Tháng Chín Gió Về

Chương 1: 1: Mở Truyện “tháng Chín Gió Về” Bằng Những Tháng Ngày Trong Mắt Vô Ngân






Đang mơ màng trong gian riêng, dường như Phong Vô Ngân thấy được chuyện diễn ra trong trấn nhỏ khi xưa của hắn.
Làn khói hững hờ lửng lơ trước mắt, khuyến tán khắp gian, trần nhà dần dà hiện rõ, lộ ra gian phòng quen thuộc lẫn người thân cũ.
Khi đó trong trấn có nàng Tây Thi trong nhà bán đậu phụ, trổ mã đến là xinh, tay chân mềm mại, nhẹ nhàng tựa hoa lan, e ấp như đóa sen chớm nở.

Nàng thường đứng trước mặt hắn, lắp ba lắp bắp nhờ hắn hái giúp một đóa hoa dại ven đường để nàng bó chúng lại.
May mà nàng Tây Thi lương thiện, ôn hòa muốn chết.

Hắn cũng chỉ là một chàng trai kém duyên, ngày nào cũng chê sự dịu dàng ấy của nàng.

Giờ nhớ lại, nhọc cho nàng thật.
Khi đó Thẩm Mặc Lam cũng là một chàng trai trẻ mặt đơ, y thường tranh hắn việc trò chuyện với nàng Tây Thi.

Y còn sắt son hẹn thề rằng trước sau gì cũng có ngày y rước nàng về, hắn không nói câu nào, lao vào đánh y.

Nàng Tây Thi đứng bên cạnh, nhìn hai cậu trai đánh nhau, đánh dữ quá thì nàng gọi người vào cản, chính nàng cũng chẳng hiểu sao bọn họ phải đánh nhau nữa.
Sau đó, nàng Tây Thi gả vào Kinh Thành.

Y với hắn chẳng ai rước được nàng.

Kinh Thành ấy à, chốn vua chúa quyền quý đấy.

Trấn của họ mấy ai được vào Kinh Thành đâu.

Ai vừa lượn một vòng trên Kinh Thành về là được người trong trấn ngưỡng mộ, họ cảm thấy người đó đã kinh qua một chuyện lớn vô cùng trong đời.

Kinh Thành chính là một nơi thần kỳ như vậy, nhất là với hai chàng trẻ Thẩm Mặc Lam và Phong Vô Ngân – Kinh Thành là chốn xán lạn mà họ muốn hướng tới vậy.
Ngày nàng Tây Thi đi, cả hắn lẫn y đều thất tình.

Hai người họ chạy tới vùng ven mà họ thường đánh nhau, tuy chẳng rõ thắng thua nhưng vẫn đánh.

Cuối cùng cả hai kiệt sức, nằm vật xuống bãi cỏ xanh, đờ đẫn nhìn trời.
– Sao đệ cứ ganh huynh vậy hả Phong Vô Ngân?
Lâu rồi không thấy chàng thiếu niên thích mặc đồ đen này lạnh nhạt nói chuyện.
Hắn cười, đáp:
– Rõ ràng huynh ganh đệ.
– Đệ… – Y lạnh lùng quay đầu, trừng mắt hắn, rồi vội ngoảnh mặt ra chỗ khác – Đệ thật lưu manh.
– Lưu manh thì lưu manh vậy.


Đệ thích trêu cái tảng băng lạnh huynh đấy.
Y chán chả buồn phản hồi hắn nữa.
– Ôi.

– Hắn bắt chước mấy lão trong trấn, thở dài –Tây Thi cô nương đi rồi.
– Nhìn đệ chẳng có miếng đau lòng nào luôn.

– Y lạnh nhạt.
– Mặc Lam huynh nghiêm mặt tối ngày không mệt à?
– Liên quan gì đến đệ…
Hai người lại im lặng.
Chợt, hắn nói:
– Nay đệ qua nhà huynh nhé Mặc Lam?
– Sao?
– Đệ vừa đánh nhau với huynh, quần áo dơ hầy.

Giờ mà về bị mẫu thân đệ thấy, mẫu thân mắng đệ mất.

