Tháng Chín Gió Về

Chương 11: 11: Phần Sau






Chợt Thẩm Mặc Lam nhớ ra cái hôm mà Phong Vô Ngân điên cuồng thổ lộ với y trong mơ hồ.

Y hiểu rồi.
Thích Thiếu Thanh sao…
Nhất thời y không đáp được.

Thích thì cũng thích.

Thiếu Thanh nhiệt tình, hào sảng, giống như đệ đệ của y vậy.

Gã mang ánh dương rọi sáng cuộc đời tĩnh mịch, nhạt nhẽo của y, gã cũng không có giữ y như giữ của.

Gã và y chu du khắp giang hồ, tính tình hòa hợp, thế cũng được nhiều năm rồi.
Không biết vì sao hắn lại nhìn y chằm chằm nữa, như thể nhìn thôi cũng thấy đáp án vậy.

Y vốn không chịu được ánh nhìn này, từ nhỏ đã vậy, hễ y thấy là y đầu hàng.
Y nhận ra hắn vẫn muốn giữ lấy y, cũng nhận ra hắn muốn nghe y phủ nhận, nhưng cái phủ nhận này đâu đúng.

Y đã quen với Thiếu Thanh thoải mái mặc y kết bạn bốn phương, nào giống hắn – không liên hệ là đoạn tuyệt liền.

Chưa kể, gã và y còn nhận nhiều ủy thác khác với nhau nữa.
Thế nên, y không nói gì, rủ mắt.

Trong mắt hắn, ấy là y xác nhận.
Hắn ngây người.


Y lại cảm thấy hắn nhìn y không chớp mắt, đôi mắt hắn trợn tròn, trông như sắp khóc.

Y chuẩn bị nói, chợt hắn mỉm cười:
– Mặc Lam, đệ về phòng trước nhé…
Y cau mày, ngưng cái ý định muốn an ủi hắn lại.
Hắn nói tiếp:
– Đệ thuê phòng ngay bên cạnh huynh.

Lát nữa các huynh đi ăn, hay ra ngoài, nhớ gọi đệ theo với.

– Hắn ra vẻ không sao cả mà rời khỏi phòng, cuối cùng cũng không nhìn y một cái.
Cửa phòng y khép lại, y nghe tiếng bước chân hắn nặng nề hơn, không biết vì sao.

Dường như chỉ cần hắn xuất hiện, mọi chuyện quanh y rối bời vậy.
Quan trọng hơn là tìm thầy thuốc chẩn bệnh cho Thiếu Thanh.
Hiệu suất làm việc của y cao.

Sau khi gã và hắn rời phòng, y vội vã tìm thầy thuốc có tiếng không tồi trong Kinh Thành đến.

Sau khi thầy tự tay bắt mạch cho Thiếu Thanh, tuy không chắc là gã có bị cảm lạnh hay không, nhưng dạo này Kinh Thành nhiều chuyện lạ nên gã mới mệt đến thế.

Y thả lỏng, lẳng lặng nhìn gã ngủ say sưa.
Thế nhưng tiếng động cũng đủ lớn, tất nhiên hắn cũng nghe thấy.

Hắn theo y và thầy thuốc vào phòng gã, vẫn chưa nói câu nào.

Hắn chỉ lặng lẽ dõi theo từng hành động của y.

Y cũng không để ý lắm, trước giờ hắn là chúa nhìn y chằm chằm mà, chỉ là hôm nay hắn im quá.

Chưa kể, tình trạng của Thiếu Thanh… lạ lắm.

Tuy thầy thuốc chưa nói rõ rằng gã bị gì, theo y biết thì mấy việc gã nhận giúp đỡ gần đây nhẹ như thưởng thức một bữa sáng vậy, nào đến mức kiệt quệ như này, gã cứ như…
Y nghĩ không ra, đành thờ dài, chỉnh chăn cho gã, rồi từ từ rời khỏi phòng gã, về phòng tiếp khách.
Hắn nhanh chóng theo chân y.
– Mặc Lam.

Phụ thân với mẫu thân đệ cũng mới qua đời cách đây không lâu… Đệ cũng chỉ mới giành được cơ hội ra ngoài.

– Hắn ngưng một lát, rồi nói tiếp – Đệ nghĩ… đệ vẫn mong chúng ta như trước.
Y đang suy tư, chợt nghe hắn nói thế, y thấy lòng y loạn hết cả lên.
Y thấy lời nói của hắn khá mâu thuẫn, y không quen.
Phụ thân với mẫu thân hắn qua đời… Y cũng thấy phụ thân hắn và mẫu thân hắn thương nhau nhiều lắm, nhưng không thương hắn – con trai duy nhất của bọn họ.

Nếu họ đi rồi thì cũng không khiến hắn bi thương quá ha, nhưng y không nói được.

Rốt cuộc thì chuyện này liên quan gì đến chuyện hắn không thể rời khỏi Phong trang trong những năm qua chứ? Y cảm thấy họ không thể cấm hắn ra ngoài.

