Thần Yêu Lục

Chương 35: Hạo Hoàng thiên – Nhân gian (hạ)




Nguyệt ảnh cách hoa, hoa tương tùy. Vân vụ quan nhân, nhân bất quy.

Hạo Hoàng nghĩ, mệnh số của thần tiên không có tận cùng, các cụ nói cái gì mà thanh tâm quả dục, tu thân dưỡng tính, quả là nhạt nhẽo. Nếu không phải hắn đội cái danh đại thái tử thiên giới, có lẽ đã sớm xuống nhân gian làm một phàm nhân rồi.

“Người bình thường ngày ngày ăn chơi đàng điếm, không học vấn chẳng nghề ngỗng?” Cửu Gia từ trước đến nay chẳng bao giờ nể mặt ai, thoải mái châm chọc hắn. Y nói đại thái tử, ngài quả là bình thường.

Người bình thường, tai họa bình thường.

“Sao cháu lại là người tai họa?” Hắn không phục, nhưng không nói lại cậu mình, cũng chỉ đành ăn chơi đàng điếm, không học vấn chẳng nghề ngỗng hơn, giống như tự giận dỗi chính mình. Sau đó Cửu Gia lại nói, ta biết thằng nhóc nhà ngươi bên ngoài thì tỏ ra dửng dưng như không, kỳ thực rất khổ.

Vừa sinh ra đã bị phụ hoàng mẫu hậu quẳng xuống Thiên Nhai Hải Giác, được ta nuôi lớn, từ nhỏ đã thiếu tình thương của cha mẹ, ta lại luôn cưng chiều, thành ra làm hư ngươi.

Ôi, đều là lỗi của bản tôn.

Nghe y nói vậy, Hạo Hoàng nhất thời hơi xấu hổ. Quả thực là hắn thiếu tình thương, nhưng Cửu Gia rất tốt với hắn. Họ đều nói đại thái tử thiên giới ỷ vào mình là con trai trưởng của Thiên Đế, nên mới mắc sai lầm không hề kiêng nể như thế. Thực ra là hắn ỷ vào Thiên Tôn Ti Mậu che chở, nên mới dám vô cớ gây rối.

Hắn nhớ khi còn bé lén chạy về Cửu Trọng Thiên, khi đó nhị đệ và tam đệ của hắn đã ra đời, người toàn bộ thiên cung đều xoay như chong chóng vì hai vị tiểu tổ tông này, nhưng tiên nữ tiên tử lại không biết hắn là đại thái tử thiên giới, thậm chí có người đẩy hắn một phát, nói trẻ con lang thang ở đâu đến, mau cút đi.

“Cho nên hồi đó ta nghĩ, nếu tam giới đã không biết đại thái tử thiên giới, vậy thì làm chút việc để họ nhớ đến ta.” Hạo Hoàng vuốt môi Vấn Cốt, nở nụ cười: “Chuyện tốt quá khó làm, cho nên liền làm chút chuyện xấu.”

Lật đổ lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, đùa giỡn tiên tử thiên cung, ném bảo kiếm của Thiên Đế vào trong Dao Trì… Dần dần, rốt cuộc họ nhớ thiên giới còn có một nhân vật là Hạo Hoàng ta đây.

Ta gây sự chú ý như thế có phải trẻ con quá không?

Vấn Cốt vẫn còn kinh hãi trong nụ hôn vừa rồi, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, hiểu được lời Hạo Hoàng nói: “Đại thái tử không cam lòng bị năm tháng mai một, là hành động có chí khí.” Y xử sự từ trước đến nay đều khôn khéo, tuy rằng trên thực tế chẳng hề nghĩ như vậy, dưới đôi mắt lạnh lẽo kia, những lời này ngược lại còn thực sự có sức thuyết phục.

Dù sao đối phương cũng là đại thái tử thiên giới, không đắc tội được.

Hạo Hoàng nhìn chằm chằm y một hồi, sau đó thở dài. Hắn thở dài lại khiến trong lòng Vấn Cốt động đậy, không phải ta nói sai gì chứ?