– Hắn vẫn bắt chước mấy lão trong trấn, thở dài, mắt hắn lấm lét nhìn thiếu niên nằm kế bên.
Thiếu niên nằm kế bên ngẫm một lúc, rồi đồng ý:
– Cũng được.

Nhớ về báo Phương bá với mẫu thân đệ là được.
Hắn nghe vậy, cười tít mắt:
– Quả nhiên Mặc Lam huynh vẫn cứ là quan tâm đệ.
Y nhắm mắt:
– Đệ bớt giùm.
– Không đúng sao Mặc Lam… – chợt y bật dậy, nhiệt tình nhìn hắn nhắm mắt khinh y mà đánh – Ối! Thẩm Mặc Lam huynh làm gì đấy!!! Đau quá!

– Bẩm trang chủ.
Nụ cười trên môi của hắn cứng đờ khi hắn nghe tiếng gọi cung kính này.
Nếu không nhờ tả hộ vệ gọi hắn, dường như hắn đã quên rằng chuyện qua cả rồi.
Hồi nhỏ, nhà hắn gần nhà y, hai người họ cùng nhau trải qua quãng thời gian ấu thơ ngây ngô, đoạn đời trước năm hắn mười sáu là đoạn ký ức hắn thích nhất – vì lúc ấy – hắn được Mặc Lam dịu dàng, lặng lẽ quan tâm hắn.
Sau đó, hắn nhận ra tình cảm hắn dành cho y không còn đơn thuần nữa.

Hắn không ngờ sau khi hắn thổ lộ với y thì bị y ghét bỏ, hắn còn chưa kịp làm gì cho thỏa tấm chân tình của hắn thì bị phụ thân hắn bắt về Phong trang.

Còn y trở thành anh hùng hướng thiện diệt tà, thỉnh thoảng hắn mới được nghe chuyện của y qua những cuộc trà dư tửu lậu, và rồi…
Và rồi, nhiều việc xảy ra, hắn không dám nhớ lại.

Hiện tại thì, hắn sắp chết rồi.
Cuối cùng cũng đến.
Hắn chẳng còn bé bỏng gì cho cam, cách đây vài hôm vừa qua sinh thần lần thứ ba mươi của hắn – hắn vẫn luôn nhớ kỹ số năm mình thở trên đời, dẫu khắp cái trang viên này chẳng ai hay.
Không trách họ không biết được.

Người làm trong trang vào rồi lại ra, đông đúc vô cùng, làm việc lâu năm trong trang viên lâu nhất nhất là trang phó với vài ảnh vệ có khế ước bán thân.

Sau khi hắn kế nhiệm cái trang viên này, hắn trả hết khế ước bán thân cho họ, để họ tự do hết.

Hiện tại những ai còn ở lại trong trang viên, ấy là do họ quá yêu mến cái trang viên này, chẳng hạn như lão quản gia, tả hộ vệ và hữu hộ vệ.
Có điều, chính hắn cũng lười chia vui ngày sinh thần với người khác, thậm chí nói ra thì chính hắn cũng thấy hơi xấu hổ.

Đàn ông ba mươi mà còn phải nhắc người khác về sinh thần của mình, chưa kể hắn còn là chủ cái trang viên này nữa, chuyện mất mặt đến vậy, sao mà hắn làm được chứ.
Trừ chuyện liên quan đến Thẩm Mặc Lam.
Hắn thật lòng muốn ở bên y nhân dịp sinh thần của hắn.

Nhanh thôi, họ sẽ chẳng gặp lại nhau nữa, hắn thấy tiếc lắm – nhưng chắc y không tiếc đâu.
Nói trước nhé, hắn tỉnh táo hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.

Bên cạnh y đang có một gã Trần Thiếu Thanh, hắn thấy hơi mất mặt, lỡ mà để gã nghe được, chắc gã cười vào mặt hắn mất.
Ai cũng có thể cười nhạo hắn, trừ gã.

Hắn tự thí chính mạng của hắn để cứu gã mà, ngoài việc gã ríu rít cảm ơn hắn phát khóc thì gã chẳng muốn biết gì thêm.
Hắn cũng chẳng muốn gã biết vì cứu gã mà hắn phải trả giá lớn đến mức nào, nghe có vẻ hắn thật lương thiện biết bao.

