Thằng Bệnh Hoạn, Tránh Xa Bà Ra!!

Chương 12: Rắc rối nhỏ trong rắc rối to




-"Mẹ kiếp, con Trinh mà có mệnh hệ gì, tao thề tao sẽ kiện lên đến toà thị chính luôn chứ chẳng chơi đâu!" Tôi ghiến răng ken két khi xe của con Vy phì đã chạy vào trong khu phố Z - khu phố nổi tiếng ăn chơi thác loạn của giới trẻ ở Sài thành.

-"Gửi xe, gửi xe nhanh!" Con Vy phì tấp vào trong bãi giữ xe đầu phố, đá chống xe rồi giựt tờ giấy gửi xe trên tay ông già canh giữ rồi nắm tay tôi chạy như bay đến quán karaoke 97.

Tôi ngước nhìn căn nhà 5 tầng trước mặt, đây là một chỗ kinh doanh xen lẫn pub trá hình karaoke, phía dưới là pub mở cửa vào lúc 10h tối trở xuống còn ở những tầng trên là các phòng karaoke hoạt động 24/24, rất thích hợp làm nơi ăn chơi thác loạn, học làm người lớn của lũ "phá gia chi tử". Tôi rất ghét những nơi này, tôi đã từng vào đây một lần với đứa bạn và tuyệt nhiên không bao giờ quay lại đây lần nào nữa. Lần đó cũng là lần đầu tiên tôi đi pub, và gặp được 2 con "dê", lần đầu tiên mà gặp được hẳn hai con luôn cơ đấy!

-"Chết tiệt, con Trinh đang ở trong đây à? Mày chắc không?" Tôi bóp chặt tay nhìn lên toà nhà cao to nhất khu phố này.

-"Chắc! Gọi nó không dược, biết nó ở đâu mà tìm đây?"

-"Tìm hết thôi. Tao với mày chia ra, tao tìm tầng 1 mày tìm tầng 2, okie?"

-"Ừ..."

Rồi tôi nhanh chân chạy đi tìm khắp nơi ở tầng 1, nhà vệ sinh, các phòng karaoke thì tôi he hé nhìn vào để tìm nó. Mỗi khi tôi mở ra một căn phòng, hoặc là không có người, hoặc là thấy rất nhiều người trẻ, họ chắc khoảng tầm tuổi tôi hoặc chị Thiên đang nhún nhảy, ca hát và có khi là hôn nhau điên cuồng. Người lớn họ vẫn thường hay bảo, lũ trẻ ngày nay sung sướng quá không như trẻ con khi xưa thiếu thốn đủ thứ nhưng càng sung sướng, đầy đủ về mặt thể chất bao nhiêu thì lại thiếu đi về mặt tinh thần bấy nhiêu. Giai đoạn nào cũng vậy, luôn có những mặt xấu và mặt tốt khác nhau và chỉ là qua năm tháng, những mặt xấu và mặt tốt đó hoán đổi vị trí cho nhau như tốt thành xấu, xấu thành tốt và mọi người đều gọi sự hoán đổi đó bằng một cụm từ rất hoành tráng -"Sự phát triễn của xã hội". Nhưng có một điều tôi luôn chắc chắc rằng, dù cho sự hoán đổi đó xảy ra ở đâu, ra sao thì người bị ảnh hưởng nhiều nhất luôn luôn là trẻ em. Trẻ em khi xưa tuy thiếu thốn về mặt thể chất nhưng về mặt tinh thần thì hầu như không, tôi vẫn còn nhớ mẹ thường hay kể tôi nghe về những trò chơi khi xưa mẹ từng chơi khiến tôi cảm thấy rất lạ lẫm vì chưa từng chơi qua bao giờ mà chỉ đọc được trên những tranh sách, mẹ bảo lúc đó trẻ em ở thành thị hay nông thôn đều chơi những trò chơi đó và rất vui tuy rằng cuộc sống khốn khổ chạy ăn ngày 3 bữa nhưng đó là khoảng thời gian tuổi thơ mẹ luôn thấy hạnh phúc. Còn bây giờ, tuy đã ấm no, sự thiếu thốn về thể chất đã được lấp lại nhưng lại làm lộ ra một cái hố khác sâu hơn, khó lấp hơn, đó là sự thiếu thốn về mặt tinh thần. Vì sao tôi lại nói như thế ư? Vì hầu hết những đứa trẻ thanh thiếu niên tầm tuổi tôi đang ở trong khu phố này, đa phần đều thiếu đi sự lo lắng quan tâm của bố mẹ, hay là vì quá no đủ nên tìm đến những cuộc vui xa hoa ở chốn thị thành này và vì muốn mình trở nên là sống theo kịp thời đại và ra dáng dân thành thị nên lao đầu vào những thứ xa xỉ, hào nhoáng và dần tha hoá mất. Tuy tôi chỉ mới 17 tuổi nhưng cũng đã phần nào nhận ra được điều đó nhờ có sự giáo huấn vô cùng là gay gắt của người chị hai đáng kính cùng anh ba thiên tài của tôi.

