Thần Y

Chương 87





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 87: Tranh y

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen



- Con không quan tâm! Dù sao con cũng không có thích cô ấy! Nếu cô ấy mà bước qua cánh cửa nhà mình thì con sẽ sang Mĩ tìm mẹ! Sau nay không có về nữa!
Đến khuôn mặt xinh đẹp của An Tiếu Trúc cũng run lên, một chân đạp ga, chiếc xe liền lao vút đi như bay.

- Trúc trúc muộn thế này con còn đi đâu nữa?
Thị trưởng An ở đằng sau chạy theo gọi với, nhưng mà cô bé ngạo mạn đó đâu có để ý chết gì đến những gì bố cô ta nói, chạy đi mất nhanh như chớp!

- An thúc thúc, chú cứ yên tâm, Tiểu Trúc chắc đi tìm bạn của cô ấy rồi!
Điền Vĩ Vĩ biết, An Tiếu trúc vẫn còn có mấy người bạn khá tốt , mỗi lần cãi nhau với người nhà hay có chuyện gì buồn cô thường đi đến chỗ bạn bè ở vài ngày, thế là nói an ủi An Đông Phong như vậy.

- Hài, cái con bé này ngày càng ngày càng kỳ cục! Chưa gì đã bỏ nhà đi!
An Đông Phong rã rời, xua tay, lui cui một mình đi về.

Diền Vĩ Vĩ nhìn thấy Diệp Thanh không ngờ vẫn khó chịu, càng ngày càng ức, đi tới chỉ vào mặt anh ta nói:

- Thằng kia, chỗ này là chỗ cho mày giương oai diễu võ sao? Mày đánh thương em họ tao, thì có chạy đến chân trời góc biển tao cũng bắt được mày!

- Ha, ngu dốt!
Diệp Thanh cười một tiếng rồi , men theo bên đường nhìn vào các biển số nhà tìm đến địa chỉ mà Vương Binh đưa cho.

- mày, mày, mày..., thằng kia, rồi sẽ đến lúc mày phải khóc!
Điền Vĩ Vĩ tức giận, lớn ngần này rồi vẫn chưa có ai dám chửi mình là ngu dốt cả, lúc đó liền lấy điện thoại gọi luôn:
- allo, Lão Dương, ông đến đâu rồi, sao mà giờ này vẫn chưa tới nơi hả?

Đầu kia điện thoại là cục trưởng cục công an khu Nam Hà thành phố Phù Liễu Dương hỏa Thành, vừa nghe nói như vậy liền thấy không vui, trong bụng rủa thầm:
- Mẹ mày, cái con rùa chết tiệt, dám đem mình ra như là kẻ hầu nhà nó thật vậy sao, có địt cái chuyện to tát gì đâu mà cứ gọi tới gọi lui!

Nhưng mà, ông ta cũng không có dám bất kính với con của lãnh đạo cấp trên của mình, liền lúc đó siểm nịnh nói:
- Sắp tới rồi, sắp tới rồi, mà này Vĩ Vĩ à, hôm nay lại có ai đắc tội với cậu rồi?

Điền Vĩ Vĩ nói:
- Ông không cần phải quan tâm, nhanh chóng đến đây bắt người cho tôi là được rồi!
Nói xong liền lập tức dập máy.

- Hừm, hổ phụ khuyển tử!
Dương Hỏa Thành tức giận đảo tay lái , mặt đầy bức xúc đi hướng về đại viện thành ủy thành phố.

Thế là cùng lúc, lưng bụng của Phạm Kiến Phong cũng không còn đau nhiều nữa, giãy dụa đứng dậy gạt mồ hôi, nhiến răng, tức giận:
- Thằng chó , lần sau để ông mày gặp, không đập cho mày một trận không được!


Điền Vĩ Vĩ tức giận nói:
- Mày, mỗi mình mày thì đánh được chắc? Không thể xem thường hắn được, nếu thật sự lần sau muốn xử nó thì đem theo vài người nữa! Nhưng mà chắc cũng không có lần sau đâu, đợi chút lão Dương tới, trực tiếp bắt nó rồi cáo nó tội hành hung người vô cớ, làm cái mười năm năm đến mười tám năm tự dưỡng!