Thật ra, hắn không hề để ý chuyện sống chết của gã làm chi.

Nếu không nhờ y hạ mình van xin hắn, còn lâu hắn mới cứu y.
Với lại… lúc trước khi cứu gã, hắn cũng không biết hắn phải trả giá đắt vậy mà – lấy mạng đổi mạng đấy.

Nếu đời này tua ngược lại một lần… chính hắn cũng không biết hắn có quyết định làm thế không nữa.
Chắc là có.
Dáng vẻ y khổ sở khẩn cầu hắn lúc ấy khiến hắn xót thật sự.
Lúc ấy, mạng gã tựa giếng cạn.

Để cứu lấy gã, y chấp nhận làm tình nhân của hắn đến khi gã hoàn toàn hồi phục.


Điều kiện hấp dẫn đến thế, sao hắn nỡ chối từ chứ.
Lúc đầu, hắn cứ ngỡ y sẽ từ từ thích hắn, đến khi gã hồi phục, y và hắn nương theo đà đó mà về bên nhau.

Không ngờ trời cao trêu đùa hắn: đương lúc gã đang từ từ khỏe lại, hắn phát hiện chính hắn đã lâm bệnh nguy kịch, độc thấm vào xương, thần y chịu thua, so với tình trạng tựa giếng cạn của gã lúc trước thì thảm hơn nhiều.
Thảm hơn hết – ấy là – đến tận lúc này, y vẫn không thích hắn.
– Trang chủ?
Hắn chợt nhận ra có người đang gọi hắn, đành gượng sức ngồi dậy:
– Sao?
Tả hộ vệ cung kính như cũ, thưa:
– Thẩm Mặc Lam công tử và Trần Thiếu Thanh công tử đã đến, đang chờ trang chủ ở đại đường.

Họ bảo… đêm nay họ định rời khỏi Phong trang.
Hắn “ừ” một tiếng, ánh mắt hoang mang.
Chuẩn bị đi rồi à…
Tuy lục phủ ngũ tạng của hắn nhiễm cổ độc, đang dần hao mòn, lão hóa, nhưng hắn vẫn cảm thấy tim hắn đớn đau khó tả.
Phản ứng của hắn chậm chạp, tả hộ vệ lén thở dài, không đành lòng, khẽ gọi:
– Trang chủ?
Hắn sực tỉnh, lấy lại tinh thần, cười theo quán tính, phóng khoáng hào sảng:
– Ta biết rồi, lát ta qua.

Ngươi bảo Tiểu Liên lại đây giúp ta với.
– Rõ.

– Theo sau lời đáp của tả hộ vệ là tiếng chân người rời cửa.
Dẫn Sót Hồn.
Không biết gã trúng thứ cổ độc tà môn ngoại đạo này từ đâu, khiến hắn chẳng sống được bao lâu.
Xuất thân từ vùng Giang Nam sông nước, mặt mày gã thanh tú cực kì.

Tiếc là tính tình ích kỷ, mạnh mẽ, nóng vội, ghét ác như thù, kiếm pháp linh hoạt, tục xưng “Thu Diệp Khách”.
Sau khi hắn đồng ý với y rằng hắn sẽ cứu gã, hắn bắt đầu ra sức tìm hiểu về độc mà gã trúng, thậm chí còn âm thầm tìm hiểu xem gã trúng độc từ đâu.

Nghe nói, Thu Diệp Khách trêu phải một cô nương Miêu Cương chơi cổ độc nào đấy, cô nương đem lòng thương Thu Diệp Khách mà Thu Diệp Khách hững hờ từ chối.

Vì quá yêu nên căm hận cực độ, cô nương này hạ Dẫn Sót Hồn vào gã – một loại cổ độc không có cách giải.
Dẫn Sót Hồn bắt nguồn từ Miêu Cương.

Đây là một loại cổ độc không rõ tung tích trong giang hồ.