“Không thú vị.” Hạo Hoàng nói: “Chẳng thú vị gì cả.”

“Không thú vị?”

“Đúng thế!” Hắn vén một lọn tóc của Vấn Cốt lên: “Ta vốn tưởng ngươi sẽ tức giận.”

Ta không nói năng gì đã hôn ngươi, hơn nữa còn nói với ngươi ta là một tên ăn chơi trác táng, thế mà ngươi lại còn an ủi ta.

Vấn Cốt, lòng ngươi lạnh đến mức nào vậy?

“Ta…” Bị Hạo Hoàng nói vậy, nhất thời Vấn Cốt hơi cứng họng, nếu nói vô duyên vô cớ bị cợt nhả mà không tức giận thì chắc chắn là giả, nhưng đối phương là đại thái tử thiên giới, mình làm sao dám giận hắn. Hôm nay đối phương nói vậy, bản thân có vẻ như không hợp tình người.

Nhìn bộ dạng á khẩu không trả lời được của y, Hạo Hoàng đột nhiên bật cười. Hắn kéo tay Vấn Cốt, nắm chặt trong lòng bàn tay, nói Vấn Cốt lúc nào cũng lạnh như băng.

Ta cho ngươi hơi ấm, ngươi sẽ ấm áp hơn chứ?

Ta có thể… sưởi ấm lòng ngươi không?

Lòng bàn tay truyền đến ấm áp, theo máu chảy đi khắp toàn thân. Vấn Cốt nhìn Hạo Hoàng, gương mặt người này tràn đầy ý cười, dịu dàng trong mắt như ứa ra, giống như nhìn quá lâu, bản thân sẽ bị biến thành một hồ nước xuân.

Có một nháy mắt như vậy, Vấn Cốt cảm nhận được một luồng nước ấm chảy vào trong tim mình.

“… Tại hạ có thể hỏi đại thái tử một chuyện không?”

“Ừm?”

“Vì sao đại thái tử lại thích ta?”

“Hả?” Hạo Hoàng không ngờ Vấn Cốt sẽ hỏi vấn đề này, hắn vốn định cười phá lên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thành thật của đối phương thì liền nghiêm túc lại.

“Không vì sao cả.” Hắn nói: “Chỉ là vừa vặn thích thôi.”

Lời đáp này khiến Vấn Cốt hơi bất ngờ, cũng không hiểu nguyên do lắm… vừa vặn thích?

… Đại thái tử cũng nói vậy với người khác sao?

“Người khác?” Hạo Hoàng suy nghĩ một chút, nói nếu là người khác, bản thái tử có lẽ sẽ khen người đó lên tận mây xanh.

Duy chỉ có ngươi, là ta thật lòng.

“…” Vấn Cốt nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu, không biết vì sao, nghe Hạo Hoàng nói vậy, y không hề vui vẻ chút nào.

Y đột nhiên nhớ đến một câu lúc trước từng đọc trong sách: Mấy lần suy xét tỉ mỉ, bằng lòng khổ vì tương tư. Chẳng lẽ có ý là tình là căn nguyên của khổ đau? Xúc cảm mềm mại còn chưa biến mất trên môi, rốt cuộc là gì chứ?

Y cảm thấy y không hiểu cái gì gọi là thích.

“Đi tìm Vấn Tâm đi.”

“Được.”

Có người một lòng chỉ đối tốt với người, có người lại không biết làm thế nào để tiếp nhận cái tốt của người khác.

Vấn Cốt và Hạo Hoàng đuổi theo bùa ấn, dọc theo đường đi Hạo Hoàng mang đầy ý cười trên mặt, Vấn Cốt lại có phần mặt ủ mày chau.

Y lo lắng, có một vài việc sẽ xảy ra.

Tìm đến chỗ trước pháo hoa, họ nhìn thấy Vấn Tâm.

… Nhưng mà, cảnh tượng này, sao lại kỳ lạ thế này chứ?

Vấn Tâm ngồi dưới đất khóc lớn, còn có một đứa trẻ lớn hơn Vấn Tâm vừa đốt pháo hoa trước mặt nó, vừa hung dữ nói: “Không được khóc, nghe thấy không?”

