Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 96: Một mặt khác của cô gái kiêu ngạo.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Buổi trưa,mọi người đang ngồi dưới bóng cây ăn mì ăn liền,bánh quy,và các loại đồ ăn khác,ánh nắng mặt trời hừng hựng chiếu vào,xung quanh chỉ biết hát đi hát lại 1 điệu nhạc,làm cho tâm trạng của con người càng thêm phiền muộn
-mọi người đều nói,bây giờ nên làm thế nào?
-Hà Phẩm Dật gồi trên ghế,rất bực tức!hoạt động lần này là toàn quyền chịu trách nhiệm,nếu không có công mà về,không đạt được hiệu quả như đã dự liệu trước,thì cái thể diện này chắc mất hết luôn thôi!chỉ sợ sau này nếu muốn lập bệnh viện,thậm chí còn là cái đầu đề để làm trò cười cho cả giới học viện Phù Liễu! Lần này đi tặng thuốc khám bệnh,phục vụ miễn phí,lại có thể vẫn không tống đi đc? Thật là gặp tà rồi!
-
-Mọi người lặng im một hồi, một người đàn ông trung liên tầm bốn mươi tuổi nói:
-Tôi thiết nghĩ rằng,đoán chừng có hai nguyên nhân
-Mgười này tên là Hàn Hưng Dân phó chủ nhiệm khoa phòng nội khoa,mặc một chiếc áo phông màu xám,vẻ mặt hòa nhã,không có bụng bia,con người xem ra tinh thần cũng phấn chấn, Diệp Thanh tuy chưa chào hỏi qua, nhưng đã nghe qua danh tiếng người này, vốn là một chuyên gia nội khoa đầy tiếng tăm
-Nghe thấy Hàn Hưng Dân nói vậy,mọi nguời đều hy vọng trở lại
Hàn Hưng Dân nói:
- Thứ nhất là,mức độ tuyên truyền của chúng ta chưa đủ,ở dưới thôn vẫn còn nhiều người chưa biết,thứ hai,tôi thấy hiện tại đang là lúc vào mùa nông vụ bận rộn,rất nhiều người dân dưới thôn đang trừ sâu hại cây ăn quả,nên không có thời gian đi xem bệnh,nếu như vậy thì buổi tối có lẽ sẽ đông người hơn một chút
Lí Tiểu Mao nói:
-vẫn còn một điểm,có thể những người dân thôn núi đều rất khỏe mạnh chăng? Vừa khớp với mấy ngày nay không có người nào bị bệnh nên tất nhiên không có ai đến rồi.Tôi có ý kiến, chúng ta không chỉ khám bệnh mà còn có thể kiểm tra sức khỏe miễn phí nữa!
Hoáng Húc Quân bĩu môi nói lí lẽ:
- tôi thấy mấy bọn dân thôn này có thành kiến với người thành phố! Mọi người không thấy sao,có một số người nhìn chúng ta như nhìn thấy khỉ vậy.
Diệp Thanh nói;
- anh nghĩ nhiều quá rồi! Những người dân thôn vẫn còn chất phác lắm đó,bọn họ nhìn chúng ta như vậy cũng chỉ là vì hiếu kỳ mà thôi,tôi nghĩ rằng chúng ta nên chủ động xuất kích,làm sâu sắc thêm mối liên kết,đến tận cửa từng hộ từng nhà phục vụ!
- vừa nói ra câu đó, lập tức có được sự ủng hộ của hai người là Mã Tiểu Linh và Lý Tiểu Mao! Hà Phẩm Dật càng thêm khó chịu
Hoàng Húc Quân từ lần trước sau khi bị Diệp Thanh nói cho một câu, tự cảm thấy mất thể diện nên về sau khó chịu với Diệu Thanh, trong lúc nay đương nhiên muốn bắt bẻ, liền nói lý:
- chủ động xuất kích rõ ràng là không hiện thực mà, chỗ máy móc này to như thế,làm sao thuận tiện vận chuyển đây
Một bác sĩ ngoại khoa tên là Bạch Tinh tán đồng nói:
-Thì là cố nói ngược một cách nhẹ nhàng vậy, chứ đến tận cửa phục vụ phiền toái chết được
-Chúng ta là hiến tấm tình thương,tặng hơi ấm mà,làm sao có thể sợ phiền phức được chứ?
-Lý Tiểu Mao miệng lưỡi sắc bén , tự nhiên không nhường nhịn chút nào,lập tức nói lại ngay
...
-Mọi người hai bên mơ hồ chia thành hai phe,đang tranh luận,đột nhiên, một âm thanh sợ hãi vang lên, mang theo bay tám phần nặng tiếng khổ ngữ vùng này, nếu như không nghe kỹ,thì thật không biết anh ta đang nói cái gì
-Xin hỏi các bác có đúng là khám bệnh miễn phí không?
-đây là một thiếu niên tầm mười tám mười chín tuổi,sắc mặt vàng sáp, quần áo trên người có đến mấy vết vá,nhưng xem ra vẫn rất sạch sẽ.
Diệp Thanh nhìn khí sắc,lập tức đoán biết gan của thiếu niên này có vấn đề,đang chuẩn bị giúp chuẩn trị thì, Hứa Phẩm Dật cướp trước:
- Chúng tôi là bác sĩ của bệnh viện Đồng Ngô thành Phố Phụ Liệu,giúp đỡ khám bệnh miễn phí hoàn toàn, cảm thấy trong người có gì khó chịu có thể nói với chúng tôi!
Sau đó liền kêu thanh niên kia đến ngồi trước bàn của mình.
