Thần Y

Chương 90





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 90: Đốt ngải, kim châm ngay ngắn.

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen



Diệp Thanh đương nhiên là không có khả năng nhìn xuyên thấu, nhưng anh ta có mang theo đồ công nghệ cao tự chế bên mình, chỉ trong phút chốc có thể kiểm tra, tim, gan, tỳ, phổi, thận, chỉ cần thăm dò một chút là lập tức có thể cho biết trạng thái hoạt vận động của bộ phận đó, lợi hại vô cùng, thế mới nói là trang bị cực phẩm của thầy thuốc!

- Tiểu Diệp, cậu có dám chắc chữa khỏi được không?
Hà tố Khiết một lần nữa ôm đầy hi vọng hỏi Diệp Thanh.

Diệp Thanh gật đầu trả lời:
- Chắc chắn chữa khỏi một trăm phần trăm thì không dám nhưng sáu bảy chục phần thì có thể được!

Vừa dứt lời, bờ vai của Hà Tố Khiết run lên, trong lòng xúc động vô cùng!

Ánh mắt La Văn Nam nhìn chằm chằm về phía Diêp Thanh ánh lên một tia sáng, rất chắm chú nhìn Diệp Thanh, muốn xem xem lát nữa anh ta chữa trị kiểu gì! Mặc dù hắn cũng không mấy tin vào Diệp Thanh, nhưng mà Diệp Thanh gặp may thì sao, nếu như mà có thể học trộm cái cách chữa trị đó, sau này ắt có chỗ dùng! Trung y, hắn cũng không có nền tảng.


- Hừm , nói phét à?
Điền Vĩ Vĩ nghi ngờ nói, nhưng mà khí thế không có được mạnh bạo như lúc đầu nữa! Phạm Kiến Quân cũng thấy trong bụng phẫn nộ, nhưng không nói gì cả, hắn chỉ nghĩ nếu đúng là anh ta chữa khỏi cho Trương Kim Thụ thật thì cái mối thù trong bóng tối kia của hắn phải làm sao để trả đây!

Duy nhất một người bình tĩnh yên lặng như nước, đó chính là người đang lằm trên giường, Trương kim Thụ, mắt vẫn nhắm nguyên, đôi lông mày đậm kia có chút trau lại

Diệp Thanh đáp:
- Thích nghi chữa theo cách ôn dương ích khí, hoạt huyết thông lạc, có giấy bút không? Tôi kê đơn thuốc!

Hà Tố Khiết vội vàng lấy ra từ trong ngăn kéo một tập giấy thư và một chiếc bút máy đưa cho Diệp Thanh với vẻ mặt đầy mong đợi.

Diệp Thanh nhận giấy bút, đặt bút “ soạt soạt soạt” viết ra, thế chữ uyển chuyển thanh nhã, bên trong sự tinh tế lộ ra một vài nét phóng thoáng, bác Hà ở bên cạnh tuy rằng là một người xuất thân từ nông thôn nhưng cũng là phần tử tri thức, liền lập tức gật đầu lia lịa, trong bụng ngầm tán thưởng.


Đây là một loại bút máy ngòi kim từng có từ lâu, lắp ngoài bằng nhựa màu đen, đầu bút ánh kim vàng chói rực rỡ, chữ viết ra vô cùng trôi chảy, loại bút máy này, Diệp Thanh cũng từng dùng qua nó khi còn học cấp ba, sau đó thì không dùng cho đến tận bây giờ, dường như chúng đã hết thời rồi vậy, không ngờ đến hôm nay ở đây lại được nhìn thấy một cái.

Nói là bút kim bằng sắt, nhưng cây bút này lại được tạo nên bằng vàng, mà trên bề mặt của đầu bút được chế bằng hợp kim vàng, mà đầu bút thì được dùng hợp kim i-rít, tạo nên một chiếc bút máy cao cấp.

Không lâu sau, Diệp Thanh đã viết xong đơn thuốc đưa cho Hà Tố Khiết.