Phạm Kiến Quân xoa xoa bụng, mặt đầy khó chịu nói:
- Kỳ lạ, sao mà tôi không có cảm thấy bị thương nhỉ? Vừa nãy đau muốn chết, bây giờ một chút cảm giác cũng không còn nữa! Thật là gặp tà rồi!

Điền Vĩ Vĩ lập tức ngạc nhiên, không có bị thương thì sao mà buộc tội nó được, tóm lại là không thể tự đâm mình hai phát được. Nhưng mà không có bị tội thì cũng bị đưa vào đồn dạy cho một trận. Lúc đó liền đi ra chỗ bảo vệ của khu nói với họ một tiếng, nhắc họ chú ý không có để người họ Diệp kia rời khỏi, bảo vệ lập tức đồng ý ngay tại hiện trường!

Sau đó Diền Vĩ Vĩ và Phạm kiến Quân liền dẫn người có bộ dạng bác sĩ kia đi sâu vào trong khu.

...

Trương Phủ số năm đường Huệ Dân.

Diệp Thanh lần đầu đến chỗ này, không quen đường, đi lòng vòng mãi mới tìm thấy địa chỉ trên.

- Ồ, chắc không có nhầm nữa rồi!
Lôi mảnh giấy ra xem lại một lần, rồi đi lên ấn chuông cửa.

Đing đong! Đing đong! Đing đong!

Một lúc, một bác gái tầm trên năm mươi tuổi đi ra, tóc hơi có vẻ hoa dâm, vẻ mặt hiền lành, nhìn thấy Diệp Thanh, xem xét lướt qua mấy lần rồi nói:

- Chàng trai trẻ, cậu tìm ai?

Diệp Thanh trả lời:
- Cô ơi cho hỏi đây có phải là nhà của tư lệnh Trương không ạ?

Bác gái kia gật đầu nói:
- Đúng, cậu là...

Diệp Thanh trả lời:
- Tôi là bác sĩ ở bệnh viện Ngô Đồng, được Vương Binh giới thiệu đến khám bệnh cho Trương tư lệnh!

- Ồ
~ Bác gái kia lập tức ngạc nhiên nói:
- Thì ra là cậu à, chúng tôi đợi cậu cả ngày nay rồi, đang nghĩ cậu không có đến cơ, cái cậu Vương binh nói là tìm một thầy thuốc cao minh nào đấy, chỉ là tuổi tác có hơi trẻ một chút, nhưng mà tôi nghĩ tầm ba bốn mươi tuổi chứ, đâu có ngờ là lại trẻ như thế này đâu?

Trong mắt bác gái nọ đầy sự ngạc nhiên, nhanh chóng mời Diệp Thanh vào nhà. Gì chứ chỉ cần đến cửa thì đều là khách, không cần biết trình độ người ta như thế nào, có thể giúp được gì hay không, cơ bản về tiếp khách như thế nào thì cũng vẫn phải thực hiện cho tốt đã. Lại nói, cũng là do người quen giới thiệu cho nữa, cũng là bác sĩ chính quy trong bệnh viện, chứ không phải là bọn bịp bợm ngoài giang hồ!

- Vào đây, uống trà! Chú Trương cậu đang có khách ở bên trong, lát nữa chúng ta sẽ vào trong nhé?
Bác kia mời Diệp Thanh ngồi ở trên sopha phòng khách, rồi đi pha một tách trà phật quan âm đến.

- Cám ơn bác!
Diệp thanh có nhiều phần cảm động, kỳ thực trước khi đến đây anh ta cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, đến nhà của những khách hàng lớn thế này, chính bản thân mình cũng rất dễ bị người ta khinh thường, thế mà ngược lại, đối phương lại khách khí đến vậy. Anh ta thấy bác gái hiền lành kia chính là bạn đời của Trương Kim thụ, chỉ cần nhìn qua hành động và cử chỉ là biết tuyệt đối không phài là những người làm công tầm thường.