Nghe thấy đối phương quát mình, Vấn Tâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóc to hơn.

Hạo Hoàng nhìn đứa trẻ đốt pháo hoa cảm thấy mí mắt phải giật giật. Vấn Cốt nhìn chằm chằm đứa trẻ kia một hồi, luôn cảm thấy quen mắt, sau đó nhìn về phía Hạo Hoàng, liền ngộ ra.

Đôi mắt hoa đào của đứa trẻ đó giống hệt đại thái tử!

Chẳng lẽ là con riêng của đại thái tử?!!

Vừa thấy biểu cảm thẫn thờ của Vấn Cốt, Hạo Hoàng liền biết y nghĩ quá rồi. Nén giận trong lòng, y quát đứa bé kia: “Hạo Nguyệt, đệ qua đây!”

Đứa bé trai nghe thấy giọng nói, quay đầu lại nhìn, nhưng nó thấy Hạo Hoàng cũng không ngoan ngoãn đi đến, mà ném pháo hoa đi ba chân bốn cẳng chạy về phía ngược lại.

A, thằng nhãi, dám chạy?!!

“Oa! Người đâu? Mưu sát em ruột! Cứu mạng với!”

“Im mồm!”

Bước một bước dài, Hạo Hoàng xách Hạo Nguyệt trên tay, đứa trẻ vùng vẫy bốn vó còn gào to, hắn liền bịt miệng Hạo Nguyệt lại, nghĩ: có phải trẻ con đứa nào cũng ầm ĩ thế này không?

Ôm lấy Vấn Tâm lau nước mắt cho nó, Vấn Cốt nhìn về phía hai huynh đệ đang ầm ĩ bên kia: “… Đại thái tử, ngài cứ thả ra trước đã.”

Tiểu thái tử bị ngài bịt miệng không thở được.

Nghe kể Thiên Đế có mười người con trai, đại thái tử Hạo Hoàng từ nhỏ không được dạy dỗ cho nên hư hỏng thành thói, tiểu thái tử Hạo Nguyệt bởi vì còn nhỏ tuổi bị người thiên giới chiều sinh hư. Dù sao cũng là đứa nhỏ nhất, Thiên Đế, Thiên Hậu đương nhiên là muốn gì được nấy. Dần dà, đứa trẻ này trở thành tiểu bá vương của thiên giới.

Có điều Hạo Nguyệt có khắc tinh, chính là đại ca Hạo Hoàng của nó.

“Nói mau, sao đệ lại chạy xuống nhân gian?” Lúc này Hạo Hoàng nghiêm mặt, nói chuyện cũng nghiêm khắc: “Còn nữa, sao đệ lại làm Vấn Tâm khóc?”

Hạo Nguyệt quỳ trước mặt Hạo Hoàng, bĩu môi tỏ vẻ oan ức. Nó ấp úng cả buổi, nói mình lén xuống nhân gian xem năm mới, về phần Vấn Tâm, không phải do nó làm khóc.

“Vừa rồi có mấy đứa con trai cướp kẹo hồ lô của nó, nó mới khóc. Đệ còn coi như cứu nó đây nè!”

Pháo hoa cũng là đệ mua, muốn dỗ nó nín.

“Thật không?”

“Đương nhiên là thật!”

Hạo Hoàng nghi ngờ quan sát Hạo Nguyệt. Tính tình của thằng em này hắn hiểu hơn ai hết, so về nghịch ngợm, nhóc này còn hơn cả hắn. Hắn nghiêng đầu đi, hỏi Vấn Tâm: “Nó nói thật chứ?”

Vấn Tâm núp trong lòng Vấn Cốt, đôi mắt to long lanh nước chớp hai chớp, sau đó gật đầu.

“Huynh thấy chưa, đệ nói thật mà!”

Hạo Nguyệt cực kỳ đắc ý, khiến cho Hạo Hoàng hơi xấu hổ, hắn ho khan hai tiếng, nói: “Đừng quỳ nữa, đứng lên đi.”