- Ờ, đảng sâm sáu khắc, quế chi ba khắc, phụ tử ba khắc, địa hoàng sáu khắc, sơn du nhục sáu khắc, sơn dược sáu khắc, phục linh bốn khắc rưởi, trạch tả bốn khắc rưởi, đơn bì bốn khắc rưởi, tế tân tám khắc, chế xuyên ô ba khắc, thương bạch thuật sáu khắc, nhân ý dĩ sáu khắc, kê huyết đằng bốn khắc rưởi, ngũ gia bì bốn khắc rưởi, độc hoạt bốn khắc rưởi, cao hươu mười khắc, thục địa mười hai khắc, ma hoàng ba khắc, bao gừng ba khắc, nhục quế ba khắc, bạch giới tử năm khắc, hồng hoa hai khắc, nhân đào sáu khắc, đương quy sáu khắc, hoàng kì tám khắc, mỗi ngày sắc ra ba trăm mili lit thuốc nước, chia đều ra sáng trưa tối dùng ba lần.


Hà Tố Khiết lẩm nhẩm đọc xong liên trầm ngâm suy sét một lúc, rồi ngẩng đầu lên nói với Diệp Thanh:
- Tiểu Diệp à, cậu viết chữ khá tốt đấy, không ngờ bây giờ giới trẻ cũng có người có sở trường và hiểu biết về thư pháp của bút máy ! Nhưng mà ..., hài, vẫn nói bệnh lâu ngày thành bác sĩ, các đơn thuốc điều trị về bệnh phong thấp tôi cũng có xem qua nhiều, cũng có hiểu biết chút ít,đơn thuốc của câu tuy rằng có khá hơn đơn thốc của những người khác một chút nhưng mà cũng chỉ có lưu thông hoạt huyết, trợ giúp cơ thể phục hồi nguyên khí thôi sao?

Ngay lập tức Điền Vĩ Vĩ cười to, cười một cách kì quái:
- Ha ha, cái này người ta gọi là ăn cắp gặp bà già đấy phải không? Muốn lừa lấy tiền thì cũng không có phải là lừa theo cách đấy chứ?

Phạm Kiến Quân đắc trí nghĩ thầm:
- Không chữa được khỏi cho ông Trương, thì tao quang minh chính đại mà xử mày!

La Văn Nam có chút thất vọng, hắn vẫn nghĩ là có phương thuốc nào xuất sắc lắm cơ, không ngờ cũng chỉ là mấy phương thuốc bình thường, có chăng thì hoa lệ hơn một chút, hiệu quả có cao hơn chút, nhưng cũng không đáng để hắn phải bỏ công sức ra sao chép lại.

Tưởng rằng Diệp Thanh phủ nhận, ai dè, anh ta lại thừa nhận rằng:
- Ờ, đơn thuốc này của tôi là dùng để hoạt huyết thông kinh lạc, bồi bổ nguyên khí cơ thể!

- Vậy...
Hà Tố Khiết vẻ mặt lộ chút không vui, lại có thêm chút buồn bã và thất vọng, nản, làm cả nửa ngày, cũng lại là một cái thùng rỗng kêu to, lừa gạt người ta!

Diệp Thanh mỉm cười:
- Bác đừng vội mà, vẫn chưa bắt đầu chữa trị đâu!


- Ắ?
Mọi người ngạc nhiên, xem cả nửa ngày mà vẫn chưa vào phim sao?

- Bác ơi, nhà bác có cồn sát trùng,bông gòn và nến không ạ?
Diệp Thanh vừa hỏi vừa lấy ra một bao kim.

- À ! có có có!
Hà Tố Khiết nhanh chóng trả lời, rồi đi lấy bông, cồn, nến, hóa ra người ta muốn châm cứu, kĩ thuật vào loại cao như thế này mà tuổi tác còn trẻ thế kia cũng đã biết rồi, giỏi thật! Vừa đi vừa nghi hoặc, Hà Tố Khiết tự hỏi thầm trong bụng, “ lấy cồn, bông để khử trùng thì đúng rồi, còn lấy nến để làm gì chứ?”

Rât nhanh, bông cồn có rồi, nến cũng đốt lên rồi.

Đoạn Diệp Thanh nói:
- Bác ơi, phiền bác cời đồ giúp bác Trương, cởi hết toàn bộ ra ạ!


