ông lúc nào cũng bảo cô về điều hành công ti cho ông, bảo cô bỏ cái nghề cùng con trai ông đi hãy tiếp nhận công ti của bố. Ông tâm sự " Tiểu Tuyết, thằng Thần nó không chịu coi công ti, bố già rồi muốn đi chơi với mẹ con, bố không thích trông coi công ti kia nữa đâu. Chỉ cần con gật đầu, mọi cổ phần công ti cha đều cho con, con sẽ là chủ tịch tập đoàn, con sẽ là người thừa kế gia tài của cha. Con đồng ý đi nha...". Vâng lúc ấy tôi rất khiếp sợ. Trời ơi, gia tài không thích cho con trai chỉ thích cho con dâu, bộ ông không sợ cô bán hết mang làm của riêng hay tống cổ con trai ông hả trời...
Chính vì sự rộng rãi cho bố chồng mà cô tháng mới về nhà một lần.
***
Sáng thứ hai, đang họp hội đồng thì bất chợt anh nhận được điện thoại của thằng bạn.
" Duy dở, có chuyện "
" Thần, biết tôi gặp ai không "
" Gặp ai "
" Ba mẹ của Kiệt "
" Thì sao "
" Ba mẹ cậu ta ở đây tức là cậu ta cũng ở đây "
" Ừ, rồi sao "
" Ba mẹ cậu ấy mời chúng ta tới dự tiệc cưới của cậu ta, mà trùng hợp vợ cậu ta lại là nhỏ bỏ cậu đi du học Mĩ đó "
Hơi ngạc nhiên, ông trời cũng khéo se duyên, để cho hai kẻ đểu giả ấy thành đôi, đúng là hợp rơ nhau.
" Ồ, khéo vậy hả "
" Thế mới nói, vậy cậu có đi không "
" Phải đi chứ, bạn cũ lấy vợ, bạn gái cũ lấy chồng nên đến chúc mừng mới phải phép "
" Vậy tối mai đi tôi gửi thiệp cho cậu trong hòm thư ấy, rủ cả vợ bé nhỏ của cậu đi cho vui "
" Ừ, Tôi cúp máy trước đây "
Quay trở lại phòng họp. ngoài tin tức anh đi công tác mấy hôm trước cũng chẳng có gì mới mẻ nên tan họp, GVCN về lớp của mình để dạy còn anh cũng về phòng mình. Ngồi trong phòng, nghĩ lại chuyện trước đây, cũng chẳng có gì to tát cả. Anh cũng quên rồi, thấm thoắt đã 20 năm, nếu cậu ta muốn anh vẫn sẽ đồng ý làm bạn của cậu ta, chỉ là có lẽ sẽ không thể gọi là tri kỉ như ngày xưa thôi.