Thiếu niên kia nhút nhát nhìn những bác sĩ và y tá đang đứng xung quanh nhìn mình một cái, tương đối có cảm giác bị áp lực, liền ngồi xuống nói nhỏ:
- bụng tôi thường xuyên đau, có lúc cảm thấy toàn thân không có sức lực, cơm cũng không buồn ăn, lại thường xuyên buồn nôn, ói, ăn đồ ăn có dầu mỡ 1 cái là đi ngoài luôn!
Rất rõ ràng,thiếu niên này đã sớm bị những đau đớn kia giày vò đến mệt mỏi, nói ra những triệu chứng đó có vẻ không một chút mảy may do dự nào
- Ừ,có thể chức năng gan của cậu có vấn đề
Hà Phẩm Dật nhoẻn miệng cười, nụ cười ra vẻ cực kì gần gũi và có năng lực lắm,tỏ ý với thiếu niên kia rằng không cần phải căng thẳng, sau đó quay mặt sang nói với hai cô y tá rằng:
-Tiểu Sa, Tiểu Giang, giúp cậu ấy đi kiểm tra huyết tương và chức năng gan.
-Vâng
Hai y tá nọ trả lời một tiếng rồi đưa thiếu niên kia sang một bên tiến hành kiểm tra.
Kiểm tra mới được mấy phút, đang trong lúc mọi người cảm thấy vui mừng vì cuối cùng cũng có một bệnh nhân đến khám bệnh thì, mẹ của thiếu niên kia đến!
Cẩu Thặng, sao mày vẫn còn chưa về nhà ăn cơm? Ai cho mày chạy đến đây hả?
Mẹ của thiếu niên kia hơn bốn mươi tuổi,nước da đên thui, cơ thể rắn chắc và tương đối khỏe mạnh, thiếu niên kia gặp mẹ, thì như chuột thấy mèo.
- Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Cậu thiếu niên tên cúng cơm là “Cẩu Thặng” đứng dậy, nhút nhát hỏi.
- Mẹ làm sao lại đến đây, mẹ mà lại không đến thì cái mạng của mày có mất rồi cũng không biết!
- Vẫn còn không mau về ăn cơm cho tao!
- ở nhà còn nhiều thuốc trung dược như vậy,không đủ cho mày uống à!
Bà mẹ với tư thế khỏe mạnh một tay túm lấy con trai mình kéo về nhà.
- Chị ơi,cậu ấy vẫn chưa kiểm tra xong mà!
- Vâng ạ, chị à, nhà chị ở đâu, hay là lát nữa chúng tôi sẽ đưa thông báo xét nghiệm về cho chị.
- Không cần, chúng tôi không cần thiết!
Người đàn bà đó vừa kéo vừa chửi con mình, vừa đánh, nghênh ngang mà đi.
-Diệp Thanh lúc đầu muốn đi ngăn họ lại rồi từ từ khuyên giải một chút, nhưng gặp phải một người quyết liệt như vậy, thì đành phải dừng bước.
-Mọi người không ngừng than thở, trượng nhị hòa thượng không hiểu ra sao cả!
Hoàng Húc Quân bốn hướng nhìn rồi lại nhìn,mà lại không thấy An Tiếu Trúc, liền có chút nóng vội, hỏi Lưu Châu Lệ:
-Phóng viên Lưu, tiểu thư An đâu rồi?
Lưu Châu Lệ nói:
- Lúc chín giờ hơn mang theo một cái rương đi ra ngoài rồi, nói là đi vào thôn thu thập tin tức, muốn viết một bài trải nghiệm về cuộc sống nông thôn.
Hòang Húc Quân lo lắng nói:
-chắc không có xảy ra chuyện gì đâu nhở?
-Lưu Châu Lệ cười,nói rằng:
-Cái này thì chắc chắn không có, tôi thấy nhưng người dân thôn ở đây rất chất phác, lại thêm nữa cô ấy cũng không đi xa,chỉ đi vòng vòng ở trong thôn, vừa nãy tôi còn thấy cô ấy đi và nhà mấy hộ gia đình ở đằng kia nữa!
- Cô bé này chắc đến đây để học tập đấy, có nhiệm vụ và cách làm riêng của cô ấy, lại là thiên kim của chủ tịch thành phố tôi đâu có dám quản?
Diệp Thanh nghe vậy, bĩu môi, trong bụng thầm nghĩ:
- Còn đi thu thập thông tin viết bài nữa, cái loại con gái ngạo mạn đó, có khả năng không?
- Đoán chăng đến chỗ nào đó chơi rồi có khi!
Mọi người đang lúc nhàn rỗi, nhân lúc đó tiện thương thảo bước tiếp theo nên công tác như thế nào ,thì An Tiếu Trúc lại mang cái rương về cùng với gương mặt tươi cười vui vẻ.
- Chỉ là, buổi sáng khi cô ấy đi, vali là để dưới đất kéo đi,trong lúc đi lại rất là mất công, bây giờ thì nhẹ tênh trên tay rồi, rõ ràng là những đồ bên trong đều đã dùng hết!
- Tiểu An,thế nào?
- Tài liệu thu thập được ra sao?
- Đã ăn cơm trưa chưa?
Lưu Châu Lệ bận rộn lên phía trước đón lời.
-An Tiếu Trúc cười một cái, chúm miệng nói:
- Cũng được, rất thuận lợi, đi qua khoảng hơn mười nhà thì phải, chỉ tiếc là có một số nhà đi làm rồi nên không có ai ở nhà. Ăn cơm rồi, bánh quy với sữa
Nhìn mọi người như không có việc gì để làm một cái, An Tiếu Trúc không nhịn được sự hiếu kỳ nói:
- Này, sao mọi người nhìn có vẻ nhàn nhã vậy?
-Vừa nói xong câu đó, một số người đang uống nước không ai bảo ai mà đều phun cả ra, đang ăn đồ ăn thì xuýt chút nữa nghẹn