-"Không thấy mày ơi." Khi tôi vừa lên tầng hai thì thấy con Vy phì chạy lại, mắt nó rưng rưng lệ nhìn tôi -"Khi sáng tao nên đi cùng nó mới đúng... Nó bảo với tao là chiều nó gặp thằng đó nói chia tay nhưng nó sợ, kêu tao đi cùng, nhưng tao bận phụ mẹ bán chè... là lỗi do tao..."

-"Bình tĩnh, giờ không phải lúc cho mày khóc đâu! Lên tầng 3 xem xem." Tôi nắm tay nó lôi nhanh lên tầng 3.

Tầng 3 của nơi này tập trung những phòng karaoke tốt và cách âm tốt nhất, dành cho lũ ăn chơi trác táng vung tiền như nước mới sử dụng nỗi, ấy vậy mà chưa bao giờ tầng 3 này vắng khách cả.

-"Ê mày, mày nghe thấy tiếng khóc ở trong phòng này không?" Con Vy phì vừa đi vào toilet ngang qua một căn phòng bèn quay lại hỏi tôi. Tôi liền đi lại, áp tai vào cửa toilet...quả thật có tiếng khóc!

-"Trinh... Trinh, mày phải không Trinh?"

Tiếng khóc ấy ngày càng lớn hơn nữa.

-"Trinh! Tao Linh nè, mở cửa ra đi mày!" Tôi nói to đoạn gõ gõ cửa toilet.

-"Hix...hix... "cạch!" "

Nghe tiếng cửa đã mở tôi vội mở toang cửa toiley ra. Và ngay lúc đó tôi nhìn thấy một thân hình người con gái da trắng ngần đầy vết trầy xước và áo trên người gần như rách te tua hết đang ngồi co ngối dưới bồn cầu, mái tóc dài đen nhánh hơi rối lên và chủ nhân của mái tóc đó nhìn tôi với cặp mắt đầy nước, hai má nó đỏ lên thấy rõ. Nó mấp máy môi như muốn nói gì đó với tôi...

-"Trinh, mày có sao không? Trời ơi thằng khốn đó đã làm gì mày chưa" con Vy phì hốt hoảng bước vào, ngồi xuống trước mặt, hai tay giữ bả vai nó.

-"Tao... tao sợ quá..." con Trinh ôm chầm lấy con Vy phì rồi dụi đầu vào mái tóc ngắn củn cởn của con Vy phì mà khóc như mưa.

Tôi thở dài, cởi chiếc áo khoác trên người rồi khoác lên người con Trinh xong ngồi xuống vỗ vỗ lưng nó.

-"Mày không sao chứ?" Tôi vừa vỗ vừa nhẹ giọng hỏi nó, mới đầu tôi định sẽ mắng nó té tát cơ nhưng khi thấy dáng vẻ này của nó, tôi thật sự không còn ý định đó nữa.

-"Đúng rồi mày không sao chứ? Thằng đó có làm gì mày không?" Con Vy phì đẩy vai con Trinh ra rồi nhìn nó. Mặt con Trinh đỏ lên nhưng nhìn kĩ thì đó lại giống như dấu hằn của mấy ngón tay người in lên gương mặt trắng ngần của nó.

-"Thằng khốn đó tát mày à?" Tôi quay mặt nó về phía mình, nhíu mài nhìn từng vết hằn đỏ lên cực bắt mắt trên mặt.

-"Tao...tao không sao hết...thằng đó định cưỡng bức tao, nhưng tao thoát được..." con Trinh nhìn tôi vừa gắng cười tỏ ra mình không sao nhưng hai hàng nước mắt vẫn tuôn ra trên mặt.