Diệp Thanh đoán không sai, bác gái ngoài năm mươi kia chính là người vợ kết tóc se duyên với Trương kim Thụ tên là Hà Tố Khiết, cũng như Trương Kim Thụ, xuất thân đi lên từ trong nghèo khó, nên không hề có chút cử chỉ của hạng người quyền thế bắt nạt người.

Đúng vào lúc này chuông cửa lại vang lên, Hà Tố Khiết mỉm cười xin lỗi Diệp Thanh, rồi đứng dậy đi ra mở cửa.

- Ai dà, bác Hà, mấy ngày không gặp, nhìn bác lại trẻ ra mấy tuổi!

Ngoài của vọng lại âm thanh lanh lảnh nhẹ nhẹ.

Diệp Thanh liền đần người ra, đang uống trà cũng suýt phun ra, cái âm thanh này nghe quen quá, không phải là giọng của cái thằng Điền đại thiếu gia gì đấy định gọi người đến bắt mình sao, sao mà giờ nó cũng lại đến đây là sao? Oan gia ngõ hẹp à? Thế có khéo quá không đây?

Chỉ nghe Hà Tố Khiết cười nói:
- Cái Thằng quỷ này! Vẫn hay nịnh như hồi nhỏ! Hôm nay làm sao mà lại nghĩ đến đi thăm cô chú vậy hử?

Điền Vĩ Vĩ dẫn Phạm Kiến Quân cùng với người bác sĩ kia tiến vào nói:
- Sao lại đột nhiên nghĩ đến? Nhìn bác cứ nói vậy mãi kìa! Cháu à, luôn luôn là nhớ đến bác, nhớ đến bác trai, và biết bác trai vẫn bị cái bệnh phong thấp làm cho người khó chịu, nên lần này đặc biệt mời một bác sĩ mới du học từ bên Mĩ về, đến thăm bệnh cho bác trai nhà mình.

Nói đoạn liền giới thiệu viên bác sĩ nọ cho Hà Tố Khiết. Hoa ra vị bác sĩ nọ tên là La Văn Nam, do một người bạn của Điền Vĩ Vĩ giới thiệu, vừa mới từ Mĩ về tháng trước, trước mắt đang ngồi ở một bệnh viện lớn của tỉnh thành khám chữa bệnh, cấp bậc tương đương với giáo sư học viện, giỏi không tả xiết!

Bố của Điền Vĩ Vĩ muốn điều động công tác đi tỉnh lị, mà Trương Kim Thụ thì có lí lịch sâu, quan hệ rộng, là người có tiếng nói nặng ký trong tỉnh, cho nên Điền Vĩ Vĩ dùng đến chiêu này.

Há Tố Khiết nhìn Diệp Thanh có chút khó xử, rồi sau đó mỉm cười xin lỗi Điền Vĩ Vĩ:
- Vĩ Vĩ à, cháu xem, chỗ bác cũng vừa mới có một bác sĩ mới đến nữa...

Đến lúc này Điền Vĩ Vĩ mới nhìn thấy ở một góc nhỏ Diệp Thanh đang ngồi thưởng trà.

- Ắ~, sao lại là mày?

- Thằng này sao chạy được vào trong đây rồi?

Lúc này, không chỉ Điền Vĩ Vĩ và Phạm Kiến Quân đần mắt ra, mà thậm chí đến vị bác sĩ hải ngoại mới về nước từ nãy giờ không nói gì, trên mặt chỉ mang một nụ cười cũng bất ngờ, mắt anh lên vài phần dị sắc!

- Sao vậy, các cậu biết nhau?
Hà Tố Khiết tò mò hỏi, theo như những tài liệu mà Vương Binh cung cấp về Diệp Thanh thì cậu ấy xuất thân gia đình bình thường, không có thế lực gì, bề ngoài cũng thật thà , làm sao mà lại cùng xuất hiện với Vĩ Vĩ chứ?