Thẩm Mặc Lam thấy người tới không phải Phong Vô Ngân, lòng y trầm xuống, bèn hỏi lão, cứ như tự thắp hy vọng cho chính y:
– Phương bá, cháu… cháu đến chậm rồi sao? Y… vẫn khỏe chứ?
Lão trầm mặc hồi lâu, mãi mới mời y:
– Theo lão nô vào đi… – Lão nhường đường cho y.
Y không hiểu ánh mắt vẩn đục của lão, nhưng y thấy cũng không quan trọng.
Y hồ hởi theo lão vào phòng…
– Phong…
Y im bặt.
Cách bài trí của phòng vẫn như cũ, chỉ thiếu chủ phòng.
Cùng với hai ngọn nến trên bàn, và chiếc bài vị chưa khắc gì cả.
Sáp nến tí tách chảy từng giọt, lại khiến cả người y co quắp lại.
Y vẫn nhớ, chiếc bàn vuông ấy là chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn mà hắn thích nhất.
Gỗ tử đàn quý lắm, nãy giá cao lại thiếu hàng.
Hắn từng vui vẻ kể y nghe cái cách mà hắn hốt được cái bàn này về, rằng đối thủ cạnh tranh của hắn ra giá quá cao so với hắn.
Chỉ là lúc đó y không cho hắn được vẻ mặt tử tế nào cả, y mất kiên nhẫn, chẳng buồn nghe hắn lải nhải, trực tiếp đè hắn trên bàn vuông, phát tiết trong người hắn.
Y vẫn nhớ hình ảnh giọt mồ hôi của hắn rơi xuống hoa văn của bàn gỗ, y còn ngẫm… gỗ từ đàn thật đẹp.
Bàn vuông vẫn còn, người đâu mất rồi?
Trái lại y thấy có nến, có… bài vị?
Bài vị? Bài vị thờ ai? Sao chưa viết gì?
Hàm y run bần bật, y rít từng tiếng:
– Này… là… sao? Y…
Lão quản gia lẳng lặng quan sát một loạt biểu cảm của y, mãi mới nói:
– Trang chủ… lúc sắp đi có để lại vài câu, lão nô giúp người thuật lại cho Thẩm công tử: người đi chu du rồi… có lẽ hết đời này người không thể gặp lại Thẩm đại hiệp được nữa.
Y biết ngay mà.
Cả đời Phong Vô Ngân hắn lừa y rất nhiều.
Thậm chí câu cuối hắn gạt y, cũng chỉ để chở che cái lương tâm của y suốt đoạn đời còn lại.
Lão quản gia khó chịu.
Lão nhìn dáng vẻ của Thẩm đại hiệp, mà tàn nhẫn, mà lịch sự nói ra cái cớ vụng về của trang chủ.
Gió thổi, sáp nến rơi.
Lão nhìn dáng vẻ của đại hiệp, không biết đại hiệp có hiểu không.
Thẩm Mặc Lam im lặng nhìn khối bài vị trống chữ trước mặt, từng giọt sáp nến rơi.
Mãi một lúc sau, y mới lấy lại được giọng nói của chính y.
– Sao… sao y không muốn về lại Phong trang?
Cứ như y thật sự tin lời lão quản gia nói vậy – cái cớ vụng về ấy lại hợp lí quá đỗi, y đành phải hỏi một câu vô nghĩa đến thế.
Lão không ngờ đại hiệp sẽ hỏi vậy.
Lão giật mình, rồi lão đáp:
– Trang chủ… người tự biết người không thuộc về Phong trang.
– …
– Tuy người là người thừa kế duy nhất của Phong trang, nhưng chẳng ai chăm sóc người cả.
Thẩm đại hiệp lớn lên với người, chắc đại hiệp cũng thấy nhỉ?
Y nhớ đến Phong mẫu lạnh lùng, bèn gật đầu.
– Năm đó Mộ tiểu thư và Phong trang chủ thương nhau thắm thiết, người đời biết hết.
Chỉ là họ lại không hề thương yêu đứa nhỏ duy nhất của họ? Về tình về lý, lão không hiểu.
– Giọng lão trở nên tang thương – Cho đến lần nọ, lão nô nghe được: Vô Ngân không phải là hài tử của Phong trang chủ.
Khi xưa Mộ tiểu thư kết oán quá nhiều, bất cẩn bị vây khốn, rồi kẻ xấu cưỡng bách… mới hoài Vô Ngân.
Y ngẩn người.
– Về sau, Mộ tiểu thư không thể hoài thai thêm nữa.
Phong trang chủ thương Mộ tiểu thư, ngài ấy lại chưa cưới ai, thế là ngài rước nàng về, Vô Ngân nghiễm nhiên trở thành người thừa kế duy nhất của Phong trang.
Họ bắt Vô Ngân đọc sách, học hành nghiêm túc, để kế thừa Phong trang cho tốt, những chuyện khác chẳng quan tâm mấy.
Lão nô nhớ thoạt đầu Vô Ngân không muốn về đâu, sau đó Phong trang chủ đánh ngất đứa nhỏ này, rồi xách về.
Khi đó lão nô đã làm trong Phong trang này, lão thấy đứa nhỏ cứ chạy ra, rồi lại bị bắt vào…
Dường như kể lại chuyện cũ là một việc quá sức với lão, lão im một lúc, lấy hơi, kể tiếp:
– Trước đây Phong trang có nhiều người hầu và ảnh vệ để canh chừng đứa nhỏ này, không cho người chạy đi.