-"Sao nghe dễ vậy? Thằng đó đi một mình hả?" Tôi nghi ngại hỏi nó.

-"Không... Có bạn của nó nữa, nhưng... bọn nó mỗi đứa dắt theo một nhỏ,... Với hình như tụi nó chơi thuốc..."

-"Cái gì! Chơi thuốc á?" Con Vy phì la lên, dường như nó thật sự rất sock.

-"Tao không có chơi... tuy nó đã rủ... tao từ chối muốn đi về... rồi thì nó...đè tao ra...nó...nó..."

-"Thôi thôi mày không cần nói nữa, mày thoát được là may lắm rồi, may lắm rồi..." tôi ôm nó rồi vuốt nhẹ lưng nó, nó thì khóc càng to hơn nữa.

-"Nhưng mà mày ơi..." được một lúc sau nó khẽ cất tiếng nói với tôi-"Nãy...tao hoảng quá, lấy gạt tàng thuốc đánh vào đầu thằng đó... rồi tao chạy ra ngoài ngay khi nghe thấy tiếng la của thằng đó...mày ơi, có khi nào...Nó chết rồi không?"

Tôi giật mình đẩy con Trinh ra rồi nhìn nó:

-"Sao mày nghĩ vậy?"

-"Do...tao đập khá mạnh, lúc chạy nghe tiếng nó la lên ghê lắm...tao chạy đến toilet rồi mới nhận ra nó...Không có đuổi theo...có khi nào..."

-"Khoan!" Tôi ôm ngực nhìn con Trinh, hoàn toàn không thể ngờ được đến tình huống này. Hèn gì nãy giờ tôi cứ thấy ngờ ngợ về sự chạy thoát quá dễ dàng của nó. Tôi nhìn nó, hai tay giữ bả vai nó nhìn thẳng vào mắt nó như tìm kiếm một tia nói dối... Nhưng tôi không thấy gì cả, ánh mắt nó tràn đầy vẻ sợ hãi.

-"Vậy mày trốn ở đây là sợ thằng đó chết?"

Nó im lặng. Vậy là tôi đoán đúng rồi. Tôi siết chặt bả vai nó hơn nhìn nó xong quay sang con Vy phì đang chết ngồi bên cạnh. Hình như nó vẫn chưa thể hoàn hồn lại được.

-"Mày nghe tao hỏi nè, mày đánh thằng đó mấy lần?"

-"M...một lần"

-"Phù...Không sao đâu, chắc không chết đâu nhỉ Linh?" Con Vy phì quay sang nhìn tôi, giọng nói nó méo mó hẳn ra.

-"Tao không biết. Biết đâu được nó phang trúng phần mềm là đi tong chỉ cần một đòn duy nhất." Tôi mặc dù hơi hoảng nhưng giọng nói vẫn tỉnh như không.

-"Con này... mày..làm tao lo đó! " con Vy phì đánh vào vai tôi, mặt nó càng ngày càng nhăn lại.

-"Không chết đâu, nếu chết nãy giờ tụi mình còn ngồi đây à?"

-"Ý mày là sao?" Con Trinh đã ngưng khóc hỏi tôi.

-"Thì là nếu phát hiện có người chết thì phải nghe tiếng cứu thương với xe cảnh sát hú inh ỏi, rồi náo loạn cả lên chứ. Nãy giờ ngồi tronh đây gần 30 phút rồi có thấy gì đâu." Tôi bình thản nói lên suy nghĩ của mình.

-"Nhưng lỡ...chưa ai phát hiện ra thì sao?" Con Trinh lại hỏi tôi.

-"Mày khờ thật, mày bảo thằng đó không đi một mình mà! Còn bạn bè nó nữa, thấy nó nằm một đống đó chả nhẽ không biết là nó chết hay sống à?" Tôi cốc đầu con Trinh một cái.

-"Nhưnh...bọn nó phê thuốc rồi mà mày..."

-"..."

Giờ thì tôi câm nín thiệt. Đúng rồi bọn phê thuốc trừ khi tát nước vào mặt hay đâm chúng nó vài nhát may ra bọn nó mới tỉnh lại. Có khi nhìn thấy thằng đó nằm giữa nhà đầu be bét máu, cả bọn phê thuốc đó tưởng thằng này đang tắm sốt cà chua cũng nên. Hoặc là làm chuyện khác... Tôi lắc đầu xua đi mấy hình ảnh nhạy cảm đó ra khỏi đầu. Hix bữa nào phải đi rửa tội tẩy não bớt mới được.

