" Này, nghĩ gì thế..."" Không có, xong rồi hả"" Ừ, về thôi, tôi biết một quán mới đi ăn thử cho biết "
" Ờ, đói rồii thời gian trôi nhanh thật đã tối rồi"
" Cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thế thì tối cũng đúng thôi"
Ghét vừa rồi còn tao nhã, nhã nhặn nói chuyện với mấy bác trong làng, quay mặt cái là cái mồm quạ khổ công mình khen anh ta trong suy nghĩ.
***
Về lại thành phố là lúc 7h tối, anh ta chở cô tới một quán ăn khá lạ mắt. Trong quán phục vụ toàn là những bạn rất đô, trọng lượng như quá tải nói thô ra là toàn những người béo phì. Hẳn nào tên quán là " Người đẹp Tây Đô ".
Nhìn họ vậy chứ đồ ăn nấu ra quả rất ngon, khá dân giã, ăn ở đây cô cảm giác mình lạc về nước Việt cổ, những gì chân chất nhất đều tái hiện rất đắc sắc trong không gian cổ cổ này. Ăn xong cô và anh ta bỏ xe lại quán rồi đi dạo dưới ánh đèn lấp lánh giữa lòng thủ đô Hà Nội. Họ sánh vai nhau dạo quanh 36 phố phường, từ hàng này tới hàng nọ, lôi kéo nhau ăn đủ thứ lề đường như những cặp tình nhân đang hẹn hò. Phải biết ngày hôm nay lại trở thành kỉ niệm khó quên như thế nào với họ.
" Vui qua cơ, 36 phố phường number 1!!!!"
" Thật là, vui cũng đi từ từ thôi, bây giờ là hơn 12h giờ rồi về quán lấy xe rồi mình về nhà thôi "
" Rõ, come back home "
###
" Cô chờ tôi ngoài này tôii vào lấy xe rồi mình về "
" Ừ "
Đứng nhìn theo bóng anh đi xa dần,thì đột nhiên cô thấy hơi chói mắt. Từ xa cô thấy thấp thoáng bóng một chiếc xe tải đang lượn lách với vận tốc kinh hoàng về phía anh ấy. Một cảm giác bất an tràn ngập trí óc, không kịp suy nghĩ gì khác cô chạy vội về phía anh muốn đẩy anh ta ra, muốn nói với anh là ở phía sau có chiếc xe đi ngược chiều sắp đâm trúng anh rồi đó. Cô hét lên sợ hãi:
" Thần, phía sau..."
Đang đi đột nhiên có tiếng điện thoại reo, thì ra là thầy phó. Đang nghe thì anh chợt bất ngờ khi nghe thấy tiếng của cô, khẽ quay người lại thì thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang lao nhanh về phía anh cùng với chiếc xe ma quỷ đang lao như gió về phía này. Bộ não nhanh nhậy ngay tức khắc hiểu ra vấn đề, không... sao cô có thể lao tới đây nguy hiểm quá. Không... Tránh đi cô đang làm cái quái gì thế nó lao về phía anh cơ mà ai cần cô cứu anh chứ...
Ôm chầm lấy người đàn ông ấy, bây giờ cái gì cô cũng không cần chỉ cần cô cứu được hắn thôi... Nhưng hắn sao hắn lại đẩy cô đi chứ. Phải biết thấy cái xe kia lao về phía anh ta cô sợ tới mức nào. Anh ta có mệnh hệ gì thì cô biết làm sao, mấy tháng nay cô được anh ta bảo hộ thực sự rất vui nha, còn chút gì đó hạnh phúc nữa. Những lần anh ta trêu cô, chọc cô cười cô tự dưng thấy không ghét ngược lại trái tim nguội lạnh bao lâu nay đập như được mùa ý. Đôi khi cô tự dối lòng là vì cô quý anh ta thôi, anh ta tốt với cô như thế cô thích anh ta là bình thường, nhưng sao thấy anh ta sắp bị xe đâm cô lại mơ hồ hoảng hốt như vậy. Dường như cô sắp đánh mất đi thứ quý giá lắm vậy, mặc kệ nguy hiểm cô liều chết lao đến muốn đẩy anh ta ra, muốn anh ta bình an. Lao tới định ôm lấy người anh ta nhưng sao trở thành anh ta ôm lại cô vậy nè....
Không kịp nữa rồi, chưa bao giờ anh thấy sợ cái chết như lúc này, chưa bao giờ anh thấy sợ mất đi một người con gái như lúc này. Không biết nên làm gì, ôm chặt lấy cô gái trong lòng, siết mạnh vòng tay như thể vòng tay ấy có sức mạnh phi thường có thể bảo vệ vững chắc người con gái ấy. Giờ khắc này cuối cùng anh cũng hiểu, anh cũng tìm ra nguyên nhân khiến anh hay bực tức, khiến anh bất an và cảm giác sợ hãi lúc này khiến anh choàng tỉnh anh đã yêu rồi... anh biết yêu rồi...anh yêu cô vợ mới này mất rồi. Anh muốn bảo vệ cô ấy, anh muốn được sống để bảo vệ cô ấy, anh muốn sống để thay người kia(*) chăm sóc cho cô ấy...
###
Lăn sóng soài trên mặt đất, máu lênh láng khắp con đường. Trong vòng tay ấm áp ấy cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Chính vòng tay này, chính cái ôm này đã bảo vệ cô khỏi mối nguy hiểm trước mắt nhưng cô ổn rồi cô không sao nữa rồi còn anh, phải... anh có sao không.
Máu, ôi anh ấy chảy nhiều máu quá, khắp người toàn máu thôi, phải làm sao đây...
- Có ai không, cứu với, cứutôi...có người bị tai nạn.... Có ai không gọi cấp cứu....giúp tôi với...
Xung quanh đây không còn nhiều người lắm, khuya rồi mọi người đều nghỉ ngơi hết rồi may mắn có vài anh chị đi làm đêm về thấy tai nạn nên gọi cấp cứu cho cô. Thực sự bây giờ cô thấy rất hoảng loạn, cô không biết nên làm gì trong đầu cô bây giờ chỉ có một ý niệm duy nhất "anh ấy phải sống" nhất định phải sống, ít nhất là sống vì cô, phải sống vì cô...
***