Về sau, Vô Ngân kế thừa Phong trang, trả tự do cho người làm trong Phong trang.
Lão nô… dõi theo Vô Ngân đến tận lúc ấy, bất lực với tiền trang chủ, hổ thẹn với Vô Ngân, lão nô bèn xung phong ở lại.
Càng về cuối, giọng lão tiếc nuối.
– Tuy thiếu trang chủ không biết thân thế của người, nhưng trong lòng người tự hiểu, rằng người không thuộc về Phong trang.
Người thường kể cho lão nô nghe về Thẩm đại hiệp, cũng thường nhủ khi người được tự do, người sẽ chạy đi kiếm đại hiệp.
Thẩm đại hiệp là người duy nhất mà thiếu trang chủ để ý, lão nô cũng nhận ra từ sớm… Tiếc là…
Tiếc là, núi có cây cây có cành, lòng mến người người nào hay.
Âu cũng là một mảnh duyên mỏng.
Thân hình y run rẩy, khóe môi y cong lên, nặn ra một nụ cười dữ tợn, trong căn phòng hơi tối, ánh nến lập lòe lại tỏ rõ nét dữ tợn của y.
Phong Vô Ngân mà để ý y ư? Hắn bảo đi là đi, chơi đùa tình cảm y, đặt điều kiện để cứu mạng Trần Thiếu Thanh, trước giờ cứ lơ là chẳng đứng đắn, lời nói chả có bao câu thật, mấy câu giả…
Sao mà hắn để ý y được?
Sao hắn lại… thích y chứ?
Y chưa bao giờ tử tế với hắn.
Y tự cho là y hiểu thấu hắn, mỗi hành động của hắn là tâm cơ, mỗi lời nói của hắn có chủ ý.
Y còn nhớ rất lâu về trước, khi y gặp hắn ở Kinh Thành, hắn bảo hắn mới giành được cơ hội ra ngoài, vì phụ thân hắn với mẫu thân hắn mới mất… Y còn cảm thấy nực cười, cớ trước cớ sau của hắn đá vào nhau.
Hắn không biết, y coi hắn như đồ ngốc, lơ ánh mắt sáng rực như sao trời của hắn.
Y còn nhớ, hắn muốn theo y, y lại ngỡ thiếu trang chủ hắn chỉ đang đùa, lạnh nhạt bảo y có Thiếu Thanh rồi, không cần phiền hắn, vẻ mặt hắn xìu xuống.
Y còn nhớ… lúc y ôm Thiếu Thanh đến Phong trang cậy hắn, hắn từng hỏi, nếu hắn giống Thiếu Thanh lúc ấy, liệu y có lo lắng đến vậy sao?
Khi đó y nói gì?
Y nói, “lúc nào rồi mà ngươi còn đùa bỡn ta.”
Khoảnh khắc ấy, ánh sáng trong mắt hắn lụi tàn.
Sau đó, hắn chịu đựng hết thảy: thay máu, trúng cổ, để độc lan khắp người… hắn chẳng hé một lời với y.
Y còn nhớ lúc y sắp đi, hắn chân thành xin y ở lại vài hôm.
Ấy thế mà y… vội vàng rời khỏi trong buổi sáng hôm sau, như thể hắn là mãnh thú rắn rết quấn chết y vậy.
Hắn vẫn luôn nhắc y, rằng tháng Chín nhớ về thăm hắn.
Y chần chừ mãi, chẳng đáp lấy một câu chắc chắn.
Hắn muốn y gọi tên hắn, gọi “Vô Ngân”.
Y lại cười giễu, chả buồn ứng thanh.
Thế nên hắn chẳng xin xỏ gì ở y nữa.
Dẫu ấy chỉ là… một mong muốn nhỏ bé hèn hạ.
– Vô Ngân…
Sai rồi! Sai hết cả rồi!
Chỗ nào cũng sai.
Hắn vốn là một chú nhím, từ nhỏ đến lớn đều xù gai bén nhọn với thế giới này, hững hờ tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến hắn, chỉ đến khi đối mặt với y, hắn đưa phần bụng mềm mại về phía y, trao y những nhiệt tình, những chân thành, những ân cần.
Còn y lại gán cho hắn một cái lồng trí trá, y tự nhìn vào cái lồng ấy, tin rằng hắn trí trá như những gì y gán.
Thời gian trôi qua.
Kẻ duy nhất mà hắn móc hết tim gan phèo phổi mà nâng niu trân trọng lại chẳng phản hồi gì hắn, thế nên hắn bỏ cuộc.
– Vô Ngân…
Từng tiếng nỉ non bật khỏi họng y thật nghẹn ngào.
Y nhìn tấm bài vị trống trơn kia, vươn tay như muốn chạm vào nó, sau đành chống vào tường, đỡ lấy tấm thân này, để y không bị ngã.
Y nghĩ, nhiều ngày rồi, chắc y chỉ đang mỏi mệt mà thôi.
Nếu không thì sao y lại… bi thương không thở nổi chứ.
…
Hắn… sao hắn lại như cũ, đi luôn chẳng nói một câu?
Hay là hắn đã báo, nhưng y lại lơ đi?
Nên hắn không báo nữa..