-"Linh! Giờ sao?" Con Vy phì kéo kéo tôi thoát khỏi sự tự vấn của tâm hồn.

-"Chậc, vậy đi giờ tao sẽ đi xem thằng đó có chết không. An tâm tao có mang đồ chích điện phòng thân bên người nè. Mày với con Vy phì đi ra ngoài ngồi đi, đợi tao, được chứ?" Tôi nhìn bọn nó bình tĩnh nói.

-"...tao không muốn mày gặp nguy hiểm..." con Trinh lắc đầu tỏ ý không chịu.

-"An tâm đi, tao biết võ nè, vừa có đồ chích điện phòng thân nữa"- rồi tôi móc trong túi quần ra đồ chích điện cho nó thấy-"Nên không sao đâu, tao sẽ ra ngay mà."

-"Nhưng..."

-"Đúng rồi không sao đâu. Con Linh nó giỏi trong mấy trò giả điên lắm."

Cái con Vy phì này, bà mày giỏi giả điên thì liên hệ gì đến cái chuyện này cơ chứ (gào)

Rồi con Trinh cũng đồng ý, nó chỉ cho tôi căn phòng đó rồi bảo tôi phải cẩn thận, nó với con Vy phì sẽ ở ngoài chờ, 15 phút sau không thấy tôi ra, bọn nó sẽ đạp cửa xông vào tìm tôi. Ôi cảm động quá. Thế là tôi đút tay vô túi quần, tay nắm chặt cái chích điện hùng dũng bước đến căn phòng đó. Hùng dũng thế thôi nhưng hai chân tôi cứ run lên từng hồi, không ngừng chia ra hai tình huống.

Tình huống 1: Nếu như thằng đó chưa chết.

Dễ ợt và quá mừng cho đội thỏ rừng. Tôi sẽ có thể thử công dụng của cái chích điện mà anh Văn trong một phút xúc động mạnh đã mua tặng tôi nhân dịp thứ bảy đi ngang tiệm bán dụng cụ mới khai trương. Thú thật lúc nhận được cái thứ này, tôi méo mặt không biết có nên bán rẻ lại trên chợ đen hay không hay lấy nó đem chích con Meo xem thử ra sao (may mà suy nghĩ đó đã bị anh Văn một cước tẩy ra khỏi não tôi nên không thực hiện được) vậy mà giờ lại sử dụng nó vào một việc trừ gian diệt ác như vậy đấy hehee tôi sẽ cho thằng khốn đó vài cái chích điện mở hàng, chích ngay chỗ "con chim nhỏ" của nó cho nó bít giống khỏi đi hại đời con gái nhà lành nữa!

Tình huống thứ 2: Thằnh khốn đó chết.

Tình huống này thì khỏi suy nghĩ chi cho mệt. Tôi vẫn sẽ chích thằng đó một cái, rồi gọi cho cảnh sát báo cáo hiện trường xong thì chạy về nhà, search google:

Khi đi tù cần mang theo những gì

Chưa đủ 18 tuổi đi tù trong bao lâu

Những nhà tù tốt nhất ở Sài Gòn

Những lưu ý khi đi tù.

Ẩm thực trong nhà tù.

Nhà tù nào cai tù đẹp trai nhất

Xong rồi gửi đường link đó cho con Trinh thông qua messenger.

...

...

Mà tôi đang nghĩ gì vậy >.< sao chap nào con mụ tác giả cũng tống vào não tôi ba cái suy nghĩ biến thái bệnh hoạn đó vậy cơ chứ. Biến tôi thành một con nữ chính vô cùng biến thái lẫn biến chất dẫn đến biến dạng. Grừ, được lắm con mụ tác giả, độc giả mà hiểu lầm tôi là bà sẽ bị hội đồng 500 đấy chứ chẳng đùa đâu.

...

...

-"Phòng 18 đây rồi." Tôi dừng lại trước cửa một căn phòng có cánh cửa vàng chói mắt ghi chữ VIP, bình tĩnh hé mở cửa nhìn vào. Tôi giật mình...