Còn chưa đứng vững, Hạo Nguyệt đã bị Hạo Hoàng kéo sang một bên. Hạo Hoàng ghé vào tai nó nhỏ giọng hỏi: “Phụ hoàng, mẫu hậu vẫn còn tức giận hả?”

Hạo Nguyệt tất nhiên biết hắn hỏi gì: “Cậu xin tha cho huynh, phụ hoàng mẫu hậu không truy cứu nữa rồi.”

Ôi, cậu ơi, cháu biết cậu hiểu cháu nhất mà.

“Nhưng Hiên Viên đại đế không nể mặt cậu, lão nói chọn một ngày nhất định dẫn người lấp Tây Hải.”

… Cái gì?

Đại ca nhà mình lúc này có thể gọi là mất hồn mất vía, Hạo Nguyệt thở dài, vỗ vỗ vai Hạo Hoàng, nói hoàng huynh, huynh tự giải quyết cho tốt đi.

Đệ về thiên cung trước.

Dứt lời nó liền chạy đến trước mặt Vấn Tâm, cười nói với Vấn Tâm: “Tiểu mỹ nhân, chúng ta có duyên gặp lại nhé!”

“… Được.”

“Gia đệ tuổi tác còn nhỏ, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, xin hãy thứ lỗi.”

“… Đại thái tử quá lời rồi.” Vấn Cốt không giận chỉ cười, nói ta lại cảm thấy tiểu thái tử rất đáng yêu.

Hẳn là khi đại thái tử còn bé, cũng tinh nghịch như vậy phải không?

Nghe thấy Vấn Cốt đang trêu ghẹo mình, tâm trạng xấu nháy mắt tan thành mây khói.

“Chỉ sợ bản thái tử không tinh nghịch như thế, nhưng Long thái tử lại khóc nhè y như Vấn Tâm ấy chứ?”

“Đệ không có khóc nhè!” Vấn Tâm bất mãn, vung bàn tay kháng nghị.

“Rồi rồi, đệ dũng cảm nhất.” Ôm lấy Vấn Tâm từ trong lòng Vấn Cốt, đội nó lên cổ, hắn nói thời gian cũng không còn sớm, chúng ta về đi.

Đi theo sau Hạo Hoàng, Vấn Cốt không khỏi rơi vào trầm tư, bắt đầu từ khi nào, đối thoại của hai người trở nên thân mật như vậy chứ?

Rốt cuộc, cái gì mới được coi là thích?

Trở lại Tây Hại, mọi việc lại trở về như bình thường. Vấn Cốt ngày ngày bận việc chính sự, Hạo Hoàng vẫn mang theo Vấn Tâm đi chơi khắp chốn.

Hôm nay Vấn Tâm chạy tới thư phòng Vấn Cốt, nằm bò lên đầu gối y, nghiêm túc hỏi: “Vương huynh, hôn là sẽ thành thân sao?”

“… Ai nói với đệ?”

“Hạo Nguyệt.” Nó chỉ chỉ hoa mai chí ở mi tâm mình: “Hạo Nguyệt hôn chỗ này đệ, huynh ấy nói hôn rồi thì phải thành thân với huynh ấy.”

Vương huynh, đệ thích Hạo Nguyệt.

“Thích?” Nhìn ánh mắt tràn đầy hồn nhiên của em trai nhà mình, Vấn Cốt nhất thời có phần bất lực, ngay cả Vấn Tâm cũng biết thích gì là…

Y đột nhiên nhớ tới hôm đó ở bên cầu dưới nhân gian, Hạo Hoàng nói: “Ta muốn hôn ngươi.”

Cảm giác ấm áp trên môi dường như lại ùa về.

Trên mặt nóng lên, tim đập dồn dập… Rõ ràng trước đây không có cảm giác này.

Chẳng lẽ là…

“Thái tử nguy rồi!” Binh tôm chật vật xông vào thư phòng: “Bên ngoài, bên ngoài có một người mang theo một đoàn thiên binh tới Tây Hải!”

“Cái gì?!!!”