Ban đầu, Dẫn Sót Hồn được điều chế bởi một cô gái lụy tình sau khi người cô thương qua đời, cô tự hạ thứ độc này vào chính cô nhằm nối chân theo bước người thương, độc không gây đớn đau, nhưng nó bào đi lục phủ ngũ tạng, khiến con người ta chết dần chết mòn, ngoại hình lúc khuất núi tựa mấy lão người sáu mươi.
Kẻ biết Dẫn Sót Hồn không nhiều, người biết cách giải lại càng thiếu.

Tình trạng của hắn bây giờ âu cũng do hắn gieo gió gặt bão, dẫu không biết trả giá ra sao nhưng vẫn một lòng muốn cứu – ấy là tự thí chính mình.
Thậm chí chuyện hắn biết cách giải – lại là một chuyện tình cờ.
Mẫu thân của hắn, Mộ Vân, từng là Độc Tam Nương tiếng tăm lừng lẫy khắp giang hồ.


Năm đó, người yêu đương với Phong trang chủ Phong Thập Nhất tà giáo tới nỗi ai nghe tới tên là sợ vỡ mật.

Sau đó, Độc Tam Nương dịch dung thành một người phụ nữ làm nông bình thường, ôm một đứa nhỏ sống ẩn trong một cái trấn cách Phong trang viên không xa, Phong Thập Nhất cũng sẽ thăm hai mẹ con hắn một lần.

Mười mấy năm trôi qua, người đời quên lãng, Phong trang chủ đón mẹ con hắn vào trang viên.

Hiển nhiên, Phong trang chủ đã qua đời trong đại đường xem Độc Tam Nương là chính thê duy nhất.
Phụ thân, mẫu thân hắn trước giờ chỉ có nhau, không có hắn.

Nghe lạ nhỉ, hắn là con của họ, nhưng hắn không cảm thấy mình được họ yêu thương gì cả.

Hồi hắn còn quen y lúc ở trấn, tính cách hắn không như này đâu.

Về sau, hắn càng lúc càng ích kỷ như phụ thân, mẫu thân của hắn – trừ chuyện mình để ý thì hắn chẳng quan tâm gì sất.
Rồi mẫu thân hắn đi theo phụ thân hắn.

Với hắn thì cùng lắm hắn lại để tang thêm một thời gian thôi.

Kế đó hắn chính thức tiếp quản Phong trang viên, nghe hơi nhức đầu.
Hồi còn ở trấn, hắn từng khiến y ghê tởm hắn vì hắn lỡ thể hiện rằng hắn thích y.

Chờ mẫu thân hắn qua đời, chuyện trang viên ổn định thì hắn mới đi tìm y.

Hắn cứ ngỡ y chẳng thể nào thích đàn ông, nào ngờ chục năm trôi qua, đích thân y cầu xin hắn – vì một gã đàn ông xa lạ.
Hắn có cách giải thật.

Mẫu thân hắn cũng là người Miêu Cương mà.

Y biết, nên y mới tìm hắn.

Y cũng không ngờ hắn còn thích y, nên y mới đồng ý làm tình nhân của hắn… âu cũng vì gã.

Hắn mừng quýnh lên mà dốc sức giúp gã thải độc.

Lúc trước hắn không chăm chú lắng nghe mẫu thân học cách phối cổ chế độc, nên chính hắn cũng chẳng biết gã trúng phải độc gì, hắn bèn quan sát biểu hiện bên ngoài của gã rồi mày mò.

Bệnh trạng của gã khá kì quái: sau khi trúng độc, trên mu bàn tay có mấy nốt tròn xanh nhạt như phù chú, loang đến nửa ngón út.

Da gã lại trắng nõn, mấy nốt ấy nổi bần bật.

Hơn nữa, gã không cảm thấy đớn đau gì cả, chỉ là phản xạ trì trệ, càng lúc càng chậm, như điếu thuốc tàn trước gió vậy.
Hắn vắt óc nghĩ suy, mất ăn mất ngủ mấy hôm, cuối cùng cũng tra được trong mớ sách cũ mà mẫu thân hắn để lại, rằng độc tên Dẫn Sót Hồn, biểu hiện bên ngoài khớp với biểu hiện của gã.

Giữa những mảng giấy lem luốc ấy, hắn thấy cách giải, nhưng lại quên coi di chứng của cách đó..