- Được!
Hà Tố Khiết lập tức làm ngay, Trương Kim Thụ cũng tương đối hợp tác, và rất nhanh chỉ còn dư lại mỗi cái quần cộc. So sánh với việc phẫu thuật khớp xương thì, ông cụ có vẻ như vẫn nghiêng về phía châm cứu trị liệu hơn!

Diệp Thanh dùng bông cồn lau sạch tay trước, sau đó vứt vô thùng rác rồi lại dùng một cái bông cồn khác lau sạch kim, sau đó, không vội châm ngay mà lấy ra từ trong bọc một cái bao màu vàng sạch sẽ, nhìn như bông gòn, êm êm mềm mại.

- Ngải cứu?
Hà Tố Khiết quả không tầm thường, nhìn một cái nhận ra ngay, hóa ra lấy nến ra là vì cái nầy đa.

“Châm cứu”, “châm cứu” kì thực phân ra làm hai bộ phận: “châm” , chính là dùng kim châm vào huyệt đạo, kí.ch thích nó, mà “ cứu” là dùng ngải cứu sau khi đốt nóng đi hơ, làm nóng huyệt đạo, nhưng không có phải bất kì giấy hay cỏ gì cũng có thể dùng đốt làm “cứu” được, mùi từ ngải cứu có tính chất đặc biệt , cũng cùng một lúc phát huy tác dụng, trong dân gian Trung Quốc cũng có phương pháp, rút hỏa quan dùng để điều trị phong thấp, và cũng dựa vào ngải cứu để đôt, hiệu quả càng cao hơn.



Chỉ thấy Diệp Thanh lấy một đoạn ngải cứu, đính lên trên cán kim, vê viên lại, rồi dùng nến đốt, sau đó nhanh chóng châm lên huyệt phong trì của Trương kim Phụ!

Ngay tiếp theo đó lại lấy tiếp cây kim thứ hai,cũng làm theo các bước khử trùng, dính ngải cứu, như trước và đốt lên rồi châm vào huyệt khúc trì!

Tiếp kim thứ ba...

Kim thứ bốn...

...

Cứ thế cho đến tận kim thứ mười mới gác tay! Từ trên xuống dưới, dựa vào trung y căn cứ theo tính chất hội chứng của bệnh, vị trí phát bệnh, lấy huyệt theo đường kinh, có kết cấu và phương pháp cụ thể! Phân biệt ra: phong trì, khúc trì, dương trì, túc tam lí, tam âm giao, giải khê, khâu khư, tổng cộng mười huyệt lớn!

Người ngoài nhìn Diệp Thanh không ngừng dụng kim, tay nhanh thoăn thoắt, tựa như rất đơn giản, mà không hay biết, phương pháp châm cho mỗi huyệt của anh ấy không giống nhau, ví dụ như cây đầu tiên, huyệt phong trì, là chọn dùng phương pháp bổ; Mà huyệt thứ hai lại dùng cách vê kim, đưa kim lên xuống; Kim thứ ba lại đổi phương pháp bổ nhưng chỉ vê kim chứ không đưa kim lên xuống;...

Thủ pháp của anh ấy mềm mại nhẹ nhàng, lưu loát, uyển chuyển như mây bay, tuyệt kỹ lưu vân kim pháp, đúng là chuyên gia!

Cái này chỉ là một vài kỹ thuật dùng kim, còn cụ thể châm như thế nào, lại chọn những huyệt nào để châm thì còn phải căn cứ vào tình trạng bệnh tật của bệnh nhân và sự lĩnh hội của bác sĩ, tùy người tùy bệnh mà có những cách khác nhau!

Giống như là một loại chiêu thức võ công vậy, người đánh không giống nhau lên uy lực phát ra cũng khác!

Điền Vĩ Vĩ, Phạm Kiến Quân, La Văn Nam ba người ngây ra như phỗng quả thật nhìn đến hoa cả mắt, rối cả đầu, chóng cả mặt, óc như muốn căng ra, lúc mới bắt đầu thì thấy có chút kỳ kỳ, nhưng về sau nhìn thì thấy quái không cơ chứ!

- Tiểu Diệp à, cần để như thế này trong bao lâu?
Hà Tố Khiết hỏi.