Chưa kể, đã lâu không gặp nhau rồi, sao có thể đối đãi với nhau như trước được chứ? Tất cả mọi chuyện đều là một trò đùa của hắn mà, y bật cười, cười vì cái dáng vẻ vô tội của hắn, cười vì lời ngụy biện vụng về của hắn.
– Thời gian tới, ta và Thiếu Thanh sẽ đi Từ Châu.

– Y lạnh nhạt nói – Phong công tử, à không… nay là Phong trang chủ rồi, ta mong ngươi về chỗ ngươi nên ở, đừng đi theo rồi liên lụy chúng ta, võ công ngươi không tới, theo ắt gặp nguy hiểm.
Y chỉ van nài hắn đừng chạy đến cái chốn Từ Châu hỗn loạn, nhưng biết y nói sai chỗ nào khiến đôi mắt hắn nản xuống.
Đến tối, Trần Thiếu Thanh tỉnh.
Gã vẫn tức vì đầu chưa hết buốt, eo còn đau, lưng vẫn mỏi, nhưng gã cứ muốn đi Từ Châu.

Y nhìn gã nhợt người mà lòng vẫn nhiệt tình hướng về Từ Châu, cuối cùng y không nỡ nói thêm về vụ ủy thác.
Vụ này cũng không hẳn là vì Thiếu Thanh.
Vài canh trước, lúc nói chuyện với hắn, y không biết hắn có hiểu hết không.

Sau khi y nói hết những gì cần nói xong, đôi mắt trong trẻo của hắn vẫn dõi theo y, nhìn y không chớp mắt, tựa như y là tín ngưỡng duy nhất của hắn, tín ngưỡng ấy sụp đổ… Y thấy, hắn vừa lặng lẽ lên án hành vi của y, vừa âm thầm ghi sự tồn tại của y vào xương tủy hắn.
Y bèn dời mắt, vội chạy về phòng mình, đóng sầm cửa lại, chặn lời hắn toan nói.
Y không thể quên ánh nhìn kia của hắn.
Y thương lượng với gã về những việc sắp làm, kế đó nghỉ ngơi một đêm.

Xế chiều cuối ngày hôm sau, tinh thần gã xán lạn trở lại, dọn dẹp hành lý xong xuôi thì hào hứng gọi y sát vách đi Từ Châu.
Không ngờ, y còn chưa đáp thì hắn từ phòng khách chạy ra hỏi gã.
Thoạt trông hắn hoảng lắm:
– Trần thiếu hiệp, các huynh… sắp đi sao?
Gã đã hào hứng nên vui vẻ đáp:
– Phải.

Thẩm đại ca không ở trong phòng ư?
– … – Dường như hắn bị giọng điệu vui vẻ của gã kích thích, rồi hắn mỉm cười, hỏi gã – Đệ theo các huynh được không? Đệ cũng biết đánh nhau.
Gã nhíu mày, nhìn hắn từ trên xuống dưới, đổi giọng chán ghét:
– Ngươi? Đường đường là Phong trang chủ mà đi chung với tụi ta lăn lộn giang hồ, ta không dám… Với lại ngươi biết đánh đến đâu chứ, ta với Thẩm đại ca phải làm việc, đâu thể đèo bòng thêm ngươi được.
Nụ cười của hắn cứng lại.

Hắn định thông qua Trần Thiếu Thanh để được theo hai người họ, rồi chia rẽ hai người họ, tiếc là cả hai đều không cho hắn cơ hội này.
Chắc Thẩm đại ca sắp ra cửa, gã nghĩ vậy.


Gã thấy hắn không định từ bỏ ý đồ đòi đi theo, bèn nói:
– Ngươi về đi.

Chuyện cũ cần ôn chắc ôn đủ rồi.

Người đừng quấy rầy ta với Thẩm đại ca nữa.
Gã tự thấy gã đã nể mặt mũi hắn rồi, nể hắn là bạn của Thẩm đại ca.

Với lại tâm trạng gã hôm nay không tệ.

Phải biết là gã cực kì khinh thường cái loại người không có miếng võ công nào, lại thích đeo bám gây phiền như hắn.

Gã nói xong, lười giao lưu với hắn, chạy thẳng về phòng tiếp khách của y.

Tất nhiên, gã cũng chẳng buồn quan tâm vẻ mặt hắn sau khi nghe gã nói.
Hắn lẳng lặng đứng đó, biểu tình hoang mang, nom như một đứa trẻ lạc lối, không biết đi về đâu.
Cả trưa y ra ngoài, ghé tiệm bên đường mua lương khô, thảo dược, chuẩn bị cho chuyến đi đến Từ Châu.

Sau khi y chuẩn bị xong xuôi cả thảy, y về lại quán trọ thì thấy phòng của hắn trống hoác.

Y không nhịn được, túm tiểu nhị hỏi ít chuyện.

Tiểu nhị bảo, hắn đi rồi.
Đi rồi.
Y thảng thốt chớp mắt, rồi cảm ơn tiểu nhị, xong lên lầu kiếm Thiếu Thanh..